Dưới ánh đèn không hắt bóng [1]
Tác giả: Hedging
Translator: Arrebol; & Editor: Linie
Note: Thật ra mình cũng không nghĩ có ngày mình sẽ dịch longfic (vì mình dễ lười), nhưng fic này thực sự rất hay :"> Chị Hedging là một trong những tác giả yêu thích của mình, cách chị dùng câu từ lột tả mối quan hệ của CoAi/ShinShi chính là cảm giác của shipper tụi mình luôn í, và mình nghĩ sẽ rất tiếc nếu không để các bạn tiếp cận tác phẩm của chị ấy. Lần nào cũng nhiều lời quá =)))) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ~
Bản dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, chỉ đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng không đạo văn!
01.
Ngày 15 tháng 4, trời nhiều mây chuyển nắng, gió nhẹ, độ ẩm tương đối 67%.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tsuburaya Mitsuhiko thực tập tại khoa cấp cứu của bệnh viện trực thuộc Đại học Teitan.
Giáo sư trong trường đã giới thiệu cho cậu người thầy hướng dẫn trong tương lai của mình, trưởng khoa khoa cấp cứu, giáo sư Agasa.
"Giáo sư Agasa là bạn học cũ của thầy, ông rất dễ gần, cũng kiên nhẫn với học sinh, em không cần phải lo lắng." Giáo sư nói với cậu như thế.
Ca sáng bắt đầu từ 8 giờ, cậu đến sớm hơn nửa tiếng, đứng ở trước phòng trực của khoa cấp cứu, hít một hơi thật sâu, hoàn toàn hưởng thụ mùi thuốc sát trùng, thành quả làm việc của cô lao công trong ca làm đầu tiên.
Sau đó cậu tràn đầy năng lượng gõ cửa, rồi vặn tay nắm cửa: "Lần đầu gặp mặt, em--"
Cậu còn chưa kịp nói hết câu, cửa từ bên trong đã mở ra một cách thô bạo, một bóng người gầy gò lao ra với tốc độ không phù hợp với cơ thể, ống nghe trao trên tay, nói chuyện điện thoại: "Tai nạn xe? Mấy người?"
"Được, tôi biết rồi."
"Trực tiếp đưa đến phòng cấp cứu, tôi sẽ đến ngay."
Mitsuhiko nhìn chằm chằm vào phòng trực không một bóng người, ngây người một lúc, quay sang bóng lưng của người kia mở miệng nói: "Này, cái đó..."
Người đó cúp máy, nghe thấy giọng cậu liền dừng bước ngoảnh đầu nhìn sang.
Đó là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, khoác trên mình áo khoác tay dài màu trắng có thể thấy ở bất cứ đâu trong bệnh viện, có lẽ vì hôm qua cô trực ca đêm, nên trên chân vẫn còn mang đôi dép lỗ.
Chín trong mười người bác sĩ đều ăn mặc như vậy, thực ra cũng chẳng mấy đặc biệt.
Nhưng Tsuburaya Mitsuhiko đã quên hết những lời mình định nói.
"Em, cái đó, em...." Cậu trông giống như bộ lặp bị kẹt máy, chuyển đổi qua lại giữa "cái đó" và "em" một cách thành thạo.
Thật ra cũng không thể trách cậu chuyện này, nếu như bạn cùng lớp trong trường Y khoa có mặt ở đây, thì có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng ngạc nhiên và phấn khích của cậu.
Người đi ra từ phòng trực rõ ràng là Haibara Ai của trường cậu!
Trong sáu năm học ở trường Y, Mitsuhiko đã dành không ít thời gian để nghe những câu chuyện về đàn chị Haibara.
Đạt học bổng có giá trị lớn vào mỗi năm, bảng thành tích các môn đều được A+, kinh nghiệm thực tập được các giáo sư khen ngợi, sau khi tốt nghiệp chị ấy đi nước ngoài bổ túc, nghe nói sau khi về nước liền thành bác sĩ chuyên khoa khoa ngoại thần kinh. Chị ấy cho dù còn trẻ, nhưng luận văn và các ca phẫu thuật của chị đều nhận được sự khen ngợi của người trong giới, y hệt siêu sao mới đang từ từ nổi lên trong ngành.
Là kiểu "Học sinh nhà người ta" được yêu thích bởi các giáo sư.
Dạng học sinh giỏi xuất sắc như sống trong truyền thuyết, so với đám đàn em hở tí là bị thi cử hành cho sống không bằng chết, dường như không cùng một loài.
Thế là, trong tháng thi cử phải chuẩn bị thi 12 môn chuyên ngành, Mitsuhiko cuối cùng cũng treo ảnh của đàn chị Haibara ở ký túc xá theo lời khuyên nhủ của bạn cùng phòng.
Nghe nói nếu xin vía chị ấy thì sẽ không bị rớt môn.
"Thật không đấy?" Mitsuhiko nửa tin nửa ngờ nhìn tấm ảnh của cô gái trẻ tuổi được dán sau cửa ký túc xá.
"Thành tâm thành ý thì mọi việc sẽ được như ý!" Kojima Genta thành kính nói, "Ngay cả không linh... Cũng có thể bổ mắt mà!"
Trong học kỳ đó, cậu giống như được trời độ, đạt được số điểm chưa từng có trong kỳ thi. Từ đó về sau, đàn chị Haibara chưa từng gặp mặt này được coi là nữ thần trong lòng cậu, mỗi kỳ thi lớn đều lấy ra xin vía.
Nhưng ai ngờ được nữ thần sẽ xông ra ở phòng trực mà cậu sắp sửa đến báo cáo chứ?
Cậu không đi nhầm khoa phải không?
"Cậu làm sao?" "Đàn chị Haibara" trong truyền thuyết có vẻ rất kiên nhẫn, cô nhướng đôi lông mày thanh mảnh, "Muốn lấy số thì xuống lầu quẹo trái."
Nói xong liền muốn rời đi.
"Em--Em tên là Mitsuhiko , khoa Y năm thứ sáu, em đến thực tập trong khoa cấp cứu, xin, xin được giúp đỡ nhiều hơn!" Sau một hồi đấu tranh, cậu cuối cùng cũng chỉnh đốn lại câu từ của mình.
"Cho em hỏi, trưởng khoa Agasa đang ở đâu ạ?" Cậu hỏi.
Haibara đứng yên nhíu mày, sau đó "À" lên như thể nhớ ra gì đó.
"Thẻ nhân viên, đồng phục và chìa khóa tủ của cậu đều ở bên trong, bàn thứ ba đếm từ bên trái." Haibara cúi đầu xem thời gian, "Cho cậu mười phút, sau đó đến phòng cấp cứu báo cáo, lát nữa sẽ có hai bệnh nhân bị tai nạn xe được đưa đến."
Dứt lời, cô vội vàng hướng lầu dưới đi xuống, ở hành lang chỉ còn nghe thấy tiếng đế giày mềm nhẹ nhàng chạy qua.
Lúc Mitsuhiko đến phòng cấp cứu, cậu vừa hay bắt kịp nhân viên cứu hộ đang đưa hai người bị thương trong tai nạn xe vào phòng cấp cứu.
"Cô Yamada, 36 tuổi, bị va đập vào đầu và ngực, đã mất đi ý thức."
"Anh Fujiwara, 47 tuổi, bị va đập ở ngực và gãy thân xương cánh tay."
"Chuẩn bị vận chuyển người bệnh, một, hai, ba--"
"Cung cấp oxy."
"Truyền dịch hai đầu."
Trong phòng cấp cứu chỉ có Haibara và một bác sĩ khác, Mitsuhiko nhìn thấy ánh mắt cô dừng trên người mình, nhịn không được đứng thẳng.
Sau đó liền nghe cô nói: "Tham gia cấp cứu bao giờ chưa?"
Mitsuhiko thành thật lắc đầu.
Trong tay cô là đèn pin dạng cây bút, cô vạch đồng tử của nạn nhân kiểm tra và hỏi cậu: "Trước đây cậu từng thực tập ở khoa nào rồi?"
"Khoa mắt, khoa ngoại tiết niệu, khoa huyết học truyền máu, khoa nội tiêu hóa..." Cậu bắt đầu liệt kê theo thứ tự.
Haibara nhận lấy đầu dò siêu âm từ tay y tá, mắt nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị: "Hết rồi?"
"Hết rồi ạ."
"Ừm." Cô từ tốn đáp lại một câu.
Giọng điệu cô tuy rằng bình thường, nửa khuôn mặt còn lại không được che giấu bởi khẩu trang cũng không có biểu hiện gì, nhưng Mitsuhiko cảm thấy cô như đang ngụ ý "Người này thật vô dụng" .
"Đã từng làm phẫu thuật chưa?" Cô lại bắt đầu kiểm tra bệnh nhân thứ hai.
May mắn thay, bầu không khí trong khoa cậu ở trước đây rất bình yên, trong một tuần cũng không mấy nghe thấy tiếng báo động từ máy đo nhịp tim.
"Không ạ." Cậu thành thật trả lời.
"Ừm." Cô lại từ tốn trả lời lần nữa, "Vậy bây giờ cậu có cơ hội rồi đó. "
Như thể hưởng ứng lời cô nói, máy đo nhịp tim kế bên giường cô Yamada vang lên tiếng cảnh báo.
"Bác sĩ Haibara, không đo được huyết áp!"
Haibara cúi đầu nhìn đồng tử của bệnh nhân: "Đồng tử trái phải không đều... Cũng mất khả năng phản ứng trước ánh sáng."
"Cần chụp phim không?"
"Không kịp đâu." Cô nói, "Phòng phẫu thuật còn trống không?"
"Phòng số ba có thể sử dụng."
Haibara nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Bệnh nhân còn lại phiền anh rồi, đợi bên khoa xương khớp hội chẩn xong thì có thể dọn phòng bệnh."
"Ok."
"Sau khi tẩy sạch da thì trực tiếp đưa đến phòng phẫu thuật số ba." Haibara dặn dò, lại quay sang Mitsuhiko, "Cậu thực tập kia, cậu cũng đi theo."
Thời gian hiện tại là 8:43, tính theo giờ làm việc bình thường, sự nghiệp thực tập ở khoa cấp cứu của cậu chỉ mới bắt đầu được 43 phút.
Vậy mà cậu đã được di chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng mổ.
Mặc bộ đồ vô trùng trên người, cậu cảm thấy khó thở, lúc chà tay khử khuẩn cũng không ngừng run rẩy, đợi vào phòng phẫu thuật chân cậu cũng bắt đầu run cầm cập.
Nếu cậu không nhìn nhầm, bệnh nhân này có triệu chứng xuất huyết nội sọ lẫn xuất huyết nội tạng, nhưng lúc này nhìn vào phòng mổ, ngoài những y tá và bác sĩ gây mê tiêu chuẩn ra, thì chỉ còn Haibara và cậu thôi!
Chị ấy sẽ tự mình làm phẫu thuật mở sọ và lồng ngực sao?
Theo kiến thức cơ bản điều này là không thể. Bởi vì ngay cả khi đó là nữ thần dán sau cửa ký túc xá được mọi người tôn thờ đi chăng nữa, chị ấy cũng không có ba đầu sáu tay!
Vậy phải làm sao? Không lẽ chị ấy muốn để mình làm?!
Khi trong đầu nảy ra dòng suy nghĩ này, Mitsuhiko không khỏi giật thót, phải biết rằng cậu trước giờ đều thực tập ở khoa nội, khoa ngoại đều chưa đi qua, vốn cho rằng đến khoa cấp cứu cũng coi như là bước đệm, ít nhất sẽ có quá trình học hỏi tìm tòi....
Ai ngờ đâu chị Haibara trực tiếp xách cậu vào phòng phẫu thuật luôn?
Cậu giơ hai tay, cố gắng duy trì trạng thái vô trùng của mình, giọng nói run rẩy: "Cái, cái đó...."
Haibara ngước nhìn cậu.
Mitsuhiko cảm thấy hoảng loạn hơn.
"Cho hỏi..."
"Chuyện gì?"
Có lẽ cậu quá bối rối, hoặc ánh mắt của người đối diện dưới ánh đèn không hắt bóng như mang lại cảm giác áp lực cho cậu, khiến cậu không khỏi lùi về sau vài bước.
"Ối!"
Cậu cứ lùi về sau mà không báo trước, trực tiếp va vào y tá thiết bị.
Khay dụng cụ phẫu thuật vương vãi khắp sàn.
"..." Y tá thiết bị có chút luống cuống.
"..." Y tá lưu động sắp phát điên.
"Xin, xin lỗi..."
Nhiệt độ trong phòng phẫu thuật như giảm xuống mức âm độ, nguồn gốc của sự lạnh lẽo này đến từ cái nhìn của Haibara.
"Mình hôm nay về nộp lại đơn xin thực tập có còn kịp không nhỉ?" Mitsuhiko tuyệt vọng nghĩ.
Ngay lúc này cửa tự động của phòng phẫu thuật mở ra, một người đàn ông mặc áo phẫu thuật dẫn theo hai trợ lý khác bước vào.
Y tá ở bên nhìn thấy anh: "Bác sĩ Kudo!"
Mitsuhiko lại ngơ ngác, bác sĩ Kudo? Kudo nào cơ?
Haibara ở bàn phẫu thuật có chút không hài lòng nhìn anh: "Chậm quá đấy."
Người được gọi là "Kudo" trả lời: "Vâng vâng, nên trách cái người nào đó cứ muốn tớ thay cô ấy đi tham gia cuộc họp hành chính định kỳ."
"Cậu không cần phải đồng ý." Haibara ngoảnh mặt đi, đưa tay về phía y tá bên cạnh: "Máy khoan sọ não."
"Đúng vậy, tớ không cần phải đồng ý, nhưng cậu sẽ đồng ý với sự không đồng ý của tớ sao?" Kudo hết cách nhìn cô, nhận lấy dao mổ từ tay y tá.
Câu trả lời như muốn lẹo lưỡi khiến cô bật cười, sau đó hai người đều trở nên nghiêm túc, đưa mắt nhìn nhau: "Bắt đầu phẫu thuật."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro