Chap 21
Hạnh phúc lồng ghép theo từng nụ cười.
Nhưng kết thúc.. chẳng phải luôn là đau khổ sao?
Năm năm sau.
Ran mỉm cười, cố bước qua những đám đông. Không khí ấm áp, trời đã về xuân, cô nhìn thấy những hàng hoa rơi là đà trước mặt mà không tránh nổi một nỗi buồn man mác. Khi mà ngày dần tan, cũng là lúc cơn gió vuốt ve lên trái tim vốn đã khô cằn từ lâu của cô. Một vài người bàn tán xôn xao khi thấy cô bước qua, một vài con mắt ngưỡng mộ khiến cô hơi lúng túng. Nhưng rồi, chính cô cũng không thể ngăn nổi mình buông lơi tiếng thở dài.
Thời gian dần trôi qua, những gì cô gánh chịu trong suốt thời gian qua chỉ khiến cô thêm mạnh mẽ, và tin tưởng tuyệt đối vào chính bản thân mình. Mái tóc đen ngắn ngang lưng, hòa với đôi môi khẽ cười. Đôi mắt thạch anh lấp lánh một nỗi buồn vô hình, tất cả chúng tạo nên một Ran, với những xót xa và cay đắng.
Qua chừng ấy thời gian, cô tự hỏi mình còn nhớ về anh không?
Một chút kỉ niệm nhen lên, nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt theo làn gió. Nhớ hay không, đâu phải do cô quyết định, lí trí có thể bảo phải quên, nhưng con tim vẫn luôn trông ngóng. Dù bây giờ.. người cô yêu thương đã có một cuộc sống thật hạnh phúc bên người khác. Một người mà đến bây giờ, cô vẫn có cảm giác như vừa mới đối diện ngày hôm qua.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ nhận được một lần được anh nói lên tình cảm ấy, nhưng nó lại không thể làm anh ở bên cô mãi mãi.. Bởi vì sao ư? Bởi người đó mãi không thuộc về cô. Kudo Shinichi, một đối tác, một ông chủ với tài sản kế thừa, một chủ tịch của tập đoàn Kudo danh tiếng, một người bạn, một kẻ ích kỉ lấy đi mất con tim bất trị của cô, một kẻ không bao giờ cô quên đi được, dù chỉ là một chút thôi. Là người cô trốn chạy hàng đêm, là người cô luôn đối mặt, không xô vồ, cũng chẳng thể chạy đến để nép vào anh. Họ có một bức tường vô hình. Như thể có cố gắng bao nhiêu cô cũng chẳng thể đạp đổ nó mà đến bên anh.
Anh có một người vợ, yêu thương và luôn bên cạnh anh, cô có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy dành cho anh. Với những cái nhìn đắm đuối. Tình yêu, giữa họ... cô không thể chen vào được. Bởi nếu cô tiếp tục làm như thế, chỉ là quá ích kỉ cho cả hai. Cô không dám, mang danh như kẻ thứ ba. Cô không thể, ôm ấp bóng hình thuộc về người khác..
Ran dừng lại ở một trường học, những đứa bẻ ào ra. Ran nhìn như xoáy vào không gian, để cho những cảm xúc vỡ tan.
Một đứa bé chạy ra, ùa vào vòng tay cô. Mái tóc đen khẽ đong đưa trong gió. Cùng với đôi mắt màu xanh lam. Ran cúi xuống bế nó lên tay mình, hôn nhẹ vào gương mặt bầu bĩnh đó. Đứa bé ôm lấy cô, rồi cũng hôn lên má cô, một cái hôn vụng về, nhưng nó làm cô ấm lạ thường. Đôi mắt chợt chua xót.
- Mẹ ơi.. Sao hôm nay mẹ đón con trễ thế?
Đứa bé ấy khẽ nũng nịu, Ran cười nhạt, rồi hứa sẽ mua cho đền cho nó một món đồ chơi. Nhóc cười vỗ hai tay bé xíu vào nhau. Ran nhìn nó mà lòng thanh thản lạ, phải rồi, nó là con cô, một đứa bé ngoan ngoãn. Ran thả nó xuống đất, cho đứa bé chạy đi. Cô nhìn theo và bước theo chân nó. Ánh mặt trời nhạt nhòa sau lưng.
Thật quá trớ trêu phải không?
Khi mà tất cả những gì cô yêu quý..
Ran nghĩ mà thấy lòng buồn, cô vẫn không thể giải thích sao, khi mà đã quyết định là phải buông tay. Nhưng lòng vẫn hoài vọng về một kỉ niệm. Là anh, một tên cô ghét nhất trên đời.
- Mẹ ơi.. mẹ đi nhanh lên nào.
Giọng của nhóc đưa người mẹ đang lạc trong cảm xúc của mình quay về vị trí như ban đầu, Ran nắm vào bàn tay nhỏ nhắn ấy, bế sốc lên.
- Nào, Myu.. chúng ta về nhé.
..............
Đẩy cánh cửa ra một cách đầy mệt mỏi, Ran thả con mình ra, cho nó chạy ngoan ngoãn vào một góc. Nơi có bố cô đang ngồi, an tọa cầm một tờ báo đọc say sưa. Hakuba giờ này có lẽ không có ở nhà, anh bận bịu với những dự án mới từ sau khi lên chức. Ông dừng lại khi nhìn thấy cô, rồi đưa bàn tay bế Myu vào lòng, để con bé có thể hôn lên má ông.
- Myu, hôm nay con có ngoan không?
Myu cười thật tươi rồi cũng đáp lại bằng một câu chuyện gì đó không rõ ràng.
Ran không nói gì và đi thẳng vào nhà bếp. Cô bắt đầu nấu nướng cho cả nhà, gần đây, Ran nhận ra những công việc nhà khiến cô cảm thấy mình không phải vô dụng trong ngôi nhà này. Ran làm một cách say sưa, và không chú ý đến một bàn tay khẽ ôm choàng lấy mình từ đằng sau. Cô giật mình, quay lại. Là Araide.
- Buông em ra nào. Em cần làm bữa tối.
Araide cười trừ rồi thả Ran ra. Anh nhìn Ran làm việc trong im lặng, chốc chốc lại phụ giúp cô lấy một cái gì đó.
Ông Mori dẫn Myu đi vào, đặt con bé lên một chiếc bàn nhỏ, và kéo những đồ đã được nấu sẵn dành riêng cho con bé. Myu vừa nhìn thấy đồ ăn thì đã cắm cúi ăn, không để ý đến ánh mắt của ba người nhìn theo. Ran cũng ngồi xuống bên cạnh Araide, đưa cho anh một món ăn gì đó.
- Hôm nay em làm thử món này, anh ăn và cho em ý kiến nhé.
Araide ậm ừ, anh cố gắng nuốt cho dù trong lòng còn nhiều suy nghĩ. Ông Mori yên lặng nhìn cảnh đó trầm ngâm.
Bữa tối nào ở gia đình Mori cũng như thế.
...........
Ran đi vào căn phòng trống, ngồi trên chiếc giường và xỏa tóc mình ra. Một vùng nệm bị ướt bởi những giọt nước lăn từ tóc cô. Ran nhìn mình trong gương, khẽ thở dài.
Araide từ sau xuất hiện, đặt tay lên vai cô.
- Ran.
Ran biết anh có chuyện muốn nói, nhưng cô không muốn nghe một cái gì cả. Cô lắc đầu, mặc kệ ánh mắt đầy những câu hỏi của Araide. Anh quay bước đi, mở cánh cửa. Ran nghe tiếng dép lạo xạo, cô đã quen với tiếng động đó. Từ vài năm trước đây. Araide tốt, luôn chiều chuộng những sở thích điên rồ của cô. Anh chọn cách ở bên cô, thay vì để cô tự chôn mình trong những nỗi buồn của mình. Anh sẽ là một người chồng tốt, nếu người đó không phải là cô.
Ran chải mái tóc của mình, nhận ra gương mặt mình đang nhíu lại.
Không có cảm xúc, nhưng cô biết mình sắp ra sao.
Ran chạy vào cửa phòng tắm, đóng ầm lại. Lặng nhìn tấm gương trắng toát. Gương mặt cô, bờ vai dần run lên.
Đừng... vì sao cứ bắt tôi như thế này..
Ran khóc nức nở, không phải cô sợ nhìn thấy chúng, nhưng cô không thể tin được tất cả chuyện này lại xảy ra với cô.
Shinichi.. là thứ cô muốn nắm giữ nhất, nhưng cho dù có cố gắng bao nhiêu, cô vẫn phải buông tay anh..
Vì sao qua chừng ấy thời gian, cô vẫn không thể xóa đi tình cảm của mình dành cho anh..
Nước mắt cứ thế tràn ra, ướt đẫm má và vai cô.
Cô sợ hãi chính mình, sợ luôn cái cảm giác được người khác thương hai. Tiếng gõ cửa cùng với một giọng vô cùng ngây thơ làm Ran chú ý.
- Mẹ ơi.
Ran mở cửa, nhận ra Myu đang cầm một con gấu bông màu hồng, để cho nó lết trên mặt đất. Cô chạy đến, ôm choàng lấy nó trong vòng tay. Myu ngạc nhiên, nhưng không hiểu vì lý do gì, con bé vẫn im lặng cho cô ôm lấy.
- Đừng khóc nữa mẹ ơi, xấu lắm..
Giọng Myu đều đều, nó làm Ran tĩnh tâm lại. Cô tách nó ra khỏi mình, lau những giọt lệ còn sót lại.
- Mẹ không khóc đâu. Đừng lo nhé bé Myu..
Dường như không tin tưởng mấy, nó gạt đi những giọt nước còn lại và khẽ cười nói thật nhỏ vào tai cô.
- Con lấy cho mẹ Socola nhé, con dấu ông để ăn, nhưng giờ cho mẹ nhé..
Ran âm ờ, nhìn con bé đi mất.
Nó thật giống anh, phải không..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro