Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 12

Chap 12

"Kaito ,Ran. Chuyện này là sao ?"


"A...Aoko ?

"Hai cậu mau giải thích cho mình đi, con rồng vừa nãy là sao, cả những người đàn ông đen sì kia nữa ( ý nói mấy anh kị sĩ, và mấy anh xạ thủ á ) ruốc cuộc chuyện này là thế nào ? Hai cậu đang có chuyện gì giấu mình hả ?"-Aoko hốt hoảng hỏi, giọng cô rưng rưng như muốn khóc.

"Aoko, cậu bình tĩnh nghe mình giải thích đã !"-Ran từ từ tiến tới chỗ Aoko nhưng Kaito lại giữ tay cô lại và nói :

"Ran, dù sao cậu ấy cũng đã thấy hết rồi. Kể cho cậu ấy nghe đi, tất cả !"

Aoko được nghe câu chuyện của hai người cũng đã bình tĩnh hơn và hiểu thêm phần nào về hai người bạn này.

"Aoko, tớ thực sự không muốn giấu cậu đâu nhưng mà....."-Chưa để Kaito nói hết câu Aoko đã lắc đầu, mỉm cười cô nói :

"Không sao, mình hiểu mà !"

Cả ba người im lặng.

"Cũng đã giữa trưa rồi, hai cậu ở lại ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, chiều tớ sẽ kêu xe chở hai cậu về !"-Kaito nhìn đồng hồ rồi nói.

Cũng đã gần 11 giờ trưa, Ran còn phải về nấu cơm cho bác Agasa nên cô từ chối lời mời của Kaito và về trước. Aoko cũng thấy có lỗi nên đã kiếm cớ đi theo Ran về nhà cô.

Trên con đường về nhà Ran không xa nên cả hai quyết định đi bộ. Không ai nói lời nào cho đến khi Aoko đứng lại.

"Aoko, có chuyện gì vậy ?"-Ran hỏi

"Ran.....tớ.....xin lỗi !"

"Aoko ?"

"T...tớ đã không tin cậu. Tớ nghĩ cậu đã thích Kaito, tớ xin lỗi !"-Giọng Aoko rưng rưng

Ran đi đến vỗ vai cô bạn an ủi như không có chuyện gì, Ran rất ít khi giận ai và cô luôn coi trọng lời hứa. Cô đã hứa với Aoko là không thích Kaito thì tuyệt đối cô sẽ không thích cậu ấy.

Cả hai cùng nhau đi về, Aoko có vẻ bất ngờ vì con đường này dẫn đến nhà của Shinichi. Càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhà của Ran nằm sát bên anh.

"Cháu về rồi !"-Ran vui vẻ thưa.

Từ trong nhà bếp, bác Agasa chạy ra. Aoko cúi đầu chào bác rồi vui vẻ thưa. Từ trong bếp tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạc.

"Oa, mùi gì mà thơm quá ~~"-Aoko khen

"Bác Agasa, bác ở ngoài này thì ai đang nấu ăn trong bếp ?"-Ran nghiêm giọng hỏi.

"À là Shinichi ấy. Hôm nay ta mời thằng bé qua đây ăn trưa mà cháu lại về trễ nên nó đã vào bếp nấu ăn luôn. Là món thịt bò hầm phô mai đó !"-Bác Agasa vui vẻ nói rồi còn phấn khích nữa mà có ai ngờ mặt Ran biến dạng đến mức nào.

"Cái gì ? Thịt bò ?"-Ran hét lên, tưởng chừng cái căn nhà này nứt ra làm đôi rồi chứ.

Chưa để bác Agasa trấn tĩnh lại, Ran đã phi nhanh vào bếp trong sự ngạc nhiên đến tột độ của Aoko. Trong bếp, Shinichi đang đứng trước nồi thịt bò hầm tỏa hương thơm lừng. Thấy Ran bước tới, Shinichi ra vẻ cao cả, lên giọng nói :

"Ê, cô đi đâu từ sáng giờ thế hả ? Có biết là nếu cô không về thì bác Agasa đã chết đói lâu rồi. May mà tôi qua đấy nhé !"

Ran cúi đầu, mặt đỏ như quả cà chua, răng cắn chặt vào môi như đang kìm nén cơn giận. Rắc...rắc....Bàn tay Ran bóp chặc nghiến răng cô nói :

"Cậu...chết với tôi !"

Bốp...bốp...binh !! Một loạt âm thanh hỗn độn phát ra, Aoko và bác Agasa chạy vào thì thấy Shinichi đang ôm mặt nằm dài trên đất còn Ran thì như mất kiểm soát. Hướng chiếc mui vào Shinichi cô hét lớn :

"Thứ nhất, cậu có biết cục thịt bò đó tôi đã để dành bao nhiêu tiền để mua không ? ( là thịt bò loại thượng hạng ấy !) Thứ hai, tôi đã cảnh cáo cậu đừng lại gần bếp của tôi mà ? ( chuyện này xảy ra sau vụ con cá ) Và thứ ba, CẬU BỊ THƯƠNG SAO LẠI ĂN THỊT BÒ ?"- Câu cuối cùng cả Ran cô đã "gởi gắm" toàn bộ cơn thịnh nộ vào.

"Shinichi, cậu bị thương à ?"-Aoko hỏi

"Ừm, chuyện ở hiện trường hôm trước đó."

Để tránh mặt Shinichi, Ran đưa ra một câu nói hết sức là quen thuộc.

"Cháu không muốn ăn, cháu lên phòng đây !"-Ran đùng đùng bỏ đi.

Aoko đỡ Shinichi đứng dậy. Nào ngờ chuyện lại tệ hơn nữa.

"Hừm, vết thương của cậu cũng nặng đấy. Tuy chỉ là đường chém nhẹ nhưng sâu đến 0.3cm, dễ bị nhiễm trùng. Thảo nào Ran giận thế !"

"Hừm, Shin à, cháu không được ăn thịt bò đâu đấy, cả hải sản nữa. Phải biết kiên cữ nếu không sẽ để lại sẹo !"

"......"

Vì đã gây thương tích cho nhiều người nên Aoko khá rành chuyện này

Cả ba vào bàn ngồi ăn cơm ( tất nhiên không có Ran ), Aoko cứ bồn chồn không yên, lo lắng rồi không ngừng hỏi bác Agasa về tình hình của Ran. Bác Agasa cũng khá quen với chuyện này, bảo lát nữa mang đồ ăn lên cho Ran là được.

*Cốc cốc cốc

"Ran, là mình đây, mình vào nhé !"-Aoko mở cửa bước vào.

Ran đang nằm trên chiếc giường, có vẻ mệt mỏi. Aoko đặt tô cháo lên bàn. Lo lắng hỏi :

"Cậu không sao chứ ? Mình lo cho cậu lắm đấy !"

"Ừm mình không sao, hắn về chưa ?''

"Về rồi, bác Agasa bảo mình lên thăm cậu !"

Ran ngồi bật dậy, vặn người vài cái rồi thở dài.

"Cậu giả vờ à ?"

"Không ! Tớ giận thật mà, không muốn gặp hắn nên tớ mới trốn lên đây !"

Ran lấy tô cháo trên bàn và ăn một cách ngon lành.

"Aoko, tớ muốn nhờ cậu một chuyện cậu giúp tớ nhé ! Tớ muốn......."

"cậu có chắc là cậu muốn như thế chứ ?"

"Ừm, tớ suy nghĩ nghĩ kĩ rồi, tớ thực sự muốn như thế !"

"Được rồi, nếu cậu thực sự muốn như thế tớ sẽ tìm giúp cậu !"

Sáng hôm sau, Aoko đặt một chồng tờ rơi quảng cáo lên bàn Ran ! Cô cũng nhiệt tình quảng cáo giúp.

"Này nhé, cần người làm thêm theo giờ ở cửa hàng bánh ngọt. Cần người phụ giúp bán hoa. Cần tuyển nhân viên vệ sinh ca đêm. Cần người chăm sóc thú cưng. Cần nhân viên phục vụ theo giờ ở quán cà phê....."

"Dừng lại !"-Ran nói trong lúc Aoko đang quảng cáo dở.

''Làm việc tại quán cà phê ?"

Ran gật đầu. Chiều hôm đó, Ran và Aoko đến quá cà phê Lolita. Quán này ở gần trường học và may mắn thay Ran được nhận vào.

"Cảm ơn chị, em sẽ làm việc thật chăm chỉ !"-Ran cúi đầu cảm ơn chị chủ quán.

Hừm, mọi việc đã xong, chỉ cần bác Agasa đồng ý nữa là cô có thể bắt đầu đi làm. rồi. Nhưng Aoko thực sự không hiểu, bác Agasa đối xử rất tốt với Ran lại cho Ran tiền tiêu mỗi tháng tại sao Ran lại phải đi làm thêm.

Mọi chuyện đã xong, bác Agasa đã đồng ý cho Ran đi làm. Ngày đầu tiên của Ran bắt đầu vào một ngày đầu tuần. Cô làm từ 3 giờ chiều đến 8 giờ tối tuy xong việc khá trễ nhưng Ran không cảm thấy mệt, cô còn rất vui.

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên, trong những nhân viên đa số là những nữ sinh như cô điều này khiến Ran cẩm thấy không còn cô độc nữa. Cô thay đồ nhưng bộ đồng phục của cửa hàng khiến cô không dễ chịu chút nào.

Đúng như cái tên Lolita, cô mặt bộ đồ như một cô búp bê. Chiếc áo trễ vai màu đen để lộ bờ vai trắng nõn của cô. Chiếc váy ngắn đến đùi cũng màu đen lại có phần ren màu trắng. Chiếc tạp dề cột nơ ở cổ và chiếc nơ trắng rất to ở sau tạo điểm nhấn cho chiếc váy. Trên cổ cô cột một sợi ruy băng đen, hai cổ tay được trang trí như những cổ tay áo thông thường. Ran để mái tóc dài xõa xuống và một chiếc cái làm từ ren trắng. Điều cô khó chịu nhất ở đây là đôi giày cao gót màu đen. Nó cao gần cả tất che kín mũi chân lại và dây cột ở phần cổ chân. Thêm cặp kính nữa, trông Ran rất đáng yêu như trong truyện bước ra. À không, ta có thể gọi cô như bước ra trong một bộ phim từ thế kỉ 19 vì trên dưới cô đúng hai màu đen-trắng nếu không sở hữu đôi mắt tím và đôi môi đỏ thì có lẽ người ta tưởng thế thật.

Những bước đi đầu tiên với giày cao gót không quen, thêm chiếc váy ngăn cũn nữa làm việc đi lại của Ran thêm khó khăn. Bước ra phòng thay đồ, Ran thấy các nhân viên tụm bỗng dưng bu lại chỗ cửa kính như đang chờ đợi điều gì đó. Do bản tính hiếu kì vốn thừa hưởng từ người cha tướng quân, cô cũng nhanh gia nhập vào hội và xem có chuyện gì xảy ra.

Lát sau, một bóng hình quen thuộc đi tới, là Shinichi. Cậu ấy đang đi cùng Kaito và Aoko. Việc Shinichi xuất hiện như một chuyện bình thường vì đây cũng là hướng về nhà anh.

"Á, anh Shinichi kìa !"

"Anh ấy đẹp trai quá !"

Tiếng hò hét của các nhân viên nữ vang lên. Ran tò mò khi chỉ mình chị Kazuha, chủ quán vẫn giữ được bình tĩnh.

"Chị Toyama, chuyện này là sao ạ ?"-Ran tò mò hỏi

"À, cậu ấy là shinichi Kudo. Thần tượng của các nữ sinh này. Nghe nói họ thành lập một nhóm riêng để tỏ lòng hâm mộ, hình như cả nhóm đó đang góp tiền quỹ để mua quà cho thần tượng vào tháng năm tới."-Chị Toyama giải thích.

À, thì ra là thế. Họ là một nhóm fan của Shinichi, thảo nào họ hò hét và vui mừng như bắt được vàng.

Cùng lúc đó......

"Nè, Ran đang làm thêm ở quán này nè. Chúng ta vào thăm cậu ấy chứ nhỉ ?"-Aoko chỉ tay vào quán cà phê.

"Ừm, cũng được !"-Kaito vui vẻ trả lời.

Cả ba chuẩn bị bước vào thì đám nhân viên đã sắp thành một hàng dài,

"Xin chào quý khách, chào mừng đến với quán cà phê Lolita !"-Đám fan nữ đồng thanh chào.

Cả ba đi đến một bàn gần cửa kính và ngồi xuống.

"Oa, đồng phục quán này cũng dễ thương quá chứ ! Không biết Ran mặc sẽ thế nào nhỉ ?-Kaito mơ mộng

Bốp !!!-chưa mơ xong thì Aoko đã đấm vào lưng cậu một cái đau điếng.

"Quý khách dùng gì ạ ?"-Một cô nhân viên đi đến, cô ta là Lunar Hatdola nhóm trưởng nhóm fan của Shinichi.

"Xin lỗi, chúng tôi tới tìm bạn !"-Shinichi lạnh lùng nói

Ran từ trong nhà bếp bước ra, tay bưng nước ra đặt lên bàn. Ran vừa đi ra khiến cả ba nhìn cô kinh ngạc.

"Ran, cậu dễ thương quá đi !"-Aoko suýt xoa khen ngợi

Mọi người nhìn chằm chằm vào Ran nhưng có một người đang ngây ngất trước vẻ đáng yêu của cô

"Ừm, Ran như nhân vật truyện tranh ý ! Đẹp tuyệt vời, kiểu này thì Aoko thua xa !"-Kaito nói

"Ừm, đẹp gì chứ các cậu nhìn này trông cô ta như từ một bộ phim ở thế kỉ 19 bước ra vậy, gì mà hai màu đen trắng thêm cả cặp kính nữa trông chẳng ra làm sao cả !"- Shinichi.

Bốp Bốp

Một số tạp âm lại phát ra, Shinichi và Kaito ôm cục u trên đầu khẽ rên lên

"Shinichi !!! Cậu có cần nói quá đáng thế không ggggggggg???-Ran hét lên và cùng lúc đó Aoko cũng nói một câu tương tự :

"Kaito !!! Ai cho cậu nói tớ như thế hả aaaaaaaa???

Hai giọng nói như hai khẩu đại bác làm các chàng trai xa sẩm mặt mày.

"Các cậu muốn uống gì ?"

"Nước trái cây, cảm ơn cậu!"-Kaito lên tiếng

"Tớ uống sinh tố !"- Kế đó là Aoko, người cuối cùng là Shinichi, anh gọi cà phê.

Ran trở lại nhà bếp nhưng cô không biết rằng mới ngày đầu tiên đi làm Ran đã tạo ấn tượng không tốt với mọi người

"Con nhỏ đó là ai, sao lại nói chuyện với anh Shinichi thế kia ?"

"Lại còn gọi tên và đánh anh ấy nữa ?"

"Sao anh Shinichi lại cười với cô ta ?"

Toàn bộ nhân viên đều nhìn Ran với ánh mắt rực lửa trừ chị Toyama chủ cửa hàng.

Lát sau, Ran từ trong bếp bước ra, bưng đồ uống cho các bạn của mình.

"Đây là đồ uống do mình pha. Các cậu uống thử đi !"

Kaito và Aoko ai cũng khen ngon chỉ riêng mình shinichi, anh vẫn im lặng.

"Shinichi, sao vậy ? Không ngon à ?"

"Không, ngon lắm. Chà, Ran nhà ta có nghề tay trái rồi nhỉ, sau này rủi mà có thất nghiệp thì cũng không sợ không có cơm ăn !"-Shinichi cười gian xảo

Bốp !!!

Cục u thứ hai hiện lên trên đầu anh, Ran nổi giận bỏ vào bếp.

"Cho chừa !!"-Aoko và Kaito đồng thanh.

Ngày làm việc đầu tiên của Ran diễn ra khá suôn sẻ. Cô còn lấy được cảm tình của chị chủ quán và một số khách hàng nhưng....những nhân viên khác không hề ưa Ran. Từ sau ngày hôm đó, ngày nào nhóm của Aoko cũng đến tìm Ran và nói chuyện với cô.
Hôm nay trong lúc đi rửa tay, Ran bắt gặp Lunar và đàn em của cô ta trong đó.

"Ran Mori !!"-Lunar nói trong tức giận

"Tôi đây !"

"Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn lại gần anh Shinichi của tao tao sẽ không tha cho mày đâu !"

Sau lời cảnh cáo, Lunar và đàn em của cô ta đi mất. Ran đã sớm đoán ra được chuyện này nên cũng không lo sợ lắm.

Tiếng chuông trường vang lên, Ran về lớp. Mặc cho những lời hỏi thăm, cô vẫn im lạng suốt ngày hôm đó !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro