Chap 26
- Con gọi cho ai đấy?
Myu giật mình khi nghe tiếng Ran sau lưng. Từ từ quay lại, my nhìn Ran cười trừ, trái hẳn với thái độ thích thú của con bé, Ran con cảm giác dường như Myu đang có kế hoạch gì đó mà chỉ có cô bé mới biết. My nhảy nhót và chạy nhanh vào phòng, để lại Ran chưa kịp hỏi gì.
Từ dưới nhà, những tiếng ồn ào làm Ran chú ý, không hỏi gì thêm, hay đúng hơn là không thể hỏi My gì nữa, Ran tìm hiểu tiếng ồn ào đó là do thứ gì gây ra. Cô đi xuống nhà, đập vào mắt cô là hình ảnh Hakuba và Araide đang bàn bạc một cái gì đó cùng nhau. Ran nhìn Araide, có chút e ngại, anh nhìn thấy nét mặt cô lúc ấy, đứng dậy và đi về phía Ran, cô lặng đi chút xíu, lòng thấp thỏm không yên.
Ran bước đi về phía cửa, thật nhanh để tráng Araide, nhưng anh cũng vào được phòng trước khi cô đóng sập cửa lại. Cô miễn cưỡng đi ra ban công.
Màn đêm phủ mọi thứ bởi một màu đen vốn có, vài mảnh sáng họa chăng chỉ là từ mỗi phòng hắt ra chút xíu, anh lại gần cô, để cô lặng đi chốc lát trong vòng tay mình. Điều đó làm cô chỉ thêm nặng nề, Ran gạt nhẹ tay anh ra. Điều đó làm Araide khó chịu:
-Sao em luôn từ chối anh thế?
Ran gượng gạo mỉm cười, trông phút chốc ân hận bởi mình phũ phàng đến thế, nhưng điều đó chẳng làm cô ban phát cho anh cái gì đó hơn là một câu nói thật nhỏ, nó làm tim anh thắt lại.
- Xin lỗi anh.
Anh thở dài, anh biết Ran không hề có tình cảm với anh, nhưng anh thì khác, anh không thể từ chối nỗi cô. Anh như con thiêu thân lao vào vòng lửa hung tàn, và cứ thế day dứt, cho đến ngày chết bởi ánh lửa nóng rực.
Cô để cơn gió nâng tâm trạng của mình, làm vơi đi một chút thương nhớ. Lòng hoài tưởng về một kỉ niệm không vui vẻ gì.
Ran ngồi trên chiếc giường.
Lòng miên man suy nghĩ về những điều vừa trãi qua, cô ngất đi. Và có người đã đưa cô vào đây. Shinichi thật sự đã đi rồi, không còn ở bên cô như lời anh hứa nữa. Thế nhưng cô vẫn chẳng thể giận nổi anh.
Trận mưa vẫn còn âm ỉ nơi đất, trong lòng cô cũng có một cơn mữa, chẳng bao giờ dứt nổi. Trong ánh sáng ban ngày, cô ghét thấy nước mắt của mình. Yếu đuối ư, vô vọng ư.. điều đó đã là gì so với những gì mà anh gây đến cho cô. Cô có thể nói gì đây? Xin lỗi, hay mỉm cười chúc anh hạnh phúc?
Cô nào có cao thượng đến vậy?
Làm điều đó không dễ dàng chút nào. VÀ cô biết mình mãi cũng chẳng thể làm được chúng đâu. Quyết tâm thì quyết tâm, lí trí bảo không được.
Nhưng nghĩ về anh, không phải là điều cô có thể tự quyết định trong cuộc đời ngắn ngủi của cô. Anh là tất cả những gì gọi là giấc mơ, là hạnh phúc, là những hoài niệm miên man trong những ngày đông hiu quạnh. Shinichi.
Ran khẽ thở dài, để đôi mắt thạch anh nhìn ra phía cửa. Nơi đó có người đã đưa mình vào viện thì phải. Ran nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương ấy.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Araide.
Araide lặng đi nhìn Ran từ phia sau. Cô chưa bao giờ chấp nhận tình cảm của anh, mặc dầu cô không phản đối việc anh ở bên, Ran là người anh muốn bảo vệ, bằng tất cả những gì có thể. Nhưng có người chiếm giữ mất tình yêu của Ran. Anh không thể bắt cô hướng về mình, dù chỉ là một chút thôi.
Araide nhìn Ran, thử tưởng tượng một ngày anh sẽ phải sống như cô, liệu anh có đủ dũng khí để đừng níu kéo cô? Hay anh sẽ cố gắng níu cô về phía mình, ghì chặt cô trong vòng tay, và không cho ai chạm vào cô nữa?
Ran thở gấp, ôm lấy bụng mình, đôi mắt nhuốm đầy vẻ sợ hãi.
Araide đỡ cô đứng dậy, bất chấp những tiếng xì xào xung quanh. Ran có thai, với một người nào đó. Cô thật ngu ngốc.
Ran ngước lên nhìn Araide, đôi mắt ấy khiến anh gần như bất lực, bàn tay anh nắm chặt lại. Siết cô trong vòng ôm vững chãi của mình. Anh nhất định sẽ bảo vệ em.. Được không Ran?
Ran đã chấp nhận, và họ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa. Ran chưa bao giờ cho phép anh tiến xa hơn. Cô không tàn nhẫn, mà là cô không chấp nhận sự thật nổi. Cô không muốn anh chạm vào cô, vần vò, mà suy nghĩ vẫn nghĩ về một người khác. Ran luôn nghĩ về người khác, mà quên đi mất bản thân mình ra sao.
Araide đứng dậy, choàng nhẹ lên vai Ran chiếc áo choàng vẫn còn chút hơi ấm của mình. Rồi thật nhẹ nhàng, anh đóng cửa phòng lại.
- Ngủ ngon nhé, Ran.
Ran nhìn căn phòng khép kín, cảm giác tội lỗi lại tràn dâng. Tình cảm của cô, không bao giờ muốn vỡ ra thêm lần nào nữa, bởi cô đã lỡ yêu. Một người ở bên cô lúc cô cần, một người cho dù gây cho cô bao nhiêu tổn thương đi nữa, cô vẫn không thể căm ghét được.
Cô chỉ có một tình yêu, và con tim cô không thể tiếp nhận thêm ai khác nữa.
Xin lỗi anh.
Ran thở dài, để cho nước mắt ứa ra. Hối hận, hay vì quá chua xót?
Đơn giản chỉ là những tổn thương.. cho chính mình và người khác.
................
Ngày mai sẽ là một ngày thật ý nghĩa.
Myu ôm con gấu vào lòng, nụ cười không thể ngưng trên môi. Vừa có mẹ, vừa có chú ấy... Ôi..
Myu chợt nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn, cô bé đứng dậy. Ngồi lên chiếc bàn trang điểm, với tay lấy chiếc hộp đã cũ màu. Một chiếc hộp gỗ, có mùi hương khi mở ra. Vào sinh nhật trước, mẹ đã tặng cho cô bé nó. Bên trên có khắc tên Myu và cả những lời thì thầm khi trong lòng mẹ.
Đưa nó lên cao hơn, Myu nhớ lại. Thật sự mình đã vui thế nào khi nhận nó. Mẹ đã từng bảo, đây là quà của cha. Và Myu đã giữ thật cẩn thận, để mùi hương không bao giờ vơi mất. Mẹ đã từng kể cho Myu nghe rất nhiều.
Đôi mắt xanh, nụ cười, và cả mùi hương của cha. Chưa bao giờ mẹ tả kĩ đến thế, mẹ thật sự rất yêu người ấy. Myu không biết mình cho yêu cha không. Vì chính con bé cũng không biết ông ấy là ai. Như một câu chuyện cổ tích, được mẹ ru đi ru lại đưa nó vào giấc mơ. Một giấc mơ có cả mẹ và cha.
Nếu chú ấy là cha mình, có phải tốt không?
Nước mắt lại trào ra. Nhưng mùi hương từ chiếc hộp vỗ về Myu, cô bé ngừng khóc, đặt lại nó trên tủ.
Cha ngủ ngon nhé. Myu yêu cha lắm.
..............
Ran bối rối nhìn căn phòng của mình bị lật tung lên, từ sáng, Myu đã dậy rất sớm, chạy qua phòng cô và lựa chọn đồ cho cô. Mặc dù Ran chẳng cần điều đó đâu, cô ghét nhất là phải diện đồ khi đưa con gái mình đi chơi. Sự thật thì cô chẳng cần đến một nơi chỉ có trẻ con đó để diện một bộ đồ.
-Thôi nào, chúng ta chỉ đi công viên thôi mà?
- Không. Mẹ phải thật đẹp cơ.
Myu đưa cho Ran một bộ đồ mà theo con bé là đẹp. Nhìn ánh mắt vui vẻ của Myu, Ran không nỡ từ chối. Cô miễn cưỡng thay nó vào. Myu nhìn ra cửa sổ, chiếc xe đậu xa xa, cô bé mừng rỡ. Chú ấy đến rồi.
Ran không hiểu, người mà Myu liên tục nhắc đến là ai. Cô đi xuống nhà, dắt Myu ra sân, thôi thì vì Myu. Dù là ai cũng thế thôi. Cô cúi chào Hakuba và ông Mori và ra ngoài.
Sân khá rộng, Myu liên tục giục Ran nhanh nhanh lên, cô dừng lại trước cổng, Từ trong xe, một người bước ra, cùng với mùi hương quen thuộc. Ran ngỡ mình nhìn lầm. Không phải cô đã bắt Myu không được đến gần anh nữa rồi sao? Môi khẽ mấp máy:
- Shinichi?
Shinichi sững sờ nhìn Ran, Myu nhìn thái độ của họ, không hiểu gì cả (hay giả vờ không hiểu thì chưa biết) Nhanh tay mở cửa sau của xe, Myu trèo lên.
- Mẹ ngồi trước với chú đi, con thích ngồi sau cơ.
Ran nhìn Shinichi, anh không nói gì. Lặng lẽ mở cửa xe cho Ran. Cô thấy tim mình lỡ một nhịp.
- Shinichi, anh thật đáng ghét.
- Thật sao? Tiểu thư lên xe đi nào.
Ran nhún vai, vào xe ngồi cạnh ghế lái. Cô quay lại nhìn Myu, nhưng con bé lơ đi cái nhìn ấy như thể mình vô tội.. Ran đành chịu thua, có lẽ.. Họ nhận ra nhau, giữa thế giới rộng lớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro