Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P23

Hôm qua đến giờ, Seulgi thấy Yeri rất lạ, sau khi cô ngủ quên ở phòng Irene về, con bé cứ nhìn cô rồi lại lắc đầu, bây giờ cũng vậy, cả đám đang ngồi ăn sáng cùng nhau và Yeri thì cứ nhìn Seulgi rồi thở dài thườn thượt.

-- Em làm sao vậy Yerm? Sao cứ nhìn chị như vậy chứ?_ Seulgi không nhịn nổi nỗi tò mò nên lên tiếng thắc mắc.

Nhưng con bé chỉ liếc sang Irene rồi lại cắm mặt vào đĩa thức ăn.

Gì vậy? Có gì liên quan đến Joohyun của cô sao? Rốt cuộc con bé này làm sao vậy?

Hết nhìn Yeri rồi lại ngó Irene, Seulgi có hàng trăm thắc mắc nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đang mải mê suy nghĩ thì một giọng nói vang lên:

-- Anh ngồi đây được chứ?

Cả đám quay sang nơi phát ra giọng nói, là Hyukjoon, anh ấy đang cầm đĩa thức ăn và tỏ ý muốn ngồi cùng mọi người. Thật lòng mà nói thì chẳng ai chào đón anh ta cả, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, mọi người đành phải để anh ta ngồi cùng. Riêng Seulgi thì vẻ mặt đã tối sầm lại từ khi Hyukjoon đến rồi.

-- Môi em dính thức ăn này._ Hyukjoon tự nhiên đưa tay lau đi vết nước sốt vươn trên khoé miệng Irene, sau đó còn mỉm cười dịu dàng với Irene. Và điều đó thì khiến Seulgi tức nổ đom đóm mắt.

-- Cảm ơn._ Irene lãnh đạm trả lời.

-- Với anh thì đừng nói lời cảm ơn._ Anh lại nở nụ cười ngọt ngào.

Seulgi tựa hồ muốn xông lên bóp chết tên đang ngồi trước mặt, tên đó dám tự tiện "thả thính" người yêu cô trước mặt cô, thái độ của Irene đã rõ ràng như thế rồi, sao tên này cứ bám dai như đỉa đói vậy chứ.

-- Hyukjoon-si ăn đi ạ.

-- Cảm ơn cô....

Hyukjoon quay sang định cảm ơn người vừa gắp thức ăn cho mình nhưng khi nhìn vào đĩa của mình thì vâng, con Gấu ngốc nào đó vừa thuận tay để vào đĩa Hyukjoon một quệt wasabi to bự, còn bên này chính là vẻ mặt hả hê của người nào đó vừa thực hiện được ý đồ của mình.

________________________________

Từ khi Hyukjoon ngồi xuống, không khí trên bàn ăn trầm xuống hẳn, ai cũng tập trung vào phần ăn của mình, chẳng ai hó hé tiếng nào. Riêng Seulgi thì vừa ăn vừa ném đôi mắt đỏ lửa về phía Hyukjoon, nhưng anh ta thì mãi nhìn Irene nên chẳng hề để ý đến vẻ mặt đầy sát khí của Seulgi.

-- Chẳng phải em không thích người khác gắp thức ăn cho mình sao?

Hyukjoon là người phá tan bầu không khí gượng gạo bằng một câu hỏi, nhưng câu hỏi này có vẻ như càng khiến bầu không khí trầm hơn nữa.

Chẳng là khi mọi người tập trung vào phần ăn của mình thì Seulgi "như một thói quen" vừa ăn vừa gắp cho Irene, và trưởng phòng Bae cũng "như một thói quen" ăn những gì mà Seulgi đưa sang. Điều đó khiến cho Hyukjoon chú ý, anh vẫn nhớ như in lần mình sang nhà Irene ở Mỹ dùng cơm, khi anh đưa cho cô một miếng beefsteak từ đĩa của mình, Irene đã nói với anh rằng cô ấy có chứng "khiết phích" và không thích ăn thức ăn người khác gắp cho, sau đó Irene đã xin lỗi Hyukjoon và cô đã phải thay một đĩa beefsteak mới, điều đó đã chạm đến lòng tự trọng của anh một chút nhưng Hyukjoon cho rằng đó cũng giống như một chứng bệnh của Irene nên anh tôn trọng cô. Nhưng vừa rồi anh lại thấy Irene vô cùng tự nhiên nhận lấy thức ăn mà "cô nhân viên" ngồi cùng gắp cho, là cô ấy thay đổi hay là do cô ấy vốn dĩ chỉ không ăn đồ mà anh đưa.

-- Đúng vậy._ Irene trả lời câu hỏi của Hyukjoon.

-- Vậy..._ Hyukjoon cố hỏi cho đến cùng.

-- Chỉ là em quen với việc cô ấy luôn gắp cho em thôi.

Quen? Irene quen với việc một nhân viên không hơn không kém gắp thức ăn cho cô ấy? Hyukjoon có nhiều thắc mắc muốn hỏi Irene, nhưng với "cương vị" bây giờ thì không được.

Đó là những suy nghĩ của Hyukjoon, còn ở bên này, có một con Gấu đang cười tít cả mắt vì câu nói của Irene. Joohyun của Gấu đang ở trước mặt "tình địch" của cô, nói với anh ta rằng cô ấy quen với việc Gấu gắp thức ăn cho cô ấy, đó chẳng khác nào nói rằng Gấu mới là "chánh cung", tên kia đừng hòng chen vào. Thử hỏi ai nghe mà không thích chứ? Hí hí.

Lén lút đưa tay xuống, nắm lấy bàn tay ấm nóng của trưởng phòng Bae đang để dưới bàn rồi siết chặt, Seulgi cảm thấy mình càng ngày càng yêu Irene nhiều hơn, cô không thể sống thiếu trưởng phòng Bae mất rồi. Irene cũng cảm nhận được cái siết tay của Seulgi, đưa ánh nhìn thắc mắc nhìn sang Seulgi, nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt hoa si của con Gấu khiến Irene chẳng hiểu ra làm sao.

Yeri và Wendy bên cạnh thấy vẻ mặt mê gái của Seulgi, lắc đầu ngao ngán, trong đầu cả hai đang lên một kế hoạch hoàn mỹ giúp con Gấu có thể thành công "lật mình", thoát khỏi kiếp thê nô.

___________.___________

-- Hai người lôi mình vào đây làm gì? Joohyun đang ở một mình, lỡ đâu tên kia lại lợi dụng tìm cô ấy thì sao?

Seulgi vừa giãy nãy vừa không ngừng lải nhải khi bỗng dưng bị Wendy và Yeri lôi vào phòng.

-- Seulgi unnie, chị làm em quá thất vọng.

Câu nói của Yeri chính thức khiến Seulgi dừng hình. Con bé này từ hôm qua đến giờ đã rất kì lạ rồi, bây giờ lại còn nói thất vọng về cô nữa, cô làm gì sai sao?

-- Em cứ ngỡ chị phải "nằm trên" chứ, nhưng hoá ra, chị chỉ là một tiểu mỹ thụ không hơn không kém.

CÁI GÌ? Tiểu mỹ thụ? Kang Seulgi soái khí ngời ngời như vậy mà lại bị một con bé vừa tốt nghiệp cấp ba gọi là tiểu mỹ thụ sao? Rồi cái gì mà nằm trên nằm dưới, khoan hãy bàn đến vấn đề công-thụ, ai đã gieo vào đầu con bé những thứ này vậy?

-- Khoan đã, Yerm à, em chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi, sao em lại nói đến mấy thứ này chứ?

-- Em là đang lo cho tương lai unnie thôi, nếu không phải em thấy...à không, hãy nói đến vấn đề chính đi. Unnie thật sự là "thụ" sao?

-- Nếu cậu thật sự "nằm dưới" cũng đừng ngại, cứ nói thật với bọn này._ Wendy với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, vỗ vai trấn an Seulgi.

-- Gì chứ? Mấy cậu...sao....sao lại nói mấy chuyện này...thật ra...mình cũng không quan trọng vấn đề đó lắm đâu._ Seulgi với vẻ mặt đỏ au, thẹn thùng trả lời.

-- Vậy tức là unnie thật sự "nằm dưới"?

-- Yahh, em đừng có luôn miệng nằm trên nằm dưới được không? Người ta ngại...

Wendy ngồi bên cạnh thấy bộ dáng thẹn thùng của Seulgi lại tự nhiên buồn nôn.

-- Cậu như vậy là không được Gấu à, cậu đã bị trưởng phòng đè đầu cưỡi cổ ở công ty, không thể nào ở phương diện kia cậu cũng để bị "đè" được. Nghe mình đây, chỉ cần lần thứ nhất cậu ở mặt trên, thì cậu nhất định có lợi thế._ Wendy làm như có hàng tá kinh nghiệm, đang ra sức tẩy não Seulgi.

-- Yahh~ ở đây có trẻ vị thành niên đó._ Seulgi ngượng ngùng lên tiếng.

-- Không sao, em đủ 18 tuổi rồi._ Câu nói của Yeri chính thức khiến Seulgi á khẩu, hai cái con người này.

-- Được rồi, hai người đừng nói đến vấn đề này nữa, người ta vẫn chưa tiến nhanh đến vậy đâu._ Seulgi nói rồi lấy tay ôm mặt e thẹn khiến Wendy và Yeri kì thị không thôi.

-- Nói vậy hai người vẫn chưa có gì xảy ra? Vậy được rồi, nghe này Seulgi, vì tương lai của cậu, cậu nhất định phải ở mặt trên, hiểu chứ? Cậu có cần mình truyền kinh nghiệm cho không? ( Cô thì có kinh nghiệm sao, cô Son?)_ Wendy nhìn Seulgi với ánh mắt đầy hy vọng.

-- Đúng đó Gấu unnie, mặc dù với những gì em thấy thì hơi khó, nhưng chị nhất định phải vùng lên. Em tin ở chị!_ Yeri cũng tràn đầy quyết tâm.

Riêng Seulgi ngồi trên giường, mặt đã đỏ tới tận mang tai. Mấy vấn đề này sao có thể mang ra nói lung tung được chứ, huống chi cô và Joohyun của cô chỉ mới quen nhau thôi mà.

" Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên bây giờ giống như cứu tinh của Seulgi, vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy Irene, Seulgi càng khẳng định Irene chính là chân lý của đời mình. Nhào đến ôm chầm lấy Irene khiến trưởng phòng Bae mất thăng bằng suýt ngã ra phía sau, con Gấu khẽ dụi mặt vào người Irene, có vẻ nó dần trở thành thói quen của con Gấu rồi.

-- Sao vậy?

-- Người ta nhớ chị ~

Ở bên cạnh, Wendy và Yeri nhìn thấy cảnh đó đành thở dài bất lực, thế này có mà ngàn năm cũng không trở mình nổi, nói chi đến việc trở thành "tổng công". Haizz

-- Nghiêm túc đi. Tối nay, trước khi tham gia lửa trại sẽ có một cuộc họp quan trọng, mọi người chuẩn bị đi. Yeri, về phòng thôi._ Irene nói rồi đẩy Seulgi ra khiến con Gấu vừa bất ngờ lại vừa hụt hẫng.

Thấy Irene nghiêm túc như vậy, Seulgi cũng không dám đùa nữa, buồn bã bỏ tay ra khỏi người Irene, Seulgi lưu luyến nhìn trưởng phòng Bae đi khỏi.

Thật ra Irene không có ý phũ với Seulgi đâu, chẳng qua ở đây là nơi là công cộng, lại đứng trước cửa mà con Gấu lại " xà nẹo" mè nheo, dù gì bây giờ trong mắt người khác, hai người vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, nếu để người khác nhìn thấy... Nói xấu cô thì không sao, chỉ sợ họ lại nói Seulgi "nịnh hót" cô, đến lúc đó, con Gấu cũng khó sống.

___________.____________

Ngay sau buổi họp, mọi người đã tập trung ra bãi biển để bắt đầu tiệc nướng.

Seulgi rụt rè đưa con sò vừa nướng sang cho Irene. Từ việc lúc chiều, Seulgi bây giờ không dám tếu táo như mọi khi, suốt từ khi bắt đầu tiệc nướng đến giờ, cô chỉ lặng lẽ nướng thức ăn cho Irene, thỉnh thoảng quay sang tán gẫu với Yeri và Wendy.

Irene cũng để ý đến thái độ của Seulgi, cô biết là con Gấu buồn về chuyện gì, thấy Seulgi im lặng không dám bắt chuyện cùng mình, cứ lủi thủi nướng đồ ăn khiến Irene cũng áy náy trong lòng.

Nhân lúc bên cạnh Seulgi không có ai, Irene đến đứng cạnh con Gấu giả vờ lấy thịt.

-- Giận hả?_ Trưởng phòng Bae không được tự nhiên lên tiếng.

-- Huh? Giận gì, em đâu có giận gì đâu._ Seulgi ngạc nhiên khi Irene đột ngột hỏi như vậy.

-- Uhm...vậy thôi.

Irene quá ngại ngùng để giải thích, thế nên trưởng phòng Bae định bỏ đi thì Seulgi lại nắm lấy tay Irene. Nhưng khi nhận ra hành động vừa rồi quá thân mật, con Gấu nhanh chóng buông tay Irene, và điều đó khiến Irene nghĩ rằng Seulgi vẫn để bụng chuyện lúc sáng.

-- Sao vậy? Đây gọi là không giận hả?_ Irene nhíu mày hỏi Seulgi, cô không thích thế này chút nào, mặc dù lúc sáng, chính cô đã từ chối Seulgi.

-- Em đâu có giận, em chỉ sợ chị không thích em như vậy thôi.

Seulgi vội giải thích vì sợ Irene hiểu lầm. Đúng như lời Irene nói, thật sự là Seulgi có để bụng chuyện lúc sáng, nhưng không phải là cô khó chịu với nó, mà là Seulgi nghĩ Irene không thích những hành động đó của mình. Mà những gì Irene không thích, Seulgi sẽ không làm.

Nghe Seulgi giải thích, cuối cùng Irene có thể thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ con Gấu giận, mà cô lại không giỏi mấy vụ năn nỉ, cũng may là không sao.

-- Tôi chỉ sợ mọi người nói ra nói vào lại không tốt. Em...cứ như lúc trước là được, chỉ cần phân rõ công và tư thôi.

Gật đầu rồi trưng nụ cười ngâu si quen thuộc ra, Seulgi vui vì Irene quan tâm đến mình và cũng sẵn lòng giải thích nếu cô hiểu lầm. Bây giờ, cô ấy không phải là trưởng phòng Bae cứng nhắc khó ở nữa, cô ấy chỉ là Bae Joohyun của riêng Seulgi thôi.

___________.____________

Bây giờ, tiết mục đặc sắc nhất của lửa trại sắp bắt đầu, trò chơi "sự thật hay mạo hiểm", bình thường thì người ta chỉ chơi trò này trong một nhóm nhỏ, nhưng lần này, nó đã được nâng tầm lên quy mô cả công ty, ban tổ chức thậm chí đã "đầu tư" hẳn một mũi tên "bự chảng" để phục vụ cho trò chơi. Seulgi thì không hề hứng thú với trò này vì nó quá nhàm chán, hầu hết mấy buổi tụ tập đều sẽ có và thường là những câu hỏi vớ vẩn hoặc mấy thách thức quái gở nào đó. Seulgi đã định không tham gia nhưng khi thấy sự xuất hiện của Hyukjoon thì cô lại đổi ý. Lỡ như ai đó yêu cầu tên đó hôn Joohyun của cô thì sao, cô sẽ không để điều đó xảy ra.

Mũi tên bắt đầu xoay vòng, một vòng, hai vòng, ba vòng, rồi từ từ dừng lại. Mục tiêu đầu tiên không ai khác là "nhọ nồi" Wendy, tên này không bao giờ thắng trong các trò chơi cả.

-- "Lần đầu tiên" của cô là năm bao nhiêu tuổi?

Seulgi suýt cười phun cả ngụm bia vừa uống. Cái tên Olaf đó thì làm gì có bồ mà hỏi lần đầu với chả cuối, chạm phải nỗi đau của Wan mất rồi. Há há.

-- Chưa...chưa có._ Wendy ngượng ngùng lên tiếng và Seulgi thì đang cười trên nỗi đau của bạn chí cốt.

Mũi tên lại tiếp tục xoay, và lần này, người nó dừng lại chính là trưởng phòng Bae. Mọi người đang đổ dồn ánh mắy về phía Irene, ai cũng tò mò về "đời sống riêng tư" của cô cả.

-- Sự thật hay mạo hiểm.

-- Sự thật.

-- Trưởng phòng Bae đã có người yêu chưa?_ Người hỏi chính là trưởng phòng nhân sự, anh ta để ý Irene đã lâu, nay mới có cơ hội hỏi trực tiếp.

-- Có rồi._ Irene đã không thương tiếc tạt một gáo nước lạnh vào mặt trưởng phòng nhân sự cũng như Hyukjoon đang ngồi gần đó, ngoài ra thì còn cơ số những anh chàng đang có ý với cô. Và có một tên khác thì đang vui như mở hội trong lòng.

Mấy lượt nữa trôi qua và Hyukjoon chính là mục tiêu kế tiếp.

-- Sự thật hay mạo hiểm?

-- Sự thật.

-- Anh có phải là người yêu của trưởng phòng Bae không?

-- Tôi rất mong nó là sự thật, nhưng tiếc là không phải._ Hyukjoon buồn bã.

________________________________

Công ty từ trên xuống dưới gần một nghìn người, ngồi ở đây cũng có hơn trăm người, xác suất để bị xoay trúng là 1/100, cho nên nguy cơ bị xoay trúng là rất khó xảy ra. Thế quái nào cái tỉ lệ nhỏ xíu đó lại tăng cao đối với Irene, đây đã là lần thứ hai cô bị xoay trúng, xui xẻo thay, người vừa xoay mũi tên không ai khác chính là con rùa tinh quái Kim Yeri.

-- Sự thật hay mạo hiểm?_ Yeri vừa hỏi vừa ném nụ cười tinh quái về phía Irene.

Irene đang phân vân không biết nên chọn cái nào, con bé này là chúa tinh nghịch, chọn sự thật, con bé có hàng tấn những câu hỏi hóc búa, nhưng chọn mạo hiểm, nó sẽ nghĩ ra những trò quái dị không ai ngờ đến.

-- Sự thật.

-- Chị đã từng hôn trộm ai đó chưa?

Biết ngay mà, Irene thậm chí đã nhìn thấy nụ cười nham hiểm đằng sau gương mặt ngây thơ kia. Nó đã hứa sẽ giữ bí mật cho cô, ai ngờ rằng ngày hôm nay nó lại đem chuyện kia ra trêu chọc cô như vậy. Được lắm Kim Yeri, thù này unnie nhất định báo.

-- Có.

Sau câu trả lời của Irene, có hơn phân nửa số người trong công ty đổ dồn ánh mắt về phía cô. Là nuối tiếc, là ngạc nhiên, là thất vọng, không biết là ai có diễm phúc được hoa khôi của công ty hôn, đã vậy lại là hôn trộm nữa. Là tên nào lại may mắn như vậy chứ, thật muốn tìm ra "hắn" rồi đem quăng cho gấu ăn mà.

Và cái tên đang bị mọi người đem ra rủa xả cũng không khá hơn là mấy, tên đó không phải đang vui vẻ hớn hở đâu, mà là đang ghen đến phát điên đây. Joohyun của cô thậm chí còn chưa chủ động nắm tay cô lần nào, vậy mà lại có thể đi hôn trộm "một tên nào đó" mà cô không biết. Nhất định là Joohyun rất thích "tên đó" mới không kiềm lòng được mà hôn "hắn", là ai lại được Joohyun "yêu thương" đến mức đó chứ? Chẳng lẽ lại là Jihoon sao?

-- Người đó là ai?

Câu hỏi tiếp theo của Yeri ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng tò mò muốn biết tên may mắn nào lại được trưởng phòng Bae thông minh xinh đẹp hôn trộm, kể cả con Gấu ngâu si nào đó.

-- Em hết lượt rồi. Mọi người chơi tiếp đi, tôi về phòng trước.

Đáng tiếc, câu trả lời của Irene đã chính thức khép lại bí mật về "nụ hôn" kia. Đối với trưởng phòng Bae bây giờ, chạy là thượng sách, để lát nữa thể nào mọi người cũng "moi" cho được "tên kia" ra, thôi thì cứ đánh bài chuồn vậy.

Vẫn còn "ấm ức" về nụ hôn, Seulgi cũng la liếm chạy theo Irene, cô tò mò về "tên kia" quá.

___________.___________

Bãi biển về đêm khá vắng vẻ, chỉ có tiếng sóng cùng với những cơn gió khẽ lùa qua kẽ tóc hai con người đang sóng vai đi trên cát. Người con gái cao hơn vươn những ngón tay thon dài của mình, luồn qua những khe hở của bàn tay người con gái còn lại, sau đó siết chặt, thu hẹp khoảng cách giữa những ngón tay.

-- Joohyun...chị...uhm...chị cũng sẽ hôn trộm người khác sao?_ Seulgi gia tăng lực độ nơi cái nắm tay, ngập ngừng nêu lên thắc mắc của mình.

Một khoảng im lặng diễn ra giữa hai người, ngay khi Seulgi vừa định lên tiếng giải thích vì sợ Irene giận, thì trưởng phòng Bae đột ngột lên tiếng.

-- Tôi cũng là một người bình thường thôi.

Một câu nói đơn giản thôi, nhưng Seulgi thừa hiểu ý tứ của nó. Joohyun của cô cũng là một người bình thường và chị ấy cũng muốn có những hành động thân mật khi chị ấy thích ai đó, chị ấy cũng sẽ có những cảm xúc của người đang yêu. Nếu nói vậy, chị ấy phải thật sự rất thích "người ta" thì mới hành động như vậy, bởi vì Joohyun không phải là người thể hiện quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài. Như vậy, nếu như Joohyun thích cô hơn chút nữa, có phải chị ấy sẽ tự nhiên thể hiện cảm xúc của mình với cô hơn không? Vậy thì công việc của cô lúc này, chính là để Joohyun có cảm giác an toàn khi ở cạnh mình, lúc đó, chị ấy sẽ không ngần ngại biểu hiện một Joohyun khác, một Joohyun yếu đuối và trẻ con chẳng hạn? Chứ không phải là "cô trưởng phòng kiêm người yêu" như bây giờ.

Mặc dù có chút à không vô cùng ghen tị với "cái người" được Irene hôn trộm, nhưng bây giờ, Seulgi mới là "hiện tại" của chị ấy cơ mà. Gấu sẽ có nhiều cơ hội để khiến trưởng phòng Bae yêu Gấu nhiều hơn, còn "người kia" hay là ai đi chăng nữa thì đều là quá khứ cả, mà quá khứ, thì chỉ nên lưu giữ sâu trong lòng mà thôi.

Nghĩ như vậy khiến Seulgi thoải mái hơn, con Gấu chợt buông bàn tay đang nắm lấy tay Irene ra rồi chạy vượt lên phía trước, cuối người xuống, đưa lưng về phía Irene:

-- Joohyun! Lên đây em cõng cho nè~

-- Không cần, tôi tự đi được._ Thấy con Gấu ngốc tự nhiên lại "nổi điên", Irene lập tức từ chối lời đề nghị kia.

Biết tính Irene hay xấu hổ, Seulgi không nói không rằng kéo tay Irene, tay còn lại nâng chân trưởng phòng Bae, rồi đỡ cô ấy lên lưng mình.

Hành động của Seulgi khiến Irene vô cùng bất ngờ, khẽ hét lên một tiếng rồi đánh mạnh lên vai con Gấu:

-- Bỏ xuống ngay, đồ ngốc.

Thế nhưng bất chấp cơn mưa bàn tay vẫn không ngừng rơi xuống trên lưng mình, con Gấu vừa cười tít mắt vừa xoa dịu trưởng phòng Bae:

-- Chị yên tâm, giờ này chỉ có chúng ta ở đây thôi. Với lại nếu có ai hỏi, em sẽ nói chị bị đau chân. Đừng lo.

Cảm thấy không thể nào lay chuyển được Seulgi, Irene đành xuôi theo con Gấu. Lúc này, trưởng phòng Bae mới có thời gian cảm nhận hơi ấm từ cái lưng nhỏ nhắn của người kia, mặc dù không lớn, cũng không vững chãi, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng thở dốc của tên kia nữa, nhưng nó lại mang cảm giác an toàn. Đến bây giờ, Irene vẫn không hiểu tại sao mình lại phải lòng con Gấu nữa, không phải cô chưa từng yêu đương, nhưng có một vài cảm xúc chỉ xảy ra khi cô ở cạnh Seulgi mà thôi, ví dụ như khi Seulgi cười, Irene sẽ nhìn chăm chú vào môi em ấy rồi bất giác nở nụ cười theo, hay khi Seulgi ghen, Irene lại cảm thấy rất vui vẻ mà muốn trêu em ấy thêm chút nữa. Và Irene cũng cảm thấy tốt khi Seulgi nuông chiều mình nữa. Tất cả những điều đó chưa hề xảy ra với những người bạn trai trước đây của cô, thật kì lạ. Có thể Seulgi sẽ chỉ là một trong những mối tình đi ngang đời cô, sau này có thể cô lại yêu thêm nhiều người khác nữa, nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ, Irene chỉ muốn tận hưởng hết những cảm xúc mà cô chưa từng có này mà thôi.

-- Sao chị không nói gì?_ Seulgi đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Irene.

-- Lúc nãy uống chút rượu nên mệt thôi._ Trưởng phòng Bae lười biếng tựa đầu lên vai Seulgi.

-- Còn em thì mệt đến nỗi nói không ra hơi luôn.

-- =.=

Kang Seulgi đúng là rất giỏi trong việc nói chuyện tào lao mà.

-- Em đùa mà._ Nhận thấy bầu không khí thay đổi, con Gấu vội nhận tội trước.

-- ...

-- Trước đây đã ai cõng chị thế này chưa?_ Seulgi lại chuyển chủ đề.

-- Rồi. Bố, mẹ, bà nội.

[ Vậy là người kia vẫn chưa. Thật tốt! ]

-- Vậy ngoài những người đó thì em là người đầu tiên rồi, em là người đầu tiên cõng Joohyun đó, mà cái gì đầu tiên thì sẽ nhớ mãi không quên._ Seulgi hếch mặt tự hào.

-- Lý luận kiểu gì vậy?_ Irene mỉm cười khi nghe con Gấu lí sự cùn.

-- Sau này...nếu như...em nói là nếu thôi, nếu chúng ta chia tay, chị sẽ nhớ em chứ?

-- Sao vậy? Mới quen nhau mà đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi?_ Thấy Seulgi bỗng nhiên nghiêm túc, Irene ngạc nhiên ngẩng đầu.

-- Không có, không có._ Seulgi lắc đầu nguầy nguậy phủ định, nếu không phải hai tay đang bận ôm Irene, con Gấu đã dùng để xua tay rồi.

-- Chứ sao?

-- Bởi vì em không chắc rằng sau này chị có còn thích em nữa hay không. Đến lúc đó, chị sẽ chán ghét hay thậm chí quên mất em là ai luôn. Nên em muốn tranh thủ tạo chút ấn tượng tốt với chị để ngừa sau này có....chị sẽ nhớ em nhiều một chút. Hì hì.

-- Nói cứ như tôi bạc tình bạc nghĩa lắm vậy. Ai biết được sau này em sẽ yêu cô nào khác thì sao?

-- Sẽ không đâu. Chị như vậy, em có điên mới đi yêu người khác.

-- Dẻo miệng.

-- Còn chị thì sao? Chị vẫn chưa trả lời.

-- Chuyện sau này thì để sau này tính, đừng nói trước điều gì cả.

Sau câu nói của Irene, cả hai lại im lặng. Seulgi có thể cảm nhận Irene lại tựa đầu vào vai mình. Có lẽ Irene nói đúng, chuyện tương lai thì thật khó để xác định, nhưng tương lai cả hai có thể hạnh phúc hay không thì lại phụ thuộc vào bản thân mình.

[ Joohyun, cái ngày mà chị rời xa em... Em sẽ không để nó xảy ra đâu. Em hứa đó! ]

________________________________

Mình thật sự đang bí mọi người ơi, kiểu như có ý tưởng nhưng lại chẳng biết diễn đạt như thế nào cho hay ấy. Nghĩ mãi mới ra được một chap. Mọi người thông cảm nhé 😩😩😩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro