Chap 2: Gió đầu đông (Part B)
Ran bước chậm chạp qua những con đường. Học? Chắc mình phải làm cho mình bị đuổi thì ông ta mới vừa lòng. Cô thở dài mệt mỏi. Tại sao lúc nào cũng bị ép buộc làm những việc mình không thích thế này? Nếu có một điều ước, cô ước mình sẽ được quay lại quá khứ. Vì nơi ấy, lúc nào cô cũng có được niềm vui thật sự. Chứ không phải qua những buổi đêm trong dàn nhảy.
Ngôi trường không có gì quá nổi bật. Ran nhìn thấy những tốp học sinh đang đi vào trường, từng tốp một đều cười nói vui vẻ. Cô khẽ cười, cô sẽ chẳng bao giờ có được một người bạn thật sự nào.
Ran cứ nhìn xuống đất mà đi, trong lòng chẳng mấy vui vẻ. Buổi sáng không khí còn lạnh, Ran xoa xoa tay mình và đi xuống đường. Đôi mắt không chú ý xung quanh. Chợt một tiếng kít chói tai nổi lên. Cô quay lại thì nhìn thấy một chiếc BMW đang đứng choáng hết đường và cách cô khoảng chừng mấy phân. Ran nhìn thấy người trên xe đang đi xuống và lèm bèm.
Cô nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình, đôi mắt màu xanh trời và mái tóc đen. Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi thì phải? Hoặc cũng có thể là người giống người thôi. Người đó gỡ cặp kính xuống và lặng lẽ nhìn cô. Trong mấy giây, người đó lắp bắp:
- Cô là con nhỏ đó!
- Ăn nói cho đàng hoàng, nhỏ nào chứ? Đừng thấy ai cũng nhận người quen hết nhá. Trò cua gái đó.. cũ rích rồi bạn ạ.
Cô trả lời nhạt nhẽo, một nụ cười châm chọc trên môi.
Shinichi đứng cứng ngắc trên đường, đóng băng tại chỗ. Anh không thể quên được người mà mình giúp hôm qua. Đôi mắt xanh tím.. rõ ràng là cô ta! Vậy mà giờ cô ta không nhận à? Cô ta là cái giống gì thế không biết?
- Tôi mà thèm cua đứa con gái như cô? Cô đối xử với ân nhân mình thế à?
- Ân nhân? Trò mới sao? Cũng sáng tạo đấy chứ?
Ran rút ra từ trong túi ra một tờ giấy và ghi ghi gì trên đó. Cô đưa nó cho anh, là một dãy số.
- Số điện thoại của tôi này, giờ thì đừng làm phiền tôi nữa nha.
Shinichi cầm lấy nó, nhàu nát trong tay khi nhìn thấy cô đi xa dần. Anh biết ngày hôm nay sẽ là một ngày xui xẻo đây. Vì dính tới cô ta toàn rắc rối và đau đầu.
Anh quăng tờ giấy và đi vào xe. Mình mà thèm số điện thoại của cô ta á? Người gì mà khó hiểu!
...........
Bãi giữ xe của trường đông đen với tất cả những loại xe mắc tiền. Shinichi để xe vào một bãi trống và lững thững bước đi.
Lý do đến trường của anh chẳng có gì hay cả. Tự nhiên nghe lời mẹ anh đến đây làm gì chứ? Hối hận cũng muộn quá rồi. Anh thầm nghĩ và bước đi.
Shinichi nhận ra hầu như các nữ sinh ở đây đều nhìn mình thì phải, anh khẽ liếc nhìn xung quanh. Có từng tốp đang nhìn anh với vẻ vô cùng ngại ngùng. Chậc, con gái là một lũ phiền phức! Họ luôn bám theo anh và nói toàn những thứ không đâu. Cái này thì anh nghe nhiều quá rồi. Họ bám theo anh đôi khi cũng chỉ vì anh là Kudo Shinichi.
Lớp học của anh ở tầng hai, Shinichi kéo cánh cửa và bước vào. Bước qua những lời xì xào bàn tán mà cố gắng không quan tâm.Còn thế này nữa cơ đấy. Sao anh không thấy bất cứ vui vẻ nào trong lời mẹ nói nhỉ?
Thở dài, anh liếc nhanh và cố gắng tìm ghế trống. Cuối lớp còn một bàn thì phải. Anh lại gần và ngồi xuống. Chợt một người nào đó nói:
- A bàn đó..
Khi anh nhìn lên người đó lập tức im lặng ngay. Nằm rạp xuống bàn, anh nhớ cái đống tài liệu của mình quá. Mẹ anh tịch thu hết chúng hôm qua rồi.
Một người nào đó vỗ nhẹ vào lưng anh, khó chịu.. anh ngước lên:
- Làm trò gì đó?
- Lại là nhóc à?
Anh nhận ra dường như giọng nói này rất quen thuộc thì phải. Anh chầm chậm nhìn lên, cho đến khi nhìn thấy một đôi mắt màu xanh tím vô cùng đặc biệt.
Ngày này quả nhiên là ngày tồi tệ mà!!!!!
______________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro