Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Đám cưới (Tiếp)

Mưa vẫn rơi, không hề có dấu hiệu nào sẽ tạnh. Shinichi ngước nhìn trời, mây đen giăng kín phủ lên nền trời xanh nhạt một màu xám xịt. Anh nhìn đồng hồ, xoay cánh cửa và chạy nhanh đi. Làm gì thì không ai rõ. Shinichi bắt vội một chiếc xe taxi, ra lệnh cho xe chạy. Anh phải đi, nhất định phải làm việc này trước khi dừng lại. Mưa vẫn cứ thế rơi trên ô cửa kính.

Người tài xế nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, liệu Shinichi- một người sắp đối diện với ngày trọng đại nhất đời mình- lại chạy đi đâu thế này? Ông ta lắc đầu và lái xe nhanh hơn. Dừng lại bên một quán nhỏ. Một cô gái đang ngắm nhìn những hạt mưa rơi trên cây dù màu xanh của mình. Không nồng nàn, nhưng vẫn đủ nhận ra đôi mắt cô thất thần nhìn theo cơn mưa không ngớt. Cô ngạc nhiên, không hiểu vì sao có cảm giác lạnh lẽo. Hôm nay anh sẽ thuộc về cô ấy, mãi mãi.. Liệu cô có nên đến đó không? Để nhìn thấy anh hạnh phúc? Ran lắc đầu, để những hạt mưa thôi chạm vào mình.

Shinichi trả tiền và bước xuống xe, người tài xế nhìn theo vẻ bối rối, nhưng khi cầm tiền trên tay, anh ta chẳng còn câu hỏi nào nữa. Và chiếc xe lăn bánh, Shinichi tiến lại gần Ran, đứng trong ban công bên cạnh cô. Ran không quan tâm mấy đến những người đứng gần mình, nhưng giọng nói của anh làm cô trở về với hiện tại.

-Ran..

Ran nhìn về phía Shinichi, vẻ không hiểu. Rồi đôi mắt ấy chợt thất thần, cô muốn gặp anh nên sinh ra ảo giác sao? Người đứng trước mặt cô lúc này.. không phải Shinichi sao? Một Shinichi cô đang muốn gặp đến điên cuồng, người cô có thể bỏ hết tất cả thời gian và niềm tin mà hướng về... Shinichi... Ran không tin vào mắt mình, rồi đôi mắt ấy khẽ chớp, nó làm cho cô xao động, Ran không tin, vì sao anh lại xuất hiện ở đây được? Không thể như thế được.. Ran lắc đầu chầm chậm.. Shinichi đang mặc một bộ áo màu trắng. Đó là.. đồ cưới. Ran nhận ra tim mình vừa lỡ một nhịp. Đúng là đồ cưới. Anh đến đây làm gì? Để báo cho cô biết, anh sắp cưới Asami chăng? Cô quay đi, che giấu vẻ buồn man mác trên khuôn mặt. Đêm đó, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ? Cũng giống lắm chứ...

Một cô gái suốt ngày mơ mông về sự hạnh phúc, nhưng cô ấy chợt nhận ra, không có hạnh phúc nào cả, tất cả chỉ là một giấc mơ.. đúng không? Ran khẽ hít sâu, nghe tiếng mưa rơi lách tách. Một chút nữa thôi, nước mắt sẽ lại dâng đầy. Ran tự nhủ mình không được phép khóc, cô sẽ không yếu đuối như thế, chắc chắn không. Shinichi thấy Ran quay đi, anh vội cầm lấy tay cô. Một hành động để lôi kéo cô về với đôi mắt mình, nhưng Ran vùng vằng thoát ra khỏi tay anh.

Buông lơi luôn chiếc dù mảnh mai theo cơn gió lạnh. Cô chạy đi giữa nền mưa, cách anh chạm vào cô, chưa bao giờ thay đổi. Anh còn muốn nói gì? Sau tất cả những gì anh đã làm? Ran không biết nữa, cô ghét tìm ra một nguyên nhân. Bởi nguyên nhân đó sẽ chẳng mang đến cho cô nụ cười..

Shinichi chạy theo Ran, cố gắng để đuổi theo những bước chân của cô. Nhưng Ran bướng bỉnh chẳng chịu ngừng lại, Shinichi mặc kệ những hạt mưa cộng với bùn làm dơ mất bộ áo trắng. Anh cứ chạy theo Ran, mải miết. Lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng anh không biết làm gì để Ran chịu nghe anh nói, dù chỉ là một lần cuối thôi. Cuối cùng, họ chạy vào một ngõ hẹp, Shinichi gọi với lên từ phía sau:

-Ran! Đứng lại, em còn định chạy đến bao giờ?

Vậy thì anh đừng đuổi theo nữa.. hãy về đi.. Ran khó chịu muốn hét lên với Shinichi, nhưng những câu nói ấy, cô không thể nói được. Một lời cũng không. Shinichi dừng lại, không chạy nữa, nó làm Ran cũng đứng lại khi nhận ra khoảng cách của hai người đủ xa rồi. Tiếng mưa, và một sự im lặng từ phía sau, khiến Ran tự hỏi Shinichi đã bỏ đi chưa.

-Ran, em phải tin anh!

-Tin? Về cái gì chứ?

Ran vẫn giữ nguyên vị trí, không xê dịch. Shinichi tiến lại gần hơn. Từng bước một, như thể nếu hấp tấp, mọi chuyện sẽ không như thế này nữa vậy.

-Anh yêu em.

Ran cười chua xót. Sau tất cả, anh chỉ đến để nói với cô chừng đó thôi sao?

-Yêu mà lại đi lấy một người khác sao? Tình yêu của anh lạ thật đấy.

Ran quay lại, nhận ra Shinichi chỉ cách mình hai bước chân, anh đứng đối diện cô, đôi mắt thấm đẫm bi thương. Nó khiến Ran nghẹn lời. Shinichi... anh cũng đau ư? Ran lắc đầu, không.. làm sao có ai ép buộc anh làm điều anh không thích được.. làm sao có ai ép một tên gàn dở, ngốc nghếch như anh có thể làm điều mà anh không muốn chứ? Cô không tin, nếu anh yêu cô, thì sẽ không cưới Asami... càng không ngủ với cô ấy. Nếu.. và vì.. tất cả chúng làm Ran gần như nghẹt thở.

-Anh không muốn lấy cô ấy đâu. Không hề.. Hãy tin anh..

Ran lắc đầu, rất nhanh. Cô bị kích động, phải một chút niềm tin thôi, một chút mong ước nhỏ nhoi.. đừng xát thêm muối vào vết thương còn chưa kịp lành. Đừng giả tạo đứng đây với những lời yêu thương, đừng bao giờ gây tổn thương cô thêm nữa, quá đủ rồi.

-Này Shinichi, anh có biết thời gian qua em đã làm gì không?

Shinichi ngạc nhiên, anh không thấy đôi mắt Ran ở đâu nữa, chỉ có một vùng trống trước trán, hòa lẫn với cơn mưa rào. Vai cô run lên vì lạnh, nước mắt hòa lẫn với nước mưa rơi ra từ con ngươi màu xanh tím.

-Mà thôi, hôm nay là ngày vui của anh, sao chúng ta lại ở đây dầm mưa? Sao anh không đến với người vợ của anh đi? Đáng lẽ hôm nay em sẽ phải vui vẻ cười và chúc anh: chúc anh hạnh phúc. Nhưng thật sự, anh nên ở đó, trong lễ đường.. chứ không phải ở đây! Hay anh nghĩ.. làm thế này em sẽ vui?

Shinichi im lặng, anh không biết phải làm thế nào với cô. Cũng chẳng biết nên trả lời gì, đối diện với cô, có lẽ anh thật sự phải đi thôi. Một tiếng yêu thương làm cô khó xử đến thế sao? Ran nhìn Shinichi, đôi mắt đầy rẫy sự bất an, những cảm xúc khiến mi mắt cô sụp xuống. Đôi diện với chúng, anh chỉ muốn lại gần để an ủi cô. Nhưng Ran không cho phép anh lại gần cô hơn nữa, cô biết nên làm thế này.. để tốt cho cả hai. Cô mặc kệ cho những cảm xúc che giấu bấy lâu bật ra. Không sao hết, biết đâu sau này, sẽ chẳng còn là một Ran.. Với tất cả chúng? Không, không là gì cả mà... Ran run rẩy, đối diện với chính mình thật quá khó khăn.

-Ran.. Đừng như thế này nữa..

Ran nhìn Shinichi, tiến lại gần, ôm gọn lấy thân hình ướt đẫm nước mưa của mình vào người. Ran không đẩy, nhưng cũng chẳng đáp trả.Shinichi dúi chiếc dù vào tay cô. Thật chậm, nhưng cũng là hành động cuối cùng anh có thể làm, để hơi ấm chạm vào cô thêm chút nữa, rồi anh quay đi. Phải đến nơi đó thôi... Ran nhìn theo, quay quay chiếc dù trong tay, mặc kệ cho nước mắt chảy dài.

Shinichi đi rồi, thật sự đi rồi..

Cô còn hi vọng gì hơn... Ran thở dài, đặt chiếc dù một bên. Để mưa choàng lên người mình một lớp màn lạnh giá. Cô thơ thẩn bước đi, trong màn mưa vẫn chưa dứt. Mưa âm ỉ, mưa rả rich.. mưa làm khung cảnh cũng mờ mịt theo làn nước từ trời xuống..

Cô bước đi, rồi chợt nhận ra sau lưng mình đang có cái gì đó lao đến. Một cơn đau buốt làm mắt Ran mờ đi..
................

Asami lo ngại nhìn Shinichi xuất hiện sau những cánh cửa. Vẻ mặt anh rũ rượi, và những giọt nước thấm đẫm xuống bộ áo anh đang mặc, Shinichi vừa đi mưa về thì phải. Cô đã sợ anh không quay về cơ, nhưng bây giờ thấy anh, cô như được trút bỏ gánh nặng nảy giờ, biết Shinichi sẽ không như thế, nhưng vẫn không thể tin tưởng là anh sẽ đến đúng giờ được.

Shinichi nhìn sang, cố gắng tránh ánh mắt dò xét của Asami, rồi anh cũng mặc bộ khác vào.

Nhạc ngân dài trong những tràng pháo tay, Asami lộng lẫy trong bộ váy cưới, bước về phía Shinichi. Anh đứng trầm ngâm trên bục, ánh mắt tìm kiếm một ai đó trong dòng người, nhưng không có người đó ở đây.. Anh khẽ yên tâm.

Bàn tay Asami lồng vào Shinichi.

Lời tuyên thệ cứ thế phát ra. Shinichi không ý thức được những gì mình nói, chỉ hành động theo một cách máy móc, cứ thế, họ chúc mừng anh, họ chào đón anh. Rồi họ chúc anh hạnh phúc, điều đó chỉ làm anh nực cười thêm. Làm sao hạnh phúc nổi chứ? Asami dường như rất hài lòng về tất cả chúng, niềm vui tỏa khắp khuôn mặt cô.

Shinichi cảm thấy trống rỗng. Thật sự thì anh đang chờ mong điều gì thế này?

Sau cánh cửa lớn, dường như anh mới vừa thấy một cái bóng với mùi hương phảng phất, quen thuộc và nồng nàn, nhưng anh ngăn mình chạy đến đó. Asami kéo anh vào xe, họ sẽ đi đâu đó để hưởng tuần trăng mật. Anh cũng không nhớ rõ địa điểm đó là ở đâu nữa.

Đặt một dấu chấm hết cho tất cả.
Rồi ngày mai, khi cơn gió thổi vào..
Khi vầng dương ấm áp len qua bờ vai..
Liệu có còn nở được nụ cười như hôm nay...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro