Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

-Ran phải không?

Ran cau mày, không thể tin nổi vào mắt mình, Shinichi đang ở đó, nhưng vì sao anh lại ở đây chứ? Cô cố gắng hít sâu, nắm lấy tay Myu và dắt đi. Myu yên lặng đi theo cô, chốc chốc lại ngước nhìn mẹ mình bằng một đôi mắt rất ngây thơ. Ran đứng lại trước Shinichi, sau năm năm, người cô yêu đã đổi khác.

Nét mặt đã thay đổi, từ cái nhìn sâu thẳm của anh, đến nụ cười nở trên môi anh cũng khác. Chẳng còn một chút ẩn khuất trong đôi mắt xanh trời ấy nữa. Ran thở ra, nghe tim mình lạc nhịp một chút. Cô gật đầu, đẩy nhẹ tay Myu ra khỏi bàn tay mình.

-Con đi học đi, nếu không sẽ muộn đấy.

-Dạ, Vậy con đi học nhé.

Myu hấp tấp chạy vào, nhưng quên gì đó. Cô bé quay trở ra và cúi đầu trước Shinichi.

-Cháu đi học nhé chú.

Shinichi khẽ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mỉm cười thật hiền với con bé. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã có một tình cảm đặc biệt với Myu mà chính anh cũng không biết tại sao, nhìn con bé quay đầu đi. Shinichi khẽ mỉm cười. Ran nhìn theo con mình, thầm đau xót.

Cô nhớ lại những ánh mắt kì thị khi họ nhìn cô. Những đôi mắt kết án, thậm chí là khinh bỉ. Cô rùng mình khi nhớ lại chúng mà quên mất nảy giờ Shinichi đang lặng đi khi nhìn thấy cô. Ran hơi giật mình khi nhớ ra điều này.

Cô nhìn Shinichi, định tìm một câu nói gì đó để bắt chuyện, nhưng anh nhanh hơn. Phải, cô ghét nó, nhưng anh luôn nhanh hơn cô trong việc cứu hai người khỏi tình thế như thế này.

-Con bé thật dễ thương. Nó tên gì?

-Myu..

Shinichi thì thầm trong miệng cái tên vừa được Ran đưa ra, nhưng rồi anh nhận ra điều gì đó.

-Con của em và Araide à? Con bé mấy tuổi rồi?

Gương mặt anh tối sầm lại khi hỏi cô, Ran không buồn nhắc, nhưng rồi cũng đành trả lời. Một cách thật nặng nề, có thật nhiều câu hỏi nhưng không thể làm cô buồn bằng nó.

Ran thật sự không muốn nhận sự quan tâm của anh, như một người xa lạ đã từng quen, cô ước họ có thể lướt nhanh qua nhau. Chứ không đứng ở đây thế này, qua bao nhiêu năm mà vẫn còn nhức nhối trên vành môi.

-Bốn tuổi.

Shinichi khẽ lướt nhìn Ran, anh ước có thể làm gì đó, thay vì chỉ đứng ở bên cô như thế này, Ran chậm chạp bước đi cùng anh, mỗi người một suy nghĩ, nhưng không hiểu sao họ vẫn đi cùng nhau. Như thể không nỡ buông ra để mỗi người đi một phía, vì thế, không ai bảo ai, những bước chân vẫn rảo bước trên con đường ấy. Shinichi ước, mình có thể hỏi cô một câu gì đó, tương tự như em khỏe không? Nhưng anh biết điều đó chỉ làm Ran của anh thêm bận lòng mà thôi.

Nếu đã thế, chẳng thà anh im lặng, để có thể đi lâu bên cô, dù chỉ là một đoạn đường thôi. Mùi hương từ vải vóc hòa quyện với mùi hương bạc hà quen thuộc, nó quyện vào mũi anh, làm anh cảm thấy khuây khỏa lạ thường, mùi hương này, gắn liền với những kí ức đã từ lâu.

Nó còn mới, như thể vừa mới hôm qua. Shinichi nhìn Ran, cô đang ngước nhìn nền trời xanh, mái tóc đen như bầu trời đêm khẽ mơn man trên bờ vai cô, một cánh hoa vương trên tóc cô. Shinichi vụng về gạt nó ra, chạm nhẹ vào làn da trên gò má cô. Một chút đụng chạm vào Ran hơi giật mình, than thể như biểu tình khi cảm nhận hơi ấm truyền qua, cô lúng túng khi nhìn thấy ánh mắt Shinichi. Nó vẫn còn quá ảnh hưởng với cô.

-Cám ơn anh.

Shinichi ậm ừ, thả cho cánh hoa bay theo làn gió mát rượi. Thầm nhủ mình không nên làm như thế mới phải. Cuối cùng Ran cũng dừng lại, theo quán tính, Shinichi cũng dừng lại theo cô, anh nhận ra đến lúc phải chia tay rồi. Anh bần thần khi nhìn thấy Ran đi vào căn nhà của cô, chợt Ran nở nụ cười, nhẹ nhàng thôi. Nhưng cũng đủ đánh động cơn bão trong lòng anh.

Nụ cười ấy, chỉ là một thứ bình thường. Hay không muốn nói là quá tầm thường, nhưng Shinichi lại thấy vui, lòng anh chợt nhen lên cảm xúc đã mất từ lâu. Ran khẽ quay lưng, gạt mái tóc của mình ra sau và vào nhà. Shinichi nhìn theo Ran, môi mấp máy "em khỏe không? Thời gian qua, em sống ra sao? Có hạnh phúc không hả Ran?" Một nỗi chua xót khi Shinichi gượng bước đi.

Trên đầu anh, những đám mây vẫn nhẹ nhàng bềnh bồng trong không gian xanh trời. Gió thổi mây bay, quy luật luôn là thế. Shinichi chợt thấy buồn, cô không thay đổi gì nhiều.. Vẫn là người mà anh nhung nhớ hằng đêm..

Nhưng chỉ khác một điều, giờ có nhung nhớ, có mong mỏi bao nhiêu.. cũng không được phép ghì chặt cô trong vòng tay nữa rồi.

.......................

Myu đong đưa chân mình lên khỏi chiếc xích đu, đôi mắt nhìn về một số đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, lặng lẽ quay đi, cố gắng đẩy chiếc đu nhanh hơn một chút. Nhưng bàn chân của cô bé không đủ dài cũng như sức bật để đu thật cao. Đôi mắt màu xanh trời khẽ xao động, điều mẹ không biết, họ không thích cô một chút nào cả. Những đứa trẻ luôn gạt cô ra như một trường hợp ngoại lệ mỗi khi có gì cần đến, cô không hiểu nổi tại sao nữa.

Dường như họ ở trong một thế giới riêng mà cô không chạm đến được. Với một đứa trẻ bốn tuổi, luôn phải sống trong sự cô đơn thì điều đó thật lạ phải không, cô bé chẳng thể hiểu nổi nhiều chuyện đến thế, chỉ thấy buồn khi họ không chơi với cô, thế thôi. Niềm vui đến trường chẳng qua là một nụ cười khi còn nhiều người quan tâm đến cô, ở trường, các thầy cô đều quan tâm đến cô. Bởi thứ nhất, trường hợp đặc biệt nhất lớp là cô, và bởi một sự thông minh hiếm thấy ở bất cứ đứa trẻ nào ở vào tuổi của Myu.

Đợi cho mọi người về hết, Myu mới rút từ trong cặp ra một tờ giấy nhỏ, trên đó trang trí hoa và vài dòng chữ. Myu được mẹ dạy cho những chữ cái cơ bản, để có thể tự nhớ tên những cửa hiệu và tên đường mình đi qua, nhưng cô bé thậm chí mất không đến một ngày để có thể học được hết bảng chữ cái. Điều này làm cô trở nên khác thường hơn chăng?

Myu thở dài, đây là giấy mời họp. Cô giáo nói sẽ phải mời ba hoặc mẹ đến, mà năm nào cũng là mẹ cô. Đôi mắt ngây thơ của Myu trầm đi khi nhớ một cậu bạn bên cạnh mình đã hỏi "Vì sao ba mày không đi họp bao giờ?" Myu cũng muốn biết, vì sao lại có chuyện đó xảy ra.

Từ nhỏ, ở nhà luôn có ông, có mẹ, có cả chú Hakuba và Araide, nhưng họ không phải ba cô. Mẹ đã nói, ba cô là một người rất giỏi, và có màu mắt như cô. Myu nhớ đã vui thế nào khi nhìn vào gương, nhìn thật kĩ đôi mắt của mình. Trong trí nhớ của cô, chỉ có những lời kể của mẹ về ba.

Con bé thật sự yêu mẹ. Nhưng có những điều mẹ không thể làm được, như bế cô lên cổ và dắt cô đi chơi chẳng hạn? Có lần Myu đã hỏi mẹ, ba cô hiện tại ở đâu, cô muốn gặp. Nhưng mẹ luôn né tránh câu trả lời, thay vào đó là những hàng nước mắt. Mẹ tựa đầu lên vai cô mà khóc, khi nhìn thấy chúng Myu không thể cũng như không dám hỏi lại mẹ thêm lần nào nữa.

Có lẽ đúng như họ nói, cô không hề có cha.

Lắc lư chiếc xích đu, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt. Không, nhất định không phải như thế đâu. Myu tự như như thế, nhưng nước mắt cứ thế trào nhanh hơn. Cô bé cố gắng lau nó đi, nhưng càng làm thì gương mặt lại thấm đẫm nước mắt.

Đừng khóc, Myu phải thật ngoan để mẹ không buồn nữa.

Myu lắc đầu nguầy nguậy, và cuối cùng cũng dừng lại được. Từ xa, một ai đó đang đứng ở cửa, cái bóng người ấy trãi dài trên đất. Myu người đó, rồi chạy ùa ra.

-Mẹ ơi.

-Hôm nay vui không con?

-Mẹ ơi, có giấy mời họp này, mai mẹ sẽ đến chứ?

-Tất nhiên rồi, con yêu.

Ran mỉm cười thật tươi, hôn nhẹ lên trán cô bé. Myu cười thật tươi và đưa tấm thiệp cho mẹ, Ran đút nó vào chiếc túi xách bên hông của mình và dắt Myu ra về.

..................

Một ngày mới lại đến, Myu chạy vào bên trong, vẫy tay với Ran.

-Mẹ nhớ đến nhé mẹ, năm giờ.

Và cô bé chạy vào trong, như thường lệ. Ran lắc đầu khi thấy Myu vẫn như thế, con bé là điều duy nhất luôn làm cô mỉm cười trong trường hợp xấu nhất. Ran bước vào xe, liếc nhìn một bảng kế hoạch của người thư kí đưa cho. Phải rồi, hôm nay cô có quá nhiều dự tính phải làm, giải quyết nhanh, nếu không cô không thể đi dự họp cho Myu được mất.

3.pm

Ran đưa những bảng kế hoạch mới đã được in sẵn cho từng cổ đông, cô thường xuyên phải họp cổ đông như thế này để có thể thông qua những quyết định sắp đến, từ lúc Hakuba lên làm tổng giám đốc, anh giao hết những chi nhánh cho Ran, nó khiến cô thích thú hơn là mệt mỏi, bởi cô biết có thể giúp anh bớt phần nào. Hakuba vẫn như thế, đến giờ mà chỉ có những kế hoạch, đôi khi Ran nghĩ, anh sẽ sống vậy đến cuối đời mất.

Cô nhìn khắp phòng, tự hỏi có nội gián không, nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng được cô bãi bỏ, không thể như thế được.

4.30pm

Ran thở dài đóng cặp lại, những bản tài liệu ngay ngắn trên bàn, cô nhìn đồng hồ, đến giờ phải đi rồi. Cô nghĩ và bước xuống thang máy, vừa xuống, Ran vừa nhìn xung quanh, thư kí của cô hấp tấp chạy đi đâu đó, thấy lạ, Ran tiến lại gần.

-Có chuyện gì vậy?

-Thưa giám đốc, có vài sự cố nhỏ xảy ra ở chi nhánh Osaka. Cô cần đến đó ngay ạ.

-Sự cố gì cơ?

Ran ngạc nhiên, cô cảm thấy lo lắng, vì ở Osaka có vài lần xảy ra hiện tượng rò rĩ khí gas, rất nhiều công nhân đã bị thương vì sự cố này, cô vội lên xe. Luôn miệng hỏi về những sự cố.

..............

5.pm

Myu nhìn về phía cuối lớp, phụ huynh đã đứng đầy đủ, nhưng vẫn chưa thấy mẹ đâu, cô bé khẽ thở dài, khi cô giáo tiến lại gần.

-Mẹ con đâu hả Mori?

-Con đã đưa giấy rồi cô ơi.. nhưng con không biết sao giờ này mẹ con chưa đến. Cô chờ một chút nữa thôi.

Cô giáo có vẻ đã đồng ý, cô chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ, nhưng đã quá trễ. Phải bắt đầu thôi. Myu cũng nhìn về cuối lớp, sự hi vọng dần tắt ngấm.Cô giáo nghi hoặc đi lên, hi vọng sẽ nhìn thấy Ran, nhưng cuối cùng, bài học cũng bắt đầu. Myu chợt nghe thấy một giọng cười từ bên cạnh, là cậu bé vẫn hay trêu chọc cô.

-Mẹ đâu rồi Mori? Ngay cả mẹ mày cũng bỏ mày sao, thấy cuối lớp không? Ba mẹ tao đều đi đầy đủ.

Nụ cười đáng ghét đó làm Myu đứng bật dây, cô bé hét lên.

-Nhất định ba tớ sẽ đến!

Một vài người nhìn thấy Myu chạy ra ngoài, khẽ lắc đầu vì thái độ vô phép tắc của con bé, cũng như đánh giá về ba mẹ của Myu, làm gì thì làm, nhưng sao có thể bỏ con được chứ?

Myu không nghe thấy tiếng gọi của cô giáo đang gọi mình sau lưng, cô bé cứ chạy như thể nếu dừng lại thì sẽ bị bắt vào lớp, sao mẹ không đến chứ? Myu cảm thấy giận kinh khủng, cô bé òa khóc nức nở, rồi lại quay trở về với chiếc xích đu hay đợi mẹ. Cứ thế đong đưa, đôi mắt nhìn xuống đất.

Đưa và đưa, vì sao mẹ vẫn chưa đến? Mẹ ơi..

Một chiếc xe dừng lại trước cổng trường học, trên xe, một người bước xuống. Anh đóng cánh cửa lại, vuốt lại mái tóc màu đen của mình. Bằng một đôi mắt tinh tường, Shinichi quan sát vị trí của khu đất trống gần trường học, lần trước anh đã đến một lần. Nhưng bây giờ, anh đến thêm lần nữa để biết chắc nó có phù hợp với việc mở một siêu thị lớn ở đây không.

Lê bước lên những con đường, hai hàng anh đào khẽ bay trong gió. Một chiếc xích đu đặt giữa bãi cỏ xanh. Shinichi chú ý đến tiếng của chiếc xích đu đưa lên rồi lại hạ xuống, Shinichi đi vào, đến gần cô bé đang đu đưa xích đu một mình đó.

Anh nhận ra, cô bé này khá quen thuộc. Đôi mắt xanh trời nhìn thẳng vào anh, khiến Shinichi dần nhớ lại. Anh tiến lại gần con bé, ngồi trên chân mình để có thể ngang tầm của Myu.

-Cháu là Myu phải không?

Myu hơi ngạc nhiên khi tự nhiên anh lại biết tên mình, nhưng trái hẳn với những người khác, cô bé không thấy sợ mấy. Khẽ gật đầu, nhưng mắt của cô bé vẫn còn ửng đỏ.

-Sao cháu lại khóc?

Shinichi đưa tay gạt nhanh nước mắt và chạm vào đôi má bầu bĩnh của con bé. Myu buồn buồn, nhưng vẫn từ chối cho Shinichi biết. Shinichi cũng không hỏi, nhưng rồi anh nghĩ ra điều gì đó.

-Hay chú đẩy xích đu cho cháu nhé?

Nói là làm, Shinichi đẩy chiếc xích đu, với một cái nháy mắt thay cho ngầm ý "bám chặt vào nhé" và Shinichi đẩy xích đu đi, Myu bám vào chiếc xích và nhận ra cảm giác mình đang đu thật cao, hơi sợ, nhưng rất vui. Hồi giờ có bao giờ có ai đẩy xích đu cho cô bé đâu cơ chứ.

-Cao hơn nhé.

Shinichi cười thích thú và dùng lực mạnh hơn, Myu cười rạng rỡ khi chiếc xích đu bay cao hơn.

Shinichi dừng lại khi thấy Myu có vẻ sợ sợ, anh vẫn thầm phục Ran, khi dạy Myu không giống những đứa trẻ khác chút nào. Rồi chợt từ gương mặt thiên thần ấy, nước mắt lại chảy ra.

Shinichi bối rối. Sao con bé lại khóc nữa rồi?

-Cháu sao vậy?

-Mẹ đã hứa sẽ đi họp cho cháu.. Vậy mà mẹ không đến.

Shinichi ngạc nhiên, Ran không giống một người có thể mặc kệ con mình đâu.

-Có thể mẹ đến trễ, vậy còn ba cháu đâu? Chú tin họ sẽ đến mà.

Myu lắc đầu.

-Mẹ không bao giờ đến trễ.. Ba cháu...

Myu không nói gì thêm, Shinichi nâng Myu ra khỏi xích đu, anh không muốn hỏi gì thêm.

-Nào, ngoan nhé, nếu cháu không khóc nữa, chú sẽ tặng cháu một món quà. Bất kì thứ gì cháu chọn, được không?

-Thật ạ?

Myu gạt nhanh nước mắt, Shinichi thầm mỉm cười, con nít đến cuối cùng vẫn là con nít thôi.

-Cháu ngoan lắm, vậy giờ cháu muốn gì nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro