Chap 13: Buông tay
Ran ngồi trên chiếc giường quen thuộc, những cơn gió lạnh ùa về trong hơi thở làm đôi vai cô khẽ run lên, co chân và tựa mình trên đầu gối, một chút hơi ấm từ chiếc váy dài mà cô đang mặc khiến cô chẳng thấy khá hơn chút nào. Tiếng động từ bên ngoài cửa làm Ran chú ý, Hakuba văn tay cửa và vào phòng, đôi mắt anh báo hiệu cho cô một ngầm ý. Thả mình ra cố gắng hít thở sâu nhưng không khí tràn vào cô chẳng bao nhiêu...
Một sự nghẹn ngào làm cô chẳng thể nói hay hít thở, nó làm cô khó chịu, bởi lẽ chẳng có khi nào cô có thể dừng việc nghĩ ngợi, và tập cách đối diện với một sự thật nào đó khi cô đến buổi tiệc muộn. Đó là một trò đùa thôi mà, nếu người đứng bên anh không là cô, thì cô sẽ có cảm giác như thế nào?
Sẽ có cảm giác gì được chứ... Shinichi có người mà anh sẽ yêu suốt cuộc đời này... vậy thì cô nên chúc phúc cho anh chứ, nhưng những gì mà cô đang cảm nhận được làm cô chẳng thể chúc phúc nổi cho anh được nữa, không lẽ cô ích kỉ như thế sao? Đến mức bây giờ, cô ước mình có thể dành lại anh từ tay cô ấy.
Hakuba quay lại nhắc nhở Ran khi cô đột nhiên đứng lại trên hành lang khách sạn, không gian tràn ngập sắc màu, những lớp ánh sáng màu vàng tỏa dịu trên những căn phòng mà cô đi qua.
Những vòng hoa, cả những sự trang trí đều tinh tế và hấp dẫn ánh mắt người xem. Mùi hương ngào ngạt vang đến cô, quyện vào cô một cảm giác không vui vẻ. Nó khiến cô muốn quay về, trong kia, sẽ là thứ cô không hi vọng được nhìn thấy.
- Em muốn về sao?
Ran giật mình, cô ngước lên thì bắt gặp ánh mắt Hakuba đang nhìn mình, cô lắc đầu. Cô muốn về, nhưng hành động thì lại ngập ngừng. Không thể dứt khoát với chính bản thân mình, cô đành buông xuôi theo những rối reng trong đầu lúc này. Bước vào căn phòng đóng kín im ỉm.
Tiếng nói cười khiến không gian ồn ào đến khó tin. Ran cố gắng hòa vào dòng người xô vồ, tách mình ra khỏi ánh đèn trắng sáng tỏa xuống sân khấu. Một chiếc bánh và một tháp rượu cùng với vài người đang quây quần quanh nó.
Asami đứng đấy, kiêu sa, dịu dàng. Từ cô toát lên một vẻ đẹp đằm thắm mà Ran sẽ chẳng bao giờ chạm đến được. Cô mỉm cười í nhị với những câu nói bông đùa, càng như thế, cô càng so sánh mình với Asami, và cô thấy tự ti thêm về chính bản thân mình. Cô ấy xinh đẹp, lại rất hiền... Cô ấy khác với Ran, một người luôn làm anh khổ tâm..
Shinichi?
Ran đưa mắt theo thói quen, cố tìm một hình bóng quen thuộc trong những con người hoàn toàn xa lạ. Và cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, bên cạnh một góc tối, đôi mắt dõi theo những vị khách với một ánh mắt vô cảm. Ran thấy trái tim mình loạn nhịp, hơi thở cứ thế dần gấp gáp hơn.
Shinichi ở đó, một Shinichi mà cô bất cứ khi nào cần cũng có anh ở bên cạnh, một Shinichi làm mọi chuyện vì cô, một người luôn cho cô một bờ vai khi cô cần, một người cả chính bản thân mình cũng bỏ mặc.. một người trao cô những cảm xúc không thể quên.. là điểm tựa mà cô luôn bám vào.
Shinichi lướt qua cô, không chú ý xung quanh và bước lên lễ đài. Bên cạnh người vợ tương lai của anh.. Asami..
Ran nhận ra một giọt nước mắt tràn lên khe khẽ, rồi hòa theo những tiếng vỗ tay không ngớt từ hai bên, tiếng huýt sáo, tiếng cười nói, cả nụ hôn họ trao nhau. Tất cả chúng đều nhạt nhòa đi, ánh mắt cô không còn đủ can đảm để nhìn theo chúng nữa. Chỉ còn lại cảm xúc để lệ có thể tràn ra khỏi khóe mi.
Từ đầu phải chi đừng quen nhau...
Để mãi không cần phải rơi lệ vì nhau...
Vì sao sau một lần gặp gỡ..
Người ta lại có thể gây tổn thương nhau nhiều đến thế?
Ran cố gắng quay đầu bước đi, nhưng không thể, hay chưa thể. Tiếng nức nở của cô làm xung quanh vơi bớt chút ồn ã, Hakuba lặng lẽ đặt tay vào tay cô, kéo cô ra khỏi đó. Nhưng ánh mắt Ran ngập ngừng, cô đứng giữa lòng tiệc, đối diện với người đang chăm chú quan sát cô. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, ánh mắt có chút không hiểu. Ran cảm thấy cảm xúc khiến mình muốn điên lên, cô không muốn anh nhìn thấy cô khóc, không hề.
Cô gắng nuốt lấy những nghẹn đắng vào trong, cô để ánh mắt anh tràn vào khoảng không nồng nàn mà cô trao anh, Shinichi... Shinichi... Tim cô khẽ gọi, môi cô cũng mấp máy, nhưng có vẻ anh không thể làm gì được nữa rồi. Asami kéo anh lại, làm đôi mắt anh rời khỏi cô, rời khỏi tất cả những nồng ấm từ cô. Ran cười chua xót, phải rồi.. đây mới là sự thật, chứ không phải là khoảng không ngụy tạo nảy giờ. Một ai đó đặt vào tay cô một bó hoa, hoa hồng, nức hương.
Ran bối rối nhìn Hakuba, phải rồi. Cô phải đưa nó cho Shinichi chứ nhỉ? Cùng với một lời chúc phúc... Hakuba kéo nó ra khỏi tay cô, nhưng rồi Ran không để anh làm như vậy. Ran cố gắng bước đi, nếu họ nhìn thấy cô khóc lóc vì anh.. thì họ sẽ bàn tán về người vợ tương lai của anh.. Và chúng ta.. hãy xem như chẳng quen biết nhau..
Và anh đứng đó, cách xa em vạn dặm...
Một phút rối lòng, một chút cảm xúc vương trên mi..
Em sẽ không khóc đâu.. những lần không có anh bên cạnh..
Bởi vì sâu thẳm trái tim.. Em vẫn muốn anh có được.. hạnh phúc..
Ran bước đến gần Shinichi, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Vì sao cô không mặc kệ nó đi. Tại sao cô không quay đi và đừng bao giờ đứng lại nữa.. Vì sao chứ? Bước đi nặng nề hơn, cả những hơi thở cũng khó khăn hơn. Ran bước lên bục. Nâng bó hoa đặt vào tay Asami. Tất cả đều nín thở nghe cô nói, nhưng Ran không đủ khả năng để phát âm chính xác, cô để cho tiếng mình khàn đục đi.
- Chúc hai người hạnh phúc.
Shinichi im lặng, sững sờ. Ran nhận ra mắt mình mờ dần, cô cố gắng quay lại và bước đi. Thật nhanh, mặc kệ những tiếng bàn tán sau lưng. Họ muốn biết lí do cô ở đây. Cũng muốn biết cô là gì của Shinichi.
Đề tài đó được các nhà báo khai thác một cách tối đa, nhưng sự việc khiến họ không thể đuổi kịp bước chân cô. Shinichi vội vàng bước đi, lẩn qua những hàng người, để lại Asami nhìn theo với hàng ngàn câu hỏi.
Ánh mắt Ran, làm anh không thể ngừng lại.
Ánh mắt Ran.. khiến anh phải đuổi theo cô..
Ran chạy đi, cố gắng không nhìn thấy một ai. Từ đằng sau, Hakuba kéo cô lại, bắt cô đứng yên. Những giọt nước mắt không rơi nữa, chỉ còn một khoảng lặng giữa cô và anh.
- Ran, em sao thế?
Ran không trả lời, cô nên trả lời gì nữa đây.
Hakuba kéo cô sát vào mình, để hơi ấm của anh khiến cô nguôi ngoai lại. Anh khẽ vỗ lưng cô, như một cách khích lệ.
- Khóc đi em, và sau đó chúng ta sẽ cùng về nhà nhé?
Ran im lặng, cô quay sang, bắt gặp Shinichi đang đứng cạnh một bờ tường. Cảm xúc vỡ ra, cô muốn hét lên, anh là đồ dối trá.. tất cả những gì anh trao cho cô, giờ đổi lại chỉ là một tấm thiệp mời vô nghĩa! Shinichi tiến lại gần, gạt Hakuba ra khỏi Ran.
- Đừng động vào cô ấy.
Hakuba tách ra khỏi Ran, cô nhìn Shinichi, nhận ra anh đi theo cô nảy giờ. Cô quay đầu, cố chạy khỏi anh.
- Khoan đã! Rannn.....
Shinichi cố gọi với theo. Anh chạy theo cô, để níu giữ một cái gì đó. Hakuba nhìn theo cảnh đó, im lặng. Hai người mãi chẳng thể có kết quả gì đâu..
Màn đêm trãi dài vô tận, dâng lên thành một vũng trong đôi mắt màu hồ thu, nước mắt cứ thế trào ra. Shinichi bắt kịp cô, bắt cô đứng lại. Anh nhìn vào mắt cô, gằn cô xuống.
- Ran! Tại sao em lại chạy đi?
- Buông tôi ra..
Ran nói nhỏ, hết sức lực. Shinichi ngạc nhiên, anh thả nhẹ tay cô, cố gắng nhìn vào đôi mắt đang trầm xuống của cô.
- Ran..
- Đừng gọi.. Cái tên đó.. không phải muốn gọi là gọi..
- Anh đã làm gì sai ư?
Shinichi bật ra câu hỏi. Nó làm Ran nhìn anh.
- Anh không làm gì sai ư?
- ...
- Asami là gì của anh?
- ...
- Shinichi.. tôi đã có câu trả lời cho mình rồi...
Shinichi đứng như chôn chân xuống đất, Ran không kinh ngạc, cũng chẳng cần chạy trốn, nước mắt cứ thế tuôn trào. Gió khẽ lướt qua gò má của cô, để lại trên nó một nụ hôn phớt.
Ước gì những gì em suy nghĩ có thể được anh biết đến...
Để thôi một lần bật khóc vì anh...
Trong đêm lạnh vẫn khát khao một lần nhìn thấy..
Bởi trong lòng em... có cái gì đó gọi là tình yêu..
Ran tiến lại gần Shinichi, ôm lấy anh. Shinichi ngạc nhiên khi nhận ra mùi hương quen thuộc của cô, nó làm anh bần thần, bàn tay khẽ chạm vào cô. Anh kéo cô vào lòng, ôm thật khẽ. Họ cứ ôm nhau như thế, không quan tâm đến xung quanh, cho đến khi Shinichi nhận ra, Ran tách ra khỏi anh, để lại một cái nhìn thật buồn.
- Thật sự.. ngay từ đầu.. em không nên như thế này... đúng không Shinichi?
Shinichi nghe tim mình nhói đau khẽ. Rồi chậm chạp, Ran cúi xuống chạm vào đôi chân sưng tấy của mình.
- Đáng lẽ em không nên đến đây... mới phải.. nhưng biết sao được... có những thứ đâu phải em muốn là được chứ..
Ran mỉm cười, cố gắng đứng dậy. Cô nhìn thấy Hakuba từ đằng xa, im lặng gật đầu.
- Anh ấy đến rồi, em phải đi thôi.
Shinichi nhận ra Ran quay đầu định bước đi, anh khẽ kéo bàn tay cô lại. Nhưng Ran chỉ nhìn anh một đôi mắt vô thần.
- Buông em ra đi, nếu ai đó thấy chúng ta thế này thật không hay chút nào.
- Ran.. em là gì với Hakuba?
Ran quay lại nhìn anh, đôi môi cong lên thành nụ cười.
- Anh ấy là gì của em.. có quan trọng đến thế với anh không?
Shinichi buông tay cô ra, để Ran bước đi. Anh nhận ra với Ran.. giờ có lẽ anh không thể níu kéo được nữa rồi..
- Ran Kisaki!
Ran dừng lại. Không quay đầu nhìn Shinichi.
- Shinichi Kudo... hãy gọi em là Ran Mori........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro