Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Myu vui vẻ nhìn ra bên ngoài, đôi khi liếc nhìn ghế trước xem có động tĩnh gì không, nhưng trái hẳn với những gì mong đợi. Ran chỉ ngồi yên bên Shinichi, họ nói một câu gì đó với nhau, cô bé chẳng thể nghe rõ được. Nhưng không hiểu sao, cô bé cực kì thích Shinichi, dù chỉ gặp nhau hai lần, nhưng ấn tượng thì vô cùng đậm nét, mà với một đứa bé, chẳng cần suy nghĩ nhiều đến thế.

Chỉ cần thích là được rồi, Myu đã có vài suy nghĩ rất ngốc nghếch, rằng liệu Ran thích Shinichi, thì họ sẽ cưới nhau. Và Shinichi sẽ trở thành cha của con bé. Và điều đó khiến nó nghĩ đến việc gọi Shinichi đến. Cô bé ngún nguẩy, một chút gió lùa vào mát rượi. Myu càng vui vẻ bao nhiêu thì Ran lại càng cảm thấy kì cục bấy nhiêu. Tại sao Shinichi lại đến, cùng nhau đi chơi với họ, trong khi.. Anh cũng có thể đưa gia đình mình đi cơ mà?

Không nghĩ gì nữa, nhưng dường như ánh mắt của cô khiến Shinichi bận tâm.

- Này, em lại nghĩ gì thế?

- Làm gì có. Sao anh lại quan tâm đến.. Myu thế?

Shinichi nhíu mày, một ánh mắt cực kì nghiêm túc khiến Ran hơi lo lắng. Hay là anh đã biết? Nhưng Shinichi chợt cười giòn tan, thú vị vì thái độ của Ran.

- Chỉ là anh thích trẻ con. Không được sao? Hay em ghen vì Myu gọi anh đến đưa nó đi chơi?

Ran ngạc nhiên, tính cách trêu chọc người khác của anh vẫn chẳng bỏ được gì cả. Cô quay đi, nén cảm xúc vào lòng, có chút bâng khuâng, như lần đầu tiên gặp anh. Shinichi vẫn tỏ ra bình thường khi rẽ vào một ngõ vắng, một công viên, hay nói đúng hơn là một khu vui chơi hiện ra cuối con đường, những băng rôn màu sắc cùng những cây xanh che phủ lối vào. Shinichi nhận ra trời đã gần tối, ánh mặt trời đã nhòa bớt đi, và anh biết, mình đã đến đúng thời điểm.

Myu nhanh chóng xuống xe, nắm chặt bàn tay lớn của Ran. Cô nhìn Myu, ánh mắt háo hức của nó làm cô hoàn toàn đầu hàng. Vì Myu, chỉ vì Myu thôi, cô tự trấn an, ngăn cho mình không nhìn thẳng vào mắt Shinichi. Ở bên cạnh anh, cô chẳng còn là mình nữa.

Shinichi khóa xe, và đi bên cạnh Ran. Họ bước vào công viên. Nơi tràn ngập những bản nhạc vui tươi và tiếng cười rồn ràng của những đứa trẻ. Myu thích thú kéo Ran đi đến nơi này đến nơi khác, một vài người tụ tập lại bởi một tiết mục văn nghệ. Myu tò mò không biết đó là cái gì, Ran nhìn qua những cái đầu người trước mình, thật sự thì Myu với chiều cao ấy khó mà nhìn thấy gì nổi. Shinichi nhận ra thái độ hụt hẫng của Myu, anh cúi xuống, nói nhỏ vào tai Myu một câu gì đó, con bé cười lớn và leo lên vai của Shinichi.

Myu thả tay Ran ra, và Shinichi đến gần hơn. Anh quay lại nhìn Ran, cô đang nhìn Myu bằng một đôi mắt trầm tư, và có chút cay đắng. Vờ đi ánh mắt đó, Shinichi nói đùa.

- Em cũng muốn à?

Ran đỏ mặt, cô nhìn đi phía khác. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt long lanh chờ đợi của Myu, cô đi nhanh hơn để bắt kịp Shinichi. Trên vai Shinichi, Myu có thể nhìn thấy những tiết mục đang được diễn ở phía xa hơn. Shinichi không bận tâm mấy đến chúng, nhưng anh luôn tạo vẻ hào hứng trên khuôn mặt. Họ xem được một lúc rồi Shinichi cũng tìm cách ra khỏi đó. Nếu không, đến khuya cũng chẳng chơi được gì mất. Shinichi đi ra, nhìn quanh quất. Ran cũng chen ra khỏi được đám người, nhưng có vài người vượt qua, khiến cô mất đà, Shinichi nhanh chóng kéo cô lại, nắm thật chặt. Ran ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, nhưng bàn tay anh, không đau đớn như lần đó.

Nó làm cô ngại, chỉ là một cái nắm tay thôi mà.

Ran lắc đầu nguầy nguậy, và nhận ra bị Shinichi kéo ra khỏi vòng người. Đến bên một chiếc ghế, Shinichi la oai oái khi bị Myu nắm lấy tóc mình, anh gỡ con bé ra và cho con bé đứng xuống ghế.

Myu mỉm cười và ngồi giữa hai người. Một vài người bán hoa dạo gần đó, một đứa bé nhanh chóng chạy đến, trên tay là rất nhiều kẹo và hoa. Shinichi nhìn chúng, mua một phong kẹo và đưa nó cho Myu. Ran nhận ra, Myu thật sự rất vui. Điều đó làm cô phân vân.

- Trông cả nhà hạnh phúc quá.

Đứa bé cười vui, chỉ là một lời khen tặng, Ran định phủ nhận, nhưng Shinichi cười trừ. Trả cho đứa bé tiền cho chiếc kẹo.

- Không cần thối đâu.

Anh nháy mắt, Ran nhận ra, Shinichi không có ý định phủ định nó. Myu nhìn Ran, lòng rộn ràng. Nếu chú là cha của cháu, sẽ thật tuyệt phải không? Niềm mong ước ấy, chỉ có mình con bé biết. Ran im lặng, nhìn thấy Shinichi trở về lại ghế.

Cô biết, ánh mắt của Myu muốn nói gì, nhưng thật sự cô không thể. Cô không được nói một cái gì cả. Bí mật này, cô phải giữ nó, cho đến cuối đời. Shinichi không được phép nhận Myu. Bởi giữa họ, không được phép có mối quan hệ đó. Shinichi đã có Asami..

Sự thật quá trớ trêu phải không?

Ran cười nhạt nhòa. Nắm tay Myu đứng dậy. Vậy thì hôm nay, hãy đóng vai một gia đình thật hạnh phúc, rồi đến đêm, cô sẽ trả anh lại cho nơi vốn dĩ thuộc về anh vậy. Ran chỉ vào những trò chơi, chủ động nắm tay Shinichi. Nở một nụ cười, nó làm cho anh giật mình. Cô chưa bao giờ mỉm cười, từ đầu buổi đến giờ.

- Chơi thôi, không phải con muốn chơi sao?

Họ cứ thế, chơi đùa thật vui vẻ.

Đêm buông xuống, những trò chơi đều đã vãn khách, Myu dựa bên một chiếc hồ, đôi mắt ngước nhìn nhưng buồng đu quay. Ran nhìn chúng, lòng mơ hồ nhớ lại, Shinichi cũng nhìn nó, hơi tiếc nuối. Vì sắp phải về rồi.

- Hay chúng ta lên đó nhé.

Không ai phản đối, họ ngồi vào buồng số sáu. Và chiếc đu quay khổng lồ bắt đầu đong đưa. Ran nhìn Myu, hỏi nhỏ:

- Con có mệt không?

- Không đâu mẹ ạ, chú ấy dẫn con đi suốt mà. Người mệt phải là chú chứ. Con rất vui..

Myu vừa nói vừa cười, khiến Ran dằn lòng không được. Cô nhìn Shinichi, mấp máy khẩu hình cám ơn. Shinichi lặng nhìn Ran lúc lâu, anh lấy tay mình, thật nhanh và dịu dàng, chạm vào má cô, và gạt đi một sợi tóc rơi xuống phủ đôi mắt thạch anh. Rồi anh mỉm cười, nụ cười khiến cả khoảng không dừng lại. Nó nồng nàn, nhuốm đầy tự tin, anh cười kiêu hãnh, như thách thức. Chúng làm Ran thật sự cảm thấy tim mình ấm lại.

Rồi Shinichi lắc đầu, không cần phải cám ơn..

Ran nhìn ra ngoài, bầu trời đêm có vài ngôi sao sáng, còn lại đã bị lu mờ mất bởi ánh đèn điện phía dưới.

Chợt có vài tiếng rắc nho nhỏ vang lên, Ran nhận ra những buồng quay chao đảo. Rất nhanh, Shinichi ôm lấy Myu, rồi cố gắng giữ cho thân hình cả ba không bị chao đảo theo. Ran vội nhìn ra, thấy tất cả đã dừng lại, tất cả hệ thống đèn điện của đu quay đều tắt ngấm. Một vài tiếng la hét vang lên.

Ran nhận ra buồng quay chao nhanh hơn, như thể sắp rơi ra khỏi vòng quay. Họ đang ở rất cao, thật sự không thể nhảy xuống như những người khác. Tiếng động ầm ầm khiến Ran nhắm tịt mắt lại.

Một vài phút sau, tiếng động cũng ngớt. Shinichi thả Myu ra, nhận ra Myu không có phản ứng cụ thể nào.

- Cháu có sao không?

Myu lắc đầu.

- Có sự cố gì ạ?

-Cháu không sợ sao?

Ran cười cười, Myu từ nhỏ đã rất gan dạ, có nhiều lần cô ngỡ nó không phải là con mình nữa cơ. Có lẽ tính đó là từ anh chăng? Myu lắc đầu, nở một nụ cười thật tươi.

- Tại sao phải sợ chứ? Chúng ta sẽ thoát thôi mà.

Bên dưới có vài tiếng người la hét, nhân viên cứu hộ đặt dưới họ một tấm đệm và yêu cầu họ làm theo sự chỉ dẫn, Shinichi nheo mắt khi nhận ra độ cao của buồng quay so với đất. Nếu Myu nhảy xuống, rất có thể con bé sẽ rơi ra khỏi nệm, hoặc nếu anh cùng nhảy.. hoặc Ran, rất có thể sự thay đổi trọng lượng đột ngột sẽ khiến tất cả sập xuống. Myu nhìn xuống dưới, có chút sợ hãi. Nhưng Shinichi ôm chặt Myu hơn, anh nói với Ran.

- Bên trong có một sợi dây thừng, bây giờ, anh sẽ tạo một ròng rọc đơn giản để Myu xuống trước. Myu, cháu có sợ không?

Myu nhìn Shinichi đang luôn tay siết thật chặt dây thừng vào nhau. Anh không thấy con bé trả lời, rồi cũng cười.

- Tin chú nhé, cháu sẽ không sao đâu. Bám chặt dây nhé.

Myu nhìn Shinichi, dường như bị nụ cười tự tin của anh thuyết phục. Con bé gật đầu, nhanh chóng nắm lấy vòng dây. Shinichi cuốn quanh người Myu, rồi từ từ thả dây. Cho đến khi chắc chắn Myu đã an toàn, anh quay sang Ran.

- Giờ đến em, nhảy thôi.

- Anh đi trước đi.

Ran bướng bỉnh, cô không muốn anh ở đây một mình. Nhưng Shinichi lắc đầu, một là cô trước, hai là không ai cả.

- Em muốn chết với anh sao?

Đó là một câu nói đùa không hơn, nhưng Ran không cho là vậy, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Nếu phải chết ở đây, với anh. Như thế cũng được. Shinichi ngạc nhiên, cảm xúc nồng nàn của cô lần đầu anh cảm nhận được. Chúng làm Shinichi không tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.

Chợt gió đưa buồng quay lung lay, Ran chao đảo rồi chợt ngã ra khỏi buồng quay, Cô với không trúng một thanh đà, có thể sẽ rơi xuống. Nhưng cô không rơi nữa, mà lơ lững giữa không trung. Ran mở mắt ra, nhận ra Shinichi đang ôm lấy eo mình, anh bám vào một thanh đà, một bên mắt nhắm lại. Cô ngạc nhiên.

- Anh làm gì thế? Anh nhảy ra theo em đấy à?

Shinichi không trả lời, cố gắng bám lấy thanh ngang vững hơn. Sức nặng khiến anh chẳng thể nói đùa nỗi nữa.

- Buông em ra đi.

Ran van nài, nhưng Shinichi vẫn không trả lời.

Một vài người cứu hộ nhanh chóng dựng nệm ở dưới. Nhưng họ chạy đến không kịp, quá trơn. Shinichi và Ran rơi xuống. Anh nhìn cô, ôm chặt lấy cô. Thì thầm một câu gì đó.

- Shinichi?

Vòng tay của anh siết chặt hơn, Ran nhận ra họ rơi xuống một cái gì đó rất êm, vậy là họ đã đến kịp? Cô vội đứng dậy, nhưng Shinichi nắm lấy tay cô trước khi cô rời đi. Anh ôm choàng lấy cô. Ran ngạc nhiên, nhưng không thể đẩy nổi anh ra, cũng như chẳng thể từ chối bàn tay anh..

- Ran, em là đồ ngốc.

- Anh nói ai ngốc?

Ran bực bội, đà đẩy anh ra. Nhưng giọng Shinichi nhỏ hơn, thật nhỏ. Gần như hơi thở.

- May mà em không sao.. Ran..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro