Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Shinichi bước vào bệnh viện, anh cố gắng giữ mình thật xa so với cô. Phần vì biết nếu vào thì mọi người sẽ có hàng ngàn câu hỏi dành trọn vẹn cho anh, phần vì anh không muốn nhiều người bàn tán về mối quan hệ với cô.

Ran vẫn còn nằm trong phòng cách ly, không động đậy, chỉ có điện tâm đồ là thứ duy nhất báo hiệu cô vẫn còn sống mà thôi. Shinichi khẽ động đậy tay trên lớp kính, muốn chạm vào cô lắm chứ, nhưng anh chỉ có thể đứng ngoài mà quan sát Ran mà thôi. Shinichi đứng dậy, cố gắng tách mình ra những dòng suy nghĩ đang bộn bề phía trước, chúng tạo áp lực cho anh.

Hơn tất cả mọi việc khó khăn nhất anh đã từng làm trước đây. Shinichi cố gắng bước đi, nhưng có cái gì đó cứ níu kéo anh lại. Anh ước, mình có thể ở bên cạnh cô suốt đêm thì có phải tốt hơn không, nhưng Ran sẽ không bao giờ muốn mở mắt ra mà người nhìn thấy lại là anh đâu nhỉ.

Shinichi cười nhạt, rồi anh cũng quyết tâm ra khỏi bệnh viện thưa thớt người.

Đường phố đã về khuya, chút ánh sáng mờ nhạt tỏa ra trên ô kính xe. Shinichi cố gắng hít sâu, nghe tim mình vụng về cất tiếng. Anh phải tìm hiểu tất cả chuyện gì đang xảy ra, có quá nhiều thứ anh cần tìm hiểu, và chúng làm anh không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

Căn nhà của anh vẫn ở vị trí quen thuộc của nó, Shinichi bước vào nhà, mở cửa.

Không có Asami ở nhà giờ này? Điều này khiến anh ngạc nhiên, anh khẽ bối rối, Asami chưa bao giờ ra ngoài khuya thế này cả. Shinichi ngồi xuống ghế, lặng lẽ nhấp tách trà còn nóng hổi.

- Asami đâu?

- Cô chủ ra ngoài chưa về.

Shinichi nhíu mày, rồi chợt anh nghĩ ra một cái gì đó.

- Cô ấy ra ngoài bằng phương tiện gì?

- Là xe của cậu.

Người đó cúi chào và đi vào bếp, không nhận ra cái nhìn lạnh băng từ Shinichi, anh sững sờ, không tin vào tai mình nữa. Gì chứ? Xe của anh? Tiếng bước chân làm Shinichi chú ý, anh quay lại, đập vào mắt anh là bộ váy trắng cô đang mặc, với một ánh mắt không thể bình thường hơn, cô mấp máy mấy câu:

-Shinichi? Sao anh lại ở nhà giờ này?

-Xe anh đâu?

Asami lại sững người, lần tiếp theo anh lại biết trước mọi việc cô làm sao, sự lúng túng đó không qua mặt được Shinichi, anh nhìn Asami. Cố gắng điều chỉnh giọng đáng sợ của mình.

-Em đã đi đâu chiều nay?

Asami mím môi, không thể trả lời, Shinichi dường như tin chắc vào những gì mình đang nghĩ, anh đứng dậy. Tiến đến sát bên Asami, cô bị cưỡng ép phải nhìn vào mắt anh. Đôi mắt kết án của anh. Asami gần như bất lực trước cái nhìn đó.

-Em đã làm thế với Ran?

-Anh lúc nào cũng Ran, sao anh không thử nghĩ đến suy nghĩ của em?

Shinichi nhìn Asami, cô ấy sắp giết chết một người, vậy mà cô lại nói tỉnh rụi như thế cô chẳng có lỗi gì cả sao? Anh bàng hoàng, anh đã cố tạo cho mình một niềm tin, nhưng Ran có lỗi gì chứ, vì sao lại làm thế với cô? Lí trí anh bị che lấp, anh chỉ cảm thấy giận thật sự, anh chấp nhận lấy cô, họa chăng là quyết định sai lầm nhất của anh?

-Em đã làm như thế? Vì sao em có thể làm như thế?

-Vậy anh sẽ làm gì nếu thấy chồng mình đi với người con gái khác? Anh không yêu em, người anh yêu là cô ta đúng không? Nên em nói gì anh cũng không tin, phải không Shinichi?

Nước mắt cô rơi lã chã trên gương mặt, đột nhiên Shinichi cảm thấy hối hận quá, anh tiến lại gần cô, lặng lẽ, dường như không chỉ có lỗi của cô, anh nhận ra, không chỉ mình anh đau đớn trong mối quan hệ này.

-Đừng làm như thế nữa. Giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có gì cả.

Shinichi khẽ ôm Asami vào lòng, nhưng gương mặt thì lại lạnh tanh, cô gượng ép để bàn tay anh xoa dịu mình, nhưng trong cô biết, anh chỉ nhượng bộ vì chưa có bằng chứng mà thôi.

Shinichi đã thay đổi, anh không còn nhượng bộ nhiều nữa đâu.

Rồi một ngày nào đó, anh sẽ đi theo cô gái ấy, sẽ bỏ mặc cô trong nỗi đau một mình cô, lúc ấy sẽ đau khổ biết nhường nào. Asami lã đi, ước gì được ôm lấy cả tình yêu của anh, nhưng nó mãi chẳng thuộc về cô, cứ cố gắng níu giữ, lại vụt mất khỏi tầm tay của mình. Nhưng cô ta cần anh bao nhiêu, cô cũng cần cô như vậy mà, vì sao anh không chịu hiểu chứ? Asami yên lặng, rồi cô ghì chặt môi anh trong nụ hôn. Trong hàng nước mắt còn chưa lắng xuống, Shinichi sững sờ, anh định đẩy cô ra, nhưng cả thân hình cô run rẩy, nó không cho phép anh làm như thế.

Asami thở nhẹ, rồi tách khỏi anh.

-Shinichi, đừng từ chối em nữa.. được không?

Shinichi yên lặng, nhưng Asami đã ôm lấy anh. Tiếp tục ghì chặt anh trong tình cảm của cô, bối rối, anh không biết phải làm thế nào cho phải, anh ôm lấy cô, để mình trong bản năng. Nhưng mùi hương nhắc anh nhớ lại một cái gì đó, anh gạt Asami ra, nhận ra mình đã ở trên giường từ lúc nào.

Thở dài mệt mỏi.

- Anh không thể, xin lỗi em.

Asami lặng yên, cô chạm vào lưng anh, cố gắng ôm lấy anh. Không sao, chỉ cần anh đừng bỏ rơi em là được rồi.

...................

Myu bước đi trên hành lang của bệnh viện, cô bé nhìn quanh để kiếm phòng của mẹ, nhưng khó mà tìm được quá, Myu yên lặng khi thấy một người phụ nữ đang đứng trước phòng bệnh, cô chạy đến. Như tìm được cứu tinh, Myu vội hỏi nhanh như thể cô ấy sẽ biến mất nếu cô không hỏi thật nhanh.

-Cô ơi, cho cháu hỏi..

Người ấy nhìn xuống, nhướng mày khi nhận ra đứa bé chỉ đứng đến eo mình. Có cái gì thật quen thuộc từ nó, từ ánh mắt đến giọng nói. Nó làm cô hơi kinh ngạc.

-Có chuyện gì?

- Cô có biết phòng của mẹ cháu ở đâu.. a, là phòng 27..

Myu cố gắng nói nhưng cô gái ấy không quan tâm mấy đến đoạn hội thoại.

-Phía cuối hành lang, cháu là ai?

- Myu Mori ạ, chào cô. Cám ơn vì cô đã chỉ giúp cháu.

Myu cúi đầu chào, để lại người phụ nữ nhìn theo, Mori? Đó không phải là con gái của Ran Mori sao? Cô ta có chồng khi nào?

Asami chợt nhận ra điều gì đó. Đứa trẻ đó.. có khi nào?

Sự nghi ngờ khiến cô đi nhanh hơn, đứa bé vẫn đứng đó, đôi mắt ngước vào căn phòng bên trong. Asami đứng từ xa, quan sát nó, đôi mắt ấy, màu xanh dương.. Có khi nào đó là con của Shinichi và cô ta? Sự thật vỡ òa ra trong cô, nếu thật sự là như thế thì sao? Asami nghe tim mình đập thình thình.

Một người nào đó gọi tên Myu từ sau, Hakuba lại gần, anh đã thật vất vả khi ngăn cản cô bé đến đây, nên anh đã hứa đưa nó đến, và bây giờ. Anh có nhiệm vụ hộ tống con bé về nhà, trước khi nó lại nghĩ ra một cái gì đó khiến mình có thể nán lâu hơn ở bệnh viện, con bé thông minh và lém lỉnh như thế.

- Giờ chúng ta về nhà nhé? Công chúa?

Myu ậm ừ, rồi nghĩ gì đó, nhưng con bé cũng đồng ý sẽ quay về cùng Hakuba.

- Mẹ cháu sẽ sớm khỏe đúng không chú?

- Ừ, chắc chắn rồi.

Hakuba mỉm cười, dắt tay Myu ra xe. Asami nhìn bóng họ đã khuất, một vài y tá bên trong cũng ra ngoài hết, lúc này cô mới bước vào trong. Mở cánh cửa ra, Asami lẻn vào bên trong phòng cách ly, Ran mất khá nhiều máu, nên cô phải thở bằng ống Oxi. Asami nhìn gương mặt cô đang ngủ li bì, lòng đầy căm phẫn.

Asami tiến lại gần, hai tay run rẩy chạm vào Ran.

Chết đi.. Ran Mori..

................

Để xe đậu trong gara , Shinichi lặng lẽ đóng sập cửa lại, hôm nay anh vẫn chọn giờ thật khuya để đi thăm Ran, có lẽ nếu đi giờ này sẽ không ai có thể ngăn cản anh thăm cô chăng? Gần đây cảnh sát đang điều tra chiếc xe của anh, nhưng anh vẫn biết họ khó mà điều tra được gì.

Lặng bước đi trên hành lang, anh vẫn nghi ngờ Asami, nhưng sống với cô chừng ấy năm, anh vẫn không dám tin cô lại có thể làm một chuyện như thế.

Shinichi yên lặng nhìn những người ra về hết, anh bước vào hành lang, bàn chân đưa đến gần cửa phòng Ran. Không khóa, hay đúng hơn dường như có người vừa vào.

Shinichi hơi ngạc nhiên, tiến lại gần hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro