P40
Phát tiết hết thảy, Irene cuối cùng cũng cảm thấy ổn hơn. Đứng dậy lau vệt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, trưởng phòng Bae cố điều tiết cảm xúc thật tốt, xoay người trở về phòng.
Chầm chậm mở cửa bước vào, mọi người trong phòng đều hiểu ý mà tránh sang một bên. Irene nhìn Seulgi, nước mắt vừa rồi cứ ngỡ đã khóc cạn, phút chốc lại tràn đầy khóe mắt. Khó khăn nhấc đôi chân nặng trĩu, khoảng cách từ cửa đến giường Seulgi sao mà xa quá, Irene muốn đến bên cạnh con Gấu thật nhanh, nhưng đôi chân lại chẳng nghe theo lời cô, cứ lì lợm chẳng chịu bước tiếp. Seulgi nằm ở kia, đôi mắt tràn ngập chờ mong, cánh tay vẫn còn ghim kim tiêm cố sức nâng lên, hướng về phía Irene.
Irene cũng không thể tiếp tục chần chờ nữa. Một bước, hai bước, ba bước. Không bước nổi nữa, đôi chân giống như đang đeo gông, đôi mắt nặng trĩu, mọi thứ đột ngột xoay vòng, xung quanh bỗng chốc tối sầm, thứ cuối cùng mà Irene cảm nhận được chính là đôi tay ai đó vươn ra đỡ lấy cô cùng ánh mắt hốt hoảng của Seulgi hướng về phía cô.
________________________________
-- Joohyun, em đi đây!
-- Không...Seulgi...Seulgi...
Seulgi cứ thế đi càng ngày càng xa, cho dù Irene có cố gắng thế nào, cũng không thể với được. Tuyệt vọng, đau đớn, nhưng mọi thứ cứ dần dần mờ đi. Đến cuối cùng, ngay cả hình bóng của Seulgi, cũng chẳng thấy đâu nữa.
Giật mình mở mắt, hơi thở gấp gáp, trái tim đập liên hồi, cảm giác sợ hãi vẫn đang quấn quanh, lồng ngực trái đau nhói cho Irene biết cô đã đau đớn như thế nào khi nghĩ rằng mình sắp mất đi Seulgi.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến Irene nhíu mày. Irene cứ ngỡ mình đã quen với cái mùi "tàn nhẫn và vô cảm" này rồi, thì ra là chưa. Irene đoán, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào có "cảm tình" với cái mùi này được.
Đột nhiên nhớ đến những gì mình vừa mơ thấy, Irene vội vàng bật dậy, Seulgi của cô, cô phải đi tìm đồ ngốc của cô.
-- Joohyun...
Nhưng chẳng cần tìm kiếm đâu xa, tiếng gọi quen thuộc vang lên, Irene nghiêng đầu theo tiếng gọi kia. Con Gấu ngốc nằm cạnh giường cô, trông vẫn còn yếu lắm, giọng nói mỏng manh, vậy mà còn cười với cô nữa chứ. Có lẽ là vẫn chưa ngồi dậy được, nếu không, phỏng chừng con Gấu đã xông qua ôm lấy cô rồi.
Cố gắng bước xuống giường, bên cạnh Seulgi lo lắng nhìn thấy lập tức kêu lên:
-- Chị đừng ngồi dậy, chị vẫn chưa khỏe đâu.
Lúc này Irene mới ý thức được rằng cô hình như là đã ngất đi, có lẽ vì mệt quá, không chống đỡ nổi nữa nên mới ngất đi như thế.
Nhưng mà, mặc cho Seulgi kêu gào, Irene vẫn làm theo ý mình. Giở chăn, xuống giường, xỏ dép, đi đến cạnh người kia. Ngay khi Irene vừa đến bên cạnh, Seulgi đã vội vươn tay nắm lấy tay Irene, lúc này, con Gấu mới có thể yên tâm.
-- Joohyun...
-- Đừng nói!
Irene nhìn Seulgi, sau đó vươn tay vuốt tóc cho con Gấu, rồi cúi người, trao cho Seulgi một cái hôn cạnh khóe môi. Gương mặt này, hơi thở này, giọng nói này, Irene cuối cùng đã có thể cảm nhận được một cách chân thật nhất rồi. Không cần phải tưởng tượng cảnh khi thức giấc, Seulgi sẽ mỉm cười với cô nữa rồi, không cần phải mơ đến cảnh Seulgi sẽ ôm cô vào lòng nữa rồi, vì giờ đây, tất cả những điều đó, Seulgi sẽ chính tay thực hiện. Con Gấu sẽ mỉm cười ôn nhu với cô, sẽ ôm cô vào lòng, thậm chí sẽ trao cho cô những nụ hôn ấm áp vào mỗi sáng. Giờ Irene có thể yên tâm hưởng thụ những điều này mà chẳng cần lo rằng, khi tỉnh giấc, mọi thứ sẽ biến mất nữa rồi...
Cảm nhận được ẩm ướt trên mặt mình, yết hầu Seulgi lập tức nghẹn lại, Joohyun của cô, cô ấy lại khóc rồi. Cái hôm cô tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt sưng húp kia, cô đã biết Joohyun của cô đã khóc nhiều như thế. Vậy mà khi nhìn thấy cô, đôi mắt kia lại đong đầy nước mắt. Lúc đó, cảm giác đầu tiên nảy lên trong lòng Seulgi chính là đau lòng. Joohyun của cô, từ khi gặp cô, nước mắt của cô ấy cứ rơi càng ngày càng nhiều. Thậm chí Seulgi nghĩ rằng, nước mắt hai mươi mấy năm qua của cô ấy, cũng chẳng thể nhiều bằng nước mắt cô ấy đã rơi từ khi gặp cô. Seulgi luôn miệng nói rằng cô sẽ bảo vệ Irene khỏi mọi tổn thương, vậy mà chính cô lại hết lần này đến lần khác tổn thương cô ấy, khiến cô ấy đau lòng. Kang Seulgi đúng là cái đồ người yêu không hợp tiêu chuẩn mà...
Chầm chậm nhắm mắt cảm nhận chiếc hôn ôn nhu từ Irene, lén lút để giọt nước mắt đọng trên khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm ướt gối đầu.
Ổn rồi, tất cả đã ổn rồi. Không cần lo lắng nữa, không cần đau lòng nữa. Mọi chuyện thật sự đã ổn rồi...
____________________________
Phòng bệnh 102, Seulgi thư thả tựa lưng vào thành giường, hưởng thụ việc được trưởng phòng Bae đút thức ăn cho. Hiếm khi Irene mới dịu dàng với Seulgi như thế, nên nhân cơ hội này, Seulgi phải tận hưởng cho bằng hết.
Hai ngày trước, trưởng phòng Bae đã được xuất viện. Bác sĩ bảo chị ấy bị kiệt sức, cộng với những vết thương không được chăm sóc kĩ nên mới bị ngất đi thế. May là cuối cùng cũng không sao. Seulgi có bảo trưởng phòng Bae nên về nhà nghỉ ngơi, vì chị ấy còn phải đi làm nữa. Nhưng Irene nhất định không chịu, cứ khăng khăng làm theo ý mình, ở cạnh chăm sóc Seulgi.
Thật ra, hôm trước umma Bae có đến tìm cô. Lúc đó Irene đang ở công ty, chỉ có mỗi Seulgi cùng umma Kang ở bệnh viện. Không hiểu sao khi nhìn thấy umma Bae, umma Kang lại không nổi đoá như mọi ngày mà chỉ liếc nhìn umma Bae một cái, sau đó thức thời rời đi.
— Cô Kang cứ nằm đi!
Seulgi định ngồi dậy chào umma Bae, nhưng bà ấy đã kịp thời ngăn con Gấu lại.
Umma Bae thong thả đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Khác với vẻ khó gần thường thấy, hôm nay, umma Bae lại khoác lên người vẻ điềm đạm nhẹ nhàng đến lạ. Umma Bae nhìn Seulgi, sau đó từ tốn cất lời:
— Ta nghĩ, có lẽ ta không thật sự hiểu Joohyun bằng cô.
Seulgi không nói, con Gấu chỉ im lặng lắng nghe. Có lẽ, umma Bae cũng không muốn Seulgi xen vào câu chuyện của bà.
— Từ nhỏ, con bé đã luôn khiến ta tự hào. Nhưng ta luôn kỳ vọng ở con bé nhiều hơn thế nữa. Vì ta muốn, con bé thật nổi bật trước mọi người.
Umma Bae nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, âm giọng đều đều:
— Không phải ta muốn mọi người ngưỡng mộ ta. Ta chỉ muốn Joohyun trở thành người tốt nhất.
Seulgi nghĩ, lúc này con Gấu có thể hiểu được những gì umma Bae nói. Bởi vì umma của cô cũng đã từng nói thế với cô. Umma muốn con Gấu trở thành một người tài giỏi, vì chỉ như thế, con Gấu mới có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân khi không có umma. Nhưng umma cũng đã nói, so với chuyện đó, umma muốn con Gấu hạnh phúc hơn. Seulgi không cần phải hoàn hảo nhất, nhưng Seulgi phải thật hạnh phúc, điều đó mới khiến umma yên tâm.
Có lẽ, umma Bae cũng muốn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho Joohyun, nhưng bà ấy không biết điều đó lại vô tình tạo áp lực cho trưởng phòng Bae.
— Khi nó quen cô, ta đã sợ rằng mọi người sẽ bàn tán về nó, nói những điều không hay với Joohyun. Ta thật sự không muốn con bé bị tổn thương.
Umma Bae cũng giống như tất cả những bà mẹ trên thế gian này. Yêu thương con mình hết mực. Nhưng bà lại giấu những yêu thương đó vào lòng mà chẳng chịu nói ra để Irene hiểu. Đến cuối cùng, lại vô tình tạo ra khoảng cách giữa hai mẹ con.
— Khi con bé bảo nó yêu cô. Ta biết con bé lại động lòng rồi. Và lần này, còn sâu đậm hơn cả lần trước. Từ trước đến giờ, Irene luôn là một đứa rất quyết đoán. Một khi con bé đã nói ra, tức là nó đã suy nghĩ rất kỹ. Chuyện nó đã suy nghĩ kỹ, nó sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
— Joohyun, thật sự rất cứng đầu._ Seulgi mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ kiên cường của Irene lúc cả hai đối mặt với nhị vị phụ huynh. Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa bao giờ có ý định buông tay cả.
— Nhưng làm sao ta có thể chấp nhận việc đứa con mẫu mực của ta lại đi yêu một đứa con gái khác chứ?
Seulgi hiểu mà. Ngay cả khi mới bắt đầu động lòng với Irene, con Gấu cũng đã sợ hãi trưởng phòng Bae sẽ kì thị mình mà.
— Ta ra sức ngăn cản, chẳng thèm để tâm dù con bé có đau ốm. Bởi ta nghĩ, làm thế thì con bé sẽ quay đầu. Nhưng ta sai rồi. Mấy ngày nay nhìn thấy con bé lo lắng chăm sóc cho cô mà không thèm quan tâm đến sức khoẻ. Ta biết, ta thua rồi.
Umma Bae rời ánh nhìn khỏi cửa sổ, sau đó vươn tay nắm tay Seulgi, đôi mắt tràn ngập sự tin tưởng:
— Cảm ơn cô đã chẳng màn tính mạng mà bảo vệ Joohyun. Ta nghĩ Joohyun chỉ cần thế này thôi. Một người thương yêu nó hết mực và sẵn sàng bảo vệ con bé khi nó gặp nguy hiểm. Cô đã làm được rồi. Từ nay, con gái của tôi, giao cho cô!_ Umma Bae nghẹn ngào, hai mắt đỏ ửng. Tình yêu của bà dành cho Irene, thật sự rất lớn.
— Cháu sẽ!_ Seulgi nhìn umma Bae, khẳng định chắc nịch. Nếu là những chuyện khác, có lẽ Seulgi sẽ chần chừ mà suy nghĩ. Nhưng đối với chuyện này, Seulgi chưa bao giờ và cũng không bao giờ phải suy nghĩ. Bảo vệ Irene, đó là nhiệm vụ, là sứ mệnh của trái tim. Seulgi sẽ luôn đặt nó lên hàng đầu, cho dù ở bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa.
_______________________
— Đồ ngốc? Có nghe chị nói không?
Seulgi giật mình hồi thần, lập tức hỏi lại:
— Joohyun nói gì với em?
— Em ngơ ngẩn gì vậy?_ Irene vươn tay búng vào trán con Gấu, dùng giọng điệu trách móc hờn dỗi Seulgi.
— Em xin lỗi. Chị nói lại đi!
— Chị đang nói về chuyện của Sohee.
Nói mới nhớ, mấy ngày nay do sức khoẻ, Seulgi vẫn chưa đi thăm Sohee. Cô bé bị nặng hơn con Gấu, có khả năng sẽ trở thành người thực vật. Nghĩ đến cũng thật đáng thương, dù cô bé đã làm hại Seulgi lẫn Joohyun, nhưng đó cũng chỉ là do thật sự không được quan tâm. Seulgi cũng có một phần trách nhiệm.
— Cô bé sao rồi ạ?
— Vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng mẹ cô bé đã khai tất cả mọi chuyện. Bà ấy đã bao che cho Sohee. Suy cho cùng cũng là vì yêu thương con cái.
-- Uhm...
"Cốc cốc"
Cả hai lập tức ngẩng đầu khi nghe tiếng gõ cửa vang lên. Và Seulgi đã lập tức nhíu mày khi nhìn thấy người bước vào.
Một anh bác sĩ đúng chuẩn soái ca ngôn tình trong mấy bộ phim mà Seulgi thường thấy xuất hiện. Anh ta là hình mẫu lý tưởng của tất cả các cô gái trong bệnh viện này, bao gồm cả y tá lẫn bệnh nhân. Anh ta săn sóc mọi người rất dịu dàng và chu đáo, anh ta luôn nở nụ cười mê hoặc của mình mỗi khi nói chuyện với mọi người, anh ta thậm chí còn dành thời gian tâm sự với những bệnh nhân ở đây nữa. Điều quan trọng là anh ta vẫn còn độc thân. Do đó anh ta là niềm khao khát của tất cả phụ nữ ở đây.
Nhưng Seulgi thật sự xem anh ta không vừa mắt chút nào. Vì sao ư? Bởi vì anh ta có ý với Joohyun nhà cô!
Anh ta phụ trách thăm khám cho Seulgi kể từ khi con Gấu nằm ở đây. Nhưng mỗi lần vào khám, anh ta cứ liếc nhìn Irene khiến Seulgi vô cùng khó chịu. Trăm lần như một, lúc nào vào cửa anh ta cũng sẽ nhìn Irene một cái, sau đó mới đi đến khám cho Seulgi. Seulgi đã để ý rất kĩ, trung bình cứ 10 giây trôi qua, anh ta lại liếc nhìn Irene một lần, vẻ mặt thì lấm la lấm lét, trông vô cùng gian tà.
-- Joohyun ơi, chị đi lấy nước giúp em nha. Nước hết rồi._ Seulgi xoay sang Irene đang đứng mà nũng nịu, mục đích là muốn đưa Irene đi xa khỏi tầm mắt của tên bác sĩ kia. Chỉ còn một mình hắn ở đây, cô cũng dễ xử hơn.
Nhìn bóng Irene vừa khuất khỏi cửa, Seulgi lập tức đanh mặt, cao giọng:
-- Bác sĩ, tôi muốn xuất viện!
Anh bác sĩ lập tức ngẩng đầu nhìn Seulgi, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu tập trung vào bệnh án:
-- Tôi nghĩ cô Kang nên ở lại theo dõi thêm...
-- Không cần. Tôi thấy ổn rồi. Hôm qua bác sĩ trưởng khoa cũng bảo tôi có thể xuất viện được rồi._ Seulgi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, cứ ở đây không khéo có ngày tên này động tay động chân với Joohyun của cô thì khổ.
-- Ah...uhm...thế cũng được. Tôi sẽ bảo với y tá sắp xếp cho cô.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh ta khiến Seulgi càng thêm bực mình, chắc là tiếc lắm vì không được gặp Joohyun của cô nữa.
Sau khi đã khám cho Seulgi xong, anh bác sĩ kia xoay người rời khỏi, nhưng không hiểu sao, đi đến cửa lại chần chờ mà dừng lại.
Khi Seulgi định lên tiếng hỏi thì anh bác sĩ kia đột ngột xoay người, đi thẳng đến giường bệnh của Seulgi, dúi vào tay con Gấu một mảnh giấy nhỏ rồi nhanh chóng rời đi.
Lật mở mảnh giấy, trên đó chỉ có vỏn vẹn vài chữ "Tối nay, 9h, công viên bệnh viện!"
Hừ! Định nhờ cô đưa giúp cho Joohyun chứ gì, đừng có mà mơ!
Thấy bóng Irene lấy nước trở về, Seulgi vội vàng giấu mảnh giấy vào túi áo. Sau đó lập tức nở nụ cười với trưởng phòng Bae:
-- Joohyun, hay là tối nay chị về nhà nghỉ ngơi đi. Mai chị có cuộc họp mà._ Seulgi phải tìm cách đuổi Irene về mới được, để cô ấy ở đây, không khéo tên đó lại mò đến tận phòng rủ rê đi hẹn hò.
-- Được rồi, vậy em ở lại cẩn thận.
Seulgi khá ngạc nhiên khi Irene lại đồng ý dễ dàng như vậy, bình thường có bảo cỡ nào cũng không chịu về. Thế quái nào hôm nay mới chỉ đề nghị thôi mà cô ấy đã đồng ý ngay thế. Lạ thật! Nhưng mặc kệ, ngày mai cô xuất viện rồi, xa Joohyun một đêm cũng không sao. Quan trọng là phải để Irene xa khỏi tầm mắt tên bác sĩ "háo sắc" kia càng xa càng tốt.
___________________________________
9h30...
Công viên bệnh viện giờ này vắng tanh, chỉ còn vài bệnh nhân cùng người nhà cùng tản bộ. Seulgi cầm mảnh giấy trong tay, thong thả đi đến điểm hẹn. Dù gì cũng không phải hẹn cô, đến sớm làm gì chứ?
Irene đã ra về từ lúc hơn 7h, dường như cô ấy có việc bận, cô ấy về mà không kịp nói với Seulgi lời nào luôn.
Seulgi đã lượn hai vòng trước công viên rồi nhưng lại chẳng thấy ma nào, quyết định đi sâu vào trung tâm, Seulgi muốn xem tên đó rốt cuộc muốn giở trò gì để còn tiện mà dập tắt hy vọng của hắn luôn.
-- Chuẩn bị cũng không tồi!
Seulgi gật gù nhìn ngắm xung quanh. những dải đèn màu lấp lánh được treo trên cây, dưới chân cô, những ngọn nến được xếp gọn gàng, tạo thành một con đường dẫn lối Seulgi.
Seulgi cười khẩy, tên điên này, chưa biết ý tứ người ta thế nào đã bày biện một đống thế này, đợi chút nữa thấy người đến không phải là Irene xem tên đó xử lý thế nào.
Men theo con đường được thắp sáng bằng những ngọn nến, Seulgi nhìn thấy vị bác sĩ kia tay ôm một bó hoa hồng thật lớn, đứng bên trong một trái tim cũng được làm từ những ngọn nến. Và anh ta thì đang đứng đấy mỉm cười vô cùng dịu dàng.
Quyết định tăng nhanh bước chân đi đến trước mặt chàng bác sĩ kia, Seulgi muốn thay mặt Irene nói thật rõ ràng rồi nhanh chóng về phòng. Ở đây mọi người đang bắt đầu mang điện thoại ra quay rồi, khéo cô lại thành trò cười cho thiên hạ.
Thấy Seulgi càng ngày càng tiến gần về phía mình, nụ cười trên môi chàng bác sĩ cũng vì thế mà càng ngày càng tươi. Khi Seulgi đã bước đến trước mặt mình, không để con Gấu có cơ hội thốt ra bất cứ lời nào, chàng bác sĩ điển trai đã đưa bó hoa đến trước mặt Seulgi, sau đó dịu dàng lên tiếng:
— Seulgi-ssi, có thể cho tôi một cơ hội được chăm sóc Seulgi-ssi không?
Hàm của Seulgi bây giờ có thể nói là rơi xuống tận sàn rồi. Tình huống này, thật sự quá bất ngờ. Sao tự dưng đối tượng tỏ tình của anh ta lại trở thành Kang Seulgi chứ?
Rõ ràng lúc nào vào khám bệnh, anh ta cũng lén lút nhìn Irene, đôi khi anh ta còn mỉm cười nói chuyện với Irene nữa. Còn với Seulgi, ngoài những chuyện liên quan đến bệnh án, anh ta và Seulgi chưa hề nói với nhau câu nào. Thế sao bây giờ lại thành ra thế này? Tờ giấy lúc sáng, là đưa cho cô sao?
Thấy Seulgi không hề phản ứng gì trước lời tỏ tình của mình, chàng bác sĩ bạo gan nắm lấy tay Seulgi, mạnh dạn nói ra tất cả suy nghĩ của mình:
— Tôi đã để ý Seulgi-ssi ngay lần đầu tiên gặp mặt. Seulgi-ssi đáng yêu và thân thiện. Seulgi luôn hoà nhã với tất cả mọi người, Seulgi luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người cho dù Seulgi có đang bị thương đi chăng nữa. Tất cả mọi người đều yêu quý Seulgi, tại sao tôi phải là ngoại lệ chứ? Ngay cả khi Seulgi làm nũng, cũng khiến trái tim tôi không chịu được mà rung động. Seulgi, cho tôi một cơ hội được không?
Nghe tên này nói, Seulgi có cảm giác con Gấu sắp yêu bản thân mình luôn rồi. Sao cô lại không biết cô hoàn mỹ như thế nhỉ? Hèn gì Joohyun nhà cô đổ cô đứ đừ là phải rồi. Hí hí
Khụ...đây không phải trọng điểm!
— Khoan đã! Nhưng không phải người anh để ý là Irene sao?_ Seulgi ngạc nhiên hỏi lại chàng bác sĩ.
— Không có. Người tôi thích, chỉ có duy nhất mình Seulgi mà thôi. Vì Irene-ssi lúc nào cũng ở cạnh Seulgi, nên tôi mới khó mở lời với Seulgi.
Giống như sợ Seulgi hiểu lầm, chàng bác sĩ nhanh chóng giải thích tất cả mọi chuyện. Hoá ra anh ta nhìn Irene là vì trông xem khi nào thì Irene mới rời Seulgi một chút. Vậy mà sáng nay Seulgi lại còn tiếp tay cho tên đó đuổi Irene ra khỏi phòng nữa chứ. Má ơi~
— Seulgi! Cho tôi cơ hội nhé!
Chàng bác sĩ kia đột nhiên cao giọng, sau đó khom người ôm chặt lấy Seulgi, bộ dạng vô cùng chân thành. Mọi người xung quanh tay cầm điện thoại cũng bắt đầu ồn ào bảo con Gấu mau mau đồng ý.
Phần Seulgi thì đang ra sức đẩy cái anh bác sĩ kia ra, nhưng vì vết thương vẫn chưa lành hẳn, con Gấu hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Đột nhiên, Seulgi cảm nhận được có ai đó gỡ tay tên bác sĩ kia ra khỏi người Seulgi. Sau đó, chẳng chờ Seulgi kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. "Rầm" một cái, anh bác sĩ đã nằm một đống dưới sàn. Mọi người xung quanh cũng "đứng hình" vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
— Joo...Joo...
Khi Seulgi vẫn còn đang lắp bắp khi nhận ra Irene bất ngờ xuất hiện thì bóng trưởng phòng Bae đã nhanh chóng khuất sau cánh cửa bệnh viện.
Seulgi một tay ôm bụng một tay với theo Irene, hai chân cũng nhanh chóng gia tăng tốc độ mà đuổi theo.
Nhưng với một người hiện tại đang thân tàn ma dại như Seulgi thì làm sao có thể đuổi kịp "cỗ xe lửa" đang nóng hừng hực kia chứ. Đến khi con Gấu lết được đến cổng, Irene đã sớm rời đi rồi.
Nhanh chóng bắt vội một chiếc taxi ven đường, Seulgi bảo tài xế thẳng hướng nhà Irene mà chạy.
"King koong"
— Gấu unnie?
Yeri vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Seulgi xuất hiện trước cửa nhà mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, trên người vẫn còn mặc nguyên đồ bệnh nhân, vẻ mặt thì vô cùng lo lắng và hớt hải.
— Cho chị gặp Joohyun!_ Seulgi đưa tay ôm bụng, thở dốc hỏi Yeri.
— Joohyun unnie từ chiều đến giờ đâu có về. Chị ấy ở với chị mà?!?
Tiêu rồi tiêu rồi! Seulgi thật sự tiêu rồi. Mới vừa hoà hảo một chút lại có chuyện rồi. Joohyun bây giờ không thèm về nhà luôn rồi. Seulgi chết chắc rồi!
_______________________________
— Gấu unnie, chị ngủ chút đi. Vết thương của chị vẫn chưa lành hẳn đâu.
Yeri lo lắng bảo Seulgi đi nghỉ ngơi, cứ ngồi đợi kiểu này thì biết đến bao giờ.
— Chị không sao. Em vào ngủ trước đi._ Nhìn đồng hồ. Đã 12h rồi mà Irene vẫn chưa về, không biết là cô ấy đã đi đâu nữa.
"Cạch"
Seulgi lập tức chống tay đứng dậy khi nghe tiếng mở cửa, Yeri thấy vậy cũng đi đến đỡ Seulgi.
Irene vừa về nhà, nhìn thấy Seulgi khiến chân mày trưởng phòng Bae khẽ nhíu, bệnh hoạn thế còn chạy tới chạy lui. Nhưng Irene nhanh chóng bỏ qua sự lo lắng kia mà lướt qua Seulgi, đi thẳng về phòng.
— Joohyun..._ Seulgi tội nghiệp cất tiếng gọi Irene. Nhưng trưởng phòng Bae nào có thèm để tâm.
— Để em nói chuyện với chị ấy._ Yeri đỡ Seulgi ngồi xuống sofa, sau đó đi đến mở cửa phòng Irene.
— Joohyun unnie, đã khuya thế này, chị còn để Gấu unnie bệnh tật như thế ngồi ngoài sofa sao?_ Yeri tinh quái đánh trúng tâm lý của Irene. Con bé biết Irene rất đau lòng Seulgi, Joohyun unnie nhất định sẽ không để Gấu unnie thế này đâu.
— Em đau lòng như thế thì tự chăm sóc đi. Còn nữa, ngày mai chị không muốn thấy tên đó ở đây nữa. Em mà còn cho tên đó vào nhà lần nữa, thì cuốn gói theo tên đó luôn đi là vừa._ Irene nói rồi xách quần áo bỏ vào phòng tắm đóng sầm cửa lại khiến Yeri đứng cạnh bỗng không rét mà run.
"Em tận lực rồi, Gấu unnie à!"
________________________________
Hôm nay là ngày Seulgi chính thức đi làm trở lại, cũng tức là đã một tuần rồi kể từ ngày Seulgi xuất viện. Và cũng được một tuần Seulgi bị trưởng phòng Bae bơ đẹp.
Một tháng trời nghỉ bệnh lẫn nghỉ phép, may là nhờ có Irene đề xuất nên Seulgi mới không bị đuổi cổ khỏi công ty. Điều đó khiến Seulgi yên tâm rằng trưởng phòng Bae vẫn còn quan tâm cô nhiều lắm.
Seulgi vừa xuất hiện thì mọi người lập tức vây quanh con Gấu hỏi han quan tâm sức khoẻ các kiểu. Bên cạnh đó là những câu hỏi về cái clip tỏ tình "thảm hoạ" đang tràn lan trên mạng. Mọi người đều cho rằng Seulgi và Irene vì giành một chàng trai mà "đồng nghiệp tương tàn" khiến Seulgi phải đau đầu mỏi miệng giải thích cả buổi thì mọi người mới thôi.
Lại nhớ đến tên điên tỏ tình cô hôm nọ. Hôm xuất viện Seulgi đã phải giải thích mỏi cả mồm rằng cô đã có người yêu rồi và thậm chí cả hai người còn sắp kết hôn với nhau. Seulgi còn khoe cả "nhẫn cưới" cho tên đó xem và bảo rằng nhờ anh ta mà giờ thì con Gấu sắp mất người yêu đến nơi rồi. Có vẻ như cảm thấy có lỗi khi quá hấp tấp khi tỏ tình Seulgi trước đám đông như thế khiến "người yêu" Seulgi nổi giận, anh bác sĩ kia đã đề nghị rằng mình sẽ giúp Seulgi giải thích với "vị người yêu" cao cao tại thượng kia. Nhưng Seulgi đã lập tức từ chối. Để anh ta đến giải thích khác nào châm dầu vào lửa? Haizz
"Cộp cộp cộp"
Với kinh nghiệm bao nhiêu năm trời nhìn sắc mặc trưởng phòng Bae mà sống, chỉ thoáng nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, phòng kinh doanh đã ý thức được "mối nguy hiểm" đã xuất hiện. Chưa đầy nửa phút, cả phòng đã nhanh chóng giải tán, để lại một mình Seulgi bơ vơ trơ trọi giữa "dòng đời vắng lặng".
Irene bước vào, liếc nhìn Seulgi một cái, sau đó thẳng hướng về phòng mình.
Thật ra Seulgi đã biết trước sẽ có cảnh này rồi, Irene mà điên lên, bơ con Gấu đi thì vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Cả tuần nay ngày nào Seulgi cũng la liếm đến nhà Irene chực chờ trước cửa, nhưng đến cả sợi tóc của Irene con Gấu cũng không chạm được. Mỗi lần đến, Seulgi chỉ có thể ngồi bệch trước cửa mà đợi, vì Yeri bảo Irene đã có "lệnh" là không cho cô vào nhà. Seulgi cũng không thể làm khó Yeri, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhà đợi Irene về. Đến khi trưởng phòng Bae về nhà, chỉ cần nhìn thấy bóng Seulgi từ xa, Irene đã quay đầu bỏ đi, khiến con Gấu chẳng có lấy một cơ hội mà giải thích.
Umma Bae sau vài lần đến thăm con gái, nhìn thấy cảnh Seulgi ngồi chực chờ trước cửa như thế thì rũ lòng thương, đồng ý giúp con Gấu giải thích với Irene. Nhưng trưởng phòng Bae thì vẫn chỉ là trưởng phòng Bae thôi, cho dù có là ông trời thì cũng không nể mặt, huống chi là umma Bae. Cho nên đến cuối cùng, umma Bae chỉ có thể vỗ vai con Gấu rồi bảo con Gấu tự lo liệu mà thôi.
___________________________
— Cậu vẫn đang bị bơ đó hả?_ Wendy đi đến khoác vai Seulgi, giọng nói tràn ngập sự thương hại. Nhìn bạn thân bị "gái" phũ như thế, Wendy cũng "đau lòng" lắm chứ.
Seulgi không trả lời mà chỉ thở dài tuyệt vọng. Nhìn cánh cửa phòng đóng im ỉm, Seulgi thật sự rất muốn khóc. Seulgi muốn giải thích với Irene, nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt muốn giết người của Irene là Seulgi lại quắn quéo hết cả. Ngay cả mở miệng cũng không dám, nói gì đến giải với chả thích.
Nhưng!
Nếu bây giờ không năn nỉ giải thích thì đến đời nào mới làm lành với Irene được. Mà Seulgi thì thật sự không muốn Irene tiếp tục lạnh nhạt với con Gấu nữa. Khoảng thời gian thử thách vừa qua là quá đủ cho cả hai rồi.
Không được! Con Gấu phải dẹp nỗi sợ của mình sang một bên thì mới làm lành với Irene được. Seulgi không thể tiếp tục hèn nhát mà khiến mối quan hệ của cả hai đi vào ngõ cụt được. Không thể!!!!!!
Nghĩ là làm, Seulgi vung tay gạt Wendy sang một bên khiến Seungderp suýt ngã sấp mặt, sau đó một bộ hùng hùng hổ hổ tiến vào phòng Irene.
Không thèm gõ cửa cũng chẳng thèm lên tiếng báo trước, Seulgi cứ như thế xông vào phòng, nhưng Seulgi nào có biết bên trong phòng đang có người. Cửa vừa bật mở, Irene ngẩng lên, dùng đôi mắt "ám sát" của mình nhìn Seulgi, môi son khẽ mở, thì thầm với Seulgi hai câu vô cùng ngắn gọn và súc tích:
— Câm miệng và đi ra ngoài!!!
Và câu chuyện đi giải thích cùng người yêu của Seulgi đã kết thúc vô cùng bi thảm như vậy đấy.
Thấy Seulgi bộ dạng vô cùng thảm hại rời khỏi phòng Irene, Wendy lại tiếp tục la liếm đến bên cạnh Seulgi để "an ủi".
— Cậu cũng đừng buồn. Mà nói chung thì ai bảo cậu gieo hoa đào lung tung làm gì? Bị vậy thì cũng đáng lắm.
Seulgi ngay lập tức dành cho Wendy một ánh nhìn vô cùng "âu yếm". Có ai như nó không? Bạn bè đang đau khổ đến "chết đi sống lại" thế này mà nó còn lãng vãng ở đây một bộ "vui sướng khi người gặp hoạ" nữa chứ. Đúng là đứa bạn thân "cực phẩm" mà.
— Ahihi, mình đùa ý mà~_ Wendy nở một nụ cười vô cùng thảo mai với Seulgi, sau đó sắc mặt Seungderp bỗng nhiên đổi vẻ nghiêm trọng, nhìn Seulgi vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đanh lại, môi mím chặt, vỗ bốp một cái đau điếng vào vai con Gấu, cao giọng đầy quyết tâm_ Yên tâm! Quân sư Seungderp đã có cách cho cậu!!!
______________________________
— Xin chào trưởng phòng!
7h tối Irene mới về đến nhà. Vừa mở cửa bước vào, trưởng phòng Bae bị giật mình bởi tiếng chào đồng thanh của đám giặc nào đó vừa tràn vào nhà cô.
Yeri, Wendy, Joy và cái tên người yêu đáng ghét đang bị cô bơ cùng một đống đồ ăn thức uống không biết được "vận chuyển" vào đây từ lúc nào đang bày đầy trong phòng bếp.
Thấy sắc mặt "không được vui mấy" của Irene, Wendy khúm núm đứng lên "đại diện" cả bọn lên tiếng:
— Vì Seulgi vừa mới ra viện, để chúc mừng cậu ấy nên chúng tôi quyết định tổ chức buổi tiệc này.
— Vậy tại sao không tổ chức ở nhà người vừa ra viện ấy.
Irene ngay lập tức quăng lại một câu khiến cả bọn chẳng biết trả lời thế nào. Cũng may còn có thiên tài Wendy ở đây:
— Nhà Seulgi toàn là người già "neo đơn", cần được nghỉ ngơi.
Nghe Wendy nói vậy, Irene không nói thêm lời nào nữa, chỉ liếc Yeri một cái khiến con bé sợ toát mồ hôi, sau đó xoay người định về phòng.
— Irene unnie cũng ở lại đây chúc mừng Seulgi đi ạ. Chị là người yêu chị ấy cơ mà._ Thanh niên Joy lanh mồm lẹ miệng níu tay kéo Irene lại.
— Vậy sao? Tôi tưởng tôi bị đá lâu rồi.
Irene nhìn về phía Seulgi, nói xong câu kia, rồi cũng chẳng từ chối mà ngồi xuống bàn cùng mọi người.
Irene thả một câu khiến Seulgi ngồi bên cạnh mà mặt mày lúc xanh lúc trắng, đổ cả mồ hôi lạnh.
Mọi người bắt đầu bày thức ăn ra trong một tâm trạng vô cùng lo sợ. Bởi vì bên cạnh đang có một tảng băng toả ra áp suất âm cả nghìn độ.
— Gấu unnie, ăn tôm đi cho bổ.
Yeri vươn tay định bỏ vào chén Seulgi một con tôm, thế nhưng tôm chưa đến bát thì nửa đường đã bị ngăn bởi trưởng phòng Bae. Con tôm thuận thế rơi vào bát Irene. Seulgi chỉ có thể ngậm ngùi rút bát về.
— Vậy ăn thịt bò đi Seulgi!
Lần này đến lượt Wendy, Seungderp gắp một miếng thịt bò trong nồi định bỏ vào bát Seulgi. Nhưng miếng thịt lại một lần nữa bị Irene "cướp đoạt" giữa đường.
Và kể từ lúc đó, không ai dám hó hé gắp cho Seulgi bất cứ món nào nữa. Và bản thân con Gấu cũng chẳng dám động đến những món đó luôn. Suốt buổi, Seulgi chỉ dám ăn rau cùng nước lẩu.
— Tôi no rồi! Về phòng trước!
Irene bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy bỏ về phòng. Không để cho đám giặc kia có cơ hội hó hé bất cứ lời nào. Cả bọn chỉ biết nhìn nhau rồi bất lực thở dài. Trưởng phòng Bae thật quá khó trị!
________________________________
Tắm rửa xong, Irene cũng chẳng thèm ra xem đám giặc kia còn hay ở, chỉ nghe thanh âm huyên náo ngoài phòng khách, phòng Irene cách âm cũng khá tốt, thế nên cô cũng chẳng để ý nhiều, yên lặng lấy laptop ra làm việc.
Gõ gõ đánh đánh một hồi, đến khi Irene ngẩng đầu, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 12. Thanh âm huyên náo ngoài phòng khách đã dứt từ lúc nào.
Irene đứng dậy, xoay trái xoay phải, sau đó vươn vai một cái.
Cảm thấy cơ thể đã thoải mái hơn, trưởng phòng Bae mở cửa, định ra ngoài tìm chút nước uống. Và bãi chiến trường ngoài phòng khách lẫn phòng bếp khiến Irene muốn phát điên.
Trong bếp, thức ăn dư quăng bừa trên bàn, vương vãi cả ra sàn. Kệ bếp bày đầy nguyên liệu còn dư, trông vô cùng bừa bãi. Vỏ rượu vứt lung tung từ trên bàn xuống dưới sàn, kéo dài ra tận phòng khách. Chưa hết! Ở phòng khách cùng tràn ngập vỏ rượu, có vài chai uống dở còn đổ cả ra sàn.
Còn đám giặc kia thì mỗi đứa nằm vất vưỡng một góc. Yeri nằm vắt vẻo trên ghế sofa, ngủ nhắm mắt hả họng chả biết trời trăng mây nước gì sất, trên bụng là con bé Joy đè nửa thân trên, nửa thân dưới của nó thì đang quằn quại dưới sàn.
Seuldy còn "thắm thiết" hơn nhiều. Wendy nằm dưới sàn co ro cút rút, tay đang choàng lên eo Seulgi. Con Gấu cũng tình tứ không kém, cả người dính chặt lấy Wendy như bạch tuộc. Cả hai ôm nhau ngủ say sưa, miệng còn lầm bầm gì đó chả nghe được.
Irene không nói không rằng, bước đến chỗ Seulgi và Wendy, cúi người tách con Gấu ra khỏi Wendy, động tác vô cùng mạnh bạo.
Sau một hồi hao hơi tốn sức, Irene cuối cùng cũng tháo được "con bạch tuộc" Seungderp ra khỏi người Seulgi.
Đến lúc ngẩng lên, Irene mới giật mình phát hiện Seulgi đã tỉnh từ lúc nào. Và đang nhìn cô một cách vô cùng âu yếm.
Vừa quê vừa giận, Irene đứng dậy đi một nước về phòng. Seulgi đã biết trước sẽ có chuyện này, nên cũng vội vàng bò dậy chạy theo trưởng phòng Bae.
Vừa nãy con Gấu không hề uống rượu, đây chỉ là chiêu trò Wendy bày ra để dụ Irene vào tròng thôi. Vì tất cả mọi người, dù không nói ra nhưng ai cũng biết, rằng Irene lo lắng và quan tâm Seulgi nhiều đến mức nào. Chính con Gấu cũng biết được chuyện đó, nên khi nãy, Seulgi cố tình gắp tôm và bò để thử phản ứng của Irene. Vì lúc còn ở bệnh viện, Irene đã bảo Seulgi không được ăn hai thứ đó. Tôm sẽ gây ngứa vết thương và thịt bò sẽ hình thành sẹo lồi.
Vừa vào phòng, Seulgi đã nhanh tay khoá trái cửa phòng, sau đó bước đến ôm chầm lấy Irene mặc cho trưởng phòng Bae ra sức chống cự. Cảnh tượng này khiến Seulgi nhớ đến lần đầu tiên cô tỏ tình cùng Irene, cô cũng ôm cô ấy thế này, rồi bị cô ấy từ chối vô cùng phũ phàng.
Vốn dĩ Seulgi vừa mới lành vết thương, trưởng phòng Bae lại là người có võ, nên chỉ sau vài cú đẩy, Irene đã thành công đẩy bản thân ra khỏi vòng kiềm kẹp của Seulgi. Nhưng Irene lại ngay lập tức vươn tay đỡ lấy Seulgi khi nhìn thấy con Gấu đưa tay ôm bụng.
Seulgi ngay lập tức chớp lấy cơ hội, lần nữa kéo Irene vào một cái ôm khác.
— Bỏ ra!_ Lần này Irene không dám đẩy con Gấu nữa, chỉ có thể dùng lời nói hù doạ Seulgi.
— Joohyun tha thứ cho em đi. Em biết lỗi rồi mà.
— ....
Mỗi lần cả hai giận nhau, điều Seulgi sợ nhất chính là sự im lặng của Irene. Cô ấy đã im rồi thì việc cạy miệng cô ấy ra là một nhiệm vụ vô cùng gian nan.
Irene im lặng, nhưng Seulgi cảm nhận được rằng cô ấy vẫn đang cố đẩy con Gấu ra khỏi người cô ấy.
— Hôm đó là hiểu lầm...
Irene vẫn nhất mực gỡ cánh tay đang siết chặt lấy người cô ra.
— Joohyun...
Vẫn chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Irene đang dừng việc cự tuyệt Seulgi lại.
— Nghe em nói đi...
Chẳng đợi Seulgi nói hết câu, Irene đã gỡ tay con Gấu ra khỏi người mình, sau đó tìm cách đẩy Seulgi ra ngoài.
Được rồi, nếu Irene đã phũ với Seulgi "toàn tập" thế này, thì con Gấu chỉ còn một cách.
Gạt cánh tay đang cố đẩy mình ra khỏi phòng ra, sau đó Seulgi dùng sức đẩy ngã Irene xuống giường. Không cho Irene có cơ hội ngồi dậy, Seulgi đã vội tiến tới, đè lên người Irene, hai tay khoá chặt cánh tay Irene, nhắm thẳng môi Irene mà lao tới(=]]]])
Irene nghiêng người tránh né những nụ hôn của Seulgi, tay thì dùng sức đẩy Seulgi ra.
— Bụng em đang đau lắm. Chị mà cứ đẩy thế này, em không chịu nổi đâu.
Seulgi nói rồi cúi người xuống tiếp tục hôn Irene. Và con Gấu cảm nhận được rằng Irene đã không còn đẩy cô nữa, nhưng cô ấy vẫn nghiêng đầu tránh thoát những cái hôn.
Điều đó dường như không khiến Seulgi phiền lòng. Con Gấu vẫn kiên nhẫn trao những chiếc hôn chân thành nhất đến Irene.
Nhưng cho đến khi đôi môi đã bắt đầu sưng lên, Irene vẫn nhất quyết tránh né Seulgi. Và Seulgi quyết định dừng lại!
Nhìn Irene thật lâu, nhưng cô ấy lại nghiêng đầu chẳng thèm nhìn đến Seulgi.
— Vì em nghĩ tên đó có tình cảm với chị nên mới đến đó định phá đám. Em không biết rằng đối tượng của hắn lại là em.
— ...
— Em xin thề, em chưa bao giờ có ý định "kia" cả. Em thật sự chỉ không muốn tên đó đến gần chị thôi.
Seulgi lại mơ hồ cảm nhận được cánh tay đang bị cô khoá chặt kia lại bắt đầu rục rịch rồi. Irene vặn tay, cố tìm cách thoát khỏi đôi tay Seulgi. Và lần này, Seulgi đã buông Irene ra, để cô ấy ngồi dậy.
— Chị không tin em sao?_ Seulgi nhìn Irene, đôi mắt buồn thiu, hai tay buông thõng.
Irene nhìn Seulgi, sau đó không nói không rằng túm lấy cổ áo Seulgi, đẩy con Gấu xuống giường, đôi mắt toé lửa nhìn Seulgi:
— Tôi đã nói tôi ghét nhất người khác chạm vào người em mà.
— Em...
— Em lấy cớ đuổi tôi về để làm trò đó sao?
—Không...
— Sao em dám làm thế với tôi!
Tay Irene siết chặt lấy tay Seulgi đến trắng bệch, giọng nói ẩn ẩn lửa giận.
— Em cũng có tính sở hữu cao mà. Em cũng không muốn bất cứ ai đến gần chị cả. Chỉ là vì em ngốc nghếch, nên mới xảy ra chuyện như thế...._ Seulgi cũng cố gắng giải thích với Irene, nhưng có lẽ trưởng phòng Bae chẳng để lọt lời nào vào tai đâu.
— Vậy em có thể tuỳ tiện để người khác ôm em sao?_ Irene lập tức chất vấn Seulgi, đôi tay càng siết chặt tay Seulgi hơn.
— Em không có tuỳ tiện..._ Seulgi gắng sức giải thích với Irene.
— Em có! Em tuỳ tiện để người khác chạm vào người em!
Được rồi, em có!
Seulgi tự nhủ.
— Đó là hành động bất ngờ, em không trở tay kịp.
— Nếu em không đến, thì chuyện đó sẽ không xảy ra!
Cãi lý với Irene là chuyện tào lao nhất trên đời.
— Nói cho cùng là vì chị không tin em đúng không?_ Seulgi đột ngột cao giọng khiến Irene có chút giật mình. Trưởng phòng Bae lúc này lại bỗng nhiên lại chẳng biết nên cãi lại thế nào,
Seulgi đột ngột dùng sức nghiêng người, để Irene nằm sang bên cạnh cô.
— NẰM IM!_ Đây là lần đầu tiên Seulgi lớn tiếng với Irene, điều đó khiến Irene thoáng bối rối mà nằm im theo lời con Gấu.
Seulgi nhìn Irene thật lâu, sau đó vươn tay, nắm lấy tay Irene, cúi đầu, nhắm mắt đặt một nụ hôn vào tay Irene, rồi chầm chậm kéo tay trưởng phòng Bae, di chuyển xuống phía dưới. Dừng lại ở cái nơi "quan trọng nhất" kia của cô, nhẹ giọng thì thầm:
— Bây giờ em sẽ khiến chị tin em, được không?
— Seulgi...
— Đừng nói, em yêu chị, Joohyun!
Seulgi hôn lên môi Irene, sau đó mỉm cười chờ đợi.
Irene cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, cánh tay run run nắm chặt lấy tay Seulgi. Tay còn lại giơ lên, chầm chậm luồn qua lớp áo mỏng tang, chạm vào hai khoả mềm mại kia của Seulgi. Irene có thể cảm nhận hơi thở ngày càng nặng nhọc của mình, xúc cảm trên tay khiến cô chẳng thể ngừng lại, đôi tay cứ theo bản năng mà di chuyển, những nụ hôn cứ thế rải đều khắp cơ thể Seulgi, những vết đỏ cũng dần xuất hiện khắp thân thể. Irene dường như không muốn bỏ qua bất cứ bộ phận nào trên cơ thể Seulgi, cứ chầm chậm thưởng thức hết mọi thứ.
Quần áo đã chẳng thể cản nổi dục vọng trào dâng. Đây là lần đầu tiên Irene cảm thấy mình nhiệt huyết thế này. Cảm giác này, thật mới lạ!
Nhiệt độ cứ càng ngày càng tăng nhanh chóng mặt, đến cuối cùng chỉ còn hai thân thể bóng loáng trần trụi quấn lấy nhau.
Câu nói Seulgi nghe được trước khi cái đau nhói nơi "nữ tính" kia truyền đến chính là:
"Kang Seulgi, chị yêu em!"
_______________________
Author: Thế này end được chưa nhỉ?!?! 😳😳😳
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro