Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Ran mở mắt, nhìn lơ đễnh lên trần nhà, đầu óc cứ quay mòng mòng, cô chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào nữa. Ran cố gắng nhớ ra một chi tiết gì rất quan trọng, nhưng đầu óc chẳng còn minh mẫn nỗi nữa. Không nghĩ ngợi nữa, Ran leo xuống giường và tìm một chút gì đó để uống. Ran khẽ chớp mắt khi thấy những tấm dán kín trên tủ lạnh.

Cuộc hẹn nào đó vào hai giờ chiều, Ran nhớ ra, hình như có thật. Cô tự trách vì đã uống quá say đêm qua, nhưng cô chẳng thể làm khác được. Vậy là cô đã lái xe về đến nhà, rồi tiếp đó là gì.. Có chi tiết gì đó, quan trọng lắm. Nhưng cô đành buông xuôi, cố mà không nhớ nổi thứ gì đã diễn ra, thật khó chịu, như thể trí nhớ của mình đã từ bỏ mình. Thay vào đó kí ức của một kẻ khác vậy.

Cô lái xe đi, hôm nay cô không nên đến muộn mới phải.

Cuộc họp gần diễn ra, mọi người đã đến đầy đủ. Ran nhíu mày, chuẩn bị hít thở sâu khi bước vào cuộc họp. Hôm nay sẽ công bố những sản phẩm mới, và cô đã chuẩn bị lâu lắm cho ngày hôm nay.

Ran đẩy cửa, mọi người theo quán tính đổ ập về phía cô bước vào. Điều này không làm cô cảm thấy bỡ ngỡ như lần đầu đối mặt với cổ đông nữa. Nhưng vẫn có chút chùn lại. Ran chào mọi người, rồi yên vị tại chỗ của mình. Họ cùng nhìn lên máy chiếu đằng sau. Nhưng kế hoạch mới, lần lượt được thông qua. Đến lúc rồi, giây phút quyết định là đây. Ran hít sâu. Mọi người đều đổ dồn về phía cô, Ran lên tiếng, chậm rãi.

- Sắp tới tôi đã chuẩn bị một vài sản phẩm mới. Đây là kết quả của bộ phận thiết kế, bao gồm phần mềm quản lí, một mẫu mã mới cho lap, ngoài ra còn có dự án về khu thương mại kiểu mẫu. Bên trong như một tòa nhà tiết kiệm năng lượng, hoàn toàn sử dụng công nghệ mặt trời. Đây là đề án tôi đầu tư kĩ nhất, nếu được thông qua, chúng ta sẽ bắt đầu vào xây dựng. Địa điểm dự kiến là trung tâm thành phố Tokyo...

Một vài người xem những hình ảnh thiết kế trên giấy, khu thương mại này khá lớn, và còn ở ngay trung tâm nên hầu như việc quãng bá là rất lớn, một ai đó khẽ gật gù, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nếu không có một người- với chất giọng trầm trầm-lên tiếng:

- Khu thương mại này, không phải là dự án mới của tập đoàn Kudo sao?

Ông ta nhận ra vẻ kinh ngạc trên gương mặt Ran. Cô không hiểu mấy việc ông đang nói. Ông ta nhập vào máy tính một link web, hình ảnh khu thương mại ở trên mạng, ngay trên trang web của Kudo. Họ đã công bố là sẽ thực hiện nó. Và nhiều người đã ủng hộ việc này.

Ran không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô khẽ nhướng mày, không tin nổi vào mắt mình.

- Rõ ràng đây là dự án được bảo mật tuyệt đối, không thể như thế được!

Ran gần như sắp kích động, giọng cô to hơn bình thường, Ran để ý đến điều đó, để ý cả gương mặt nghiêm túc của Hakuba, cô khẽ ngồi xuống.

Buổi họp dần tan, Ran ngồi yên lặng trên bàn, ngay chỗ mình đã ngồi, không tin được những thứ vừa mới diễn ra. Cô nhìn thấy Hakuba, nhưng anh không có ý định đến gần mà chỉ lắc đầu và đi mất. Cô thấy hành động đó mà đượm buồn, không phải cô không giữ kín, nó là tất cả những kế hoạch mà cô đã hình thành hơn nhiều năm, một kế hoạch không hề có sai sót.

Nhưng sao nó lại được công bố trước được? Khi chủ sỡ hữu của nó là cô kia chứ! Càng nghĩ ngợi, khiến Ran càng bối rối. Cô nghĩ ra một cái gì đó, Ran chạy xuống xe, mở vội hộp bên trong ô tô. Cô nhớ, mình để bản chi tiết ở đây cơ mà..

Nó đâu rồi?

Ran cố gắng lục lọi, nhưng bản kế hoạch đã biến mất, như chưa hề tồn tại. Công sức của cô, những đêm dài bên bàn làm việc.. chúng đều biến mất sạch sẽ.

Vậy là sao? Ai cho mình biết đi.

Ran nhớ về ngày hôm qua, có ai đi cùng xe với cô không? Ran lắc đầu, làm gì có ai. Hôm qua cô khá say, có khi nào nó mất lúc đó không? Cũng không thể, nếu ai động vào, cô phải biết chứ.

Ran thở dài. Cô lấy điện thoại ra. Gương mặt bình thường trở lại. Ấn số, gọi.

- Làm ơn cho tôi gặp Kudo Shinichi.

Thời gian trôi qua dài đằng đẵng cho đến khi bên kia có tiếng trả lời. Ran nghe tim mình chậm đi một nhịp, cô nên bắt đầu từ đâu đây? Anh vì sao lại biết kế hoạch đó của cô?

- Hôm qua, hình như anh đã công bố đề án mới..

Shinichi hơi ngạc nhiên, vậy thì sao? Anh cố tìm câu trả lời, nhưng không có. Bằng một chất giọng đều đều, anh vẫn trả lời mặc dù chưa biết rõ nguyên nhân Ran gọi đến.

- Em nắm thông tin nhanh nhỉ.

Ran run rẩy, vậy là anh không phủ nhận sao? Cô ước anh phủ nhận, hoặc một cái gì đó.. nhưng cô không biết mình trông đợi từ anh điều gì, anh sẽ không lấy nó từ cô, không thể như thế. Chỉ có một cách để xác minh.

- Hôm qua... là anh đưa em về phải không?

Shinichi nghe giọng Ran, nhớ về đêm qua, anh nở trên môi một nụ cười, mà có lẽ cô không nhận ra. Vì giọng anh chẳng thay đổi gì nhiều.

- Ừ, là anh đưa em về.

Ran ngạc nhiên, giờ thì cô biết rồi đấy. Anh không hề phủ nhận sao, cô ước kí ức đánh lừa mình, nhưng làm gì có chuyện đó.

- Tại sao anh lại như thế? Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Shinichi..

- Ran? Em đang nói gì vậy?

Ran dập máy, vậy là quá đủ rồi. Gì mà cơ hội, gì mà tin tưởng. Cô chẳng muốn nghe một điều gì từ anh nữa. Toàn bộ chỉ là những sự giả tạo mà thôi. Anh không phải là người mà cô biết đến nữa rồi. Không còn là Shinichi mà cô từng quen nữa. Đến cả anh, cũng bất chấp mọi thứ để đạt được thứ mình muốn sao?

....................

Chiếc xích đu khẽ đong đưa. Xung quanh trời chập tối, mặt trời dường như lặn nhanh hơn mọi ngày. Myu nhìn về phía cửa, lại không có đến đón nữa rồi. Rồi tiếng ồn khiến Myu chú ý. Những đứa trẻ vây quanh Myu, một ai đó buông lời chọc ghẹo.

- Sao, lại không có ai đến đón à? Đồ con hoang!

Myu đứng phắt dậy khỏi chiếc xích đu. Lần này cô bé dường như không thể chịu được nữa.

- Ai bảo thế! Tránh ra đi!

- Sao, mày chứng minh đi.. haha

Những tiếng cười làm Myu muốn bịt tay nhắm mắt để chẳng còn nghe gì nữa. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng, Myu nhìn người đó, khẽ hét lên. Vui mừng, như thể được cứu thoát khỏi những đứa trẻ tại đây.

- Chaaaa!

Tụi nó, mỗi đứa mỗi vẻ, nhìn theo Myu chạy đến bên người đó, cô bé ôm lấy anh, nước mắt vẫn còn rơi.

- Sao cha đến trễ thế?

Một cái nhìn ngơ ngác từ người kia. Nhưng đôi mắt đượm buồn của Myu làm người đó im lặng, như thể đó là nỗi đau của chính mình, người đó cúi xuống, bế Myu lên trên tay mình. Lại gần những đứa trẻ vây quanh xích đu.

- Bạn của con đấy à?

Myu kênh kiệu, như thể chọc tức những đứa đứng đó. Cái nhìn của cô bé làm anh ngạc nhiên, nhưng rồi Shinichi cũng bình thường trở lại. Anh nở nụ cười.

- Các cháu nên về nhà đi, trời tối rồi đấy.

Chúng tản ra, khi vơi hết người, Shinichi mới để Myu xuống, cô bé chạy đến ngồi lên xích đu. Shinichi nhướng mày.

- Giờ thì cháu giải thích đi, sao cháu lại gọi chú là cha?

Myu nhìn sâu vào đôi mắt màu trời của Shinichi. Một nỗi buồn lần nữa lại xâm chiếm.

- Chú ơi, có phải ai cũng cha không?

Shinichi nhìn con bé, không biết nói gì hơn. Myu sao lại có thái độ như thế này?

- Có chuyện gì vậy, tất nhiên là thế rồi.

- Vậy tại sao cháu lại không có cha hả chú?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro