Chap 11: Sóng
Một hạt tuyết khẽ vương trên hàng cửa sổ hai bên đường, một chút màu trắng khiến những chiếc kính đọng lại thành một lớp màn lạnh toát. Ran bước trên con đường quen thuộc, chiếc cặp được cô buông thả trên những ngón tay của mình, không quan tâm mấy đến xung quanh, cô cứ nhìn chằm chằm xuống nền đất dưới chân. Tuyết cứ thế, vẫn mãi dâng đầy trong đôi mắt người ngắm nhìn nó một màu trắng tinh khiết. Lòng cô rối như tơ vò, bệnh viện, cha cô.. và sau cùng là lời thì thầm như hơi thở đó. Cô không thể tha thứ cho ông như thế này, nhưng cũng không thể giận ông được như trước kia được nữa. Không hiểu vì sao, cô chợt thấy một nụ cười lạnh lẽo của người nào đó. Và nó làm cô nhớ, tất cả những gì đã từng trãi qua, ông có yêu thương cô không? Hay chỉ đơn giản là những hối hận? Khẽ gượng cười, Ran cố gắng xua tan mọi suy nghĩ trong đầu lúc này.
Một chiếc xe đỗ ở bên vệ đường, từ trong, một người con trai bước xuống. Anh lập tức tách mình ra khỏi lớp tuyết đang bám trên thành xe bằng cách liên tục phủi phủi chiếc áo của mình. Ran nhanh chóng bước đến, khẽ đưa tay chào.
- Shinichi!
Người đó quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh dương ánh lên và với một cái nhìn gần như bất lực. Anh quay đi, không buồn nhìn cô. Một người con gái mà anh đã dành cả đêm qua để nhớ về. Ran đứng như chôn chân tại chỗ, tự hỏi có chuyện gì với Shinichi. Nhưng cô nhận ra, anh dường như đang có chuyện gì đó, hoặc chuyện cô bỏ đi cùng Hakuba hôm qua.. đã làm anh giận. Nhưng.. vì sao anh lại giận chứ? Ran lắc đầu, có lẽ anh chỉ đùa với cô thôi.
Ran cố gắng bước vào lớp, ngồi xuống và thu hút một cái nhìn từ anh. Nhưng tất cả chỉ có một khoảng lặng khi đôi mắt anh vô tình chạm mắt cô. Nó làm cô khó chịu, cô bất lực. Dù cô có cố gắng bắt chuyện bao nhiêu, cố gắng tìm lí do để nói với anh bao nhiêu, Shinichi vẫn tản lờ đi như không biết. Thái độ lạnh lùng đó làm cô cảm thấy anh thật xa cách.
Buổi học dần đi về phía kết, Ran hi vọng sẽ làm Shinichi nguôi giận. Cô đợi cho anh đứng dậy và đi theo anh. Một đoạn đường sau đó, cô chỉ biết bước theo anh một cách chậm rãi, không nói gì, nhưng cũng không để lạc mất anh.
Chợt Shinichi dừng lại, anh quay lại đánh cho Ran một cái nhìn lạnh căm.
- Em cứ đi theo tôi làm gì thế?
- Shinichi... giận sao?
Ran thì thầm, nhưng nó vẫn vang đến tai Shinichi. Anh mặc chiếc áo khoác của mình vào, định bước đi.
- Tôi là gì mà đòi giận em chứ? Giờ thì em về đi.
- Shinichi..?
Ran ngạc nhiên, nhưng nó chẳng làm Shinichi chú ý, anh vội bước đi. Tránh khỏi Ran, và cả những cảm xúc lợi dụng rỉ giọt.
Chiếc xe phóng nhanh đi, từng đợt gió tràn vào. Lạnh buốt. Nếu em đã không cần đến tôi, vậy thì đừng chơi đùa với tôi. Ran..
Shinichi cười nhạt nhòa. Anh cảm thấy cảm giác làm anh tê liệt.
Ran, đừng bao giờ làm thế với tôi nữa! Không tốt chút nào đâu!
Shinichi cảm thấy miệng đầy khô khốc, anh cố gắng đi nhanh hơn.
......................
Bệnh viện ngày đầu đông, những người vệ sĩ đứng quây quần trước cửa một căn phòng đặc biệt, không ai được ra vào ngoại trừ bác sĩ. Bên trong, một người đàn ông lặng im trên chiếc ghế nhỏ, khẽ lắc lư thân hình. Đôi mắt ông trũng sâu xuống, mệt mỏi và đôi mắt dường như chẳng biết buồn, trời đã dần tối, ánh mắt trời yếu ớt như một ngọn đèn trước gió phả chút ánh sáng màu cam nhạt vào thành cửa. Ông cứ ngồi đó, im lặng và không nói gì hơn.
Từ bên ngoài, một cô gái khẽ nhìn cảnh đó, không ngạc nhiên. Cũng không có ý định bước vào. Đôi mắt tím khẽ xao động.
Người đó đang ở đó, im lặng, khắc khoải, và ưu tư trong nỗi muộn phiền. Đôi mắt ông như thể muốn nuốt chửng cả không gian đó, ông không thể làm gì hơn ngoài việc làm thế này sao?
Một bàn tay khẽ đặt lên tay cô. Ran quay lại, đối diện với một người mặc chiếc áo trắng, đôi mắt khẽ dịu lại qua lớp kính.
- Cô là người nhà của bệnh nhân?
- Cũng không hẳn..
Ran nói nhỏ, nhưng rồi cô lại sửa lại lời nói của mình. Và chính cô cũng không hiểu tại sao.
- Tôi là con gái của ông ấy.
- Chúng ta có thể nói chuyện chứ?
Ran khẽ gật đầu, để lại căn phòng với những người vệ sĩ đang đứng trước đó. Không quan tâm đến nữa. Cô bước theo người bác sĩ, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Căn phòng làm việc sặc mùi thuốc khử trùng, Ran khẽ lấy tay chạm nhẹ vào mũi của mình, không thích mùi hắc của nó. Cô ngồi xuống một chiếc ghế và chờ đợi người bác sĩ ngồi xuống đối diện mình. Lúc này cô mới nhận ra, trên tay ông là một tập hồ sơ với cái tên rất quen ở ngoài.
- Thật ra là có vài chuyện không ổn với ngài Mori.
Ran cảm thấy bắt đầu hoang mang, có chuyện gì có thể xảy ra chứ? Cô trở nên gấp gáp hơn.
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Vì ông Mori phải lo nghĩ quá nhiều, cộng với tuổi tác đã cao.. lần suy tim lần này ảnh hưởng đến ông. Có lẽ sắp đến ngài Mori sẽ không thể tự đi đứng được. Và nếu chuyện này còn tiếp diễn, có thể ngài ấy sẽ không chịu được và sẽ gây ra nhiều biến chứng hơn. (*đang chém, đừng chém tác giả *)
Những câu từ cứ thế phát ra từ người bác sĩ. Ran cảm thấy tai mình như ù đi. Phủ định toàn bộ những gì mình vừa nghe.
- Khoan, không đúng..
- Cô Mori, rất tiếc.. nhưng sắp đến ngài Mori sẽ không được rời bệnh viện, và cũng không được làm việc nữa. Nếu không.. tôi e..
Câu nói được bỏ lấp lửng, nhưng nó cũng đủ để Ran cảm thấy rối bời trong cảm xúc. Chưa bao giờ cô nghĩ đến việc.. thời gian đã qua đi, và người đó.. người mà cô đáng lẽ phải gọi bằng cha..
- Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.
Ran lặng đi, cô bước ra khỏi ghế, cố gắng bước xuống hành lang với những ánh đèn hiu hắt. Cánh cửa vẫn đóng kín, một người khẽ cúi đầu khi nhìn thấy cô.
- Chào tiểu thư.
- Tôi có thể vào chứ?
Người đó tránh ra và giữ khoảng cách với cánh cửa. Cô mở nó ra và bước vào thật lặng lẽ, cô nhìn thấy ông đang ở trên chiếc xe lăn, cố gắng chật vật đứng dậy bằng cả hai chân, nhưng ông không thể. Cố gắng kiềm tiếng rên phát ra, bàn tay bấu víu vào thanh giường. Chân ông run rẩy, gần như bất lực, ông ngã xuống. Không suy nghĩ, Ran chạy đến và đỡ lấy ông.
- Cẩn thận..
Ông ngạc nhiên khi nhìn thấy Ran, cô đặt ông xuống giường, đắp hờ lên chân ông một tấm chăn mỏng. Ran ngồi xuống cạnh giường. Nghe cảm xúc mình vỡ ra. Ông nhìn cô, cố gắng kiếm tìm một từ ngữ để chạm đến cô. Và cuối cùng ông cũng có thể nói.
- Con không cần đến đây vì ta đâu.. Ta chưa bao giờ xứng đáng để làm một người cha..
Ông quay đi, để lại Ran lặng đi trên ghế. Cô thấy những giọt nước mắt cứ thay nhau chảy xuống, phẫn uất gạt đi nhanh chúng, Ran cố gắng nuốt lấy những đắng cay, và cả những kỉ niệm dằn vặt cô.
- Cha ơi...
Tiếng gọi làm ông chú ý, rồi ông cảm nhận được một vòng ôm của Ran, nhẹ nhàng.. Đã bao lâu rồi ông không nhận ra... chưa bao giờ ông có thể dành cho cô một cái ôm như thế này?
Đôi mắt ông khẽ dịu dàng, ông khẽ đưa hai bàn tay của mình kéo cô vào sát mình hơn. Vỗ vỗ như vỗ về một đứa trẻ. Môi nở nụ cười, nhẹ như vừa trút bỏ được điều gì đó thật nặng nề trong thời gian qua..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro