Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 15

BIỆT THỰ JUNG GIA :

-“quản gia shin …mau gọi hết tất cả gia nhân trong nhà tập trung ở tiền sảnh cho cháu “-krystal lạnh lùng ra lệnh

-“ơ tiểu thư ….có chuyện gì sao ?”-quản gia shin ngơ ngác

-“cháu bị mất sợi dây truyền kim cương  rồi !”

Lệnh của nhị tiểu thư họ jung được ban bố khắp căn nhà , chỉ chưa đầy 5’ sau tất cả gia nhân trong nhà đã tập trung hết ở tiền sảnh …ai nấy đều sợ sệt , băn khoăn không biết nhị tiểu thư lại bầy trò gì nữa …

-“mọi người …nếu ai đã chót lấy sợi dây truyền của tiểu thư thì mau giả lại , tiểu thư hứa chỉ đuổi việc chứ không truy cứu pháp luật .”-quản gia shin dõng dạc nói trước toàn bộ gia nhân trong nhà .

Đáp lại câu nói của quản gia shin chỉ có tiếng thở , gia nhân ai nấy cũng im phăng phắc liếc nhìn những người xung quanh chờ thủ phạm xuất hiện .Nhưng rồi 10’…15’….vẫn chả có ai đứng ra nhận .

-“ im bặt hết là sao hả ??? vậy là tôi đã tự làm mất đồ của mình sao?? “- giọng nói thánh thót có phần đáng sợ vang lên phá vỡ không gian im ắng

-“tiểu thư …tôi nghĩ …”-quản gia shin e dè tính nói gì đó

-“hình như chưa đủ người quản gia shin “-krystal nói giọng đều đều.

-“ơ…đủ hết rồi tiểu thư ...25 gia nhân tất cả đều đã ở đây .”-quản gia shin chắc chắn nói .

-“uhm…..còn mấy người vệ sĩ canh phòng unie nữa “-krystal nói với vẻ mặt suy tính

-“họ phải trông tiểu thư jessica …mà tôi nghĩ …”

-“QUẢN GIA CÓ BIẾT CHIẾC VÒNG ẤY GIÁ BAO NHIÊU KHÔNG ??? CHÁU KHÔNG CẦN BIẾT ….BẤT CỨ AI Ở TRONG NHÀ CŨNG CÓ THỂ LÀ TỘI PHẠM…GỌI HỌ XUỐNG ĐÂY ….RIGHT NOW ! “-krystal lớn tiếng nói khiến mọi người trong nhà run lên bần bật khi thấy bộ mặt giận giữ của cô  .

Ê mặt vì bị cô chủ nhỏ mắng, quản gia shin lập tức cho gọi 2 tên vệ sĩ xuống để hứng chịu cơn thịnh nộ cùng mọi người . Sau khi tập trung đông đủ ,krystal bắt đầu chửi mắng rồi la hét tất cả gia nhân trong nhà khiến hồn họ chạy khỏi xác . Mắng được tầm 5’ rồi cô bắt quản gia shin đi lục soát từng gia nhân 1 …lục soát mà vẫn không thấy cố lại tiếp tục ca bài ca đau tai cho đến khi cái bóng đen từ trên gác chuồn ra ngoài được 1 lúc khá lâu rồi mới dừng lại . Krystal xoa chán nói

-“coi như hôm nay không tìm ra thủ phạm… ….nhưng chuyện này chưa kết thúc đâu …BIẾT CHƯA ???!” – “ẦM !!!”

Khi krystal hét lớn lên thì trời cũng nổ sấm rồi bắt đầu trút những giọt mưa to nặng chĩu xuống mặt đất ….mọi gia nhân trong nhà ai nấy cũng đều tái mặt mệt mỏi , sau buổi tra khảo hôm nay chắc ai cũng tổn thọ 10 năm là ít .

Cho tất cả mọi người giải tán còn mình thì tiến lại gần cửa sổ, krystal nhìn trận mưa như chút nước rồi mỉm cười ma quái

-“thay đổi cách sống 1 lần xem sao nhé unie ? nó sẽ làm trái tim chị dễ thở hơn đó !”-krystal nói nhỏ đủ để mình nghe thấy .

BỆNH VIỆN SEOUL :

-“tôi đã liên lạc với bác sĩ bên đó rồi , khi cô sang pháp chỉ cần bắt taxi rồi đi theo địa chỉ này là đến được  bệnh viên đó thôi “-vị bác sĩ vừa nói vừa đọc  tờ giấy  xét nghiệm của yuri

-“vâng …cảm ơn bác sĩ nhiều lắm !”-yuri nở nụ cười cầm lấy tờ giấy địa chỉ

-“cô kwon này !”-vị bác sĩ tháo kính ra nhìn yuri với ánh mắt lo ngại

-“vâng ?”

-“dạo này cô có uống rượu sao ? tôi thấy lượng cồn trong máu  cô khá cao “

-“ à ! vâng …có uống tý chút “-yuri bối rối

-“xét nghiệm cho thấy không có gì biến đổi nhiều …chỉ cần không đụng đến rượu thì cô vẫn có thể đi chạy bình thường mà chưa cần đến sự hỗ trợ .”-vị bác sĩ hóm hỉnh đe dọa

-“tôi biết rồi ! cảm ơn bác sĩ “-yuri nở nụ cười với vị bác sĩ già đáng kính , cô cúi chào rồi ra về .

Yuri ra khỏi bệnh viện rồi bắt taxi trở về nhà . Dạo này sức khỏe của cô xuống hẳn , nếu như ngày trước cô có thể cưỡi con moto ánh bạc của mình phóng vù vù trên phố thì bây giờ cô còn chả dắt nổi chiếc xe ra khỏi gara . Cuộc sống yuri cũng bị đảo lộn rất nhiều vì sức khỏe , bây giờ chỉ cần chạy vài bước là trái tim cô đã đập dồn dập , buồng phổi co bóp vô cùng khó thở …ngay cả việc luyện tập thể dục hàng tuần cũng phải dừng lại … Đấy là còn chưa kể lồng ngực cô lúc nào cũng thắt lại đau đớn vô cùng đau đớn mỗi lần nhớ tới jessica.

Nhìn tấm kính xe bị mờ vì trời mưa , yuri vô thức đưa tay viết lên trên kính tên mình và Jessica sau đó bao quanh nó 1 hình trái tìm méo mó rồi mỉm cười chua sót khi nhận thức được mình vừa làm gì ….thật kì lạ …2 cái tên là do cô viết , trái tim bên ngoài là do cô vẽ ….tất cả bi kịch này đều là cô tạo ra…..vậy sao người phải hứng chịu nó lại là Jessica? . Trái tim cô nhói lên vì nhận ra mình đã ích kỉ nhường nào khi bất chấp tất cả để đến bên jessica rồi lại khiến cả 2 người đều bị tổn thương ….cô thì không sao , cái cảm giác đau đớn trong tim này sẽ nhanh chóng biển mất cùng sự sống …nhưng còn Jessica , cô ấy sẽ phải mang theo  trái tim với vết sẹo xấu xí đến suốt cuộc đời .dẫu biết yêu là ích kỉ nhưng có lẽ tình yêu của cô dành cho Jessica không còn đơn thuẩn là sự ích kỉ nữa …nó đã chuyển hóa thành 1 thứ tội …1 tội lỗi mà cả đời này cô cũng không chuộc lại được .

Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa nhà yuri , nơi có 1 cô gái  mặc chiếc áo khoác mỏng đang  đứng dưới mưa la hét ầm ĩ

-“kwon yuri ! mau mở cửa ra ….em có chuyện muốn nói… mở cửa ra yuri!!! “- Jessica đứng dưỡi mưa la hét , tay cô không ngừng đập mạnh vào chiếc cửa sắt bên ngoài căn nhà .

-“này ! từ từ thôi ….em sẽ tự làm mình bị thương đấy “-yuri cầm chiếc ô đứng nhìn Jessica đã được 1 lúc

-“ yul ?”-jessica quay sang nơi phát ra giọng nói quen thuộc .

-“giờ yul ở trước mặt em rồi…..nói đi …..em muốn gì ở yul ??”-yuri vẫn không tiến lại gần Jessica

-“yul à ….có chuyện quái gì đang xảy ra với yul vậy ? sao yul không đến tìm em ? yul có biết em sợ đến thế nào khi không có yul không ?”- Jessica tiến lại gần yuri , đặt bàn tay lanh toát lên khuôn mặt cô ấy

-“mình chia tay thôi sica ! “- gạt tay jessica ra yuri lên tiếng , giọng cô không lên không xuống  .

Jessica sững người , mặt cô hiện lên sự khó hiểu nhưng rồi lại bật cười

-“yul  có giận em thì cũng đừng đùa kiểu ấy ….em sợ đấy biết không ?”-jessica áp cả 2 tay vào mặt yuri âu yếm nói .

 -“ em biết yul không bao giờ đùa với chuyện này mà ! ….trước đã vậy và giờ cũng không  ….2 chúng ta bên nhau là không thể …vậy nên chia tay đi  “-cố gắng tỏ ra thật bình thường, mắt mở to không chớp, yuri cần giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng. Cô không muốn jessica đọc được điều gì trong đôi mắt cô..

Nụ cười trên môi jessica tắt hẳn. Cô mím môi, thoáng chút bối rối

-“ là vì những lời appa của em nói à ?hay vì em làm sai điều gì ?”

-“không ! chả vì điều gì cả “

-“vậy sao yul muốn chia tay ?“-giọng jessica  run run

-“ đơn giản là yul không đủ tự tin để có thể che chở cho em đến hết cuộc đời ….vậy thôi ! “-yuri thở dài nhìn sâu vào mắt Jessica , là cô ấy không hiểu hay cố tình không hiểu đây ?

-“ ai bảo yul phải che chở cho em chứ ?? em có thể tự lo cho bản thân , thậm chí bảo vệ cả 2 chúng ta nếu có yul bên cạnh . Còn về appa em …chỉ cần yul đừng bỏ cuộc ,em sẽ giải quyết tất cả ….chỉ xin yul …xin yul đừng đầu hàng….hãy ở gần bên em  …em sẽ không làm yul phải thất vọng đâu “- Jessica bắt đầu khóc , những giọt nước mắt lăn dài trên má .

Yuri bây giờ mới thật tập trung nhìn vào khuôn mặt xanh xao của jessica  . Gò má cô ấy giờ nhô cao hơn  , đôi mắt tròn xoe trong veo ngày nào đã đỏ hoe từ bao giờ và những vết thâm cuồng ở bọng mắt cũng có thể nhìn thấy rõ . Mới có mấy ngày mà Jessica đã tiểu tụy hẳn đi khiến ruột cô như bị cắt ra từng khúc …cái cảm giác vừa xót vừa thương này khiến cho nước ở đâu tự dưng tràn lên khóe mắt .Quăng nhẹ chiếc ô đi , cô để cho những hạt mưa tấn công mình mặc dù biết làm thế Jessica sẽ lại dầm mưa .Nhưng biết làm sao giờ ? cô sắp khóc và cô không muốn để cho Jessica thấy được điều đó …nếu cô yếu đuối bây giờ thì mọi chuyện hỏng hết .

-“ sica à ! yul không còn yêu em “-yuri đưa ánh mắt nhìn xa xăm không dám nhìn thẳng Jessica nữa .

-“YUL NÓI DỐI !!! “-jessica hét lên , điều cô không muốn nghe nhất cuối cùng đã được yuri nói ra .

-“YUL KHÔNG NÓI DỐI ! BÊN EM ,YUL KHÔNG CÒN CẢM THẤY TIM MÌNH ĐẬP NHANH NỮA ………MỌI ĐỘNG CHẠM CƠ THỂ ĐỀU TRỖNG RỖNG …..NGAY CẢ KHI NÓI YÊU EM YUL CŨNG THẤY GƯỢNG GẠO …EM NÓI ĐI …NÓI ĐI SICA…KHÔNG PHẢI HẾT YÊU THÌ LÀ GÌ ??”- yul cũng hét lên nhưng là  đang hét với chính bản thân mình…hét với những lời nói giả dối mà cô đang thốt ra đây …những lời nói làm cho tâm gan cô quặn thắt !

-“gượng gạo nói yêu tôi ?”- Jessica đờ người hỏi

-“PHẢI …RẤT GƯƠNG GẠO ! BUÔNG THA YUL RA ĐI ….XIN EM “

-“ buông tha ? bấy lâu nay yêu nhau tôi làm yul sợ đến vậy ư  ? “- khuôn mặt nhợt nhạt của Jessica dãn ra cùng đôi mắt mở to hết cỡ

-“ không phải sợ …mà là thấy khó thở khi gần bên em ….em biết đấy ,khi hết yêu thì mọi thứ đều là tra tấn ….vậy nên..”

-“ HIỂU RỒI…TÔI HIỂU RỒI  ! “- jessica quát lên , cô không muốn nghe yuri nói thêm bất cứ thứ gì nữa …cô sợ mình sẽ bị yuri làm tổn thương thêm …sợ bản thân mình sẽ ghét yuri mất

-“chia tay…. vậy chia tay là được rồi chứ gì ?”- mắt Jessica hằn lên những tia đỏ giận giữ , cô nhìn thẳng yuri lạnh lùng nói rồi quay lưng bước đi thật nhanh

Mưa mỗi lúc một to , yuri nhìn theo tấm lưng của Jessica bước đi dưới mưa ….dáng hình cô ấy bây giờ không khác gì lúc cô ấy đứng ở ban công hứng mưa….thật cô độc ! không cầm được lòng mình cô lên tiếng

-“ Sica à ! Có lẽ giữa tôi và em cũng không cần những lời nói màu vẽ . Những Giây phút mặn nồng bên nhau tôi xin được cất vào quá khứ . Thay vì hận thù nhau thì chúng ta hãy cứ khép lại tất cả trong kí ức thật đẹp đẽ …có được không ?”- yuri gào lên cố gắng lấn áp tiếng mưa và đồng thời dấu đi sự run rẩy trong giọng nói.

Phải nói cơn mưa đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình , những giọt nước mắt hòa cùng nước mưa ,có lẽ ngoài yuri ra  không ai biết được chúng rơi nhiều đến nhường nào  . Jessica không nói cũng chẳng quay lại , cô cứ tiếp tục bước đi dưới mưa và thoải mái khóc thật to mà không phải lo sợ yuri biết vì tiếng mưa đã giúp cô che dấu đi sự yếu đuối của mình  .

YURI POV :

Sica à !

Nhất định 1 ngày nào đó  yul sẽ hóa thân thành những giọt mưa để đến bên em  …thật gần để em không thấy mình cô đơn….Và đủ xa để em không ươt tâm hồn.

ROOM’S  Mr.JUNG :

ông jung mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế da êm ái , đọc đống tài liệu sau khi bay từ nhật về

CẠCH !!!

-“ông chủ trà của ông đây “- quản gia shin nhẹ nhàng đặt tách trà cùng đĩa bánh quy xuống rồi đứng nhìn ông jung .

-“có chuyện gì sao quản gia ? “- ông jung cất tiếng khi 1 lúc rồi mà vẫn chưa thấy quản gia shin đi

-“ông chủ à ….mặt ông giờ có thêm nhiều nếp nhắn đấy “- quản gia shin mỉm cười nói .

-“ thì tôi cũng hơn 50 rồi còn gì * cười * với lại suốt ngày phải lo lắng thì sao mà không có nếp nhân chứ “- ông jung mỉm cười khẽ lắc đầu rồi lại tiếp tục nhìn  tài liệu .

-“ nhưng không phải khuôn mặt ông thiếu vài nếp nhăn nữa sao ?”-quản gia shin nhìn thẳng ông jung

-“thiếu vài nếp nhăn ?”-ông jung ngạc nhiên

Quản gia shin bình thản tiến lại chìa chiếc gương ra trước mặt ông jung .

-“đúng vậy …..nếp nhăn ở giữa hai hàng lông mày là do ông thường xuyên phải nghĩ về việc phát triển công ty …còn nếp nhăn ở khóe miệng có lẽ vì phải cười với đối tác rất nhiều….nhưng còn nếp nhăn về sự lo lắng cho 2 đứa con của ngài – jessica và krystal- nó nằm ở đâu ?” 

-“ý ông là sao ? ông cho rằng tôi không lo lắng cho chúng nó ư ? “- ông jung phật ý

-“ý tôi không phải vậy ….ông không thấy ông giành quá ít thời gian cho con mình sao ?”

-“quản gia shin….những ông bố như tôi thời gian là 1 thứ hàng xa xỉ …nhưng bù lại tôi đã cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của 2 đứa nhỏ còn gì ?”- ông jung cau mày gấp đống tài liệu lại.

-“vậy ông có biết jessica và krystal mong muốn điều gì không ? ……ông đã không chứng kiến ông chủ à ….ông đã khống thấy được ánh mắt giáo dác tìm bố của jessica khi cô ấy lên nhận  giải nhất cuộc thi piano….ông không thấy được sự tủi thân hiện rõ lên khuôn mặt krystal khi cô bé được trao giải trong cuộc thi thể thao tổng hợp của trường .Và ông càng không thể thấy vẻ mặt thất vọng, buồn chán của 2 đứa nhỏ khi chúng đón giáng sinh  cùng gia nhân trong căn nhà to lớn nhưng lạnh lẽo ….ông đã bỏ lỡ rất nhiều thưa ông chủ ….có bao giờ ông thắc mắc rằng jessica đã trở nên lãnh cảm và lạnh lùng từ bao giờ hay tại sao krystal trở nên ương bướng , phá phách không ? Chắc là không đúng không …đơn giản vì ông còn chả nhận ra được sự thay đổi đó khi thời gian ông gặp chúng tình theo hàng tháng.Trên cương vị là người kinh doanh, Ông đã không bỏ qua bất cứ cơ hội làm ăn tốt nào nhưng là 1 người bố, ông lại bỏ lỡ cả 1 quá trình trưởng thành của con mình và khiến cho tuổi thơ của chúng hổng nhiều lỗ theo .”

Nghe quản gia shin nói vẻ mặt ông jung có chút bối rối , lòng đen ông nghiêng về phía bên trái để hồi tưởng quá khứ nhưng rồi ông cũng nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt vô cảm của mình

-“quản gia shin cũng là 1 người cha ..ông cũng biết gà chống nuôi con khó khăn như thế nào mà ! Từ bé jess bị bệnh , tôi đã cho người đi tìm tất cả bác sĩ giỏi nhất về chữa chị cho nó rồi tiêu 1 đống  tiền để biến căn biệt thự này vừa là nhà vừa là trường học và nơi vui chơi cho con bé …mọi thứ nó cần …mọi thứ nó muốn tôi đều cho người mang về tận nhà.  Còn krys….ông nghĩ thế nào khi mơi 14 tuổi nó đã tuyên bố thẳng thừng không muốn học chỉ muốn chơi ? …..con bé ấy phá phách nghịch ngơm đủ kiểu đến nỗi 16 tuổi mà không một trường học quý tộc nào chấp nhận nó nhập học , tôi lại phải giải tiền từ hàn quốc sang paris để con bé đi du học …..gây bao phiền phức như vậy nhưng tôi đã trách mắc nó 1 lời bao giờ đâu ?....tôi đã cố gắng để 2 đứa nó hạnh phúc bằng mọi cách trong phạm vi khả năng của mình ….KHÔNG THỂ ĐÒI HỎI HƠN . “ 

-“ông chủ ….”-quản gia shin hơi bất lực trước sự bao biện của ông jung .

-“thôi quản gia shin ! tôi còn phải làm việc …..nếu ông nói tất cả điều này chỉ để thuyết phục tôi bỏ hình phạt với jess thì vô ích thôi …..ông ra ngoài đi “-ông jung cau mày lật đống tài liệu lên và tiếp tục chăm chú nhìn vào nó .

Nhìn người chủ vô tâm của mình …nghĩ đến những đứa trẻ đáng thương ,ông shin thở dài bất  lực rồi khẽ lui ra ngoài . Có lẽ rằng không phải ai ông cũng có thể thông tuệ giúp họ nhận ra lẽ phải được .

Ngồi trong căn phòng yên ắng , mắt tuy nhìn vào tài liệu nhưng đầu óc ông jung lại đang bị chi phối bởi lời nói của quản gia shin .Ông tự hoài nghi mình rằng liệu ông có thật sự đã làm hết sức không ? Có cảm giác tội lỗi nào đó cứ giấy lên trong lòng ông ..nó cồn cào như lửa đốt thôi thúc ông đứng lên và đi đến phòng Jessica .

-“chào ông chủ “-tiếng của 2 người đàn ông mặc vec đen vang lên khá to .

-“suỵt !!! “-đưa tay lên miệng , ông jung ra dấu ngay lập tức .

-“tiểu thư thế nào ?”-ông jung đứng nghiêm lại hỏi

-“dạ tiểu thư chắc đang ngủ ạ “- 2 người đàn ông trả lời lí nhí

-“ngủ ? bây giờ mới 5 giờ mà “-*đưa tay nhìn đồng hồ*

2 người mặc vec đen nhìn nhau rồi lắc đầu với ông jung ra dấu hiệu cũng không biết rồi mở cửa cho ông jung vào phòng .

JESSICA’S ROOM :

Ông jung bước vào phòng thật nhẹ nhàng và tiến đến chiếc giường nơi con gái mình đang chùm chăn kín mít lên đầu . Cẩn thận ngồi bên mép giường ông jung nói nhỏ

-“con gái à …có lẽ ta đã quá xa cách với các con …ta xin lỗi vì đã không để cho bọn con có được 1 tuổi thơ đầy đủ cả cha lẫn mẹ như bao đứa trẻ khác . Hãy hiểu cho ta …ta đã cố gắng hết mình , có thể tuổi thơ của các con không đẹp nhưng ta dám đảm bảo tương lai của các con sẽ cực kì tười sáng “- ông jung thì thầm nói với vẻ mặt hết sức tự tin

Nhìn người Jessica nằm trong chăn ông jung khẽ mỉm cười ….mới ngày nào hẵng nằm trong nôi thân hình còn bé xíu mà chớp mắt  1 cái  dáng người đã dài ra thế này rồi .Đưa tay vỗ nhẹ tấm lưng để giúp Jessica ngủ sâu hơn , ông jung chợt nhận ra cái gì đó không phải …..lật tấm chăn lên , ông giận giữ hét lớn

-“JESSICA !!!! “

-“có chuyện gì vậy ông chủ ???”- 2 tên thuộc hạ bên ngoài nghe tiếng hét hớt hải chạy vào .

-“tiểu thư ….JESSICA ĐÂU ???”

Nhìn xuống chiếc giường có chiếc gối dài được  đắp chăn lên , 2 tên thuộc hạ xanh mặt ,lớ ngớ trả lời

-“ơ …..chúng tôi…chúng tôi đứng canh ở đây suốt mà “

-“THẾ THÌ CON GÁI TA ĐÂU ??? MẤY NGƯỜI CHÁN SỐNG RỒI ĐÚNG KHÔNG ??? “-ông jung thét lớn

2 tên thuộc hả tái mặt trước sự giận giữ của ông chủ , run như cầy sấy , 1 tên lí nhí nói

-“chúng tôi không hề rời khỏi đây 1’ nào mà ….trừ có lúc lẫy …”

-“LÚC LẪY LÀM SAO HẢ ???”

-“lúc lẫy nhị tiểu thư bị mất dây truyền nên mọi người trong nhà đều bị triệu tập lại ..”

Mặt ông jung tối sầm lại khi nghĩ tới đứa con gái thứ 2 của mình …phải rồi ,không là krystal thì là ai được chứ .

-“GỌI NHỊ TIỂU THƯ VÀO ĐÂY “-ông jung nắm chặt tay lại

2 tên thuộc hạ nghe lệch thì biến ngay lập tức, chỉ khoảng 1 lúc sau là đã thấy chúng đi theo sau nhị tiểu thư họ jung

-“CHỊ CON GIỜ Ở ĐÂU HẢ ???”-ông jung lạnh lùng quát lên

-“ở đâu là ở đâu ?”-krystal thản nhiên trả lời trong khi khoanh tay lại

-“ĐỪNG CÓ VÒNG VO TA BIẾT CẢ RỒI …NÓI MAU KHÔNG THÌ ĐỪNG TÁCH TA “- ông jung đanh mặt đe dọa

-“haizz….chắc giờ này ở bên kwon yuri rồi “-krystal thở dài nói với dáng vẻ bất cần .

BỐP !!!

Âm thanh khô khốc lại phát lên lần thứ 2 trong căn nhà họ jung …lần này người phải hứng sự va cham mạnh của má và đôi bàn tay lại chính là cô em gái .

-“SAO CON DÁM HẢ ??? TA NUÔI CON LỚN TỪNG NÀY ĐỂ CON ĐẨY CHỊ MÌNH ĐẾN NƠI U TỐI SAO ??”-ông jung giận đỏ mặt

-“u tối ?? hừ ….bố không thấy đấy mới là nơi u tối sao ??? “-krystal ôm mặt rồi nhếch môi cười đểu

-“cái gì ? con nói cái gì ??”- ông jung há hốc mồm

-“BỐ KHÔNG NGHE RÕ SAO ? CON NÓI CĂN NHÀ NÀY MỚI CHÍNH LÀ NƠI U TỐI ĐÓ !!!”-krystal bắt đầu bùng nổ

BỐP !!!

Cái tát thứ 2 lại được giáng xuống cùng 2 đôi mắt đang nhìn nhau …1 đỏ ngầu …1 đỏ hoe

-“mày.là . đồ . mất . dạy . “-ông jung nghiến răng nói .

-“ đúng ! tôi mất dậy …..vì từ bé tôi có được ai quan tâm dạy bảo đâu ….thử hỏi xem có người bố chỉ biết đến tiền như ông sao mà không mất dậy cho được .”- krystal nói trong khi những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống khuôn mặt .

-“MÀY…”- ông jung nghẹn họng  

-“tôi đã ghen tị …ghen tị với rất nhiều người khi thấy họ được bố mẹ đưa đón đi học ….khi thấy họ được bố mẹ tặng hoa trong ngày lễ tốt nghiệp  …thậm chí đã có lúc tôi ước rằng nếu được ông dẫn đi công viên dù chỉ 1 lần thì có mắt đi cánh tay hay đôi chân thì cũng không sao …Nhưng mà để làm gì ?…tất cả tôi nhận được mãi mãi chỉ có tiền ..tiền …tiền và không gì khác !!! Tôi cũng từng ghen tị với chị gái của mình rất nhiều …những lúc hiếm hoi khi ông về thăm nhà thì chị luôn là người được ông quan tâm đến mặc kệ cho tôi có làm gì đi nữa …..dù tôi có đạt giải thưởng cao , trở thành con người suất sắc hay làm một đứa ăn chơi lêu lổng …tất cả mọi thứ đều không làm ông chú ý đến … Nhưng giờ thì khác rồi …tôi đã hiểu ra ghen tị với chị mình là 1 điều ngu ngốc .Vì thực tế , Jessica còn khổ hơn tôi khi suốt 18 năm qua bị nhốt trong căn biệt thự to lớn này . Nói ví von thì giống như con chim bị nhốt trong lồng  còn nói trắng ra thì là bị cầm tù !!!”

Nghe những lời của con gái mà ông cảm thấy như sét đánh ngang tai ….ông jung vừa thấy shock vừa thấy đau lòng …..những cố gắng của ông dưới con mắt của con gái mình lại giống với tội ác thế sao ?  nhìn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái mình bây giờ …ông không còn nhớ nổi hồi bé krystal cười trông như thế nào nữa .

-“krystal à ! ta….”

-“ông chủ à tiểu thư về rồi !”-quản gia shin hớt hải chạy lên trên thông báo .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: