chap 21
....Rồi mặt trời bắt đầu lặn xuống.Trong khi đứa nào cũng mệt thì lũ nhóc quỉ vẫn còn rất sung.Chúng cứ đòi chơi tiếp.Tôi phải hứa hẹn đủ thứ thì tụi nó mới chịu đi về.Vì là ở dưới quê nên trời tối mau hơn trên thành phố.Nhìn đồng hồ mới 6h thôi nhưng trời đã tối mịt luôn rồi.Về đến nhà thấy SH và tóc đỏ đã mặc đồ mới thì tôi biết chắc họ đã tắm rồi.Xoay qua nhìn 3 nàng đang bơ phờ ở cạnh mình,tôi hỏi:
- Ai tắm trước?
- Min.Để Min tắm trước cho.-Min nói
- Ừa,vậy Min tắm trước đi.Rồi đến EY.Sau đó là mài rồi tao tắm cuối!-tôi phân chia
- EY chơi về mệt ko?Có muốn uống nước 1 tí ko?-tóc đỏ bỗng bước đến đứng gần EY ân cần hỏi
- Hì,EY hơi mệt 1 tí thôi.Cám ơn!-EY tươi cười nhìn tóc đỏ.SH cũng ko thua,liền hỏi nó:
- Ji có mệt ko?Có muốn ăn bánh ko?SH lấy cho Ji ăn!
- Ko,khỏi!Cám ơn!-nó trả lời 1 cách ngắn gọn
- Ờ!-SH gãi đầu mặt hơi buồn đáp
- Em vào phòng khách nằm 1 tí.Khi nào đến lượt của em,upa gọi em nhé!-nó nói với tôi rồi đi thẳng vào nhà trong mà ko đợi tôi trả lời.SH nhìn theo nó mà thấy tội.Thấy tình hình ko đc vui cho lắm EY vội nói:
- Trong khi đợi Min tắm,4 đứa mình lại bàn ăn bánh bàn về ngày mai làm gì đi ha!
- Ừa!-tôi đồng ý liền và thế là 4 đứa lại bàn ngồi.Ly nước vừa đc rót ra chưa kịp uống thì từ trong nhà tắm tiếng Min la lên thất thanh.Hết hồn,mọi người chạy đến xem thế nào thì thấy Min quấn trên người 1 chiếc khăn lông bước ra run run nói:
- Nư..ớ..c...nướ..c...lạ..nh..qu..á..!
EY,tôi,tóc đỏ và SH thì chết đứng nhìn Min còn mọi người trong nhà thì bật cười rồi bỏ đi xuống bếp làm tiếp việc của mình.Min nhìn mọi người bỏ đi rồi xoay qua nhăn nhó nói:
- Sao mọi người lại cười như thế?
- Sao trăng gì?Tưởng chuyện gì to tát lắm làm mọi người hết hồn.-SH cằn nhằn
- Ơ...tuy ko to tát nhưng cũng lớn lắm chứ bộ.SH con trai tắm cái gì cũng đc.Còn Min con gái mà.Với lại từ nhỏ đến lớn toàn tắm nước nóng.Đâu có quen nước này đâu.
- Nước lạnh lắm sao Min?-EY nhỏ nhẹ hỏi
- Ừa.Chịu ko nổi luôn áh!
- .....!
- EY cũng quen tắm nước nóng giống như Min àh?-tôi hỏi khi thấy nét mặt suy nghĩ của EY
- Ừm!-EY gật đầu
- Ừm...đợi Jung 1 tí!-tôi nói rồi liền chạy vào bếp lấy bình thủy đem ra bước vào nhà tắm pha vào thao nước.Pha xong,tôi nói:
- Nước ấm rồi,ko lạnh nữa.Min tắm đi.
- Hì..ờ..cám ơn Jung nha!Chỉ có Jung là chu đáo.-Min cười rồi bước vào nhà tắm đóng cửa lại tắm tiếp.4 đứa lại trờ về bàn ngồi và tôi ko quên nói cho EY yên tâm:
- Jung nhờ mẹ đun 1 ấm nước mới.Chút nữa pha vào với nước lạnh là EY tắm đc rồi!
- Hì..cám ơn Jung!
- Ko có gì.Hì!-tôi cười trong cái liếc xéo của tóc đỏ.#;-S
Vậy rồi tuần tự,Min và EY cũng tắm xong.Đến lượt nó tắm.Tôi vừa đứng dậy định đi gọi nó thì EY đã lên tiếng muốn đi cùng.Thấy EY đòi đi,tóc đỏ cũng đứng dậy đi chung.SH thì khỏi nói anh chàng cũng muốn đc gọi.Min thấy vậy cũng đi chung luôn.Hài..z.z...gọi có 1 người mà đến tận 5 đứa đi#;-S Cả bọn đứng trước cửa phòng nhưng chưa kịp gọi hay gõ cửa thì nó đã mở cửa bước ra.Nó ngạc nhiên hỏi:
- Ủa?Sao đông đủ zạ?
- Ờ!-tôi trả lời 1 tiếng đại diện
- Hì,Ji chờ chút nha.SH đi pha nước nóng cho tắm!-SH cười lấy hên nhanh miệng nói
- Ko cần đâu.Ji tắm nước nào cũng đc.-nó từ chối
- Nhưng nước lạnh lắm đó Ji.-Min nói
- Ko sao.Ji tắm nước lạnh quen rồi.Upa!-nó trả lời Min rồi gọi tôi
- Sao?
- Giờ này gần 7h30 rồi.Nếu đợi em tắm xong thì chắc cũng 8h upa mới đc tắm nên mình tắm chung ko?
- .........!-tôi giật mình khi nghe nó đề nghị như thế chỉ biết im nhưng ko chỉ 1 mình tôi im mà cả 4 mạng kia cũng im luôn khi nghe thế.Thấy ai cũng tròn xoe mắt nhìn mình,nó nói:
- Sao vậy?
- Sao nguyên đám tụ ở đây hết vậy?-mẹ tôi bỗng đi đến hỏi.Nhìn thấy tay nó cầm quần áo và khăn tắm,mẹ hiểu ngay nó chưa tắm liền nói tiếp:
- Sao giờ này còn chưa đi tắm nữa.Các cô chú sắp đến ăn bữa tối rồi!
- Dzạ.Giờ con đi tắm liền nè.Nhưng con rủ upa tắm chung vì upa cũng chưa tắm!
- Jung chưa tắm luôn hả?-mẹ nhìn tôi
- Dzạ...chưa!
- Vậy 2 đứa đi tắm lẹ đi.Tắm mau còn ra phụ bưng đồ ăn lên bàn nữa!-mẹ tôi nói rồi bỏ đi xuống bếp nấu ăn tiếp mà ko đợi tôi nói thêm gì.Tôi nhìn nó,nó nhìn tôi rồi nhe răng cười kéo tôi đi về phía nhà tắm.Nhưng khi đi ngang qua EY,nó vẫn ko quên nhìn EY 1 cái.Nhìn tôi với nó đi vào nhà tắm,SH nghiến răng trông gương mặt có vẻ tức bỏ ra bàn ngồi.Tóc đỏ thấy thế cũng đi theo SH.EY và Min thì đứng nhìn theo 1 hồi cũng bỏ đi luôn.Ko ai nói với ai cái gì nhưng chắc trong mỗi người đều đang có 1 kế hoạch phải tiến hành thôi,ko thể để từ từ đc nữa.
Trong nhà tắm...
...Trong nhà tắm,dưới ánh đèn tròn màu vàng đang phản chiếu bóng của 2 con người.Trên tường,2 cái bóng đang rất gần nhau.Người này định nói 1 cái gì đó thì ngón tay của người kia vội đưa lên che miệng người này lại ko cho nói tiếp.Người này đang từ từ cởi từng nút áo của mình ra 1 cách thong thả.Người kia thì lại đang rất căng thẳng,tim đập loạn xạ.Và sau đó thì 2 cái bóng lại gần nhau hơn...
Hè..đó là cái bóng.Còn thực tế...
Sau khi bước vào phòng tắm,trong khi tôi đỏ mặt lúng túng tìm cách nói cho nó hiểu là ko thể tắm chung đc thì nó lấy ra 1 cái khăn xoay lưng tôi lại rồi bịt mắt.Ngộ,bịt mắt zậy sao thấy?Àh ko,sao tắm?Biết tôi thắc mắc sẽ hỏi nên nó giải thích:
- Em tắm trước.Upa tắm sau!
- Lắm chuyện quá vậy?Nếu thế tao ra ngoài đợi mài.-tôi nói rồi định gỡ khăn bịt mắt ra thì nó liền giữ tay tôi lại ko cho gỡ và nói tiếp
- Em ko muốn upa đợi bên ngoài.Ở đây đứng 1 bên chờ em tắm xong thì đến lượt upa tắm.Em cũng sẽ ko ra mà đứng chờ upa tắm xong 2 đứa mới cùng ra!
- Vậy lúc tao tắm mài nhìn àh?
- Ko!Em cũng sẽ bịt mắt,ko nhìn đâu!
- Sao phải rắc rối như vậy?
- Ko vì sao hết.Em muốn thế.
- ....!
- Số mấy nè?
- Ko biết!
- Thiệt ko?
- Thiệt!
- Ừm.Vậy là đc rồi!-nó nói giọng yên tâm rồi bắt đầu cởi đồ ra.Sự thật đúng là nó buộc khăn vào rất chặt,tôi chẳng thấy đc gì nhưng đứng ở 1 bên nghe tiếng nước xối lên thân thể của nó,nghe tiếng cạch cạch chạm nhau của chiếc vòng nó đeo trên tay.Tôi có thể hình dung ra đc nó đang làm gì?Mà hình dung như thế lại khiến tôi cảm thấy khó chịu trong người.Khó chịu vì cảm giác nóng rang khắp người như đang muốn thiêu đốt cơ thể của tôi.Trái tim cứ đập lên như muốn thoát khỏi lồng ngực.Huyết quản cứ có cảm giác khát khiến tôi cứ nuốt nước miếng lien tục.Hiz...nó ác!Đúng ác luôn.Như thế này chẳng khác nào là đang hành hạ tôi?Hay đây là do ông trời đang thử thách tôi có đủ khả năng kiềm chế mình ko?
Mà mặc kệ là gì?Tôi chỉ biết mình ko đc làm gì sai.Ko đc có bất cứ hành động gì vượt quá mức kiểm soát.Tôi cố trấn tĩnh mình và cầu mong cho nó tắm thật mau nhưng rồi nó cũng ko để tôi đứng yên 1 chỗ làm tu sĩ.Đang tắm,nó bỗng bước lại gần tôi.Tôi có thể ngửi đc mùi hương trên người nó và cảm nhận đc hơi thở của nó...ngây ngất chết mất thì nó nói:
- Upa cầm cái bông tắm chà sau lưng giúp em đi.Lúc nãy nằm ngủ ko thẳng người nên giờ tay hơi tê,ko đưa ra ngoài sau đc.-nó nắm tay tôi và trao cho tôi cái bông tắm
- Ờ...xoay lưng lại đi.
- Rồi nè!-nó xoay lưng lại vén tóc qua 1 bên còn tôi thì tay run bần bật từ từ đưa lên cái
lưng trắng mịn của nó.Vẫn còn bịt mắt rất chặt nhưng tôi cảm nhận đc cái chạm nhẹ giữa 2 bàn tay mình và da thịt của nó.Chẹp...tự nhiên muốn tháo cái khăn bịt mắt ra ghê.Muốn 1 lần làm người xấu quá nhưng ko đc.Cái hạnh phúc chút xíu đó chỉ đc 2 phút là nó bảo:"đc rồi!" àh.
Tôi lại phải về vị trí cũ,đứng qua 1 bên cho nó tắm tiếp.Hơi tiếc và đang cố gắng nhớ lại
cảm giác vừa rồi thì tôi giật mình khi khăn bịt mắt của mình đc gỡ ra.Theo phản ứng,tôi vội mở mắt ra thì liền thấy 1 chút thất vọng khi nó đã thay quần áo chỉnh tề.Nó nói:
- Em xong rồi.Giờ đến upa tắm đó.
- Ờ!...tao bịt mắt lại dùm mài!-tôi giựt cái khăn bịt mắt trên tay nó
- Thôi khỏi,em tự bịt mắt cũng đc zạ!-nó liền giụt lại rồi tự buộc vào.
- Số mấy đây?-tôi dơ 2 ngón tay lên trước mặt nó để thử
- Ko biết!
- Thật ko?
- Ko tin thì thôi!
- Ờ...!-tôi đáp gọn 1 tiếng tin rằng nó đã buộc chặt như với tôi lúc nãy mà ko hề biết mình
bị gạt.[Nó buộc lỏng le àh.Thấy rõ luôn áh.Chơi khôn.Ăn gian!]
Vì cứ tưởng nó ko thấy gì nên tôi chưa vội cởi đồ ra tắm mà cứ đứng đối diện nhìn nó.Hiếm khi đc ở 2 đứa mà còn đc ngắm nó kĩ thế này nên tôi muốn tranh thủ.Với lại nhìn nó trong chiếc áo thun hình con dino,cái quần ngắn sát qua đầu gối,mái tóc chải gọn vẫn còn ướt nên nằm rất thẳng.Cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh,đôi môi màu đỏ hồng tự nhiên thật quyến rũ.Nó biết tôi đang nhìn nó nên mặt nó cứ ửng hồng lên và cứ cắn môi lại.[Có tôi khờ,lúc đó ko biết thoai!]Để tránh cứ thế thì nó sẽ cũng làm bậy [giống tôi áh] nên nó kiếm cớ:
- Ủa?Sao ko nghe upa dội nước gì hết vậy?
- Ah..ờ..tao đang cởi đồ mà!-tôi nói vội đứng ra xa
- Ờ,cởi đồ gì mà lâu quá zậy?
- Từ từ.Đang cởi nè!
- Ờ!
Hơi hoảng vì nó bỗng nói như thế nên tôi dẹp ngay cái suy nghĩ vu vơ theo tiếng tim mình đi mà nghe lời lí trí làm lẹ ra khỏi đây.Tôi cởi đồ ra thật nhanh rồi xối nước,kì cọ,thoa xà phòng lên người làm bọt bong bóng.Do vội vàng nên tôi làm rớt cục xà phòng xuống đất mà ko hề hay biết.[ Mắt cứ nhắm lại xối nước vào đầu tới tấp mà >"< ]Đến khi tắm xong rồi thì tôi bước lại gần nó lấy khăn lau và quần áo.[Vì cái móc treo đồ ở sau lưng của nó.]Cứ lo nhắm mắt vuốt vuốt nước khỏi mặt mà tôi ko hề thấy cục xà phòng.Chính vì thế cứ đạp lên rồi trượt đè nó sát vào tường luôn.Nó bất ngờ,tôi cũng bất ngờ khi thấy vừa đụng nó thì cái khăn bịt mắt đã rơi xuống.4 mắt nhìn nhau,2 tay tôi chẳng biết ôm lấy nó lúc nào?Tim tôi lại đập mạnh.Tôi ko kiềm đc nữa rồi.Đầu óc tôi trống rỗng.Chẳng còn chút lí trí gì nữa.Chỉ còn tiếng nói của con tim.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó và từ từ khép lại rồi đặt lên môi nó 1 nụ hôn thật nhẹ nhàng.Dường như nó cũng ko bất ngờ với hành động đó của tôi mà ngược lại còn hưởng ứng bằng cách kéo dài nụ hôn của 2 đứa cho đến khi có tiếng gõ cửa của Min gọi:
- Nè,sao 2 người tắm lâu quá vậy?Đồ ăn đã dọn lên hết luôn rồi đó!
Tôi và nó chợt giật mình mở mắt ra thoát khỏi cái bẫy của sự đam mê.Nó đỏ mặt xoay qua chỗ khác đưa vội cho tôi cái khăn che người lại nói:
- Upa mau lau khô người mặc đồ vào đi.
- Ờ!-tôi chỉ nói đc 1 chữ ờ như thế thôi rồi cũng đỏ mặt vội vàng mặc đồ vào.
2 đứa bước ra trong bao nhiêu cảm xúc trào dâng trong lòng.Vừa có 1 chút lâng lâng của khoái cảm từ nụ hôn vừa có 1 chút ngượng ngùng ko biết vừa rồi là đúng hay sai?Ngồi vào bàn nhập tiệc buổi tối cùng mọi người mà tôi và nó chẳng đứa nào dám nhìn nhau 1 cái.2 đứa cứ để mặc cho mọi người đang nói gì?Đang bàn về cái gì?Chỉ lo gấp đồ ăn cho đầy chén rồi lại uống nước chứ chẳng ăn gì nhiều.EY,Min,SH và tóc đỏ cũng ăn 1 cách từ tốn,ko ăn nhiều như lúc trưa nữa nên mẹ liền hỏi:
- Mấy đứa sao vậy?Sao đứa nào cũng ăn ít thế?Đồ ăn ko ngon àh?
- Dạ..ko phải vậy đâu!-EY liền nói
- Chứ sao?
- Dạ...ko phải là do đồ ăn ko ngon mà là tụi con sợ tối rồi còn đến làm phiền nhà bà 6 thì hơi kì!-Min giải thích
- Hahahaha...mấy đứa bây sợ Tào Tháo rượt đến nhà bà 6 nữa àh?-mẹ tôi bật cười nói
- Hì..hì..!-SH với tóc đỏ cười trừ
- Đừng lo ông Tào Tháo giờ này.Ăn nhiều vào cho có sức.Lát còn phải hiến máu nhân đạo nữa!
- Ơ...tối rồi còn đi hiến máu nữa sao bác?-Min thắc mắc
- Ở gần đây có bệnh viện sao bác?-EY cũng hỏi
- Để sáng mai ko đc sao bác gái?-SH cũng ngây ngô hỏi
- Hahaha...tụi nhỏ này vui tính thiệt.Jung,giải thích cho bạn con nghe đi!-mẹ tôi lại cười rồi bảo tôi giải thích.Tôi bỏ đũa xuống tát nhẹ vài cái vào má của mình cho nó tỉnh đáp:
- Hiến máu nhân đạo ở đây ko phải cho con người mà là cho con muỗi đó.Ở dưới quê nên muỗi nó cũng nhiều hơn trên thành phố và nó cũng chất lượng hơn trên thành phố!
- Chất lượng là sao?-tóc đỏ hỏi
- Chất lượng nghĩa là nó to hơn mấy con muỗi trên thành phố áh!-nó lên tiếng
- Èo!-4 người EY,Min,SH cùng tóc đỏ đồng thanh
- Vậy là phải chọn cách đối phó với muỗi trước.Còn Táo Tháo chắc giờ này cũng nghỉ rồi,sáng mai mới chiến đấu tiếp.Phải ăn cho nhiều mới đc!-Min nói rồi liền quơ đũa gấp đồ ăn.EY cười rồi cũng ăn ngon lành ko e dè nữa.Cả SH cùng tóc đỏ cũng thế.
Nhờ vậy mà bàn ăn của đám chúng tôi cũng hết lẹ.Sau bữa tiệc,người lớn súm nhau ngồi uống trà bàn chuyện tiệc cưới ngày mai còn bọn tôi thì đem chiếu gối ra trãi ở hành lang.6 đứa ngủ mà chỉ có 1 cây nhan muỗi ở phía gốc nên đứa nào cũng ngán ngẩm ko dám nằm ngủ vì đã nghe đc tiếng đập cánh của bọn muỗi đang vo ve chờ đợi cơ hội.Trời đã tối lắm rồi,sáng mai là đám cưới của út rồi nên ko thể để ai cũng thức như người lớn đc.Tôi lên tiếng:
- Ê,mài có đem theo thứ đó ko?-tôi nhìn nó hỏi
- Có!
- Đem ra đây đi.Đến lúc dùng rồi!
- Ừm!-nó đứng dậy đi vào phòng lục túi đồ
- Thứ đó là cái gì vậy Jung?-Min và EY đồng thanh hỏi
- Từ từ rồi biết!-tôi vừa nói xong thì nó đem thứ đó ra đưa tôi.Tôi cầm trên tay thứ đó lắc lắc vài cái rồi bắt đầu xịt bốn phía.Xịt xong thì Min với EY cười nói:
- Hi..hi..thuốc diệt muỗi vị chanh thơm quá!
- ^^ Hết sợ bị chích nhé!-tôi cười nhe răng
- Ừa!-cả 2 lại đồng thanh rồi yên tâm nằm xuống ngủ.SH với tóc đỏ cũng nhắm mắt ngủ.Tôi và nó đương nhiên nằm chung 1 chiếc chiếu nên dù có tránh ko nhìn nhau thì cuối cùng vẫn phải nằm ngủ kế bên nhau.Nằm cạnh nhau,tôi hiểu ko chỉ tôi mà nó cũng ko ngủ đc dù cho 2 đứa đã xoay lưng lại với nhau.Đang đắn đo ko biết nên làm gì mới ngủ đc thì nó bỗng quay qua khều nhẹ lưng tôi nói:
- Upa còn nhớ chỗ bí mật lúc nhỏ của 2 đứa mình ở đây ko?
- Nhớ!
- Sáng mai mình đến đó nha,đc ko?
- ...Được!
- Vậy giờ ngủ thôi!Ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Nói xong,nó xoay mặt về phía khác và bắt đầu ngủ.Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa mà cố gắng nhắm mắt ngủ để mau đến ngày mai.Vì ngày mai 2 đứa sẽ đi đến chỗ bí mật.Chỗ giao ước giữa tôi và nó mà đã lâu rồi ko đến và cũng ko nhớ đến nữa...
...Rồi buổi sáng của ngày thứ 2 cũng đến.Bình minh vừa ló dạng với những tia nắng còn yếu ớt nhưng ấm áp của mặt trời thì trên 1 con đường mòn với những tán cây lớn đã già mấy chục tuổi đang có 2 con người đang rảo từng bước chậm cạnh nhau.
Phong cảnh buổi sáng luôn thật tuyệt vời với cái trong lành của không khí dưới quê.Ô nhiễm,bụi đường,ánh nắng chói chang nóng bức,tiếng xe cộ kẹt đường buổi sáng,ồn ào...tất cả đều đã đc giữ lại ở thành phố.Tôi và nó im lặng đi bên nhau cho đến khi đặt chân vào chỗ đó...Nơi bí mật giữa tôi và nó...nơi chỉ có cỏ dại mọc đầy xanh mướt cả 1 vùng...
Dưới bầu trời trong xanh điểm thêm những gợn mây màu trắng,tôi và nó hít 1 hơi dài rồi nhìn nhau cười.Nụ cười của nó lúc này đối với người khác có lẽ là rất bí hiểm nhưng đối với tôi thì thật nguy hiểm.Tôi đứng cách xa nó ra 1 khoảng thì nó tiến lại gần tôi 1 khoảng và thế là trò chơi rượt bắt giữa 2 đứa như thời thơ ấu lại tiếp tục đc tái diễn mà ko cần phải nói.Nó rượt tôi và tôi thì cứ chạy để tránh bị bắt nhưng lần nào chơi nó cũng bắt đc tôi nhờ dùng chiêu giả bộ té.
Lần này cũng vậy.Nó vẫn xài chiêu cũ và biết rõ dù có xài đến 100 lần,1 vạn lần thì tôi cũng sẽ dừng lại để đến bên nó xem thế nào.Nó ngồi giữa những bông hoa cỏ dại như 1 nàng công chúa nhõng nhẽo chờ hoàng tử đến đỡ đứng dậy.Tôi đưa tay đỡ nó đứng lên rồi cũng bắt đầu câu hỏi:
- Sao hôm nay lại muốn đến đây?
- Vì hiếm khi đc trở về quê thế này.Em muốn thăm nơi này!
- .....!
- Oa...nơi này chẳng thay đổi mấy so với lúc nhỏ 2 đứa mình tình cờ tìm đc ha.Cỏ dại vẫn mọc lên 1 cách mạnh mẽ và tươi tốt.Ko thẹn với cái tên của chính nó hen!
- Ừa...!
- Upa còn nhớ lời giao kèo giữa 2 đứa mình lúc nhỏ ở đây ko?-nó nhìn thẳng vào mắt tôi nghiêm túc
- Nhớ!Tụi mình từng hứa với nhau tại đây...khi chỉ có 2 đứa mình thì tình chị em chấm dứt..Đứng ở đây chỉ có 2 con người ko quan hệ gì...
- Lúc nhỏ...tụi mình đã tự hứa với nhau như thế để đc chơi trò hoàng tử và công chúa ngủ trong rừng.Em là công chúa,upa là hoàng tử.Chúng ta ko bị ràng buộc quan hệ huyết thống.
- Ừm!Nhưng rồi trò chơi ko đc tiếp tục nữa khi cả 2 đứa mình đều nhận ra ngoài rào cản huyết thống..tụi mình còn cùng là con gái.Tao ko làm hoàng tử của mài đc!
- .......!-nó im lặng,tôi cũng im lặng sau lời nói của mình.Rồi 1 cơn gió nhẹ nổi lên thổi bay những e dè,ngại ngùng,nhút nhát của tôi và nó.Cả 2 đều cùng lúc nhắc đến chuyện hôm qua trong nhà tắm rồi lại cùng ấp a ấp úng,đỏ mặt nhường nhau nói trước.
-Upa nói trước đi!
- Mài muốn nói gì thì nói trước đi!
- Thôi,upa nói đi rồi em nói!
- Mệt!Mài nói đi.
- ...upa có ý gì với EunYeon ko?
- Ý gì là ý gì?Mài hỏi lạ zạ?-tôi ngạc nhiên khi nó lại nhắc đến EY
- Có hay ko?
- Có hay ko cái gì?Mài nói zậy ai mà hiểu?
- Em...thôi,bỏ đi.-nó quay mặt định bỏ đi thì tay tôi lại bất giác nắm nó lại,miệng nói:
- Tao ko có ý gì với EY hết vì trong lòng tao hiện giờ đang có 1 người rất quan trọng rồi!
Lời nói vừa thốt ra ko kịp kiềm lại của tôi đã khiến cho nó hết sức ngạc nhiên quay mặt lại nhìn tôi như chờ đợi tôi nói thêm điều gì đó.Tôi cũng như bị ai nhập vậy,ko còn nghĩ gì nhiều,chỉ biết muốn nói tất cả với nó.Tôi buông tay nó ra rồi lấy 1 hơi dài nói tiếp:
- Mài biết les ko?
- Biết!
- Vậy mài nghĩ gì về họ?
- Ko nghĩ gì hết.
- Sao ko nghĩ gì hết?Mài ko sợ hay kì thị họ khác người sao?
- Ko!
- Tại sao?
- Vì em hình như cũng giống họ!
- Mài...mài..nói vậy là sao?-tôi bất ngờ ko tin vào tai mình
- Là em cũng giống họ.Em đồng tính.Em yêu upa...như thế có đc ko?-nó nói 1 cách thẳng thắn rồi nhìn tôi với đôi mắt chờ đợi khiến tôi như đông cứng,chẳng biết nói gì.Nhìn gương mặt kinh ngạc ko nói nên lời của tôi,sắc mặt nó cũng thay đổi.Có chút gì đó buồn,nó nói tiếp:
- Có lẽ là em đã quá nhạy cảm rồi!Em xin lỗi..coi như em chưa nói gì đi.Mình về thôi!Chắc mọi người đã dậy hết rồi!-nó vừa nói dứt câu định bỏ đi thì tôi lại nắm tay nó giữ lại.Nhưng lần này ko phải chỉ giữ lại rồi buông mà tôi còn dùng sức kéo nó về phía mình ôm nó thật chặt trong vòng tay.Nó bất ngờ trước hành động đó của tôi nhưng rồi nó cũng đưa tay lên ôm lấy tôi,miệng nở 1 nụ cười,nó nói:
- Thế này là sao hả upa?
- Là upa yêu em!Yêu em rất nhiều!
- Thật ko?
- Thật hơn bao giờ hết!-tôi vừa nói vừa trao cho nó nụ hôn minh chứng cho lời nói của mình.Say đắm,hạnh phúc,cảm giác như cuộc sống vừa hé mở ra 1 chân trời mới dành riêng cho cả 2.Tôi dìu nó đi đến 1 gốc cây ngồi xuống,tay vẫn ôm chặt nó để nó ngồi gọn trong lòng.Ngón tay đan xen vào nhau,cái cằm đặt nhẹ lên vai nó,tôi nói:
- Nếu đây là mơ thì mong cho đừng bao giờ tỉnh dậy!
- Nhưng đây là thực,có phải là mơ đâu?
- Hì..ừa..là thực!
- Jungie...từ nay khi chỉ có 2 đứa mình,em gọi Jungie nhé!-nó thì thầm thật dễ thương
- Sao cũng đc!
- Hi..hi...!Jungie nà..
- Sao nà?
- Em là gì trong trái tim của Jungie?
- Ưm...Yeonnie là máu trong trái tim Jungie,khiến cho tim Jungie đập mạnh mỗi khi Yeonnie cười,làm cho tim Jungie co thắt lại mỗi khi Yeonnie khóc và đơn giản giúp Jungie biết thế nào là hạnh phúc
- Sao dẻo miệng thế?
- Ai biết!Có lẽ khi được yêu rồi con người ta dù bình thường thế nào cũng có thể trở thành 1 nhà thơ lãng mạn...
- Và còn làm những chuyện chỉ người điên mới dám làm đúng ko?-nó nói tiếp theo tôi
- Ờ...điên nè!-tôi chọt lét nó nằm lăn lộn trên cỏ.Cả 2 lại đùa giỡn với nhau thật vô tư.Mọi buồn phiền,rắc rối,khó khăn sắp đến đều bỏ qua 1 bên,ko màng đến nữa.Đó là khoảng khắc vui nhất của tôi và nó.Vì cuối cùng cũng có thể nói ra tất cả cảm xúc của mình...
...Giỡn xong,nó tựa lưng vào gốc cây dũi thẳng chân ra nhắm mắt lại để hít thở cái không khí của bầu trời.Còn tôi thì nằm lên chân nó,2 chân tôi thì gác lên nhau,bàn tay nắm chặt bàn tay nó rồi cũng nhắm mắt để cảm nhận cái hạnh phúc mà mình đang nắm giữ.2 đứa im lặng đc 1 lúc thì nó nói:
- Về thôi.Giờ này chắc mọi người đang bận rộn nấu nướng chuẩn bị tiệc.
- Ko muốn về.Muốn ở đây àh!
- Thế thì cho ở đây 1 mình luôn.Em đi về!
- >.<
- Đi nà,ngồi dậy,tê chân quá àh!
- Tê àh?
- Ừa,cái đầu Jungie nặng quá,tê òy nè!
- Vậy để Jungie cõng Yeonnie đi về chịu ko?
- Chịu!:P
- Khoái lắm.Còn lâu.Tự đi bộ 1 mình đi!:P tôi trêu nó rồi bỏ chạy trước khi nó rượt đánh tôi.2 đứa lại giỡn rồi cuối cùng tôi cũng cõng nó đi về.Trên đường đi về,2 đứa vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau vui vẻ.2 tay ôm chặt cổ của tôi 1 cách âu yếm,nó nói:
- Có Yeonnie rồi nhớ là ko đc bon chen có thêm ai nữa đâu đó!
- Dzạ,biết ạh!
- Hi..hi..
- Cười.Nặng quá nè.Xuống đi bộ đi!
- Hông!Hổng đi bộ đâu.Cõng Yeonnie về đến nhà luôn áh.
- Sao ác dữ zạ?
- Ác đâu?Jungie là thuộc dòng giống ở đợ cho em.Cõng em và hầu hạ,chăm sóc em suốt đời là đúng òy!
- Hay ha..sao biết Jungie là thuộc dòng họ ở đợ zậy?
- Hi..hi..
- Cười,tin thả xuống đi bộ ko?
- Dzạ em tin!-nó nói giọng tinh nghịch rồi hôn nhẹ tôi 1 cái lên má.Hứ,cái thứ gì áh.Biết dụ dỗ tôi ghê.>"<Rồi 2 đứa vừa về đến trước nhà thì đã thấy trong nhà náo nhiệt như tết.Người già thì ngồi uống trà đàm đạo.Người lớn thì bận rộn dưới bếp và trang trí bàn ăn.Đám con nít thì chạy tới chạy lui đùa giỡn.Nhìn thấy tôi với nó,đám của EY vội đi đến hỏi:
- Sáng sớm thức dậy đã ko thấy 2 người rồi.Cả 2 vừa mới đi đâu về vậy?-Min luôn nhanh miệng hơn ai hết hỏi ngay
- Àh,đi tập thể dục!-tôi đáp
- Mấy đứa làm gì đứng tụ ở đó hết vậy?Mau vào đây phụ bác đem đồ ăn lên nè!-mẹ tôi gọi
- Dạ!-cả đám đồng thanh rồi chạy đi vào bếp thay phiên nhau bưng thức ăn ra.Buổi tiệc đám cưới diễn ra linh đình dưới sự chứng kiến của tất cả thành viên của 2 bên gia đình và bạn bè thân thiết.Cô út trong chiếc áo dài truyền thống thật là đẹp.Chú rể cũng bảnh trai ko kém.Cả 2 thật là xứng lứa vừa đôi.Nhờ có bữa tiệc vui nên cũng ko ai còn thắc mắc hỏi cung tôi và nó đã đi đâu vào sáng sớm.Chỉ riêng có 1 người vẫn nhớ,vẫn muốn hỏi,nhưng người đó biết là bây giờ ko phải là lúc...Đó là EY!
Rồi thời gian cũng theo đó mà trôi qua thật nhanh.Tiệc đám cưới kéo dài đến tận 3h trưa thì cũng tàn.Đứa nào cũng mệt tìm 1 chỗ nằm ngủ đánh 1 giấc cho đến 5h thì lại tranh nhau tắm rồi ăn cơm sớm.Vì hôm nay là bữa cuối ở dưới quê,sáng mai chúng tôi sẽ cùng mẹ đi về thành phố để ngày tới thì đi học lại nên tối đến,tôi dắt cả bọn đến 1 nơi mang đậm hương vị làng quê.
Đó là 1 bãi đất có rất nhiều cây cối.Tựa như 1 khu rừng nhỏ vậy.Cả bọn tìm đến 1 bãi cỏ ngồi xuống.Tôi đề nghị:
- Bây giờ tụi mình tắt đèn pin hết đi.
- Chi zạ?Tắt hết thì tối hù sao thấy đường?-Min nói
- Thì cần gì thấy đường?
- Jung định làm gì vậy?-EY thắc mắc
- Hì,cứ nghe lời của Jung đi.Mọi người tắt đèn pin rồi im lặng hết rồi sẽ biết đc lí do.
- Àh ha...em biết upa muốn gì rồi!Hi..hi..-nó bỗng phát biểu rồi nở nụ cười khoái chí làm theo lời tôi liền.SH thấy vậy cũng tắt đèn pin theo và nói:
- Cứ làm theo để xem Jung có trò gì?
- Ừm!
- Ừa!
Thế là tất cả tắt đèn pin.Cả bãi đất liền chìm ngay vào màn đêm tối đen như mực.Trong bóng tối,chẳng ai nhìn thấy đc gì mà không gian lại hết sức yên tĩnh càng khiến cho Min và EY sợ sợ ngồi nắm chắc tay nhau.Còn SH cùng tóc đỏ thì im re ko nói tiếng nào.Có lẽ cả 2 đang đề cao cảnh giác để sẵn sàng thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình.Riêng tôi và nó thì mỉm cười,nắm tay nhau cùng nhìn lên trời.
Gió đêm bắt đầu rít lên mang theo hơi lạnh quấn lấy từng đứa tạo cảm giác hơi buốt.Những cành cây khẽ rùng mình đập vào nhau xào xạc.Không gian tĩnh lặng bắt đầu khẽ lay động.Tiếng dế,tiếng ve bắt đầu vang lên.Hoà theo tiếng kêu của chúng thì bọn ếch nháy cũng bắt đầu nhảy lên khỏi mặt nước cất tiếng ộp ộp.Lũ cá dưới ao gần đó cũng bon chen theo.Chúng góp phần tạo âm thanh bằng cách ko ngừng nhảy lên khỏi nước rồi rơi xuống cái tủm.
Tất cả như họp thành 1 dàn nhạc hợp xướng nghe rất vui tai khiến cho EY và Min ko còn cảm thấy sợ nữa mà cười lên toe toét.Phong cùng tóc đỏ cũng ko còn căng thẳng đề phòng nữa.Thấy mọi người bắt đầu thích,nó nói:
- Phần hấp dẫn vẫn còn ở phía sau.Đúng ko upa?
- Ừm..cái hay vẫn còn đó.Mọi người tiếp tục im lặng nghe xem!
Lời nói tôi vừa dứt thì chung quanh bắt đầu có tiếng đập cánh.Từ trong những bụi cây,những con đó xuất hiện mang theo trên mình đặc trưng đáng tự hào và luôn làm chúng nổi bật trong màn đêm.Cả bọn đứng dậy ngây ngô với sự bất ngờ này.Hè..mà sao ko bất ngờ đc khi trước mặt là cả 1 vệt sáng màu xanh của những con đom đóm.
Khung cảnh lãng mạn hiện ra trước mắt thật đẹp khiến cho ai cũng thích thú.Nhất là Min.Vừa thấy đàn đom đóm bay ra từ những bụi cây,Min đã hớn hở nói:
- Đẹp quá.Tụi mình bắt đom đóm chơi đi!
- Ừm.Chia nhau bắt đom đóm đi.-EY hưởng ứng
- Vậy xem ai bắt đc nhiều nha!-tôi nói rồi 6 đứa chia nhau ra đuổi theo những con đom đóm.Chẳng biết vô tình hay cố ý,EY lại đi cùng tôi.Khi thấy ko có nó bên cạnh,EY bắt đầu câu hỏi với tôi:
- Jung nè,EY có vài chuyện muốn nói với Jung đc ko?
- Ừm..đc!
- Ưm...EY..EY..
- ??
- Hì..khó nói quá..!>.<
- ^^~ vậy thôi đừng nói!
- Nhưng ko nói thì ko đc!
- Vậy EY nói đi!
- EY thích Jung!
- Hả?-tôi hết hồn
- ...!
- EY...-tôi nói lắp lửng giọng ngại ngùng
- Jung để EY nói hết nha!
- ......!
- EY biết chuyện này thật là lạ.Nghe thật vô lý nhưng chính EY cũng ko tin đc chính mình lại có thể trở nên như thế này.EY ko biết nói sao cho rõ cảm xúc của mình...Nó chắc chắn ko phải là cảm giác nhất thời,ko phải là say nắng...Nhưng EY ko dám gọi tên nó...vì..nó nảy sinh giữa 1 người là Jung.EY biết tình cảm giữa 2 người con gái sẽ là 1 vấn đề lớn với xã hội và nhất là gia đình..Mọi chuyện sẽ rất khó khăn nhưng EY ko muốn nhút nhát lừa dối chính mình và im lặng mãi như thế này.EY...
- EY àh,đủ rồi!Jung đã hiểu rồi!-tôi ngắt ngang lời EY
- Vậy..vậy..Jung có...có..cảm giác giống như EY ko?
- Có!-tôi trả lời dứt khoát ko cần suy nghĩ khiến cho gương mặt EY lộ rõ sự vui mừng nhưng nụ cười của EY chưa kịp nở ra thì tôi đã nói tiếp:
-Jung cũng có cảm giác giống như EY nhưng người mà Jung thích ko phải là EY.Jung xin lỗi!
- .......!
- Jung rất cám ơn tình cảm của EY nhưng Jung ko thể đáp lại đc.Mọi chuyện ko đơn giản đâu EY àh.EY là con nhà giàu danh giá còn Jung chỉ là 1 đứa dân đen.EY đừng vì cảm giác sai lệch này mà đánh mất đi tất cả.Được làm bạn với EY là vinh hạnh của Jung rồi!Hì..!
- Cái gì gọi là cảm giác sai lệch?Jung nói EY sai lệch vậy còn Jung với Ji thì sao?
- ......!-tôi bỗng cứng họng khi nghe EY nói đến nó
- Có lẽ nhờ giác quan nên EY đã biết giữa Jung và Ji ko chỉ đơn giản là 2 chị em như bao chị em bình thường khác.Sáng nay...cả 2 ko phải là đi tập thể dục như đã nói đúng ko?
- Ừm...
- Jung và Ji là chị em mà...
- Ừm...là chị em..Nhưng số phận ko muốn Jung với Ji chỉ đơn giản như thế!
- ....EY lại trễ hơn Ji 1 bước rồi đúng ko?
- Jung xin lỗi!
- Ko phải lỗi của Jung!Là do ông trời thích trêu EY thôi.Ji đã thắng EYrồi.Thắng ngay từ khi mới sinh ra là đã đc ở bên cạnh Jung,cùng Jung lớn lên...đã thắng từ khi bắt đầu rồi!
- ......!-tôi câm lặng ko nói nên lời khi trên gương mặt của EY bỗng rơi xuống hai dòng lệ.EY khóc...nước mắt đang rơi ra ướt đẫm đôi mi...Vậy mà tôi chẳng dám đưa tay lên gạt đi nước mắt của EY...Tôi chỉ biết đứng bất động nhìn EY quay lưng bỏ đi...
- Ủa?Có chuyện gì vậy?Sao tự nhiên EY lại chạy về trước?-Min đi đến hỏi tôi.Cả SH và nó cũng bước lại nhìn tôi thắc mắc trong khi tôi chỉ biết cúi mặt lắc đầu nói lí nhí:" Ko có gì! ".
Thấy EY bỏ đi,tóc đỏ liền tức tốc đuổi theo giữ EY lại.
- EY,có chuyện gì vậy?Sao đang vui vẻ lại bỏ về trước?
- Hì..EY...EY thấy trong người ko đc khoẻ!Hơi mệt nên muốn đi về trước!!-EY lau nước mắt cố giữ giọng bình thường trả lời tóc đỏ
- EY ko sao chứ?
- Ko sao!Hì...Ahn Jea quay trở lại với mọi người đi.EY đi về 1 mình đc mà!
- Jea...Jea có điều muốn nói với EY!-tóc đỏ ấp úng
- ?
- Thật ra...thật ra..từ ngày lần đầu gặp EY ở cầu thang...Jea đã thích EY rồi.EY...EY có sẵn lòng cho Jea 1 cơ hội ko?
- ......!-EY im lặng ko nói gì nhìn dáng vẻ lo lắng bị từ chối của tóc đỏ mà bật khóc.Nước mắt cố giấu của EY lại tuôn rơi 1 cách đau đớn.
- Xin lỗi!Jea đường đột quá.Jea làm EY sợ hả?EY đừng khóc mà!Jea xin lỗi!-tóc đỏ luống cuống lau nước mắt cho EY và ngay thoáng phút chốc đó,EY đã tựa vào vai của tóc đỏ đứng khóc 1 cách ngon lành...
Tối hôm đó,chỉ có SH và Min là vô tư nằm ngủ vì ko hề biết chuyện gì đã xảy ra.Còn EY,tóc đỏ thì có chung 1 tâm trạng buồn.Nhưng có lẽ tóc đỏ buồn hơn cả EY vì tóc đỏ cho rằng mình đã mất 1 người chị vì 1 người đồng tính là So.Giờ cả EY cũng thế và cũng vì 1 người đồng tính là tôi.Riêng nó,sau khi nghe tôi kể về sự việc vừa rồi xảy ra với EY.Nó im lặng ko nói gì và cứ bình thường cho đến lúc nằm ngủ vẫn ko nhắc gì.Thấy nó như thế tôi càng sợ nên tôi đã mở lời trước:
- Đang nghĩ gì vậy?
- ......!
- Đừng có im lặng như vậy mà!
- Sáng mai...
- Sáng mai sao?
- Sáng mai thức dậy,upa vẫn còn yêu em chứ?
- Mãi mãi!
- .....!-nó ko nói gì nữa dùng ánh mắt nhìn tôi thay cho lời nói " em cũng sẽ vậy! " rồi cười nhẹ.Thấy nó cười,tôi cũng yên tâm hơn siết nhẹ nó trong lòng mình.2 đứa cùng nhắm mắt cố gắng tìm về giấc ngủ...và trong giấc ngủ của tôi...sẽ có sự day dứt rất lớn về EY...!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro