Chap 10: Tan vào gió
Lướt tay trên những bản kế hoạch còn mới toanh, Shinichi khẽ nở nụ cười. Tất cả những niềm vui thuần khiết bật ra, nó làm cho anh không khỏi thưởng cho mình một sự thư thái nhất có thể. Bên kia bàn họp, những người mang một tâm trạng nặng nề có, vui vẻ có, nhưng họ đều có một mối e ngại âm thầm nào đó mà chính Shinichi cũng không đoán được. Anh nhìn thấy vài chiếc ghế được kéo ra, phòng họp im ắng đến mức chỉ như thế thôi cũng có thể gây tiếng "cạch" trên sàn. Hakuba Mori. Anh nhìn thấy Hakuba ngồi xuống, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào những tờ giấy đã được phân phát sẵn trong bàn, những ánh mắt dán vào anh không khiến anh khó chị, trái lại, Hakuba lại dửng dưng với tất cả mọi chuyện. Bên ngoài, có những tiếng râm ran cười nói, Shinichi đứng dậy khi nhận ra ba anh đã vào phòng, cũng theo sau đó là một số người mà anh chưa nhìn thấy bao giờ, có lẽ là những người có mối liên hệ đặc biệt với những dự án sắp tới của khu thương mại.
Cuộc họp bắt đầu. Những lời bàn tán trong âm thầm đã bắt đầu nổi lên, tiếng xì xào khiến Shinichi thấy chán chường hơn bao giờ hết. Phải chi ra khỏi được đây. Khẽ nhíu mày, một chút suy nghĩ vụt tắt đi, và anh bắt đầu chú ý đến người đang nói hơn. Hình như họ đang bàn bạc về những gian hảng trên lầu ba. Nơi mà sau này sẽ tập trung một số hàng điện và những shop nhỏ của các hãng về thời gian. Với những sự đồng ý từ nhiều tháng trước, Shinichi đã nhận được hơn chục cuộc điện thoại yêu cầu được đầu tư vào Kaisan, nơi này quả là một món hàng béo bở mà bất cứ ai cũng muốn chen chân vào. Cười cợt cho một câu nói, Shinichi nhận ra người ngồi góc bàn, đôi mắt dán vào cha anh. Đó là Chủ tịch của tập đoàn Mori. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ông ta, họ không tham gia từ đầu, nhưng không hiểu sao vẫn có vé mời danh dự cho cuộc họp hôm nay. Đó chính là thứ mà anh muốn biết nhất lúc này. Vì sao thì không ai biết, nhưng đôi khi anh nhận ra một cái liếc cạnh của cha anh, dường như họ có một sự trao đổi ngầm mà không ai có thể đoán được đó là gì.
- Có lẽ nên thông qua chúng tôi một chút chứ nhỉ?
Ông Mori cười mỉa từ sau những dãy bàn. Điều đó có nghĩa là gì? Shinichi tự hỏi.
- Ô, vì sao ngài lại nghĩ thế?
Anh phát hiện ra cha anh cũng đang mỉm cười, họ đối đáp nhau một cách khó hiểu, thở hắt, chưa hết ngạc nhiên. Nhưng anh vẫn cố gắng quan sát cách trả lời của ông Mori:
- Có lẽ ngài nên tìm hiểu xem cổ đông nắm trong tay nhiều cổ phiếu nhất đang là ai.
Shinichi hơi ngạc nhiên, và dường như nó cũng diễn ra tương tự với những người khác. Chỉ riêng một người đang vẫn giữ thái độ bình thản.
- Sao ngài Mori đây không thử về kiểm tra lại xem? Kaisan đang là của ai?
Shinichi nhận ra, chính phần cổ phiếu của mình đã khiến cho phần cổ phiếu trong tay Mori giảm xuống, nếu xem xét tổng thể, có vẻ họ cũng chẳng có hơn là bao. Thầm phục tầm nhìn xa của cha mình, anh thích thú quan sát thái độ của vị chủ tịch bên phía kia, ông không cười nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cha anh, sau cùng, ông đứng dậy và rời buổi họp sớp hơn. Có vẻ như một nét thoáng bực tức lướt qua ông.
.......................
Hakuba lái xe đi trong lúc ông Mori đang nhìn ra ngoài trời. Anh tự hỏi những điều mà họ nói là như thế nào.
- Về nhà đi.
Hakuba không nói gì, lặng lẽ cho xe rẽ qua hướng khác.
Ngôi nhà không có chút tiếng động, ngoại trừ những người giúp việc đang lau dọn những cánh cửa kính. Hakuba bật máy tính riêng và lướt nhanh trên những dòng biến động.
- Tất cả cổ phiếu chúng ta đặt mua đều được một người khác mua lại.
Anh không ngăn nổi sự ngạc nhiên và bàng hoàng trong lời nói của mình, ông Mori chạy đến bên máy tính, gõ liên hồi và quan sát. Đúng như lời Hakuba nói, tất cả những gì ông làm đã bị tên cáo già ấy phát hiện, hay nói đúng hơn, ngay từ đầu ông đã không thể giấu nổi ý đồ này. Nhưng không phải họ đã rất khôn khéo sao? Đến tận bây giờ mới thả ra... Một cơn đau lan dần ra từ ngực khiến ông khó chịu, những sự dồn nén chợt bùng ra,ông thua sao? Đó là một khái niệm không thể chấp nhận được. Chợt ông đứng không vững, và trong một thoáng, ông ngã gục xuống nền nhà, gương mặt quằn quại đau đớn...
...................
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi xuống những con đường.
Ran bước trên đường, xoa xoa những bàn tay tê buốt vào nhau. Từ đằng sau, một người xuất hiện và cố gắng không đánh động cô. Thật nhẹ nhàng, anh ôm choàng cô từ phía sau. Hơi ấm lan truyền, và không quá hai giây để nhận ra đó là ai.
- Thôi trò đó đi, người ta đang nhìn đấy.
Shinichi buông ra, cười vui vẻ.
- Thì để người ta nhìn.
Ran lặng đi khi nhận ra mình đã đến cổng trường. Những chiếc xe đáp lại và vài học sinh đang mỉm cười với cha mẹ họ. Nụ cười của họ, làm cô nhớ. Ran không ngăn nổi những cảm xúc trong mình, hôm nay là ngày thi. VÀ tất cả họ đều đến để đón con họ, xoa đầu, khích lệ, động viên.. tất cả chúng dường như cô chưa bao giờ nhận được. Khi cô đi thi một cuộc thi, cô vẫn còn nhớ cảm giác đứng sau tấm màn sân khấu, tay bấu víu vào lớp vài, lo lắng, sợ hãi.. tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức, có lẽ sau khi đạt giải thưởng họ sẽ nhìn cô bằng một đôi mắt khác, và họ sẽ một lần cho cô một lời động viên chăng? Ran không biết là điều đó có giúp được cô không, nhưng cứ mỗi khi như thế, cô đều đạt những giải thưởng lớn. Nhưng sau đó, chỉ toàn là những buổi tiệc, những sự khoe mẽ về người con gái hoàn hảo tên Ran Mori.. Và chỉ có thế thôi.
Hôm nay cũng thế, cô ước khi mình hoàn thành bài thi, cô sẽ bước ra ngoài, nhận được một lời khen ngợi.. rằng con làm tốt lắm.. Nhưng không có gì cả.
Shinichi yên lặng đi theo Ran, dường như anh nhận ra Ran đang có tâm trạng nên không gặng hỏi gì thêm. Cô thở nhẹ ra khi bắt gặp chiếc xe từ xa. Hakuba bước xuống, đi về phía cả hai. Shinichi chợt khó chịu, nhưng vẫn lùi lại một bước khi Ran tiến lên. Hakuba nhíu mày khi thấy Shinichi, trong đôi mắt anh có một nét thù hằn lướt qua. Anh nói gì đó vào tai Ran, cô nhận ra tai mình như ù đi. Hakuba quay đi và lái chiếc xe gần cô hơn. Ran quay lại nhìn Shinichi, đôi mắt khẽ xao động.
Nhưng Shinichi ngăn cô nói. Thái độ của anh làm cô không thể ngăn được lời của anh.
- Đừng đi...
Ran bối rối nhìn sang chiếc xe đã đợi sẵn.. cô khẽ lắc đầu.
- Shinichi...
Shinichi không hiểu sao, anh không thể để cô đi như thế này. Với hắn, Hakuba Mori.. Anh không thích Hakuba.. không hề.
- Tôi phải đi.
Sau cùng Ran cũng nói, cô không hiểu vì sao Shinichi lại như vậy, nhưng cô không thể bỏ mặc ông ấy.. Ran quay đi, bước vào xe, trong thoáng chốc dường như nhận ra mình không nên bỏ đi như thế, Ran quay lại nhìn Shinichi:
- Xin lỗi... Shinichi.
Shinichi lặng nhìn chiếc xe rẽ bánh đi, anh cảm thấy như cảm xúc muốn vỡ ra. Vì sao Ran lại đi với Hakuba? Thời gian qua, không phải cô không phản đối việc anh ở bên sao? Không phải cô đã cho phép anh... Một cảm xúc khó chịu làm Shinichi khó chịu. Miệng đắng chát, anh quay đi. Đầy hằn học. Thế mà tôi cứ tưởng... tôi quan trọng hơn hắn.. vậy thì tại sao em lại tìm tôi? Thay vì tìm hắn??? hả Ran?
...................
Ran run rẩy khi nhận ra một người đang nằm trên giường, đôi mắt cô lạnh lẽo trở lại khi nhìn thấy thân hình ấy nằm vật vờ trên giường bệnh, bên cạnh, điện tâm đồ vẫn phát tín hiệu chậm rãi. Đôi mắt cô dừng lại ở đôi mắt nhắm nghiền, không có chút tình thương từ người đó. Vì sao cô vẫn đến đây? Ran không hiểu nổi mình nữa. Cô đứng bần thần ở góc phòng, không thể cất bước. Gương mặt ông xanh xao, những nếp nhăn đang dần hình thành. Tóc đã điểm vài sợi bạc, nó làm tim cô thắt lại. Rõ ràng cô không cần một người cha như thế... nhưng cô không ngăn mình được khi nhìn thấy ông như thế này, vì sao...
Đôi mắt ấy từ từ mở ra, rồi ông khẽ động đậy thân hình. Cô cảm thấy khó chịu, cô muốn quay đầu chạy ra khỏi đó, không một lần quay lại nữa. Không bao giờ đối diện với ông thêm nữa. Nhưng ngay khi cô định quay đi, từ phía sau có một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Ran, con đừng đi.
Ran quay lại, cảm xúc không còn gì ngoài một sự phẫn uất dồn nén bấy lâu.
- Đừng gọi... Vì sao ông lại nằm đây chứ?
Đôi mắt ông khẽ chớp, ngạc nhiên. Và có lẽ nó có một sự e ngại nào đó, Ran cảm thấy gần như bất lực trước đôi mắt ông. Đôi mắt buồn vô tận, như thể không bao giờ cô còn có thể nhìn thấy nụ cười chế nhạo của ông nữa. Từ đôi môi những từ ngữ bật ra. Yếu ớt nhưng cô có thể nghe thấy từng từ.
- Ran, xin lỗi con...
- Đừng bao giờ nói điều đó nữa!!!
Ran hét lên, cô không muốn nghe, không muốn ông trở nên như thế này, Ran vội quay đầu và chạy ra ngoài.
Ông Mori nhìn theo cảnh tượng đó, một chút tiếc nuối trên gương mặt ông.
Người đàn ông đứng sau bức tường nhìn vào. Một cô bé đang nằm trên nền đất, đôi mắt tím khẽ xao động.
Ran.. đừng khóc..
Ông khẽ gọi, nhưng cô chẳng thể nghe được. Ông từ chối giao tiền cho họ, có lẽ họ sẽ thả cô ra, và cũng có thể.. ông sẽ dạy cho cô được một chút gì đó gọi là phản kháng. Ran chưa hề ghét ông, từ sau việc Eri đi khỏi đó, và ông biết... cô luôn làm mọi chuyện để ông vui lòng. Nhưng ông không cần điều đó, nếu Ran cứ nhu nhược thế này... cô sẽ chẳng bao giờ biết cách chống lại tất cả những gì đang bủa vây xung quanh mình.
Nếu vấp ngã... con người ta sẽ phải tự mình đứng lên.
Ông Mori khẽ nhói đau khi nhìn thấy những ngọn roi vút trên thân hình mảnh mai dưới nền đất.
Xin lỗi con.. Ran..
Ông nhìn thấy đôi mắt ấy nhạt nhòa, và sau đó không còn một giọt nước mắt nào rơi ra nữa.. Bỗng ông cảm thấy hối hận.
Có lẽ tất cả những gì mà ông có thể cho cô... chỉ là tiền bạc và những thứ ngoài thân.. Sau cùng.. ông đánh đổi được chỉ là một cái nhìn lạnh lẽo từ người con mà ông yêu thương nhất..
Xin lỗi con... Ran.
---------------------------------
Note của mình (không phải của tác giả): Dạo này hơi bận nên sẽ có ngày là 3 ngày/1 chap nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro