chap 10
Chap 10
Ran quay mặt lại, tên hung thủ đang lao tới tay cầm con dao. Ran ngã về phía sau, như một phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên đỡ và thu cổ lại. Con dao lao thẳng tới rất nhanh, cô nhắm chặt đôi mắt lại chờ đợi nhát dao đó. Mũi dao ngày càng gần hơn, gần hơn.
10cm
5cm
3cm
1cm. Nó dừng lại, mũi dao cách cổ 1cm. Nhưng không phải cổ cô, mà là của.....
"Shinichi ?!"-Ran từ từ mở mắt.
Thân hình nhỏ bé của cô được ôm gọn trong lòng anh. Tay anh choàng qua vai cô giữ lấy bên vai đang run rẩy ấy. Cô tựa đầu vào một bên cánh tay anh. Cô ngước lên nhìn gương mặt anh, đôi mắt xanh nghiêm nghị nhìn thẳng về con dao đang hướng thẳng về cổ mình. Một cánh ta giữ lấy tay hung thủ, khống chế con dao đang vùng vẫy. Tên hung thủ cố giựt lại cánh tay nhưng bị anh giữ lại. Dùng chút sức manh cuối cùng, hắn xoay cánh tay, lưỡi dao lướt nhanh qua cổ anh. Anh lật tay lại, tên hung thủ bị ngược tay, không thể kháng cự được đành đầu hàng. Ba, bốn cảnh sát ở xung quanh đó chạy tới, khống chế tên hung thủ.
Anh buông cô ra, lạnh lùng nhưng có chút quan tâm, anh hỏi :
"Cô không sao chứ ?"
"Tôi không sao, còn cậu ?"
Anh gật đầu, rồi bỏ vào nhà vệ sinh. Aoko chạy tới, nắm tay Ran lo lắng hỏi :
"Ran, cậu không sao chứ ? Có bị tương ở đâu không ?"
Ran mỉm cười nhẹ, cô lắc đầu. Từ phía cửa, thanh tra Nakamori đi tới, vỗ vai Aoko :
"Con gái, về nhà thôi. Ba sẽ đưa con về !"
Aoko có vẻ lo lắng, cô nhìn Ran :
"Nhưng...."
"Không phải lo cho tớ, cậu về đi. Tớ tự về được mà !"
Mặc dù không muốn nhưng Aoko cũng phải theo ba về nhà. Lần lượt, mọi người trong quán ra về, trong không gian yên tĩnh bây giờ chỉ còn lại mình Ran. Lát sau, Shinichi bước ra, anh hỏi :
"Aoko đâu ? Lúc nãy cậu ấy còn ở đây mà ?"
"Cậu ấy cùng ngài thanh tra đi về rồi !"-Ran nói bằng giọng nhỏ nhỏ.
Anh bước tới, đối diện với cô. Cúi xuống ngang cô, anh nói :
"Về nhà thôi, tôi đưa cô về !"
Cô gật đầu rồi theo anh về.
Trên con đường về nhà chỉ có bóng dáng hai người. Họ đi cùng nhau nhưng lại giữ khoảng cách với nhau. Không nói lời nào, thỉnh thoảng họ liếc nhìn nhau nhưng lại thu ánh mắt lại và đỏ mặt. Tiếng bước chân cứ đều đều như thế cho đến khi dừng lại. Nói đúng hơn là chỉ một người dừng lại.
"Ran, cô sao thế ? Không khỏe à ?"
Cô lắc đầu, ngước mặt lên nhìn cậu. Ánh mắt thể hiện sự lo lắng, cô hỏi :
"Sao lúc nào cậu cũng giấu tôi thế ? Cậu bị thương sao không nói ? Cậu tưởng mình oai lắm à ?"
Shinichi ngơ ngác nhìn. Cô tiến đến chỗ anh, kéo chiếc áo vest sang một bên để lộ chiếc áo sơ mi trắng và vệt máu nhỏ.
"Tôi xin lỗi, tất cả là tại tôi nên cậu mới bị như thế này.Tại tôi lanh chanh nói chuyện đó ra nên mới làm cậu bị thương. Tôi thực sự xin lỗi ! "-Ran nói, giọng cô run run như sắp khóc.
Anh vuốt mái tóc cô, lau đi giọt nước mắt ở trên má. Nở một nụ cười ấm áp, anh nói :
"Đâu phải lỗi của cô, điều cô làm là đúng nên cô không cần phải trách mình !"
"Nhưng cậu...."
"Tôi không sao, chỉ là viết thương ngoài da !"
"Cậu về nhà tôi đi, tôi sẽ băng lại cho cậu xem như là xin lỗi."
Anh và cô cùng đi về, nhưng họ không ngờ rằng về đến nhà thì.....
Ran thân mến.....
Ta vừa nhận điện thoại của bạn, ông ấy bảo ta sang nhà chơi rồi ăn cơm tối. Tối nay ta về trễ nên cháu cứ ăn cơm trước đi, không cần phải chờ ta.
À, đừng giận ta nhé !
bác Agasa
Khỏi nói chắc mọi người cũng biết Ran giận thế nào rồi nhỉ. Cô bóp nát tờ giấy trong lòng bàn tay, đôi mắt rực lửa, cô nghiến răng nói :
"Bác lại kiếm cớ đi nhậu chứ gì ? Đợi nhận giấy khám sức khỏe kì này bác biết tay cháu !"
Phải nói từ khi Ran đến sống cùng bác Agasa cô đã kiêm luôn vai trò thứ hai là y tá riêng. Ran không thể chịu nổi việc sức khỏe của bác ngày càng giảm nên cô đã không cho phép bác đi ăn ngoài. Vì thế mà dòng tin nhắn có đề câu "Ran thân mến" rất khách sáo như vậy.
Ran quay lại nhìn Shinichi, anh nói :
"Được rồi, tôi tự làm cũng được, cô về nhà đi !"
"Không ! Không được. Vào nhà đi, tôi băng lại cho cậu, không cần bác ấy !"
Ran bảo Shinichi lên phòng mình, còn cô thì đi lấy hộp sơ cứu. Bước chân Ran dừng lại ở cửa, cô nghĩ ngợi một điều gì đó rồi đỏ mặt. Vặn tay nắm cửa, cô bước vào. Anh đang ngồi trên giường, phần cổ áo đã thấm nhiều máu hơn, chiếc áo vest đặt bên cạnh. Cô đặt hộp sơ cứu lên bàn, kéo ghế lại gần anh cô hít một hơi thật sâu rồi nói :
"Cởi áo ra !"
shinichi ngạc nhiên hỏi lại :
"Gì cơ ?"
"Tôi bảo cậu cởi áo ra, cậu không cởi thì sao mà băng lại được ?"
Anh đỏ mặt, đứng bật dậy anh nói :
"Tôi về đây !"
Cô cũng đứng dậy, kéo anh lại. Anh ngã xuống giường, cô ngồi xuống cạnh anh tay nắm lấy hai cổ áo định mở chiếc nút trên cùng nhưng anh giữ hai tay cô lại. Cô ngước mặt lên nhìn anh, lúc này mặt cô chỉ cách anh khoảng 5cm. Ran đỏ mặt, anh buông lỏng hai tay ra và Shinichi cũng vậy. Anh ngồi dậy, mở những chiếc nút trên cùng anh nói :
"Dần dần tôi cảm thấy cô ép tôi chứ không phải là giúp tôi đâu. Sao mà chẳng có chút thành ý gì hết !"
"Tôi xin lỗi !"
Từng chiếc nút cởi ra nhưng lộ thêm phần nào cơ thể của anh. Đầu tiên là bờ vai rộng kế đến là bờ ngực vững trãi, hai cánh tay và cuối cùng là cơ bụng. Tuy thân hình này không được gọi là vạm vỡ nhưng lại có sức hấp dẫn đến kì lạ.
Ran đang mơ mơ màng màng thì bị anh gọi, cô như tỉnh mộng. Bắt đầu băng vết thương cho anh.
Mùi thuốc sát trùng bốc lên nồng nặc. Miếng bông ẩm được Ran chấm cẩn nhận vào vết thương của anh. Tuy không sâu nhưng cũng có thể nhiễm trùng. Bàn tay cô ân cần, chậm rãi chạm nhẹ vào những vết thương. Cô không biết là đã có một người nào đó đang nhì cô rất chăm chú.
"Mặt tôi dính gì à ?"
Cô hỏi anh nhưng vẫn chăm chú nhìn vào vết thương.
"Sao cô biết tôi bị thương ?"
Vẫn nhìn vào vết thương, cô nói :
"Cậu tưởng vào nhà vệ sinh rửa đi vết máu rồi dùng khăn tay băng lại là giấu được tôi à ? Sao cậu phải giấu, sao không nói cho tôi biết ?"
"Tôi không muốn cô lo lắng !"
Sau câu nói của anh, cô dừng tay lại. Cô như đứng hình, nhìn anh cô nói :
"Đồ ngốc, tôi có lo lắng cho cậu đâu !"
Anh phì cười :
"Nói dối, không phải đang lo lắng cho tôi sao ?"
Ran đỏ mặt, cô cãi lại :
"Tôi không lo lắng cho cậu, tôi chỉ thấy có lỗi vì những gì mình đã làm thôi !"
Cô lấy trong hộp ra một miếng gạt, cẩn thận đắp vào vết thương anh.
"Cảm ơn !"-Shinichi nói nhỏ
"Không cần cảm ơn, tôi nói là tôi thấy có lỗi nên mới làm thôi mà."
"Không phải, chuyện ở hiện trường kìa. Nhờ cô mà tôi mới có thể phá được vụ án đó đấy !"
Cô ngước mặt lên, ngạc nhiên hỏi :
"Tôi có làm gì đâu !"
"Sao không ? Cô nhớ lúc cô nói với tôi là để ý đến lão quản lí không ? Tôi thấy hắn có thái độ kì lạ đúng như cô nói nên nghĩ hắn có thể là hung thủ. Nhờ thế mà tôi có thể phá được vụ này một cách nhanh chóng."
"Vậy à"
"Nhưng sao cô....lại biết được hắn là hung thủ ? Lại còn biết cả về quá khứ của hắn ?"
Cô dừng tay, gương mặt có chút hoảng hốt. Làm sao mà cô có thể nói là do cô đọc suy nghĩ của hắn được.
"Có cần thiết không ?"
"Không, là do tôi tò mò thôi !"
"Là do trực giác, tôi nghĩ vậy !"
Vết thương đã được băng xong, anh chào cô rồi ra về. Sau khi anh đi khỏi cô thở dài, nằm phịch lên giường. Nghĩ ngợi điều gì đó, cô lấy khung ảnh trên bàn xuống, hỏi :
"Shiho, chị giải thích cho em với. Lúc nãy, tuy không phải là lần đầu cậu ta ôm em nhưng sao tim em đập nhanh quá vậy ? Em bị bệnh tim chăng ?"
Cô đứng dậy, đi ra ngoài ban công. Mặt trăng hôm nay tròn và sáng rực. Cô nhớ lại những lúc cùng Shiho trốn ba mẹ lên mái nhà ngắm trăng.
"Shiho, chị nhìn xem mặt trăng tròn và sáng chưa này. Hay là hôm nay em và chị lại lên mái nhà ngắm trăng nhé ? Em sẽ đợi đến lúc nữa đêm, giờ đó sẽ không ai thấy đâu !"
Nói xong, Ran đặt bức ảnh lên bàn rồi đi tắm.
Đã đến nữa đêm, Ran mở chiếc cửa dẫn ra can công. Gió lùa vào làm tóc và chiếc váy cô bay nhè nhẹ.
Cô lùi ra sau mấy bước, dang hai cánh tay ra cô nói :
"Wings !"
Từ phía sau lưng Ran phát sáng. Một vòng tròn hiện ra dưới chân cô với hoa văn kì lạ. Luồn ánh sáng dần ít lại, và biến mất, hiện ra sau đó là một đôi cánh trắng tuyệt đẹp.Ran chạy đến chỗ chiếc bàn học, cầm chiếc khung ảnh trên ray, cô mỉm cười :
"Đi thôi, Shiho !"
Ran chạy thật nhanh, nhảy lên thành bang công và làm động tác rơi tự do xuống đất. Đôi cánh dang rộng ra, và chuyện động nhè nhẹ khi Ran sắp tiếp đất. Ran lướt đi trên mặt đất, luồn lách qua những cái cây trong vườn. Duỗi đôi cánh thẳng ra cô bay thẳng lên nóc nhà. Cô hạ cánh nhẹ nhàng, mỉm cười :
"Shiho, chị thấy sao ? Mặt tăng đẹp lắm đúng không ?"
Ran cứ đứng mãi như thế, ngắm nhìn mặt trăng rực rỡ đêm đó.
Cùng lúc đó.....
Shinichi vừa gửi cho thanh tra giải thích về vụ án lúc nãy. Cũng đã hơn mười hai giờ, anh vặn người rồi ra ngoài ban công hóng gió. Vừa mở cửa, một cảnh tượng đập vào mắt anh bấy giờ là giữa mặt trăng tròn có một bóng đen kì lạ.
Nói đúng hơn đó là bóng dáng của một cô gái, mái tóc dài đang bay nhẹ nhẹ trong gió. Chiếc váy dài đến đầu gối. Cô ta có vẻ như là đang quay lưng về phía hướng mặt trăng, hai tay bắt sau lưng và đặt biệt hơn hết là cô ta có......
"Đôi cánh ?!"-Shinichi ngạc nhiên.
Anh tiện tay rút chiếc điện thoại trong túi ra và chụp lại khoảng khắc kì lạ này. Trông lòng tràng ngập những câu hỏi.
"Cô ta là ai, sao lại có cánh ? Chắc là cánh giả để tạo sự chú ý thôi. Người thì làm sao mà có cánh được !"- Lập tức, suy nghĩ của anh dẹp bỏ khi nhìn thấy cô gái kì lạ đó bay lên, đôi cánh chuyển động như động tác của một con chim bay trên bầu trời. Cô ta vỗ cánh rồi bay đi mất trước sự chứng kiến của shinichi
Tua lại đoạn hồi nãy.....
"Shiho, em biết gần đây có một ngon núi. Chị em mình đến đó nhé ? Chắc chúng ta sẽ thấy Tokyo về đêm khi ở đó đấy !"- Vừa nói hết câu, Ran dang rộng đôi cánh ra và bay lên giữa không trung.
"Đi thôi, Shiho. Em háo hức lắm rồi đây !"
Ran vỗ cánh rồi bay về phía ngọn núi. Mất hút sau màng sương đêm.
Sáng hôm sau.....
Kaito hẹn Ran nói chuyện riêng trên sân thượng, tất nhiên là Aoko và Shinichi không biết chuyện này nếu mà họ biết sẽ lớn chuyện.
"Ran, tớ đã kể về cậu cho ba tớ nghe. Ông ấy bảo muốn gặp cậu !"
"Mình sao ?"
"Ừm, chủ nhật này cậu sang nhà tớ nhé, tớ sẽ cho cậu địa chỉ."
''....."
"Đừng lo, chỉ hỏi thăm vài điều thôi !"
"Ừm được rồi !"
------------------------------ Đôi điều au muồn nói ------------------------------
Au sẽ ra ngoại truyện cuối fic này nha.
vì hiện tại au chỉ mới nghĩ đc một ít về cái ngoại truyên (-.-")
sorry mọi người :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro