Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Shinichi lướt nhanh tay qua bàn phím, tiếng gõ lạch cạch phá tan không gian tĩnh mịch của màn đêm. Anh mệt mỏi khi nhìn thấy đồng hồ đã điểm mười hai giờ, đã qua một ngày mới, và mọi người đều đã ngủ say. Shinichi nhìn về căn phòng vẫn sáng đèn, thách thức sức chịu đựng của anh. Cô đã bảo nếu anh không vào cô sẽ không ngủ. Và anh ghét bị ép buộc phải làm một điều gì như thế, Shinichi khó chịu rời bàn, đẩy nhanh cánh cửa ra. Asami nằm trên chiếc giường, ôm một chiếc gối và tựa cằm lên nó, Shinichi tự hỏi cô sẽ làm gì anh nữa đây, những ngày tháng qua, tất cả giống như một cuộc chiến giữa anh và cô, giữa sự yêu thương và trách nhiệm, Shinichi cau mày.

- Sao em chưa ngủ đi?

- Em muốn chờ anh, không phải em đã nói sao, nếu anh không ngủ, em tuyệt đối không ngủ trước.

Shinichi mệt mỏi, Asami luôn là như thế, nhưng anh vẫn bướng bỉnh, đáp lại cô bằng một thái độ hời hợt.

- Anh phải làm việc.

Asami nhìn anh, đôi mắt đẫm nước mắt, đó là thứ duy nhất anh nhận được trong mỗi lần hai người giận hờn nhau. Cũng đúng thôi, vì dường như cô biết đó là thứ anh sợ nhất. Cũng là thứ mà anh không muốn nhìn thấy nhất, anh ghét cô như thế này. Shinichi thở dài, đến bên Asami, lồng tay mình vào tay cô. Đắp một chiếc chăn lên. Asami vòng tay qua ôm anh, nép sát vào anh hơn một chút, tình cảm của cô vẫn luôn như vậy, không hề có lối thoát.

Cô biết anh chỉ vì một đêm ấy, mà chấp nhận lấy cô. Anh biết nếu làm như thế thì sẽ không phải là lựa chọn tốt, nhưng Shinichi vẫn chấp nhận ở bên cô. Ngoại trừ việc cần-làm-mỗi-đêm. Anh luôn lựa chọn ngồi bên bàn của mình, làm cho đến khi cô đã ngủ mới bước vào. Chỉ đơn giản là một cái ôm, đã cố gắng, nhưng cô vẫn không thể thay đổi anh. Shinichi tắt đèn, rồi nhanh chóng quay lưng lại. Đôi mắt đanh lại, Điều đó khiến Asami không nói gì thêm, cô ôm ngang lưng anh, rồi cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ chập chờn.

Không khí tràn ngập mùi thuốc lá, những làn hơi uốn éo trong không khí. Shinichi để yên cho ánh trăng chảy vào căn phòng tối om, một chút gió làm chiếc màn bay phấp phới trong không gian. Anh thường hút thuốc dạo gần đây, nó như một cách để anh giải tỏa tất cả bức bách trong người. Anh cũng là con người, khi ở bên Asami, không phải là không có lúc rung động, nhưng nghĩ đến việc đó, anh không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng cho cô những gì có thể, chỉ vậy thôi. Điều đó khiến anh sợ hãi, sợ một ngày, khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ phải làm chuyện đó. Nó thật sự quá mệt mỏi.

Asami thở đều đều, nó hành hạ anh hơn là anh nghĩ.

Đã năm năm trôi qua, địa vị của anh đã đổi khác khi sát nhập cả hai gia đình lại, mẹ anh, ba anh hoàn toàn giao lại nó lại cho anh. Thứ mà anh muốn có nhất. Nhưng khi đạt được tất cả chúng, sự nghiệp và danh vọng không còn có thể làm anh mờ mắt được nữa. Anh bắt đầu cảm thấy chán nản mọi thứ.

Không ai ép anh sống như một tên khổ tu, nhưng Asami khiến anh nhớ đến Ran nhiều hơn. Vì Asami luôn bị anh so sánh với Ran, và từ đó anh căm ghét bản thân mình hơn bao giờ hết. Anh đã bỏ Ran. Để đến với Asami, và giờ anh hối hận, anh không nghĩ việc buông xuôi cho tất cả trôi đi lại trở thành như thế này. Anh đã nghĩ, trong thời gian sinh sống, nhất định anh sẽ có tình cảm với Asami, và có thể anh sẽ nguôi ngoai đi nhớ về Ran, đó chỉ là một sự bồng bột của anh trong quá khứ. Điều an ủi duy nhất, họa chăng là Ran đã tìm được người cô yêu?

Sau khi lấy Asami, anh không gặp Ran nữa. Anh nghe Ran đã kết hôn cùng Araide, và họ đang sống cùng nhau. Và anh chắc hẳn, Ran sẽ rất hạnh phúc. Đôi khi liếc nhìn thấy một người nào đó qua đường, anh cũng tưởng chừng như là Ran. Và anh cứ chạy theo vùng kỉ niệm về cô, và đến lúc dừng chân. Cho tất cả.

Nhìn ánh trăng chảy êm đềm trong không gian, thành phố về đêm chỉ có những ánh đèn là còn sáng, vài ánh sáng hắt vào ban công nơi anh đang đứng.

Chơi vơi lạ thường.

Anh đã quên, thật sự không còn nhớ đã từng yêu cô nhiều như thế nào. Nhưng anh vẫn không thể quên được, nụ cười, ánh mắt, bờ môi. Một cô gái sống trong quá khứ không ềm đềm, một người kì lạ, chiếm hữu toàn bộ những gì thuộc về anh.

Đôi mắt xanh trời đọng lại, còn lại cái nhìn nơi đáy mắt. Trong đó là một giây yên lặng, trầm ngâm khi nghĩ về. Dù có cố gắng bao nhiêu, chỉ có thể khiến lòng từ bỏ. Còn lại những cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên như thưở ban đầu.

Nhưng nhớ làm gì, khi bên cạnh cô giờ đã có người khác? Một người sẵn sàng cho cô bờ vai khi cô cần một chỗ tựa. Sẵn sàng lau giúp nước mắt khi cô buồn, và sẵn sàng bỏ hết mọi thứ để ở bên cô suốt cả cuộc đời..

Nhớ làm gì, khi tình cảm chỉ còn là quá khứ, chắc gì người đã biết những gì anh nghĩ, hay chỉ là một sự thờ ơ, có khi cô đã quên mất anh rồi cũng nên. Cũng đúng thôi, Ran có quyền đó mà, không thể ép buộc cô làm ý muốn của anh được.

Nhớ làm gì, khi tất cả giờ chỉ còn lại một màn sương mờ ảo, không hi vọng, cũng chẳng có gì phải luyến tiếc nữa, họ không thuộc về nhau.

Nhủ lòng như thế, nhưng cảm xúc vẫn khác đi. Trái ngược hẳn với những gì lí trí mách bảo phải làm theo. Và nó làm khơi dậy toàn bộ những hi vọng trong anh.

Nó là thứ mà cố gắng thế nào cũng không thể từ bỏ được.

Shinichi thả tàn thuốc dư vào gạt, trở về với bóng tối từ căn phòng vọng ra. Đêm nay là quá đủ rồi.

.........

Ran giật mình khi thấy Myu đang lấy nhanh một con dao trên bàn, con bé có những biểu hiện không giống một đứa trẻ chút nào, cô chạy đến, luôn mồm mắng nó không được phá mọi thứ, nhưng Myu biện minh"nhưng ai cũng có thể xài đến dao cơ mà" Ran giải thích cho nó hiểu, nhưng Myu vẫn không chịu, liên tục nằng nặc đòi lấy con dao.. để cắt bánh mì. Araide đi vào, đến bên Myu và dỗ dành. Nhìn anh lắng nghe con bé, Ran tránh cho mình lộ ra một đôi mắt buồn bã.

Araide cười, và sau đó bế Myu vào phòng, đến giờ đi ngủ rồi. Sáng mai còn phải đi học sớm.

Araide nháy mắt với Ran, có lẽ con bé đã quên việc chính cần làm, ngoan ngoãn theo Araide vào phòng ngủ. Ran dọn dẹp tất cả có thể gợi lại trí nhó của con bé và cũng định đi vào phòng ngủ. Nhưng cô dừng lại khi nhìn thấy ông Mori đang bước vào phòng. Ông đặt tay lên vai cô.

- Ran này, chúng ta cần nói chuyện.

- Có chuyện gì ạ?

Ran hỏi, nhưng trong lòng cũng đoán được vài việc.

Cô đi theo ông Mori vào phòng.

............

Nắm tay Myu dắt đi, cô thở dài khi nghĩ về đêm qua, cô lại được khuyên về cách cư xử của mình với Araide, nhưng sự thật thì cô đâu muốn như thế, cô đâu thể tự quyết định tất cả chúng. Siết chặt bàn tay Myu hơn, cô ước mình không quyết định quá liều lĩnh thế này. Myu nhận ra có cái gì đó khiến Ran trở nên thật khác người, nhưng cô bé không hỏi.

- Mẹ ơi, con đi học nhé.

Myu cười rạng rỡ, Ran gật đầu, rồi nhìn theo Myu như cách cô vẫn hay làm, cô bé vừa chạy vừa nhìn lại phía sau vẫy vẫy, vô tình đụng phải ai đó. Ran hoảng hồn, chạy đến định đỡ Myu đứng lên, nhưng người đó nhanh hơn, bế cô bé lên, nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh lam của Myu nở một nụ cười.

- Cháu không sao chứ?

Lần đầu tiên, Ran cảm thấy mình không thể thở được. Myu mỉm cười cám ơn, rồi đứng xuống phủi quần áo của mình.

- Cháu không sao đâu ạ. Không đau lắm đâu ạ.

Người đó ngạc nhiên, ngồi xuống cho ngang tầm mắt bé nhỏ của Myu.

- Vì sao cháu lại nói thế?

Người đó khá hiếu kì, dường như thấy ngạc nhiên với đứa bé này. Nhưng cô bé chỉ cười. Chỉ vào những chỗ trầy xước.

- Mẹ cháu từng nói, nếu cháu khóc, cháu sẽ thấy đau hơn.

- Mẹ cháu ư?

Người đó nhìn quanh, cho đến khi nhận ra hướng Myu là đâu. Cô bé chạy đến bên mẹ, giây phút ấy, tất cả như ngừng lại.

- Ran?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro