Chap 30
Chap này chị Ony viết hơi bị gay cấn đấy~~
__________________
Shinichi lặng yên nhìn Myu, chút ngạc nhiên, con bé đang nói gì thế này? Bỗng nhiên lại hỏi anh như thế, lúc này, những tế bào trong anh chợt có chút phấn khích mà không rõ lí do vì sao. Có cái gì đó làm anh muốn hỏi rõ Myu hơn. Anh cầm lấy bàn tay bé nhỏ của con bé, nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương của nó.
- Cháu đang nói gì vậy? Sao lại không cha?
Myu nhìn sang một nơi khác, nhớ lại lời mẹ dặn, dù có thế nào cũng không được phép nói ra chuyện này với một ai khác, nhưng chú ấy không tỏ ra là một người xấu. Chú ấy không thể là người xấu được. Myu trầm ngâm, không dám nói thêm gì nữa. Shinichi biết ép buộc con bé nói ra là cực kì khó. Nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi mình.
Những hành động, những cảm xúc hạ gục anh. Anh nhớ lại, liệu có khi nào đêm đó?
Nhưng rồi ánh mắt anh lại trở nên hoang mang lạ thường. Suy nghĩ gì có mình anh hiểu, anh muốn biết chắc chắn, hơn là đoán mò ở đây.
- Myu, cháu nói đi chứ..
Myu thở ra, có cảm giác như mình tra hỏi vậy. Nhưng rồi cô bé cũng tiếp tục.
- Mẹ cháu bảo, cha của cháu.. không ở đây, nhưng.. có bao giờ cháu được gặp cha đâu. Họ bảo cháu là một đứa trẻ không có cha, nên mẹ đã chuyển trường cho cháu không biết bao nhiêu lần.. chú ơi, có phải cháu không có cha thật không?
Myu nói trong câm lặng, những giọt nước mắt cứ thế thay phiên nhau rơi xuống. Shinichi nhìn nó, chợt cảm thấy đau lòng, có cái gì đó trong chuyện này mà không một ai nói cho anh biết đó là điều gì..
Từ đằng sau, một cái kéo tay thật nhanh khiến Myu rời khỏi xích đu. Cô bé ngơ ngác nhìn người đó, nước mắt dừng không chảy dài ra nữa.
- Mẹ..
Giọng Myu lắp bắp, như thể vừa làm điều gì sai trái lắm. Ran nhìn qua Shinichi, ánh mắt anh dò hỏi, đôi khi cô ghét đôi mắt đó quá thể. Cô đâu làm gì sai chứ. Shinichi chợt kéo tay Ran lại, nhưng cô không như anh nghĩ, sẽ vẫy vùng, cô để yên tay mình bên trong, đôi mắt thạch anh ngước nhìn Myu đang trong tay mình.
- Ran, chúng ta cần phải nói chuyện.
- Anh muốn hỏi em điều gì à?
Ran cười nhạt, điệu cười như thể hai người không quen biết lần đầu gặp nhau. Shinichi khẽ buông tay Ran.
- Đúng, anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em đây.
Ran thả tay Myu ra, trong một thoáng, anh nghĩ cô không đồng ý, nhưng rồi Ran cũng đồng ý, Myu lặng lẽ nhìn hai người tách xa một góc, không chú ý đến cô nữa, cô lại tiếp tục với chiếc xích đu với mình, có lẽ họ đang muốn nói chuyện riêng với nhau chăng?
Ran dừng lại khi nghĩ đã đủ xa để Myu không nghe được cuộc đối thoại của hai người, ánh mắt cô chốc chốc lại nhìn xem Myu đang làm gì, Shinichi nhìn cô, có rất rất nhiều câu hỏi anh muốn hỏi, nhưng anh chẳng biết bắt đầu hỏi từ đâu.
- Ran..
- Không phải anh có nhiều băn khoăn lắm sao? Anh hỏi đi.
Ran giục giã, chính cô cũng không nghĩ mình sẽ như thế này, cô không cần anh tiếp tục như thế, vì cô biết anh muốn hỏi gì. Shinichi liếc nhìn Myu rồi lại nhìn Ran, cô đang chờ đợi, điều này khiến anh ngạc nhiên. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Shinichi quyết định sẽ hỏi. Một câu hỏi duy nhất.
-Myu là con của anh? Đúng không Ran?
Ran cười mỉm, khinh nhạt. Điều đó làm anh hơi lo lắng, cô có quá nhiều thứ không cần phải nói cho anh biết mà. Họ là gì của nhau, mà khiến cô phải trả lời, Shinichi lo cô sẽ nói dối hơn là câu trả lời.
Ran chợt yên lặng, gạt những lọn tóc của mình sang một bên trước khi trả lời anh. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, không hề run sợ.
Đôi mắt của cô luôn làm anh cảm thấy không yên tâm.
- Vì sao anh lại nghĩ thế chứ? Nếu anh muốn có con đến thế, sao không bảo Asami sinh cho? Tự nhiên lại đến đây hỏi em như thế?
Ran phủ nhận, phải, phủ nhận tất cả. Cô không muốn phá hoại gia đình anh, càng không muốn anh biết Myu là con anh, cô cứ thế này đấy, nghe lời lí trí một cách mù quáng. Shinichi dường như không tin vào điều đó, anh lắc đầu, đôi mắt trở nên kiên quyết hơn.
-Ran, em không nói dối anh được đâu.
- Vì sao em phải nói dối?
Ran gần như trả lời ngay lập tức, Shinichi bối rối, phải, vì sao Ran lại phải nói dối anh? Nhưng con tim anh bảo rằng đúng, sự thân quen với Myu, cả đến những cảm xúc cũng giống, Shinichi nhớ lại hầu hết những gì mình đã làm cùng Myu, không thể sai được.
Nhưng ánh mắt Ran làm anh không thể không tin lời cô nói, cô đâu có lí do gì để làm thế với anh chứ?
-Giờ em hỏi anh được chưa?
Ran cười, nụ cười chẳng có chút niềm vui. Anh khẽ gật đầu. Buông xuôi.
-Vì sao anh lại có trong tay bản kế hoạch ấy?
Shinichi nhìn Ran, đây là lí do cho cuộc gọi kì lạ sáng nay chăng? Anh mệt mỏi, sao cô lại quan tâm đến nó đến thế chứ? Nó thì có liên quan gì đến cô đâu?
-Sao em lại quan tâm đến nó như thế nhỉ?
Ran nhìn thẳng vào Shinichi.
-Đó là kết quả làm việc của em, là công sức của em, anh nghĩ em nên quan tâm đến nó không?
-Em đang nói gì thế? Ran à, tính này chẳng hợp với em đâu.
Ran nhìn anh, đến lúc này anh vẫn còn nói dối cô sao? Cũng phải thôi, cô là gì khiến anh phải nói thật chứ? Ran quay người, miệng đắng chát. Lòng buồn bã. Anh luôn là thế sao? Con người luôn ở bên cô, an ủi cô dù cô chưa nói ra đâu rồi? Cô biết, chỗ dựa của cô, không thể là anh được.
-Shinichi, hẹn gặp lại anh tại tòa.
Shinichi nhìn bóng Ran đi khuất, anh lên xe, đi thẳng về nhà.
Cánh cửa im ắng, những màu sơn nổi lên sau lớp mạ vàng.
Cánh cửa nặng nề mở ra khi xe anh vào, Shinichi bước vào nhà, Asami đang ngồi trên ghế, đôi mắt lơ đễnh nhìn những chiếc lá ngoài ban công, cô dừng lại, nhìn anh. Trên môi nở nụ cười. Hôm nay anh về sớm hơn mọi hôm thì phải. Cô tiến lại, đà cởi áo khoác giúp anh.
-Asami, bản kế hoạch đó, em lấy từ đâu ra?
Asami ngạc nhiên, sao Shinichi lại biết được chứ? Nhưng cô chẳng thể nói gì. Vậy là anh lại đi gặp Mori sao? Nếu không anh không thể biết điều đó được. Asami nhớ lại, cách đây vài hôm trước.
Đôi mắt cô trống rỗng nhìn về phía họ, họ đang hôn nhau, cuồng nhiệt và đầy nồng nàn, cô tự dưng thấy giận, thật sự rất giận, Shinichi là chồng cô, vì sao anh lại có thể ôm ấp một người con gái khác chứ? Mà đó lại là Mori, đối thủ của anh..
Asami lặng lẽ đến gần họ, cho đến khi chân đá phải một tập hồ sơ, cô lấy nó lên. Lặng lẽ lật..
Nếu đưa Shinichi cái này, có lẽ họ sẽ có một vài hiểu lầm nho nhỏ chăng?
Cô cười nhạt, đến cuối cùng, cô vẫn phải làm điều này sao, vì sao ông trời lại bất công như thế, vì sao luôn ép cô vào đường cùng thế này?
Asami đối diện với anh, đầy giận dữ. Nhưng cô dự định sẽ chối hết. Cô không thể để anh biết được chuyện này, không hay ho chút nào cả.
-Em không biết. Đó là ý tưởng của em, nó giúp ích cho anh chứ?
Shinichi nhìn Asami, Ran có thể nói dối? Không, cô sẽ không nói dôi như thế, còn Asami? Anh đã sống với Asami năm năm, cô luôn ngoan ngoãn và thật dịu dàng, cô cũng không giống một kẻ nói dối. Nhưng anh nhớ lại ánh mắt Ran, chẳng biết vì sao mà anh lại cầm lấy tay Asami, khẽ siết.
-Asami, đừng để anh biết được..
Shinichi bỏ lấp lửng câu nói, đi ra ngoài.
Đóng sập cửa lại, Asami nhìn cánh tay vẫn còn ửng đỏ của mình, nước mắt ứa ra, Shinichi vừa mới dọa cô sao? Em làm gì sai mà anh dọa dẫm em chứ? Asami muốn gào lên, cô cầm một chiếc bình gần đó lên, quăng mạnh xuống đất, tiếng vỡ vụn khiến những người giúp việc vội chạy vào.
Ngay từ đầu, là anh sai. Nếu không yêu, vì sao lại cưới tôi? Rồi giờ phản bội lại tôi?
Asami cay đắng, Shinichi chưa bao giờ dành cho cô tình cảm bằng một góc những gì anh dành cho Ran Mori, dù chỉ là một chút thôi. Suốt những năm qua, chưa bao giờ anh to tiếng với cô, vậy mà bây giờ..
Cô thấy một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi ra khỏi khóe mắt.
Shinichi, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.
..................
Shinichi đi vội trên những hành lang, Anh muốn tìm hiểu kĩ chuyện này hơn một chút. Có lẽ nên đến công ty Ran trước, anh cố gắng đi nhanh hơn. Có linh cảm chẳng lành, Shinichi bước nhanh hơn nữa.
Ran đứng trước ban công, chờ những chiếc taxi đi ngang qua, cô không đi xe, nên có lẽ cô nên chờ một chiếc taxi nào đó, một chiếc xe đứng sẵn trong gara. Cô nhìn nó, chợt đèn sáng lên, làm cô lóa mắt. Ánh đèn đó chủ ý chiếu thẳng vào cô.
Chiếc xe lao đến như điên, chân Ran tê cứng, cô không thể cất bước đi nổi.
Chiếc xe sắp lao vào cô, chỉ một chút thôi, Ran cố gắng nhấc bước, nhưng thân thể không nghe lời cô. Chiếc xe nặng nề lao đến. Ran không còn biết gì nữa. Cô ngất đi, hình như có ai đó vừa gọi tên cô thì phải.
Chiếc xe rẽ sang bên cạnh đường, một cô gái vội chạy ra, cố gắng thở dốc.
-Mình vừa làm gì thế này? Cô ta chết chưa..
Asami nhìn vào nơi đó, thoáng vẻ sợ hãi. Nhưng rồi khi thấy chiếc xe cấp cứu chạy vào trong, cô lại không còn cảm giác sợ hãi nữa. Asami lên xe, lái xe đi. Cho xe tự chạy và chiếc xe cứ thế lao thẳng xuống vực.
Nếu cô ta chết, có phải tốt hơn không. Làm thế này sẽ không ai biết tôi đã làm gì nữa.
Asami cười nhạt, dù bất cứ ai, cũng không thể cướp mất Shinichi đâu. Ai cũng không.
..............
Cảnh sát được huy động và quan sát hiện trường, họ tin tưởng rằng có ai chủ mưu đằng sau, chứ không phải do tai nạn thông thường. Shinichi nhìn những người đang vây quanh, anh vội chạy đến. Hỏi chuyện với một bảo vệ gần đó.
-Có chuyện gì xảy ra vậy?
-Cô Ran Mori vừa mới bị tung xe ở đây. Mà thôi, tôi phải đi rồi.
Cảnh sát chạy đến, hỏi tới tấp người vừa mới nói chuyện với anh.
-Xin ông cho biết chiếc xe đó ra sao, anh còn nhớ biển số không?
Người bảo vệ gãi gãi đầu, rồi chợt ông ta nhớ ra một cái gì đó.
-Là BMW, màu đen, số cuối là 552 Tôi chỉ nhớ có chừng đó.
Shinichi nghe mà thấy tai mình ù đặc đi. 552, không phải là số xe của anh sao, Ran đang ở trong viện, rồi chuyện gì nữa đây, anh chợt nghĩ đến Asami..
Vì sao xe của anh lại tông vào Ran, rồi đề án.. tất cả mọi chuyện cứ quay mòng mòng cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro