Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 16 (part 1)

  Mới sáng sớm đã báo hiệu những chuyện không lành xảy ra. Đầu tiên là nhóm Lunar mặt dày khiêu chiến kế đó là một ngày nắng mà mây đen kéo tới ùn ùn và còn tệ hơn nữa.....hôm nay thi học kì!!!

  Trước khi vào phòng thi có một nhân vật khá là quen thuộc vác bộ mặt chù ụ vào, đó chính là Kaito.

"Oáp~~~~"-Ngáp dài.

Khỏi nói chắc ai cũng biết đêm qua anh chàng này ngủ rất ít. Hoặc học bài hoặc chơi game nhưng mọi người có tưởng tượng nổi không tất cả đều không phải mà là.....

flashback......

Trằn trọc, mắt mở thao láo đó là những từ có thể miêu tả Kaito lúc này. Cậu đang nằm trên chiếc giường lớn xoay qua xoay lại rồi lại nhìn lên trần nhà.

"Hừm, phải rửa hận !"

Rửa hận ? Rửa cái gì ? Chẳng nhẽ......

"Mình nhất định phải khiêu chiến với Ran !!!"

Kaito hét lên rồi bật dậy khỏi giường.

*Cốc Cốc Cốc

Cánh cửa phòng mở ra một người đàn ông trung niên bước vào. Tuy trời tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt thâm quần của ông.

"Cậu Kuroba, lần thứ 6 trong đêm rồi đấy ! Cậu không ngủ thì để chúng tôi ngủ, phòng tôi ở tận dãy lầu bên kia mà vẫn nghe rõ tiếng cậu hét đây này. Cái gì mà khiêu chiến ? Cậu định đánh nhau với ai sao ?"-Bác quản gia than thở.

"Xin lỗi bác, bác ngủ tiếp đi !"-Kaito

Bác quản gia ra khỏi phòng thì lúc đó Kaito nằm phịch xuống giường lầm bẩm gì đó như đọc kinh. Bài học ư ? Không đâu ! tìm hiểu rõ hơn nhé !

"Băng Long, Băng Long, Băng Long, Băng Long, Băng Long,......" ( bó tay !-Au)

"Làm sao bây giờ ???"-Tiếp tục bật dậy khỏi giường.

  ( Lần thứ 7 rồi nhé ! Để em đếm giúp cho bác quản gia đi ngủ !  :3 )

 Làm nằm phịch xuống giường thở dài ngao ngán :


"Làm sao để mình hạ được con rồng hung dữ ấy đây ? à mà khoang đã ! Lúc đó trước khi triệu hồi băng long Ran có nói......

flashback....

"Nơi này có nước, xài loại nào có liên quan đến nước là được."

"Đóng băng !"

"Băng Long !"

end flashback......

"Á à, mình hiểu rồi ! Thì ra từng địa hình mà có thể triệu hồi những con rồng khác nhau ! Để xem nào, tìm nơi nào không có nước là được. Nhưng mà khoan đã còn đến tận bốn con nữa cơ lỡ như cô ấy triệu hồi con nào mạnh hơn nữa thì sao ?"

Xoa cằm suy nghĩ

"Nếu Ran có Băng Long thì thế nào cũng có một con đối lập với nó ! Hừm, hệ gì nhỉ ? Lửa ? Đùng rồi, Hỏa Long ! Tức là mình đã biết được hai con rồi. Chỉ cần tìm nơi nào tránh được hai con đó còn ba con còn lại thì tính sau. Nơi nào nhỉ ? Trên núi ? Đúng rồi, trên núi ! Trên núi không có nước nhưng nếu có thì sẽ rất ít và cũng không thể sử dụng được Hỏa Long vì có thể cháy rừng ! Ha ha ha, Ran Mori để xem lần này tôi sẽ không thua cậu đâu !"-Chà chà hai bàn tay vào nhau cười nham hiểu

Kết thúc phần độc thoại của Kaito....

end flashback.....

Vậy đó, không biết anh ta có thực sự nhớ đến kì thi không nữa !"

"Kai.....to...!!!-Một người từ sau vỗ vai cậu . Quay lại, thì ra là ba người bạn quý hóa của cậu.

"Mắt cậu sao thế ?"-Ran lo lắng hỏi, đưa tay định chạm vào đôi mắt thâm quần kia thì bị một bàn tay khác chặn lại. Mọi ánh mắt bây giờ đổ dồn về phía shinnichi như chờ đợi lời giải thích cho cái hành động ghen tuông vớ vẩn này.

"Cô....cô không cần phải lo cho hắn. Hắn...hắn...à ừm.....chắc là mãi suy nghĩ trò gì đó điên rồ để chọc cô không chừng !"

( Không hổ danh là thám tử lừng danh. Trúng gần hết !-Au *vỗ tay* )

Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ vào thi trả lại cái không gian yên tĩnh ban đầu cho ngôi trường. Trãi qua những giờ phút đấu tranh quyết liệt với tờ giấy trên bàn, cả bốn người Shinichi, Ran, Aoko và Kaito ra về.

Đi đến giữa sân trường cả bốn người bị một đám người chặn lại. Là Lunar và đàn em của cô ta gồm mười bốn người người nào người nấy sát khí đầy mình. À, thảo nào mới sáng sớm mà mây đen kéo tới, đến ông trời mà cũng sợ nhìn mặt ả ta thì những học sinh trong trường này đâu có hơn gì mấy.

Một mặt thì nhìn thấy nét mặt của Lunar nên muốn về nhà thật nhanh cho lành mặt khác thì lại muốn xem kẻ nào có gan lại dám chọc giận chị đại để rồi có chuyện để kể trên mạng xã hội. Đấu tranh tư tưởng một hồi rồi cũng đứng đó xem hết buổi. ( bó tay - Au )

Sân trường bắng tanh chỉ còn lại 18 người. ( những học sinh khác vây kín như một cái hàng rào, vậy đi cho đỡ tốn chỗ viết - Au ) Hai bên mấy chục con mắt nhìn nhau mà không ai nói tiếng nào, Lunar từ giữa hàng (*) bước lên nói :

"Ran Mori, hôm nay sẽ là ngày tao chính thức khiêu chiến với mày !"

Cả trường "ồ" lên một tiếng kinh ngạc. Thì ra người chọc giận chị đại đây chính là tiểu thiên thần (**) mà mọi người thường nhắc đến hay sao, À mà sẵn đây mới để ý nha, đôi lúc người ta có nhìn thấy Ran và Shinichi đi chung với nhau, nói chuyện với nhau, cười với nhau,.....vậy mà chẳng ai nghĩ đến việc tiểu thiên thần và Shinichi có tình cảm mới ghê chứ !

(*) Bên phe Lunar đứng theo hình chữ V nha !
(**) Vì có vẻ ngoài xinh đẹp giống thiên thân và tính tình hiền hậu nên có nhiều người gọi Ran như thế !

Shinichi tức giận quát lớn :

"Hatdola, cô có thôi ngay cho tôi không ?"

Tiếng ồ thứ hai về phía cộng đồng học sinh trường. Có vẻ như mọi người đã đoán được phần nào nội dung của cuộc chiến.

"Anh Shinichi, em xin lỗi nhưng anh nên biết rằng em làm điều này là vì tình yêu của em dành cho anh !"-Lunar nói bằng giọng nhẹ nhàng

(*nổi da gà*-Au )

Hai cô gái đứng sau Lunar lúc nãy tiến tới giữ lấy hai tay Shinichi, dù cố gắng đến mấy cũng không thoát nổi sự bám dai như đỉa của hai cô fan này. Hai cô kéo Shinichi về chỗ có hai tên to cao đứng, hai tên đó giữ hai tay anh lại gọi đúng hơn là giám sát.

"Em xin lỗi, vì để giữ an toàn cho anh em buộc phải làm thế. Mong anh hãy hiểu cho em và con tim em. em yêu anh !- Vãn cái giọng điệu ấy làm con Au và mọi người xung quanh nổi hết da gà.

"Ran Mori, bây giờ là trận chiến của tao và mày. Để đảm bảo công bằng tao chấp mày và hai đứa bạn của mày chọn ra hai người nữa ở bên tao mà thi đấu !"

Aoko cười khinh bỉ, nói giọng mỉa mai :

"Hứ ! Chứ không phải có đứa nào đó muốn nhào vô đánh hết một lượt luôn hay sao mà còn sỉ diện chi không biết nữa a~~"

Một cái lườm sắt bén về phía Aoko làm mọi người xung quanh lạnh hết sống lưng. Nhưng Aoko vẫn thế, khoannh tay trước ngực cô nói :

"Sao ? Thế nào ? Bị tôi nói trúng tim đen rồi à ?"

Lửa giận của Lunar bốc lên đến tận đỉnh đầu, nghênh mặt nói :

"Aoko Nakamori ! Chuyện hôm đó tao vẫn chưa giải quyết với mày xong đâu !"

Đưa bàn tay nõn nà lên giữa ngực Aoko vờ ngạc nhiên nhưng cũng có chút khinh bỉ :

"Oh, thế mà tôi không biết ấy nhỉ. Một năm qua cô có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi đâu. Nếu không nhờ những trò quậy phá của cô vang danh khắp trường thì có lẽ tôi đã quên mất rằng cô có tồn tại trên cõi đời này rồi đó !"

Ế ! Hai người đang nói về cái gì vại ? sao mà khó hiểu thế ? Mỗi người một dấu ? to tướng trên đầu và ngay cả nhóm của Ran cũng không ngoại lệ.

"Sao ? Bảo là chưa giải quyết xong cơ mà sao không nhân cơ hội có đông đủ mọi người ở đây sao không phân thắng thua luôn đi ?

"....."

"Sợ rồi à ? Sao ngay từ đầu không nói để tôi còn chừa cho cô chút sỉ diện để còn nhìn mặt người ta ?"

"......"

"Ưm, cô không nói thì tôi sẽ nói, nói cho tất cả mọi người ở đây biết rằng ngày hôm đó cô đã thua tôi như thế nào."-Aoko cố tình nhấn mạnh những chữ cuối làm Lunar như muốn điên lên.

Quanh mặt về phía đám đông đang tò mò, Aoko cất giọng nói :

"Thưa mọi người, chắc nãy giờ mọi người đã rất tò mò về những gì tôi đã nói. Chắc các bạn đã biết về huyền thoại của một năm trước đây khi một nữa sinh đã đánh bại nhóm của Lunar Hatdola. Tôi nói chuyện này với mọi người để làm chứng rằng huyền thoại mà mọi người hay nhắc đến là hoàn toàn có thật và nữ sinh đã lập nên trang sử hào hùng đó......chính là tôi !"

Tiếng ồ thứ ba lại vang lên từ phía những học sinh trường. Một ngày mà sao lại có thể lắm những bất ngờ thế ? Shinichi và Kaito nhìn Aoko bằng đôi mắt kinh ngạc.
Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên, Aoko đưa tay lên môi ra hiệu im lặng rồi tiếp tục :

" Chỉ vì cái trò ghen tuông vớ vẩn mà cô ta đã tìm đến lớp tôi cảnh cáo. Nội dung thì chắc mọi người cũng đoán ra được rồi nhỉ nhưng vì một chút xung đột ngoài ý muốn mà cô ta đã ra tay trước nhưng cuối cùng cũng bại trận. Suốt một năm qua cô ta chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, mọi người nói thử xem có phải cô ta sợ rồi không ? Với một con người hèn nhát ích kỉ và không có lòng tự trọng như cô thì tốt nhất đừng có lên mặt dạy đời người khác. Nếu có thời gian thì hãy đi mua một cái gương về mà soi lại mặt của mình đi, xem xem cô có xứng đáng không !"

Cả trường bỗng nhiên im lặng. Lunar từ từ tiến tới giáng một cái tát thật mạnh vào Aoko, khinh :

"Aoko Nakamori ! Mày đã nói xong rồi chứ ? Giờ là đến tao ! Mày cũng vừa lên mặt dạy đời tao đấy thôi ! Xuất thân từ một gia đình thiếu văn hóa chỉ có cha mà không có mẹ xem mày có tư cách nói chuyện với tao không. Thứ cặn bã như mày xã hội không cần, mày không thông minh như tao,không đẹp như tao,không giàu như tao, không có địa vị như tao thì đừng có ăn nói kiểu đó với tao ! Phải, tao thừa nhận hôm đó mình đã thua mày nhưng mày tưởng như thế là ngon lắm sao ? Xin lỗi nhé, tao dây có đủ quyền hành để san phẳng căn nhà của mày đấy. Biết điều thì câm ngay đi !"

"Cha tôi là một thanh tra ưu tú của sở, mẹ tôi thì đã hi sinh trong một cuộc chiến với bọn Mafia chỉ vì bảo vệ một đứa trẻ vô tình bị bắt làm con tin. Đứa trẻ đó là cô đó Hatdola à. Cha tôi đã chứng kiến hết tất cả, sau cuộc chiến đó cha cô đã đến dự tan lễ của mẹ tôi đưa cho cha tôi một tấm danh thiếp bảo cần gì có thể liên lạc với ông ấy. Ông ấy đã mua cho chúng tôi một căn nhà ở Tokyo và sang tên cho cha tôi. Nếu không tin cô có thể kiểm tra và chắc rằng chủ nhân trước của căn nhà đó chính là cha cô. sau đó, cha tôi đã cố hết sức nuôi nấng tôi thành một con người có học hành có đạo đức. Có thể không đủ nhưng đó là tất cả những gì tôi học được. Không ngờ rằng 13 năm sau khi con gái của ông ấy lại có thể xúc phạm như thế với ân nhân của mình. Nếu tôi trở thành một đứa trẻ có đạo đức thì cô đã chết từ lâu rồi thưa tiểu thư ạ !-Giọng của Aoko run run như muốn khóc.

"Không thể nào. Tại sao mày lại biết được chuyện đó ? Chắc chắn là mày được nghe kể. Đừng tưởng có câu chuyện vớ vẩn của mày là tao sẽ tin nhé ! Còn lâu !"

Lau đi những giọt nước mắt vô tình chảy ra, cảm giác nhói đau ở tim cũng vơi đi bớt để lại một Aoko mạnh mẽ như lúc đầu.

"Không cần, không cần chọn nữa ! Các chị em, đánh nó !"

Lunar ra lệnh. Lần lượt mười ba người đằng sau xông lên về phía Aoko. Cô đẩy Ran ra sau và tự nhủ với lòng rằng nhất định phải bảo vệ được cô ấy.

Trận chiến diễn ra, 13 cô gái liên tục tấn công làm Aoko không thể phản xạ kịp. Những cú đấm, cú đá liên tục vào người khiến Aoko vô cùng yếu thế. Một cô to con đấm một đấm vào bụng khiến Aoko văng ra sau, cả trường gần như nín thở. Từ từ bò dậy, Aoko phát hiện trong đám đông có một cô lao công thì lập tức chạy đến.

"Cô ơi, cho cháu mượn cái này một chút nhé !"-những hơi thở gấp gáp cố gắng nói thành lời.

Vừa "chôm" được cây chổi từ cô lao công Aoko nhanh chóng chạy lại tiếp tục trận đấu. Lần này tiến triển có vẻ tốt hơn, nhờ cây "quyền trượng" mà Aoko nhanh chóng giải vây cho bản thân. Lần lượt cây chổi gạt chân, đập vào đầu, vào bụng nhóm Lunar làm chúng choán váng mặt mày có một số thì đã bất tỉnh nhân sự.

Một cơn gió thổi qua làm váy hai cô nàng nhẹ bay lên. Không sai, chỉ còn lại hai người là Lunar và Aoko và dưới chân họ bây giờ là 13 cô gái nằm la liệt. Đà em cô đã bị hạ hết rồi ư ? Chỉ còn mình cô thôi ư ? Cô phải đấu với Aoko sao ? hàng chục câu hỏi đặt ra trong đầu cô nàng si tình. Nắm tay lại thành quả đấm lao về phía Aoko.

"Aaaaaaaaaaa!!!!"

"Dừng tayyyyyyyyyyy !!" [ tùng tùng xèng ! ( nhạc nền )-Au ]

Đám đông bỗng nhiên tách ra thành hai bên nhường đường cho "sứ giả hòa bình" đi vào. Là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi. Mặc chiếc áo sơ mi lịch sự và cặp kính nghiêm túc. Gõ cây thước vào tay vào cái rồi chỉ về phía đám đông :

"Tất cả những người có mặt ở đây lập tức lên phòng giám thị gặp tui. Những người không liên quan thì về nhà. GIẢI TÁN !!!"

1 tiếng sau......

"Phù Aoko, may mà cậu không bị sao đấy !"-Kaito phàn nàn

"Hì, tớ có làm gì đâu mà có sao !"

"Nhưng mà mấy cậu, huyền thoại mà mọi người nhắc đến là gì vậy ?"-Ran ngơ ngác hỏi.

"Cậu nên không biết thì hơn !"-Aoko

Ran :'á à, muốn giấu sao ? Để xem có đọc được suy nghĩ của mấy người không đã'-suy nghĩ

Sau 3 phút đọc suy nghĩ.....

"Ran sao mặt cậu trắng bệt vậy ?"-Aoko

"À ừm, không có gì !"

Ran :' híc, đúng là mình không nên biết thì hơn. Không ngờ huyền thoại lại "vĩ đại" đến thế !'-suy nghĩ

"Hớ ớ ớ ớ ớ ~"-ngáp dài.

Từ sáng đến giờ vẫn chưa hết buồn ngủ. Đưa tay cô che lại cái miệng đang há hết cỡ. Đôi mắt lim dim mở một nửa còn đọng lại vài giọt nước mắt do ngáp quá nhiều và vài cục ghèn. ( mất hình tượng quá !-Au )

Nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt như nhớ ra điều gì đó chạy đến lên tiếng :

"Ran Mori, tôi muốn thách đấu với cậu !" (*)

"Thách đấu ? Cậu có cách hạ được rồng của tôi rồi à ?"

"À ờ, cái đó thì chưa nhưng tớ lại tìm được điểm yếu trong thuật triệu hồi rồng của cậu !"

"Thế à ? Tùy cậu thôi, thua thì đừng khóc đó nhé !"

Ran bỏ về trước và đi sau là Aoko.

(*) do Shinichi vừa chạy đi phá án nên anh ấy không có ở đây cũng là lúc Kaito có thể tự do nói chuyện với Ran mà không lo bị lộ bí mật.

5p:m

Ran lên núi như lời hẹn với Kaito. Cô cũng đoán ra được phần nào lí do Kaito hẹn cô ở đây.Đến đỉnh núi thấy Kaito đang ngồi chễnh chệ trên một cành cây.


"Đến rồi sao Bắt đầu chứ ?"-nói vẻ khiêu khích.

"Được rồi, có cần tớ chấp cậu đánh trước không ?"

"Không cần đâu ! Nhưng nếu có một số thỏa thuận thì có lẽ trận đấu hay hơn chứ nhỉ ?"

"Thỏa thuận ? Cậu muốn thế nào ?"

"Cậu ! Sẽ làm người hầu cho tôi trong vòng một tháng."(*)

(*) có vẻ đây là cách rửa nhục mà anh nhà đã nghĩ suốt đêm.

"Được thôi, nhưng nếu cậu thua thì sao ?"

"Cho cậu quyết định !"

"Thế.......tỏ tình với Aoko thế nào ?"

im bặt

"Hừm, có một lần vô tình đọc suy nghĩ của cậu tôi đã vô tình biết được là cậu thích Aoko. Sao nào đồng ý chứ ?"-Ran nhấn mạnh chữa "vô tình" làm bớt mùi tội lỗi.

"À...ừm...cũng được ! sợ gì chứ ?"

"Tốt, bắt đầu thôi !"

Trận đấu vừa diễn ra Kaito đã tấn công Ran liên tục một mặt vì muốn rửa hận mặt khác lại muốn ôm bí mật cùng Ran có chết thì chết chung

"Tiger darkness !!!"

Lập tức một cô cọp nhảy ra mặt đầy sát khí.

"Fly !!"

"sao thế ? Sợ rồi hay sao mà bay sớm thế ?"

"Ấy ! Tớ thấy thật không công bằng nên để cậu gọi hết "đồ chơi" ra rồi tớ mới chơi với cậu !"

"Linon darkness, elephant darkness !"

Bộ ba mãnh thú xuất hiện là xáo trộn cả khu rừng. Chim muôn có bao nhiêu thì bay đi hết.

"Có lẽ cậu vẫn chưa rút kinh nghiệm từ những gì mình mắc phải nhỉ ? wind !

Một cơn gió mạnh thổi qua nhưng không đủ làm người ta bay đi mất mà chỉ có bộ ba mãnh thú.

"Cái...."

"Hi vọng cậu tiếp thu được chuyện này !"

Bỗng nhiên Kaito lại cười thỏa mãn. Ý đồ của hắn là gì đây ?

"Cậu đi mà xem con át chủ bài của tớ này ! Dragon darkness !"

Một con rồng hiện ra với kích thước ngang ngửa Băng Long.

"Thế nào ? Cậu không thể gọi Băng Long hay Hỏa Long được xem như tớ giành phần thắng chắc rồi.

"Vậy sao ?"

Hạ cánh xuống đôi diện chỗ Kaito.

"Thổ Long !"

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển dữ dội và nứt ra từ từ. Những cái cây cũng bị những vết nứt trên đất ăn mất. Hiện ra bây giờ là con rồng với thân hình màu nâu đất và bộ vẫy là từ cây. Hàm răng sắc nhọn nhưng có đôi phần khác với Băng Long.

"Cencer, mục tiêu là con rồng kia ! Giải quyết nó !"

Cencer đập cánh một cái một cơn gió mạnh như bão thổi qua. Kaito che đôi mắc lại và cố nhìn xem chuyện gì xảy ra sau lớp gió. Cơn gió kết thúc cũng là lúc đó nghe một tiếng gầm khiếp đảm từ rồng của cậu. Nó đã nằm bất động còn Kaito thì há hốc mồm kinh ngạc !

Phủi tay Ran nói :

"Thổ Long của tớ là con mạnh thứ hai trong năm con rồng. Muốn đọ thì rồng của cậu cần luyện tập dài dài !"

"Mình thua rồi sao ?"

"Còn hỏi nữa ? Chuẩn bị tỏ tình với Aoko đi tớ về đây !"

Bún tay một cái Cencer biến mất và cây cối, đất đai cũng trở về hình dạng ban đầu.

Có lẽ chuyện phục thù phải đợi sau khi hoàn thành thỏa thuận. Giờ đây cậu sắp đối mặt với một chuyện mà cậu không bao giờ dám nghĩ tới ! Tỏ tình với Aoko !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro