chap 10
Nói rồi,tôi chạy vội ra khỏi nhà tìm đến nhà bà Ba bán tạp hóa.Mua được những thứ mình cần rồi,tôi vội chạy về thì lại mắc mưa.Lần này vì còn bệnh nên tôi chẳng nổi máu anh hùng tắm mưa ban đêm.Tôi liền chạy vào 1 ngôi nhà gần đó và trú đỡ.Nhìn cảnh mưa rơi,tôi chợt nhớ đến Cris...chợt muốn bàn luận với Cris về chuyện đời...thì tôi bắt gặp 1 người có vẻ hơi giống tôi lúc đang lạc lối...Nhưng người này dường như là 1 người ngoại quốc và tuổi chừng 32 rồi...
Với dáng vẻ lịch sự,ấn tượng như thế khi đứng dưới mưa...nhìn người đó...có chút gì đó của sự bi thương và đau đớn...!
...Ánh đèn đường rọi vào người đó khiến tôi phải chú ý nhìn theo cho đến khi người đó mất hút.Cơn mưa đêm đến bất chợt cũng như người kì lạ đó bỗng ngừng rơi.Tôi liền tranh thủ chạy vội về nhà với sự tò mò về người đàn ông ngoại quốc đó...Về đến nhà,nó liền hỏi tôi giọng lo lắng:
- Upa có bị mắc mưa ko?
- Có nhưng tao núp rồi nên ko ướt.
- >"< Lần sau đừng có làm chuyện khìn nữa đi.Đang còn bệnh mà chạy đi đâu ra đường 1 mình như thế hả?
- Thì đã nói đi mua sao về cho mài ngắm mà!
- >.< Sao trăng gì mà mua?Trên đời này có ai bán đc sao với trăng đâu?
- Xì,zậy mà tao kiếm đc ra người bán đó.
- Ai?Ai bán?
- Bí mật!Mài lo đi rửa dĩa đi kài.Nói nhiều quá!-tôi vừa nói vừa đẩy nó ra khỏi phòng thật mau rồi đóng vội cánh cửa lại ko cho nó vào.Nó rửa dĩa,đánh răng xong chỉ biết đứng ở ngoài cửa nói mà ko dám đập cửa vì sợ đánh thức mẹ dậy.
- Sao upa khóa cửa ko cho em vào?Mở cửa ra đi!
- Đứng ở ngoài chờ tao tí đi!Sắp xong rồi!
- Oa...upa làm cái gì trong đó zậy hả?
- Chút rồi biết!
- >"< Mau đi,lẹ đi,em buồn ngủ rồi nàaaaaaaaaaa......!
- Xong!-tôi mở cửa phòng ra
- Hứ,làm cái quái gì trong đây ko biết?- nó bước vào nhìn chung quanh căn phòng nhưng chẳng thấy có cái gì thay đồi hết.
- Hè,ko thấy đc gì đâu!
- Khai mau,upa vừa làm gì trong này?
- Ko làm gì hết
-
- Thôi tắt đèn đi ngủ đi.Mài vừa hối tao mở cửa lẹ cho mài ngủ mà!
- Ừa nhưng sao của em đâu?Upa nói mua sao về cho em mà!
- Xòe tay ra đi!
- Chi zạ?-nó thắc mắc nhưng vẫn xòe tay ra trước mặt tôi.Nhanh tay,tôi bỏ 1 thứ vào lòng bàn tay của nó rồi cười nói:
- Sao của mài đó
Nó nhìn tôi 2s rồi mở lòng bàn tay của mình ra xem.
- Ngôi sao giấy!
- Ừa!
- Xì,xếp xấu quá!Ko đẹp gì hết.Có ngôi sao nào mà lại mập ú u thế này?Các góc cũng ko nhọn nữa!
- Xấu vậy trả đây!-tôi đưa tay ra định lấy lại thì nó vội rút tay về nói:
- Vào tay quan là của quan.Xấu cũng là của em.Ko trả!
- Xì,tắt đèn đi.
- Hi..hi...!
Nó cười hí hửng rồi tắt đèn theo lời tôi.Căn phòng vừa đc tắt đèn liền tối hẳn.Như mọi thường nó sẽ mở đèn ngủ nhưng lần này tôi vội ngăn:
- Nè,đừng mở đèn ngủ!
- Sao vậy?Ko mở tối hù àh.Thấy ghê lắm!
- Có tao ở đây mà mài sợ cái gì?
- Thì có upa mới sợ áh!-nó nói lí nhí trong miệng
- Nói gì zạ?
- Ko có gì! Ko cho mở đèn ngủ thì tối nay em ôm upa ko buông ra đâu đó.Nghẹt thở ráng chịu!Hi..hi..!-nó nói giọng tinh ranh rồi đi đến chỗ tôi nằm xuống bên cạnh.Nó vừa nằm xuống xong tôi liền lấy tay che 2 mắt của nó lại.Bất ngờ,nó vừa nói vừa dùng 2 tay nắm lấy bàn tay tôi định gỡ ra.
- Upa làm gì zạ?Sao bịt mắt em?
- Xem nè!-tôi vừa nói vừa từ từ lấy bàn tay ra khỏi mắt của nó.
- A..h.....-nó thốt lên trong ngạc nhiên
- Từ giờ mỗi buổi tối đều có thể ngắm sao rồi!
- Hi..hi..đẹp quá!Upa giỏi thật,thế mà cũng nghĩ ra.
- Hè,chuyện nhỏ thôi
- Hi...hi..thích quá,cám ơn upa nhiều lắm >.< - nó nói rồi hôn nhẹ lên má tôi 1 cái khiến tôi giật mình nhìn nó thì nó lại lè lưỡi ra 1 cái cười cười.
Rồi chẳng biết từ lúc nào mà nhìn lại nó đang nằm gọn trong vòng tay của tôi,bàn tay nó nắm bàn tay của tôi thật chặt.2 đứa im lặng cùng nhìn lên trần nhà để ngắm những ngôi sao dạ quang đang phát sáng trong đêm tối.
Đầu của nó kề sát đầu của tôi khiến tôi có thể ngửi đc mùi hương trên người của nó.1 mùi hương thật nhẹ nhưng lại khiến người ta bị cuốn hút.Bất giác,nó nói khẽ:
- Upa...
- Sao?
- Hát 1 bài nghe đi.
- Bài gì?
- Vẫn tin mình có nhau!
- Sao hát 2 giọng đc?
- Em sẽ hát nữa!
- Ưm...ừm!
Từng ngày nhẹ trôi rất nhanh
Từ lúc mình vừa quen nhau
Mà giờ anh mới hay
Rằng từ lâu đã yêu em rồi
Ngại ngùng người không nói ra
Em chẳng thể nào hay biết
Lập lờ như giấc mơ
Chỉ thầm vui lúc anh bên em
Tình yêu anh xây bằng ước vọng
Nhẹ nhàng nhưng thật ấm nồng
Và thầm mong có một ngày
Em sẽ hiểu được trái tim anh
Chờ mong anh nói một tiếng yêu
Ngày và đêm tự hỏi mình
Thật lòng em thấy buồn
Vì sao thế anh thật ngu ngơ
Bao ngày qua bên nhau
Một chuyện tình vu vơ
Không hề vu vơ đâu
Anh thật giống chàng khờ
Nhưng chàng khờ yêu em
Yêu mà chẳng nói ra
Để rồi khi xa nhau lại thấy nhớ nhau
Thôi chào em anh đi
Vậy thì người đi đi
Nhưng nhìn em không vui
Em chẳng biết làm gì
Thôi chờ anh nghe em
Bây giờ khó nói ra nhưng thật tâm trong em
Vẫn tin mình có nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro