Chap 28
- Buông em ra đi.
Ran tách mình ra khỏi Shinichi, có chút bần thần, đơn giản vì họ đang đứng ở giữa đám đông, mà Shinichi thì chẳng hề quan tâm đến điều đó. Anh vội xin lỗi và thả cô ra. Họ nhìn quanh tìm Myu. Con bé đi ra ngoài từ một đám đông, hình như chưa kịp nhìn thấy gì cả. Những ánh đèn Flash khiến Ran hơi khó ở, cho dù họ chỉ đưa tin về sự cố, nhưng cô vẫn có chút không chấp nhận nổi. Như thể mình bị soi đến tưng mi li mét. Và cô thì không thích thế như thế nào. Ran gạt nhanh tay Shinichi, dắt Myu về, và như thế cô quyết tâm sẽ không gặp lại Shinichi thêm lần nào nữa, giây phút chạm vào anh, không thể bình ổn nổi nữa, cảm xúc.. và tất cả những khát khao. Myu yên lặng đi theo Ran, không kịp nhìn lại chào Shinichi.
Shinichi nhìn theo Ran đã đi khuất, lòng miên man, giấc mơ nào rồi cũng sẽ tan. Hạnh phúc hay niềm đau, chỉ mỗi mình lạc lõng mãi trong những giấc mơ tan.
Anh lên xe, mùi hương vẫn còn thoang thoảng nơi đây, Ran vẫn đâu đó, trên vai, trên áo, trên cả bàn tay anh vẫn còn hơi ấm từ cô... Ran ở đây, ngay đây thôi, nhưng sao xa vời vợi. Rõ ràng cô ấy không hề có ở đây, nhưng tất cả dường như chỉ vừa mới thôi.
Mái tóc ấy chạm vào tay anh, mượt mà, nồng nàn hương thơm. Đôi mắt ấy, vẫn chất chứa muộn phiền, vẫn là một nỗi trầm tư mà anh muốn xoa dịu đi. Vẫn là giọng nói ấy. Không ngọt ngào, không lạnh giá, muốn tách ra mà không được. Muốn gạt đi cũng không xong.
Kí ức là tiếc nuối, vậy anh thà ở mãi trong dòng kí ức để chẳng bao giờ thoát khỏi bàn tay cô nữa. Anh ước mình sẽ là một con cá mắc cạn, để mãi si tình, để ở mãi trong cái lưới tình cô tạo nên.
Đánh tay lên thành vô lăng, Shinichi nắm chặt tay mình lại, phải chi lúc nào có bàn tay cô lồng vào tay anh, chứ không phải tay anh chỉ nắm lấy một thứ vô định hình thế này. Lạnh giá, Những cơn gió sao không buông tha anh? Gió từ đâu thổi lạnh buốt, tràn qua tim, rồi đọng lại nơi đáy lòng.
Nỗi nhớ, chẳng thể nói thành câu.
Yêu thương, mãi chẳng thể nói thành lời.
Vì thứ gì đã không thuộc về ta, nắm lấy chỉ là tự làm đau bản thân mà thôi. Shinichi hiểu điều đó, nhưng vẫn không tránh nỗi cho mình phút giây xao xuyến. Cô vẫn là cô, và anh vẫn là một kẻ chỉ biết yêu cô. Ngoài ra, không có gì anh có thể trao cô được.
Nỗi nhớ dày vò anh, khiến anh ngã gục trên con đường của chính mình. Nếu cuộc sống này có một điều ước, để chúng ta có thể quay về nơi đó. Anh nguyện bên em, không bao giờ buông tay em ra nữa.. Để chúng ta sẽ mãi thuộc về nhau..
..............
Asami nhìn Shinichi vẫn còn ngủ say, cô từ từ xuống giường, thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh. Hôm nay cô đã hẹn với một người, và cô không muốn trễ chút nào. Thật không hay ho gì, gần đây, Shinichi cứ đi đi về về mà chính cô không biết nguyên do. Dù găn hỏi thế nào, anh cũng không nói, tất cả chỉ là một lí do bình thường, công việc và công việc, với anh chỉ có thế thôi.
Mặc một bộ quần áo vào, Asami ra khỏi nhà.
Đã sau từng ấy năm, dù đã là vợ anh, nhưng Asami vẫn chưa tin anh thật sự đã là của mình, có quá đáng không, khi anh không hề cho cô lấy một cử chỉ yêu thương? Có quá đáng không, khi mỗi đêm anh thở dài khi bên cô. Vì sao, anh vẫn chung thủy với thứ gì đó.. với cô, nó chỉ là một chút bồng bột của tuổi trẻ, và đáng lẽ anh nên quên nó đi chứ. Nhưng anh không làm thế, anh luôn luôn nhớ về cô gái đó, người cô đã thành công khi cướp mất anh.
Cô cũng yêu Shinichi, yêu hơn cả mạng sống. Cô bất chấp tất cả để có được anh, vậy nhưng tại sao anh lại không yêu cô? Tại sao anh không dịu dàng với cô thêm một chút? Để đừng bao giờ vụt mất? Chưa bao giờ cô có cảm giác là anh yêu cô. Chỉ là nghĩa vụ mà thôi.
Yêu thương thì đâu có lỗi gì. Tại sao lại làm khổ nhau nhiều đến thế? Cô không thể buông tay anh, nên Asami chỉ có thể dựa vào anh. Và chỉ thế thôi.
Quán nước nhỏ ven đường. Đểm hẹn quen thuộc, Asami bước vào, nhìn quanh như thể chắc chắn không ai theo mình cả.
Một người ngồi vào chiếc bàn ở góc quán, trên bàn có một tách cà phê đang uống dở, ngay khi nhìn thấy Asami, người đó đứng dậy và cúi chào cô. Asami đặt chiếc áo của mình qua một bên và ngồi xuống.
- Chào anh, có gì muốn báo cáo à.
- Đây là ảnh hôm qua tôi chụp được, về việc chồng cô..
Asami cầm tấm ảnh, run run khi nhận ra.. Shinichi đang ôm siết một cô gái. Rất quen. Dường như anh đến công viên cùng cô gái ấy. Shinichi phản bội cô ư? Asami cầm tấm ảnh, trả tiền cho người thám tử.
Cảm xúc rối như tơ vò, dù đó là ai, cũng đừng hòng cướp mất Shinichi của tôi.
.................
Ran cảm thấy hơi giật mình, như thể có ai đó vừa nhắc đến mình. Cô quay lại nhìn phía sau, nhưng chẳng có ai ở đó cả. Tiếp tục vào công việc đang hoàn thành dang dở của mình, cô khẽ chớp mắt.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, như vừa trãi qua nhiều ngày không ngủ được. Một bàn tay đặt lên tay cô, Ran nhìn thấy ánh mắt trách móc của cha mình, ông Mori luôn như thế mỗi lần cô tự hành hạ bản thân mình.
Ran miễn cưỡng rời bàn. Ngồi xuống ghế và pha cho mình một tách trà.
Hương thơm khiến cô bình thản lại.
- Con đã đi với tên Kudo đó đúng không?
Ran giật bắn, không rõ nguyên nhân mà cha cô biết chuyện mình đã đi cùng Shinichi. Ran biết không thể phủ nhận nên gật đầu. Cha cô thở dài, những vết nhăn dường như hằn sâu lên trán ông.
- Con cũng biết ta không thích nó, Myu.. và con.. nó có quá nhiều thứ phải giải thích. Làm cho quá nhiều người đau đớn vì nó.
- Myu rất thích anh.. con..
Ông Mori thở dài. Tiếng thở của ông làm cô thấy mệt mỏi hơn ngàn lần so với công việc.
- Con định giấu nó cả đời sao? Myu có quyền biết sự thật, và con.. cũng nên cho mình một cơ hội.
Ran nhìn những đợt khói uốn éo quanh tách của mình. Cơ hội sao?
_____________________________
Vò vò tấm ảnh trong lòng bàn tay, cô chập chạm bước đi. Những ánh nắng gắt khiến Asami ngỡ như mình đang đứng giữa sa mạc, bao năm qua, ở bên cạnh Shinichi, cô không ngờ anh có thể giấu cô để đi ngoại tình với một người con gái khác. Mà đó cũng chưa hẳn là ngoại tình.
Asami tưởng tượng ra một viễn cảnh chẳng hay ho gì, liệu có khi nào tất cả là hiểu lầm không? Hiêu lầm sao, nhưng rồi hình ảnh lại đập vào mắt cô, không thể là hiểu lầm cho tất cả chúng được. Không thể, cô nhất định phải tìm ra người đó. Người mà anh ôm siết. Người mà anh ra ngoài cũng nhiều ngày liền.
Tối nay sẽ có một buổi tiệc. Có lẽ cô nên đến đó cùng Shinichi chăng?
.......
Shinichi vội vã ra khỏi công ty, trời đã về khuya, những ánh đèn mờ mờ đã sáng lên. Shinichi bước đi, cố gắng hòa nhập vào buổi tiệc chiêu đãi một cách thật tự nhiên. Mọi người đều mải miết với những câu chuyện riêng nên không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của anh.
Shinichi thấy mừng hơn là bực, vì một người như anh mà bị phát hiện đi trễ thì thật không hay chút nào.
Một mùi hương phảng phất qua anh, khiến Shinichi định thần lại. Mùi rượu nồng hòa với mùi bạc hà. Shinichi nhìn lên, tránh cho mình ngạc nhiên. Ran đang nhìn anh, đôi mắt không rõ cảm xúc. Mùi hương từ cô khiến tim anh chậm một nhịp.
- Anh có muốn nhảy không?
Shinichi ngạc nhiên, không ngờ Ran lại chủ động mời mình nhảy cơ đấy. Tay anh chạm vào tay cô, nhận ra sự mềm mại từ cô. Họ cùng tiến ra sàn nhảy, Ran không nhìn anh, chỉ để anh dìu đi trong điệu nhạc. Shinichi cố gắng bắt chuyện, nhưng cuối cùng đành chịu thua vì không có cách nào mở lời được.
Ran say rồi, cô cảm thấy má mình nóng phừng phừng, hành vi cử chỉ không làm chủ nổi nữa.
Shinichi cũng say, say tình. Anh cảm thấy cô, thấy mùi hương trên da thịt, trên vải vóc, cảm nhận được những lọn tóc của cô vờn qua bàn tay. Nhẹ nhàng mà mang đầy vấn vương.
Ran cảm thấy bàn tay anh chạm vào mình, cô khẽ nép sát vào anh một chút, để cho cảm xúc lên tiếng.
Shinichi thì thầm, hơi thở của anh nóng hổi phả vào má cô.
- Hôm nay em lạ quá.
- Thật sao..
Ran chợt dừng lại, cô bước đi ra khỏi đó. Không hiểu sao, Shinichi cũng bước đi theo cô, anh như bị mê hoặc trong mê cung của cô. Ran bước đi, mở cánh cửa. Shinichi nhìn cô, họ rời khỏi tiệc đêm như thế.
Anh nắm lấy tay cô. Kéo nó về phía mình.
- Ran, em không được đi thế này.
Ran quay lại, nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình không chớp mắt. Cô dò hỏi, hơi thở gấp gáp hơn.
- Chứ anh muốn em đi thế nào?
Shinichi yên lặng, ánh mắt không rời khỏi cô. Anh đang níu kéo gì thế nhỉ? Anh cũng không biết nữa. Tay anh dần buông thỏng, anh đến gần cô, bàn tay khẽ run rẩy.Mùi hương từ cô khiến anh không điều chỉnh nổi hành vi. Anh dừng lại khi gần chạm vào cô.
Rồi rất nhanh, cô chạy đến ôm choàng lấy anh, ngấu nghiến. Hơi thở họ hòa làm một, ngọt ngào, và đầy bất cần.
Shinichi ôm chặt Ran hơn, để cho mình tự do hòa vào hơi thở từ cô.
Ran.. anh yêu em..
Shinichi thì thầm trong nụ hôn. Ran không rõ có nghe được gì không, nhưng anh biết, cô đang ở trong tay anh. Vậy là đủ.
..............
Một cái bóng câm lặng nhìn theo hình ảnh đó. Cảm xúc trộn lẫn.
Đó là gì, chính cô ta cũng phủ nhận nó đi, cái nhìn ấy đầy căm phẫn. Tại sao mọi thứ lại thế này? Tại sao họ ngang nhiên làm chuyện đó ở đây.
Cô chớp mắt. Lần nữa câu từ bật ra khẳng định tất cả.
Đó là Shinichi.. và người bên cạnh anh ấy.. là Ran Mori!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro