Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Mờ nhạt

Note của mình: Khụ! Dù đã ghi rõ ở mô tả rồi nhưng đây sẽ nhắc lại, Rating là T (13+) đấy nhé! Chap này chị Ony viết lộ rõ ngay cái T nó như thế nào...

_____________________________________

Ran không dám ngước lên để nhìn Shinichi, cô nghĩ về những gì mình thấy nảy giờ. Thì ra đó không phải là một tên nào đó mà cô không biết, dáng vẻ của anh mang một vẻ đau khổ ngấm ngầm nào đó. Cô nhận ra Shinichi đang đứng dậy, uể ỏi đẩy li rượu về phía bồi bàn, không kèm theo một tờ tiền.

Cô không muốn đối diện với anh, cũng chẳng biết tại vì sao, có lẽ cô sợ anh nhìn mình bằng một đôi mắt đánh giá không hay ho gì chăng? Âm nhạc chát chúa vẫn xập xình bên tai, nhưng chúng không lớn bằng tiếng lòng cô lúc này. Cứ một suy nghĩ, diễn đi diễn lại. Vì sao mình phải trốn? Shinichi bước đi, ngang qua Ram, cô cúi gầm mặt. Nhưng đôi mắt vẫn dõi theo Shinichi. Anh loạng choạng như thể sắp ngã, Ran chần chừ và rồi cũng đứng dậy, trong khi Shinichi bước ra ngoài, anh chỉ muốn nằm thôi. Đầu óc choáng váng như điên, cả thân hình cứ thế lắc lư. Shinichi cảm thấy khả năng điều khiển thân thể của mình là gần bằng không. Anh nhìn thấy mặt đất thật gần. Nhưng tưởng chừng lúc sắp ngã, thì có người đỡ anh lại.

Mùi bạc hà thoang thoảng quyện vào mũi anh.

Ran?

Anh bật ra cái tên, không rõ người đó có nghe thấy hay không. Ran cau mày, sao cô lại chạy ra đỡ anh chứ? Cô lắc đầu, khó hiểu vì thái độ của mình. Shinichi không nghe thấy người đó nói gì, chỉ có một cảm giác làm anh suýt ngã ra khỏi tay cô. Đó là Ran, người mà đang dần quên.. Bất chợt, Shinichi ôm chầm lấy Ran. Một lần nữa bất chấp cô phản đối hay không. Trái với những gì anh nghĩ, Ran không đẩy anh ra, để yên mình trong tay anh.

- Ran...

Giọng nói cứ âm vang bên tai, Ran gần như bất lực. Cô không đẩy anh ra, vì cô biết, Shinichi không giống ngày thường, cái ôm của anh làm cô không thể làm gì hơn ngoài giữ yên mình trong tay anh.

Đêm vẫn dần buông xuống, một vài tiếng xì xầm đằng sau khiến Ran lúng túng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Shinichi nhanh hơn.

- Mặc kệ họ, được không?

Ran ngạc nhiên, Shinichi thật lạ. Cô không biết làm gì nữa, chỉ biết im lặng.

- Bình thường em sẽ phản đối mà?

Ran chần chừ một chút rồi đẩy anh ra, liếc nhìn anh. Shinichi cười trừ rồi kéo Ran đi, đầu anh ong ong, và tốt nhất là tìm một chỗ để ngủ đêm nay. Ran thở dài khi nhìn thấy Shinichi dựa lưng vào tường, sức lực vơi đi không ngờ. Tuy rất muốn, nhưng Shinichi không cảm thấy gì cả. Chỉ có cảm giác mệt mỏi, mi mắt anh nặng dần. Shinichi thật sự muốn ngủ. Sau một hồi vất vả, Ran cũng đưa Shinichi đến được một khách sạn ở gần đó.

- Anh cứ thế này sao?

Ran dùng tay lay lay Shinichi, nhưng anh cứ nằm ì một đống trong xe cô, Ran lắc đầu, rồi cũng dìu anh vào. Cô ngạc nhiên vì Shinichi đi như người bình thường vậy. Chẳng có vẻ gì đang say cả. Thế mà khi cô gọi chẳng có ai trả lời.

Nắm trong tay chiếc chìa khóa phòng, Ran bần thần nhớ lại thái độ của người tiếp tân, sao mà cô ghét ánh mắt ấy thế không biết. Shinichi nghiêng người ngã xuống chiếc giường phủ ra màu tím. Ran ngồi khoanh tay trước ngực, dùng điện thoại nhắn tin gì đó và tiến lại gần Shinichi. Cô nhìn anh đang ngủ say, cô đưa tay vuốt nhẹ má anh, rồi rụt rè thụt lại.

Hiện tại, anh thật gần em.. anh nhỉ? Đã rất lâu.. từ những ngày trước em luôn mong có lúc như thế này.. gần anh thêm một chút thôi.

Ran dừng lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng mênh mông của bóng tối hắt từ cửa sổ ra. Rồi cô kéo chăn, đắp cho anh để ra về. Nhưng khi tay cô vừa rời khỏi chiếc chăn ấm, giọng Shinichi vang lên, nhỏ dần. Đầy chua xót.

- Ran.. Đừng đi.

Cô ngạc nhiên, và chợt nhận ra bàn tay anh ôm lấy mình. Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, Ran cố gắng động đậy, nhưng bị Shinichi ôm chặt cứng.

- Shinichi?

Từ người ấy không có tiếng trả lời, Ran thở dài, anh say rồi. Tiếng thở chậm dần, Ran lắng nghe mùi hương từ vải vóc, cô lắc đầu, phải đi nhanh lên.. nếu không muốn.. cô cố nhích người, nhưng một lần nữa, giọng nói của anh lại vang lên. Và đôi mắt màu xanh trời mở hé ra.

- Anh yêu em. Ran..

Ran giật mình, cô ngạc nhiên nhìn anh, cô vừa nghe gì thế? Đây chỉ là một trò đùa thôi phải không?

- Shinichi, buông em ra, anh say rồi..

Ran ngồi dậy sau một hồi vất vả, Shinichi nhìn cô, bấu chặt tay mình vào vai cô. Anh nhìn cô, đầy miễn cưỡng.

- Ran.. sao em lại..

Ran tự hỏi sau đó là gì? Nhưng không kịp, cô nhận ra một nụ hôn làm cô chết sững trong giây lát. Shinichi hôn cô nồng nhiệt, anh không cho cô thời gian để phản kháng lại chúng.

Ran ôm lấy Shinichi, dần dần ngã xuống chiếc nệm êm ái.

Đêm dần trôi qua, không có bất kì điều gì còn đọng lại, ngoại trừ những nụ hôn..

..............................

Shinichi mở mắt, nhận ra những ánh sáng hắt vào cửa sổ, khung cảnh thật xa lạ. Anh nhận ra có người đang nằm sát mình, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng càng như thế, anh càng không nhớ được gì mà còn nhận được hàng tá sự mơ hồ.

Anh nhìn qua người bên cạnh, vuốt những mái tóc còn trên má cô. Rồi anh sững người.. người nằm bên cạnh anh... là Asami.

Asami mở mắt, nhìn Shinichi, đôi má khẽ e thẹn. Rồi trong một thoáng, cô kéo chiếc chăn cao hơn người mình. Nước mắt đong đầy. Shinichi ngạc nhiên, có chuyện gì xảy ra? Đêm qua.. anh nhớ là đã gặp Ran.. còn chuyện sau đó, anh chẳng nhớ gì cả.

Asami vẫn tiếp tục ôm mặt mà khóc nức nở. Shinichi bối rối, anh không biết làm gì nữa, đầu óc anh cứ quay cuồng. Anh nhớ.. kí ức của anh sao mà mờ nhạt thế này. Rõ ràng, người anh ôm lấy có mùi bạc hà.. người anh ở cạnh suốt hôm qua.. là người mà anh yêu. Nhưng vì sao? Anh đã làm gì thế này?

Shinichi tiến lại gần Asami, khẽ vỗ về.

-Anh xin lỗi..

Asami tựa vào lưng Shinichi mà khóc nức nở. Đôi mắt cô chợt có chút đau thương.

- Anh không cần xin lỗi mà..

Shinichi biết, nếu giờ mà hỏi bất cứ điều gì cũng là không nên, nhưng anh không kiềm được. Anh phải biết có chuyện gì đã xảy ra. Môi anh mấp máy mấy câu.

- Đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Asami giật mình, cô đẩy anh ra, gần như gào lên.

- Shinichi! Sau tất cả những gì anh đã làm. Anh còn hỏi thế sao???

Asami phẫn nộ, cô mặc vội quần áo và chạy đi. Bỏ theo Shinichi bần thần nhìn theo, anh đấm tay lên chiếc nệm, mặc kệ cho nó đàn hồi đẩy ngược tay anh lại. Anh trách mình, và anh cảm thấy như tất cả chúng cứ quay cuồng.. Ran hay Asami? Sự thật là đâu???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro