chap 23
...Rồi đèn phòng cấp cứu vụt tắt.Mọi người đều vội vã đến bên ông bác sĩ.
- Thưa bác sĩ,con gái của tôi sao rồi?-thầy Lee lo lắng hỏi
- Mọi người hãy yên tâm.Bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm.Nhưng tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân rất yếu nên cần phải nằm viện vài ngày để theo dõi.
- Dạ..cám ơn bác sĩ!-giọng thầy Lee nhẹ nhõm
- Ko có gì!Đó là bổn phận của chúng tôi.Xin phép!-ông bác sĩ nói rồi gật đầu chào bước đi.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và Qri đc 2 cô y tá đẩy đi về phòng nằm.Tranh thủ lúc thầy Lee làm hồ sơ nhập viện cho Qri,tôi nói:
- So vào thăm Qri đi!Tụi này đứng bên ngoài chờ!
- Ừm!-So khẽ gật đầu rồi nhìn tóc đỏ xem phản ứng nhưng có lẽ tóc đỏ cũng hiểu nên ko phản ứng gì.
So mở cửa bước vào phòng rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh giường của Qri.Khẽ nắm tay Qri kề lên má của mình,ánh mắt So nhìn Qri đầy chua xót.Làm sao mà ko chua xót đc khi nhìn thấy người yêu của mình yếu ớt nằm trên giường bệnh như thế này?Thấy cảnh này,ko ai muốn bước vào phá vỡ cái giây phút đó...kể cả thầy Lee.Sau khi làm thủ tục nhập viện cho Qri xong,thầy trở lại và cũng chẳng bước vào thăm Qri.Có lẽ đứng nhìn họ từ bên ngoài qua khe cửa cũng đủ để thầy Lee cảm nhận đc sự quan trọng của đối phương với nhau và phải chăng thầy đang suy nghĩ lại chuyện của họ?
...Tại nhà của Eun Yeon.
- EY àh,đi chơi về mệt lắm sao con?Sao con ko xuống ăn cơm với ba mẹ?-mẹ của EY dịu dàng hỏi
- Dạ..con thấy hơi mệt nên ko muốn ăn!
- Con thấy trong người thế nào?Mở cửa ra cho mẹ vào xem xem!-mẹ EY có vẻ lo lắng
- Con ko sao đâu.Mẹ đừng lo.Mẹ và ba cứ ăn cơm trước đi.1 chút con xuống ăn sau cũng đc!
- ....!Đc rồi.Vậy con nghỉ ngơi đi nha!
- Dạ!
EY trả lời yên tâm khi mẹ đã bước xuống lầu.Lúc này,ở trong phòng,EY mới bắt đầu nhăn nhó gương mặt.Nằm co người vì lạnh,EY cố gắng trùm kín người mình lại nhưng dường như cái lạnh vẫn cứ xâm chiếm cơ thể của EY.Ko thể chịu nổi nữa,EY cố ngồi dậy mở cửa phòng lê từng bước chân run rẩy đi xuống gặp ba mẹ.Vừa thấy gương mặt của EY tái xanh,ba mẹ của EY liền hoảng hốt hỏi:
- EY,con bị sao vậy?
- Con...con..thấy lạnh...lạnh...quá..!
- Trời ơi,người của con nóng quá vậy EY?-mẹ của EY lo lắng sau khi sờ trán của EY
- Mau đưa nó đến bệnh viện khám bệnh xem thế nào?Cậu Kim,chuẩn bị xe mau đi!-ba của EY hối người lái xe.
Thế là ba mẹ EY vội đưa EY đến bệnh viện.Sau khi đc khám và cho uống thuốc,tình trạng của EY vẫn ko đỡ hơn.Cơ thể của EY vẫn nóng như lửa còn bản thân EY lại cảm thấy lạnh thấu xương.Nghi ngờ,bác sĩ đề nghị:
- 2 vị nên đưa cháu đến Trung tâm Truyền máu và Huyết học gấp đi!
- ....?!-ba mẹ EY đều ko hiểu nhưng cũng làm theo ngay.Xe đưa EY đến Trung tâm thì EY liền đc đưa đi xét nghiệm.Sau khi xét nghiệm,EY buộc phải vào viện với án treo của bệnh ung thư máu cấp tính.
Tạm yên tâm khi EY đã đc tiêm thuốc ngủ đi trong phòng bệnh,ba mẹ EY ngồi xuống nói chuyện với bác sĩ:
- Thưa bác sĩ,bệnh tình của con chúng tôi có thể chữa trị đc ko?-mẹ EY lo sợ hỏi
- Chúng tôi có thể làm phẫu thuật ghép tuỷ cho cháu khỏi căn bệnh hiểm nghèo đó nhưng chi phí thì ko rẻ!
- Tiền bạc với chúng tôi ko quan trọng.Chủ yếu là con gái chúng tôi khoẻ mạnh!-ba EY liền đáp
- Vậy...chỉ còn 1 vấn đề là người cho tủy.Phương pháp dị ghép đòi hỏi tuỷ người cho và người nhận phải tương thích 100% về hệ miễn dịch (HLA) vì vậy rất khó tìm!
- Lấy tủy của chúng tôi đi.Chúng tôi là ba mẹ của nó.Có lẽ chúng tôi thích hợp!-mẹ EY vội nói
- ...Vậy xin mời 2 vị đến phòng làm xét nghiệm thử.
- Vâng!
Ba mẹ EY vội đi xét nghiệm và chờ đợi kết quả.Nhưng rồi khi đc nghe tin từ bác sĩ...họ ko khỏi kinh ngạc...
- Tủy của cả 2 vị đều ko hợp với cháu và...1 điều nữa có lẽ tôi ko nên thắc mắc nhưng 2 vị nói cháu là con của 2 vị...thế nhưng theo xét nghiệm cho thấy máu của cháu là thuộc nhóm máu O.Còn 2 vị là AB.
- Sao..sao lại thế đc?-mẹ EY bàng hoàng
- Bác sĩ..bác sĩ có chắc chắn là xét nghiệm chính xác ko?-ba EY cố gắng giữ bình tĩnh
- Tuy so về kĩ thuật hiện đại thì ở Việt Nam vẫn chưa hiện đại và tối tân như ở nước ngòai nhưng xét nghiệm thì chúng tôi đảm bảo ko có sai sót.-bác sĩ chắc chắn
- ....!-ba EY thất thần ko tin đc vào tai mình còn mẹ EY thì quá sốc nên ngất đi ngay lúc đó
....Sau cú sốc,mẹ EY tỉnh lại trong 1 mớ cảm xúc rối bời ko diễn tả đc.Phải làm gì đây?EY ko phải con ruột mình vậy thì con ruột của mình là ai?Tại sao lại có sự nhầm lẫn này mà suốt 15 năm qua mình ko hề phát hiện?Con ruột của mình...nó đã phải sống như thế nào?Hay là nó đã...?Còn EY nữa..nó ko phải con ruột mình nhưng nó đã gọi mình là mẹ suốt 15 năm qua..Bây giờ nó bị căn bệnh hiểm nghèo đó,mình phải làm sao đây?
- Bà tỉnh lại rồi àh?-ba EY bước vào phòng với 1 chai nước suối
- Ông..ông ơi..con EY..nó..nó..thật sự ko phải con ruột của chúng ta sao?-mẹ EY hỏi với hi vọng mình vừa nằm mơ
- ....!
- Sao ông ko nói gì?Ông im lặng như vậy là sao?
- Bà bình tĩnh lại đi.Bây giờ điều quan trọng là tìm người thích hợp cho tuỷ để cứu con EY.
- ....!
- Bà đừng nghĩ ngợi nhiều.Mọi chuyện cứ để tôi lo.Bà hãy đến phòng bệnh coi chăm sóc con EY đi.Đừng cho nó biết chuyện này.Cứ để chữa bệnh xong đã rồi tính.Bà hiểu ý tôi nói ko?-ba EY nhấn mạnh
- Tôi hiểu rồi!-mẹ EY cúi mặt buồn bã nhưng đã bình tĩnh lại,bà đứng dậy đi đến phòng thăm EY.
..Reng..reng..
- Alô!
- Alô,thưa ông chủ,theo lời ông nói tôi đã lập tức điều tra chuyện về 15 năm trước.Kết quả là vào ngày 14.2 khi bà chủ sinh cô chủ ra thì trong bệnh viện có 1 người phụ nữ cũng hạ sinh 1 cặp sinh đôi.Có lẽ cô chủ thật sự đã bị nhầm với cặp sinh đôi đó.
- Vậy anh có điều tra đc địa chỉ nhà của người phụ nữ đó ko?
- Dạ thưa vẫn chưa tìm đc.Vì hình như sau khi sinh thì người phụ nữ đó chuyển nhà.Tôi chỉ có địa chỉ nhà cũ của người phụ nữ đó.Có lẽ phải đến hỏi thăm hàng xóm xem người phụ nữ đó đã chuyển đi đâu?
- Ừm..đc rồi.Cậu hãy mau chóng tìm cho đc bà ta thật nhanh.
- Vâng!
Tít..tít...tiếng điện thoại cúp vội.Ba EY ngồi bệt xuống ghế ôm đầu.Có lẽ vì là người đàn ông nên ông ko đc yếu đuối hoảng hốt như vợ mình mà phải bình tĩnh giải quyết mọi việc.Nhưng sự thật về EY quả thật là khiến ông bàng hoàng vì ông đã rất thương cô con gái ngoan hiền,xinh đẹp của mình...
....Ngày hôm sau..tôi và nó trở lại đi học như bình thường sau 3 ngày nghỉ phép đặc biệt của hiệu trưởng dành cho.Thế nhưng ngày học hôm nay lại đầy chuyện bất ngờ khiến tôi và nó đỡ ko kịp.Điều đầu tiên là thông báo của tóc đỏ vào giờ ra chơi.
- Cuối tuần này tui sẽ nghỉ học ở trường để trờ về Hàn Quốc.
- Ahn Jea về cùng thầy Lee àh?-Min hỏi
- Ừm!
- Vậy là thầy Lee quyết ko chấp nhận chuyện của So và chị Qri sao?-giọng nó hỏi buồn
- Ko...chỉ có tui và ông ấy về thôi.Chị Qri ở lại!
- Thật sao?-tôi mừng rỡ
- Sao Ahn Jea cứ kêu ba mình là ông ấy thế?Sao ko gọi là ba?-Min thắc mắc
- Tui...chưa quen!
- 2 cha con với nhau.Có gì thì cũng qua hết rồi.Ông đừng cố chấp trách thầy Lee nữa.-SH lên tiếng
- ...Sao hôm nay ko thấy EY vậy?-tóc đỏ đánh trống lãng
- Àh,hôm nay ba của EY vào xin phép cho EY nghỉ học vài tuần.Hình như EY bị bệnh nặng lắm.Phải nhập viện nữa!-Min nhanh miệng đáp
- EY bệnh àh?Có biết bệnh viện nào ko?-tôi và tóc đỏ đồng thanh rồi nhìn nhau.Ánh mắt tóc đỏ như đang thắc mắc "sao tôi lại quan tâm đến EY như vậy trong khi tôi đã từ chối tình cảm của EY?"."Hài.z.z...tôi quan tâm EY vì bạn bè thôi mà!"Định sẽ nói ra để giải thích thì Min liền tiếp:
- Hình như EY nằm ở Trung tâm Truyền máu và Huyết học đó.
- Sao biết rõ thế?-SH chóp mắt nhìn
- Tui đang học lớp thám tử mà lị
- Vậy chiều nay tụi mình đi thăm chị Qri rồi ghé xem EY đi.-tôi đề nghị
- Ừa,đc đó.Vậy quyết định chiều nay 2h ở trước cổng trường nha.-Min hưởng ứng
- Ừm.-nó,tóc đỏ và SH gật đầu
Rồi giờ ra chơi cũng kết thúc nhanh gọn trong 15p.[ trường qui định ra chơi 2 lần,mỗi lần 15p ]Mỗi đứa trở về lớp của mình tiếp tục buổi học.Chẳng biết trong lúc này,có đứa nào trong bọn có cảm giác giống tôi ko nhỉ?Đang ngồi học mà lòng lại thấy hơi nhói và đầu óc cứ miên man suy nghĩ 1 điều gì đó ko yên.Phải chăng sắp có chuyện chẳng lành?
....Trong lúc đó,tại chỗ làm của mẹ tôi.
- Chị Park ơi.-1 đồng nghiệp của mẹ gọi
- Ơi,gì vậy?
- Sếp gọi chị lên phòng kìa!
- Ờ,tôi đi ngay!Sao tự nhiên sếp lại gọi tôi nhỉ?
- Tôi cũng ko biết nữa!
- ....!-mẹ tôi im lặng bỏ ngang công việc đang làm đi lên phòng của sếp.
"Cốc..cốc.."
- Mời vào!
- Thưa..sếp gọi tôi?
- Àh,chị ngồi xuống đi.
- Vâng!-mẹ tôi ngồi xuống ghế và gật đầu chào khi thấy có 1 người nữa cũng đang ngồi-1 người đàn ông vest đen lịch sự,gương mặt hơi nghiêm.Rồi ông sếp bước đến ngồi xuống tươi cười nói:
- Giới thiệu với chị,đây là tổng giám đốc của tập đoàn Hahm Gia.Là đối tác quan trọng sắp tới của chúng ta.
- Chào chị!
- Dạ,chào ông!
- Hì,2 người cứ tự nhiên nói chuyện.Xin phép ông,tôi ra ngoài nhé!-ông sếp e dè nói với người đàn ông đó rồi bỏ đi.Lúc này,người đàn ông lấy ra 1 tập hồ sơ để trên bàn và nói:
- Đây là tất cả tư liệu tôi cho người điều tra đc về chị.
- Sao ông lại điều tra về tôi?
- Tôi xin lỗi vì đã tự ý tìm hiểu về đời tư của chị nhưng đây là chuyện quan trọng liên quan đến máu mủ nên tôi đành phải làm vậy.
- Máu mủ?Ông nói vậy nghĩa là sao?
- Tôi là ba của bé Eun Yeon.Chắc chị biết nó chứ?
- Àh,có!Nó là bạn với kon Eun Jung và Ji Yeon nhà tôi mà!
- ...Nuôi nó suốt 15 năm trời và giờ tôi mới biết nó ko phải con ruột của tôi!
- ...!
- Tôi nghĩ có lẽ lúc sinh thì gia đình tôi đã nhầm con với 1 trong 2 đứa con của gia đình chị.
- Dựa vào đâu mà ông nghĩ thế?
- Vào ngày tháng năm sinh cùng nơi sinh của EY và 2 đứa con của chị.Ngày 14.2 tại bệnh viện chỉ có vợ tôi và chị hạ sinh em bé.Số phòng sinh của cả 2 lại kế nhau nên xác suất suy đoán của tôi ko thể sai đc.
- ....!-mẹ tôi hơi hoảng và biến sắc vì ko thể tin đc điều này nhưng vẫn cố gắng ngồi bình tĩnh nghe tiếp
- Tôi mạo muội đến tận chỗ chị làm chỉ muốn nói với chị về chuyện này.Nếu lỡ thật đã nhầm con thì tôi mong đc trao đổi lại con ruột của mình và cũng vì còn 1 chuyện rất quan trong nữa cần phải nói.Đó là EY đang mắc căn bệnh hiểm nghèo.Nó đang nằm viện ở Trung tâm Truyền máu và Huyết học.Theo bác sĩ chuẩn đoán thì EY bị ung thư máu cấp tính.Nó cần đc làm phẫu thuật ghép tuỷ ngay.Từng là cha của nó,tôi nguyện sẽ trả mọi chi phí giúp chị coi như đền bù lại công sức của chị đã nuôi dưỡng đứa con của chúng tôi.
- ....Tôi..tôi ko biết phải nói gì.Mọi chuyện có thật là như thế ko?Tôi..tôi phải làm sao đây?-mẹ tôi bối rối vì những gì ba EY nói.
- Khi biết sự thật này,chính tôi và vợ tôi cũng ko thể tin đc nhưng rồi vẫn phải chấp nhận.
- ....Vậy EY,nó cũng biết chuyện này rồi sao?
- Chưa.Chúng tôi định chữa trị xong sẽ nói!
- Vậy..vậy tôi có thể vào thăm nó ngay bây giờ đc ko?
- Tất nhiên là đc chứ.EY là con của chị mà!
- ....!-mẹ tôi im lặng đôi mắt ngấn lệ.Có lẽ biết đc sự thật là 1 điều tốt nhưng cũng ko thể ko buồn vì tôi,nó đã ở bên mẹ vui vẻ như 1 gia đình hạnh phúc dù ko còn ba.Giờ đây 1 trong 2 đứa lại ko phải là con ruột của mẹ thì làm sao mà mẹ đỡ đc chữ ngờ này chứ?
..Tan học,tôi và nó về nhà như mọi ngày và vô tư bên nhau chờ đến 2h đi cùng đám của Min đến thăm chị Qri rồi ghé qua EY mà ko hề biết số phận của mỗi đứa chúng tôi 1 lần nữa lại thay đổi.Trong khi tôi và nó vẫn còn ngây thơ nằm cạnh nhau ngủ trưa,tay nắm tay với 1 hạnh phúc nhỏ,1 bí mật nhỏ của riêng 2 đứa thì tại bệnh viện nơi EY đang nằm đau đớn với căn bệnh quái ác 1 mình.Mẹ tôi cùng ba EY đến...
Từ khi nhập viện đến giờ EY luôn trong tình trạng ngủ say vì khi tỉnh lại căn bệnh sẽ hành EY khó chịu kinh khủng nên bác sĩ luôn phải tiêm thuốc ngủ cho EY cùng thuốc giảm đau.Nhìn EY thiếp đi trong bộ đồ bệnh nhân trắng tinh,nằm trên giường bệnh mà lòng mẹ tôi đầy chua xót.Dù đang bệnh,sắc mặt của EY ko còn vẻ gì mạnh khoẻ nhưng EY vẫn luôn toát ra cho mình 1 vẻ đẹp thanh tao của 1 tiểu thư.Phải nói làm sao đây?Cô công chúa bé nhỏ sắp phải đối mặt với bao nhiêu chuyện trái ngang!
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của EY,mẹ tôi trầm ngâm nhìn EY 1 lúc rồi bước ra khỏi phòng cùng ba EY.Cả 2 đi dạo dưới sân vườn của bệnh viện và tiếp tục cuộc trò chuyện.
- Khi nào thì EY làm phẫu thuật?Cơ hội thành công là bao nhiêu?
- Điều này tôi cũng chưa biết vì vẫn chưa tìm đc tuỷ thích hợp cho EY.
- ....Nếu như lời ông nói,EY là con ruột của tôi thì liệu tuỷ của tôi có thích hợp ko?
- Có lẽ!
- Vậy..vậy..hãy để tôi cho tuỷ.
- Nếu vậy thì tốt rồi.Tôi sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra rồi tiến hành phẫu thuật.Mong rằng EY sẽ mau chóng khỏi bệnh!
- Vâng!Vậy thì mọi chuyện nhờ ông.
- Còn chuyện máu mủ...-ba EY nói lắp lửng
- Chuyện đó...chuyện đó tôi vẫn chưa biết phải làm sao?
- Làm sao là làm sao?Chỉ cần xét nghiệm ADN thôi.Chỉ cần làm xét nghiệm thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.-ba EY kềm chặt vai của mẹ tôi nói
- ....!-mẹ tôi ko nói gì chỉ biết đưa mắt nhìn về hướng khác.Thấy vẻ mặt trốn tránh của mẹ tôi,ba EY lo lắng nói tiếp:
- Chúng ta đều là cha mẹ và phận làm cha mẹ thì có ai lại ko thương con mình?Tôi biết chị rất thương Eun Jung và Ji Yeon cũng như tôi rất thương Eun Yeon.Nhưng Jung và Ji,1 trong 2 đứa là con ruột của tôi.Tôi mong nhận lại nó và bù đắp cho nó những thiếu thốn của thời gian qua.Tôi ko có ý xem thường chị nhưng tôi biết con tôi đã sống rất thiếu thốn về vật chất.Mong chị có thể hiểu cho tôi đc ko?
- Tôi hiểu.Tôi hiểu...tôi xin lỗi!Tôi..tôi..vẫn chưa dám tin hoàn toàn và ko biết phải chấp nhận làm sao?Xử sự làm sao cho đúng?Jung là 1 đứa mạnh mẽ như con trai,nó rất hiếu thảo và hiểu chuyện.Còn Ji thì rất nghịch ngợm nhưng cũng là 1 đứa con ngoan.Tôi..tôi ko biết phải nói với chúng làm sao về sự thật này?Ko biết chúng có chấp nhận đc ko?Ko biết rồi đây đứa nào mới là con của ông?-tiếng mẹ nức nở như sắp ngất.Nghe mẹ tôi nói như vậy và nhìn bà yếu đuối thế kia,ba EY cũng 1 phần cảm thông và dĩ nhiên ông cũng có tâm trạng tương tự như vậy khi nghĩ về EY.
Rồi trở về phía bọn tôi.Tôi và nó nằm ngủ đến 1h30 thì dậy và sửa soạn đến trước cổng trường để kịp giờ hẹn với nhóm của Min.Sau khi họp mặt đông đủ,cả bọn đến bệnh viện thăm chị Qri trước.Nhìn gương mặt chị Qri đã hồng hào và dường như là đang hồi phục sức khoẻ nhờ sự chăm sóc chu đáo của So .Đương nhiên cũng ko thể quên quyết định cuối cùng của thầy Lee và Ahn Jea đã chấp nhận So và Qri.Trông họ thật hạnh phúc với nụ cười mãn nguyện trên môi.Và đúng là khi đc bên cạnh người yêu của mình thì người ta bỗng trở nên dễ thương thật.Bình thường thì So trầm lặng,ít nói 1 cách đáng sợ,khó gần gũi vậy mà giờ thì cứ cười mãi và còn hiền lành cho Min và nó chọc ghẹo đủ trò.Qri thì luôn là 1 cô gái dịu dàng,khả ái nhưng ở cạnh So thì mới thấy Qri cũng nhõng nhẽo ko khác gì trẻ con.
Thấy đôi của Qri và So,tôi lén nhìn qua nó và nghĩ về mình.Có lẽ nó biết tôi đang nghĩ gì?Thế nên nó cứ cười tinh nghịch với tôi.Chẹp..đáng yêu thật!:o
Vậy rồi trò chuyện với Qri và So xong,cả đám chào tạm biệt kéo nhau đến bệnh viện của EY để thăm EY.Nghĩ đến EY,lòng tôi bỗng có chút gì đó chẳng lành.Chợt cứ thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra khiến tôi cứ thấp thỏm lo âu.1 chút gì đó sợ sệt,tôi mong là linh cảm của tôi sẽ sai.Thế nhưng chuyện gì đến thì nó sẽ đến.Ko thể trốn tránh đc nữa...Thấy bọn tôi đến thăm EY,ba mẹ của EY rất vui mừng đón tiếp vui vẻ.EY cũng vừa thức dậy sau khi liều thuốc ngủ đã hết nên cả bọn ngồi nói chuyện với nhau và chủ yếu là an ủi,động viên EY cố lên.Rồi mọi chuyện sẽ ổn.EY sẽ khỏi bệnh...
Thoáng bắt gặp ánh mắt của ba mẹ EY nhìn tôi và nó có chút gì đó kì lạ.Dường như là có cái gì đó rất khác thường nên khi họ nói ra ngoài lấy nước nóng cho EY lau mình thì tôi cũng đứng dậy kiếm cớ đi theo sau.Chẳng biết nên đỗ thừa cho cái tính tò mò của tôi hay do ông trời sắp đặt phải như thế,tôi đã vô tình nghe đc sự thật.Tất cả về bệnh tình của EY,về việc mẹ tôi sẽ hiến tuỷ,về tôi và nó vẫn còn là 1 ẩn số ko biết ai sẽ là con ruột của họ?Tay chân tôi bỗng rụng rời khi nghe đc mọi chuyện.Đứng ko vững nữa nhưng tôi vẫn cố bước đi tìm 1 chỗ nào đó giúp tôi bình tĩnh lại.Sân thượng..ờ,tôi đã tìm đến sân thượng của bệnh viện.
Ngồi bệt xuống đất như đuối rồi,tôi ôm đầu suy nghĩ và cố gắng tống khứ những gì mình vừa nghe đc ra khỏi trí óc tôi.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?Sao bỗng dưng EY ko phải là con nhà giàu nữa mà là con ruột của mẹ?Sao..sao..sao lại có chuyện nhầm lẫn như thế?Cả 1 ngàn câu hỏi,1 vạn câu cần giải đáp bỗng ùa về trong đầu tôi khiến tôi thấy não mình muốn nổ tung để cố tìm lời giải đáp.Ông trời,ông quả là 1 người khó hiểu nhất trên đời.Con người dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là 1 sinh vật nhỏ bé đối với ông và là trò chơi để ông đùa sao?Ai cũng có 1 số phận riêng của mình nhưng trong số phận của mỗi người đều có 1 sự trớ trêu của ông.
...Trách ông trời, tôi chợt nghĩ đến 2 chữ tại sao cho chính bản thân mình. Tại sao tôi ko vui khi biết tôi và nó ko phải là chị em ruột? Lẽ ra tôi phải vui vì 2 đứa ko phải là chị em chứ? Vui àh? Sao lại vui đc đây? Tôi và nó yêu nhau. 2 đứa đã can đảm đến với nhau và bước qua cả rào cản về huyết thống. Bây giờ 2 đứa ko phải là chị em ruột. Có lẽ nó mới là con của ba mẹ EY và EY mới là em ruột của tôi vậy thì mọi chuyện giữa tôi và nó phải chăng sẽ phiền phức, khó khăn hơn? Là chị em, chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, quan tâm chăm sóc cho nhau. Còn giờ đây, nó là 1 tiểu thư nhà giàu, liệu ở bên cạnh tôi còn xứng ko? Chưa nói đến việc ba mẹ thật sự của nó có chấp nhận quan hệ giữa tôi và nó ko?
Lại nghĩ về EY. Liệu EY có chịu đc sự thật này ko? Thú thật thì tôi lo cho EY hơn là cho chuyện giữa tôi và nó. Tuy EY rất hoà đồng, thân thiện, ko chảnh và kênh kiệu như mấy cô nàng tiểu thư con nhà giàu khác nhưng dù gì cũng đã sống trong vật chất đầy đủ, đi xe hơi,ngủ phòng máy lạnh, ở nhà cao cửa rộng... Bây giờ phải sống trong 1 gia đình bình thường, ko đầy đủ mọi thứ, EY có quen chăng?Và...EY từng thích tôi..tình cảm đó đã hết chưa?Trở thành em gái của tôi thì EY sẽ thế nào đây?
Hài.z.z...nhức đầu.Càng nghĩ càng mệt.Ko muốn nghĩ nữa nhưng vẫn cứ phải nghĩ.Tại sao mọi chuyện lại đến bất ngờ như thế?Sao lại ko phải là ai khác?Sao lúc nào cũng xoay quanh 3 đứa tôi thế này?Như là bị ức chế đến ko chịu đc.Tôi hét thật to cho thoải mái hơn thì bất chợt nó xuất hiện,vỗ nhẹ vai tôi 1 cái tươi cười nói:
- Khìn!Trốn lên đây làm gì zạ?
- A..ko có gì!Sao biết upa ở đây mà lên vậy?
- Xì,có gì đâu mà ko biết!Lúc nãy thấy dáng vẻ của upa là biết có gì òy mà ở bệnh viện thì chỉ có sân thượng là nơi lí tưởng để upa trốn thôi.Hi..hi..!
- Ờ,thông minh wá ta!
- Chứ sao?Plè...
- Yeonnie nè.
- Sao nè?
- Ừm...!-tôi ngập ngừng ko biết có nên nói cho nó biết ko
- Gì mà ừm trầm ngâm như ông già zậy?Có gì thì nói ih!
- Ko có gì!Thôi,đi xuống!
- Khìn hả?Ấp úng đã ko nói!-nó dỗi
- Ừa thì tại đứng nãy giờ trên đây nên bị say nắng.Khìn òy.Đc chưa?-tôi cố chống chế
- Plè...
- Lè lưỡi wài,hun chít bi giờ!
- Xí,thách đấy!-nó đứng gần tôi hơn,hất mặt thách thức 1 cách tinh nghịch.Tôi nhìn nó cười rồi đưa tay ra kéo nó vào lòng mình hôn nhẹ 1 cái lên trán nó.Chóp chóp mắt,nó ngước lên nhìn tôi tiếp tục giọng đùa:
- Ủa?Tưởng phải là ở đây chứ?-vừa nói,nó vừa chỉ ngón tay lên môi tôi
- Muốn ở đây thì phải mua chuộc mới có.Còn giờ thì có chịu đi xuống chưa nè?-tôi nắm ngón tay nó kéo ra khỏi môi mình và nói
- Hì..chỉ cách mua chuộc đi rồi xuống!
- Ừm...vậy thì đứng trên đây 1 mình luôn đi.Ko chỉ cách đâu.-tôi nói rồi buông nó ra chạy về phía cửa cầu thang đi xuống.Bị tôi chơi,nó liền đuổi theo la:
- Upa nhớ nha.Để em bắt đc là chết áh!Đứng lại!
Thế đấy.Nhờ có nó xuất hiện đúng lúc mà tôi tạm quên đi mọi chuyện rắc rối sắp tới.2 đứa trở về phòng của EY nhập bọn thêm đc 1 lúc nữa rồi lại kéo nhau ra về.Cứ tưởng 1 ngày như thế là xong.Quá đủ bất ngờ và những vấn đề cần phải suy nghĩ thì sẽ ko còn gì xảy ra nữa nhưng nào ngờ tối hôm đó,sự việc vẫn tiếp tục như chính bánh xe số phận vẫn luôn quay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro