Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Nhóm Nayeon, Chanyeol, Sehun, Mina, Sana, Kai được đích thân giáo sư Xiumin và hiệu trưởng Kirin  đưa đến tận nơi xuất phát. 
Cả nhóm theo sau giáo sư và hiệu trưởng đến bên thác nước cao hơn ba mươi mét, dòng thác đổ mạnh chảy tới khu vực ngã rẽ ba nhánh liền tạo ra một một hố nước xoáy khổng hồ. Đó là con đường bí mật của Wizardry  để thông đến mọi nơi trên trái đất, nhưng chỉ có những ai biết được thần chú mở nó ra thì mới điều khiển được đường lối của nó, ngoại nhân bình thường nhảy vào thì cũng giống như đâm đầu xuống đáy nước mà tự sát, và thần chú này ngoài Kirin và Rosalie thì không còn người nào biết kể ... Im Nayeon đứa con cưng của Kirin . 

- Cái này là có thể đưa chúng ta đi sao??? - Sehun nghi hoặc nhìn xuống xoáy nước khổng lồ mà một trận nổi da vịt.

- Ừm, lúc trước em từng đọc qua trong sách có nói về hố nước xoáy này. - Nayeon   bình tỉnh hơn Sehun, phải ra dáng hơn đàn em chứ, đâu thể để tên nhóc này cười là mình cũng sợ như nó.

-Cái này té vào là coi như toi đời. - Chanyeol bước một bước nhón chấn nhìn xuống phía dưới rồi nhanh chóng quay đầu lại chạy về ôm chặt Nayeon . 

- Đồ chết nhát. - Nayeon  dè bểu. 

Giáo sư Xiumin tập trung mọi người đứng cùng một chổ để nói những điều cần biết trước khi họ bắt đầu khởi hành.

-Mọi thứ đã căn dặn xong, giờ phải nhờ thầy Kirin đây đọc chú mở đường rồi. - Xiumin .

- Ừm.
Kirin ừm một tiếng rồi bước đến gần nơi nước xoáy, tập trung cao độ để mở lối đi từ dòng nước xoáy ra, luồn sét từ trên cao đánh xuống ở giữa lỗ xoáy làm cho ai cũng hoảng hồn. Mọi người điều nín thở để chờ đợi, Kirin sau một hồi rồi cũng hạ gậy phép thuật xuống, từ tốn bước đến bên cạnh nhóm học sinh của mình. -

Được rồi, địa điểm được mở là không xác định, các em có thể đi rồi đó. - Kirin .

- Dạ! - Trăm miệng một lời mọi người cùng lúc đáp.

- À mà khoan đã, Nayeon con giữ miếng ngọc thạch này bên mình, lúc gặp chuyện nào cực kì nguy cấp thì hãy ném vỡ nó rồi đọc thần chú bùa triệu tập, lúc đó sẽ có người đến trợ giúp cho các con, nên nhớ phải thật là khẩn cấp mới sử dụng vì nó chỉ có tác dụng trong một lần mà thôi. - Kirin .

Nayeon cùng mọi người chăm chú nhìn vào miếng ngọc rồi Nayeon nhanh chóng cất nó vào trong áo mình.

- Con nhớ rồi, con sẽ giữ nó cẩn thận. - Nayeon.

- Các em có thể đi được rồi.-Xiumin hối thúc.

- Đi..đi nhảy xuống đó hả? - Chanyeol run run tay chân.

- Đúng vậy. - Xiumin đưa tay ra, lưng hơi khom lưng xuống như kiểu mời chào khách quý ra về.

- Haizzz đúng là anh càng ngày càng lộ rõ bản năng chết nhát. - Nayeon thở dài.

- Thì đó giờ anh vẫn luôn vậy mà LoL. - Chanyeol .

- Thiệt là không có tiền đồ, đi thôi.

- Á Á Á ế ế khoan khoan từ đã AAAAAA.
Chanyeol bị Nayeon đạp thẳng cẳng rơi xuống hố nước xoáy đầu tiên.

- Mình cũng đi thôi. Mina nắm chặt tay Sana rồi cũng nối bước nhảy xuống dưới. - Nayeon cậu..cậu nhảy xuống trước đi. - Kai e dè nhìn Nayeon.

- Cậu tính để tớ nhảy xuống trước rồi chuồn đi chứ gì. Bước lại đây.

Nayeon ngoắc ngoắc ngón tay khi mà Kai cứ thục lùi.

- Tớ tớ, làm gì mà trốn chứ. Được rồi, tớ lại liền. - Kai bước đến gần Nayeon khồn quên kéo theo Sehun đi, rồi đột nhiên trở tay không kịp bị Nayeon một cước đá văng cả 2 đứa xuống dưới. Đáng lẽ chỉ có Kai bị đá thôi, Sehun định đàng hoàng nhảy xuống thù bị tên mặt than kia kéo theo.

- Xong xuôi. - Nayeon phủi phủi tay. - được rồi, con đi đây, tạm biệt bố, tạm biệt giáo sư.

Nayeon bước đến rồi nhảy xuống một cách tự nhiên nhất.

Tại vùng đất xinh đẹp Elik, bên trong khu vực Elik là ngọn đồi Calus đang ở một không gian yên tĩnh vì chiều tối sắp đến, người dân ở đây thưa thớt vì đây chắc thuộc vùng ngoại ô. Bầu trời xuất hiện một vệt sáng ở giữa không trung liền hiện ra một lỗ hổng màu nâu lớn, nó là một vòng xoáy mạnh dữ dội làm ai nhìn vào cũng phải khiếp đảm. 
Lần lượt từ lỗ hổng đó rớt xuống vài sinh vật nhỏ. 
Chanyeol đáp mông xuống trước, sau đó là Sana cùng Mina, tiếp đến Kai và Sehun  cuối cùng Nayeon.
Cả nhóm 6 người lồm khồm ngồi dậy vì cú tiếp đất không hề dễ chịu tí nào. 

-Đến rồi sao? Đây là cái nơi nào trên bản đồ vậy? Nhìn cũng đẹp đó chứ. - Kai ngó nghiên xung quanh.

- Tuy không được đưa vào một thành phố lớn nào đó, nhưng nhìn chung nơi này cũng không tồi. - Sehun xoa xoa sau ót, rồi nhớ ra gì đó.

- ỦA? HÀNH LÍ CỦA CHÚNG TA ĐÂU???.

* BỊCH....ẠCH...ẠCH....BỊCH.BỊCH.BỊCH ...........* 

- Á á á á !!!! Ui da đau quá âu âu. 

Tiếng la thất thanh là của Chanyeol và Kai là những người vẫn còn đang đứng dưới miệng lỗ hỗng, sau câu hỏi hành lí đâu thì phía một đống vali các thứ của hội chị em rớt lộp bộp trên đầu.  Cả hai nhăn nhó xuýt xoa.

- Bây giờ mình phải tìm chỗ ở thôi. - Mina.


Bỗng không biết từ đâu một trận gió lốc quét qua rất lâu chỗ họ đang đứng. Mọi người không sao cả, chỉ ăn có một ít cát thôi, có điều Sehun trong phút chốc đó như hóa điên lên, mắt cậu chỉ còn một màu đỏ thẫm rồi đen đặc, mọi thứ xung quanh cậu đều không còn nhìn rõ hình dáng nữa, đầu của cậu như bị ai đó đập vỡ ra vậy. Choáng váng nhìn mọi vật hết đỏ rồi lại đen. Sehun ôm chặt đầu gầm lên, cậu không còn cảm nhân được gì nữa ngoài sự đau đớn trong đầu. Cơn gió vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, mọi người xung quang đều vô cùng hoảng sợ trước hành động của Sehun, hết gầm lên rồi lại đập đầu xuống đất, lấy tay đấm liên tục vào đầu của mình.

Mina vội chạy lại ngăn hành động của Sehun, cô hét lên:

-Sehun, cậu làm sao vậy? Tỉnh lại ngay.

Đáp lại vẫn chỉ là tiếng gầm của Sehun, cô còn bị cậu đảy văng ra xa. Sana và Nayeon vội chạy lại đỡ cô. Nayeon hét lên:

-Hai người còn đứng đó làm gì? Mau ngăn cái hành động tự sát bản thân của Sehun ngay lại.

Chanyeol và Kai vội chạy lên giữ thật chặt lại Sehun. Chanyeol vòng 2 tay giữ chặt lấy cánh tay của Sehun, Kai ở đằng trước liên tục hô:

-Nè Oh Sehun bình tĩnh lại.

Vẫn không có tác dụng, dù họ có làm cách gì thì Sehun vẫn vùng ra, đầu cậu đau chết đi được, nó sắp vỡ tung rồi. Sẽ vỡ theo nghĩa đen nếu cậu tiếp tục đập đầu mình như thế.

Phải khoảng 15 phút sau cơn gió lốc mới ngừng thổi. 15 phút này đối với Sana, Mina, Nayeon, Chanyeol và Kai là như cả 1 thế kỉ, ai cũng mệt bở hơi tai vì chuyện vừa rồi. Còn Sehun, cậu nằm đó, đôi mắt như vô hồn, trống rỗng nhìn thẳng lên trời rồi từ từ khép lại. Cậu ngất rồi, bên trán chảy máu rất nhiều, ở tay cũng có do liên tục đấm vào đất đá. Nói chung tình trạng bây giờ Oh Sehun chỉ tóm tắt trong 2 chữ: QUÁ THẢM.
5 người còn lại vội tiến về phía Sehun.
-Xem ra cậu ấy ngất thật rồi. -Kai.
-Sao lại xảy ra chuyện này? -Sana lo lắng lấy khăn tay trong túi áo ra lau đi vết máu cho Sehun.
-Chuyện này sau khi tìm được nhà nghỉ mới nói. -Nayeon. Cậu và Mina, 2 người dìu Sehun đi. Còn Chanyeol và Kai, 2 người xách hành lý của tụi này.
-Thế còn cậu? -Kai hỏi.
-Đương nhiên là dẫn đường rồi.-Nayeon. Đi thôi, trời mà tối là thảm rồi đấy.

Thế là Sana và Mina cùng nhau dìu Sehun đi, vì Sehun cao hơn 2 người họ rất nhiều nên việc di chuyển có hơi khó khăn, thỉnh thoảng phải nhờ Nayeon giúp, còn 2 người đàn ông đằng sau đang lỉnh kỉnh với 9 cái vali to đùng, 3 con gái, 6 cái vali, còn lại là của con trai.

Mọi người đang đi được hơn một cây số thì thấy có làn khói từ một căn biệt thự cổ khá lớn, trên đỉnh ống khói đang toả ra làn khói trắng mang theo hương vị của món thịt bò nướng làm hấp dẫn cả bọn. Vậy là có người ở đây, đêm nay không sợ làm mồi cho sói hoang nơi đồng không mông quạnh này rồi. 
Cả nhóm bụng ai cũng đói cồn cào, nhanh tay nhanh chân chạy đến trước cổng biệt thự cổ mà xem ngóng. 

- Mình xin nghỉ chân ở đây một đêm thôi. - Nayeon tay trái lau nhẹ mồi hôi trên trán, tay còn lại nhanh kéo dây chuông cửa. Cũng lạ lùng ở nơi đây là thời buổi gì rồi? Tuy là biệt thự cổ thì cũng không cần tiết kiệm đến mức không dám gắn một cái chuông điện để xài sao? 

- Sao không xin ở vài tháng luôn đi, có một hôm rồi ngày mai biết đi đâu. - Chanyeol thở như hấp hối, nhanh tay quăng mấy thứ đồ lỉnh kỉnh xuống đất. 

- Giờ tớ mới hiểu sao Nayeon hay mắng cậu -_- , bớt nói chuyện tàm phào giùm cái, phải động não động não nhiều lên chứ.

Kai hành động tương tự Chanyeol.

- Cậu ba phải vừa thôi. - Chanyeol nghiến răng. 

- Hôm nay mới thấy cậu nói chuyện dễ thương đó Kai.
Nayeon vỗ vai Kai vài cái tán thành. 
Mina đứng nép vài người Sehun vẫn đang ngất xỉu rồi nhìn xung quanh, nghĩ cũng lạ đây rốt cuộc là cái nơi nào trên bản đồ trái đất? Phong cảnh thì tuyệt đẹp nhưng vẫn thấy nó cứ là lạ sao đó, Mina trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa ra. 

- Sao lâu vậy mà không có ai trả lời ta? Hay là đây là nhà hoang? - Kai nhìn sang Chanyeol để tìm sự đồng tình. 

- Ai biết đâu, đừng hỏi tớ, tớ sẽ trả lời tào lao nữa cho mà xem. - Chanyeol liếc liếc cặp mắt sang Nayeon ý bảo không dám nói nhiều vì lần nào mở miệng cũng bị Nayeon móc họng. 

- Riết rồi ở đây bệnh đầu đất cũng bị lây nhiễm à -_-. -

Nayeon nheo con mắt nhìn Chanyeol rồi lại nhìn Kai bất mãn.

- Nhà hoang thì khói này ai đốt? Ma đốt hả? Hay thú rừng chui vào đốt? Đúng là.... 

Sana co rúm người ôm chặt lấy cánh tay Sehun chú ý kà vẫn đang ngất. Người ta đang ngất nên 2 cô tranh thủ gần  gũi tí thôi mà. 

- Ơ thôi mà ~ đừng có nhắc đến ma :(( tớ sợ.... - Dahyun giữ chặt lấy tay của Sehun.

- Em chỉ là sóc con hậu đậu không bao giờ trắng mỏng manh yếu đuối sợ nhất là mấy thứ kì quái. 

* ẸC oẹ oẹ * Vài biểu cảm mắc ói của ChanKaiNa.  Sana xấu hổ đến muốn biến đi mất, lại càng rúc vào cánh tay của Sehun hơn.cô
Mọi người đang cười đùa một hồi thì bên trong biệt thự lại có tiếng động phát ra ngây sự chú ý và tập trung của cả nhóm đang đứng bên ngoài. Cánh cửa gỗ chuyển động hết cỡ liền thấy một cô gái tầm hai mươi tám hai mươi chín gì đó bước ra, cô ta vô cùng xinh đẹp làm cho mọi người phải trầm trồ. Bước đến cánh cổng sắt lớn cô ta nheo mắt nhìn những người lạ đang ở trước cửa nhà mình. 
Giọng nói trong trẻo vang lên. 

- Xin lỗi, tôi đang tắm nên ra hơi lâu. Mọi người đây là....... 

- À, chào chị, bọn em là học sinh ở xa đi đến đây để.... Du lịch và tìm hiểu học tập lối sống của người dân ở đây, bọn em gấp quá không chuẩn bị kịp đến khách sạn ... Giờ cũng muộn mà ở đây lại ít người sống nên em muốn xin phép chị cho bọn em ở đây một đêm.

Nayeon cẩn trọng lễ phép với người đứng sau song cửa. 

- Du lịch???.... - Cô gái bỗng phì cười một hơi nhẹ rồi tiếp.

- Vậy thì mời các em vào chơi, ở lại bao lâu cũng được, chị ở đây chỉ có một mình nên cũng rất buồn.

Cô gái nở một nụ cười thân thiện chào đón cả nhóm tám người bọn họ, thuận tay mở khoá cổng ra. 

- Cám ơn chị , cám ơn, cám ơn ạ... 

Lần lượt mọi người điều vào bên trong, đi sau lưng cô gái đó để vào nhà chính, bên trong cũng là một kiến trúc khá cổ không khác gì bên ngoài, đặc biệt mọi thứ ở đây điều không sử dụng điện, ánh sáng của ngôi nhà này là của đèn cầy và có cả đèn dầu. 

- Nhà chị có 4 phòng trống, các em cứ tự nhiên mà lựa chổ đi, sau đó ra phía sau nhà có hai phòng tắm, các em tắm rửa xong rồi ra phòng ăn để ăn tối, nó nằm ở hướng đó.

- Cô gái đưa tay để chỉ đường. 

- Nae~ à mà chị cho em hỏi, chị tên gì vậy? - Kai hỏi. 

Cô gái mỉm cười với Kai .

- Chị là Chou Tzuyu .

- À... À. -
Nhìn nụ cười của chị ta làm Kai cảm thấy lồng ngực có hơi bồn chồn. Thật sự rất đẹp. 
Khoảng khắc đó đã được Mina tinh ý lưu vào mắt, nụ cười vừa rồi có chút hơi giả tạo.
-Mà cậu ta bị làm sao vậy? - Tzuyu hỏi khi thấy bộ dạng thảm hại của Sehun.
-Ừm.. Không có gì. Chỉ là tai nạn, không may trượt chân ngã nên mới như vậy.
-Nhà chị cí bông băng để chị lấy cho.
Sau khi Tzuyu đi khỏi thì lũ ở lại bèn bàn việc chia phòng.
Nayeon ra dáng chị đại nói:
-Nhà có 4 phòng: Sana và tớ 1 phòng, Chanyeol và Kai 1 phòng, Mina và Sehun 1 phòng.
-What? -cả 4 người cùng đồng thanh thắc mắc.
-Nayeon à, anh với em phải 1 phòng chứ, sao lại ngủ với tên đen này được ?
Kai dù tức bị nói đen tức lắm nhưng vẫn cãi lại:
-Đúng đó. Sao tớ lại phải ngủ với cậu ta?
-Còn nữa, sao cậu lại quyết định chuyện của tớ  - Sana cũng không thích đâu vì sao thì chắc ai cũng biết.
-Quan trọng tại sao tớ phải ngủ chung với Sehun? -Mina khó chịu nói.
4 con người này cứ thi nhau nói làm Tzuyu ở đằng sau thấy rất buồn cười  thấy họ  cũng khá thú vị. Nayeon mạnh mẽ dậm chân 1 phát tất cả đều im re.
-Không nói nhiều, tôi là nhóm trưởng, nói gì nghe nấy.
-Không Nghe! -5 người 4 miệng cunhf đồng thanh đáp.
-Được  rồi. Thứ nhất, Sana nếu cậu không ngủ cùng tôi thì chẳng lẽ cậu ngủ cùng Chanyeol, Kai hay Sehun. Thứ hai, Mina là bạn cùng phòng với Sehun , ngủ chung với cậu ta chắc không sao đâu. Thứ ba, Kai cậu muốn ngủ cùng tôi, Mina hay Sana. Thứ tư, Park Chanyeol, anh muốn ngủ cùng tôi, ảo tưởng sức mạnh à. Thứ năm, tất cả nghe lời hết cho tôi.
Nayeon tuôn ra 1 tràng dài khiến nhóm kia cứng họng ki biết nói gì chính xác hơn là không còn gì để nói đành ngậm ngùi nghe theo.
Tzuyu lại gần đưa hộp sơ cứu cho Nayeon nói:
-Nhóm mấy đứa thú vị quá nhỉ.
-Để chị phải chê cười rồi. -Nayeon. Sana Mina dìu Sehun lên tầng, Chanyeol Kai xếch hành lý.
-Còn cậu? -Kai hỏi.
-Mở cửa phòng. Hì hì.
Ôi trời.

Nơi này được chia thành hai tầng lầu, tầng trệt chỉ có phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh. Trên lầu một thì 4 phòng, và 1 phòng trên gác mái có thể gọi là lầu 2, để trống lại phòng gác mái vì quá bụi bẩn, 6 người cùng chọn 3 phòng ở lầu một.

Mina sau khi thay băng cho Sehun xong thì cùng cả bọn tơm tất từ đầu đến chân rồi nhanh vào phòng ăn nơi mà Chou Tzuyu đang ngồi chờ, một mình cô ta làm một đóng thức ăn này nhanh như vậy sao? Điều này lại một vấn đáp thắc mắc trong cả Mina,  Nayeon và Sana. Mọi người còn lại ai cũng đói đến sôi ruột nên không suy nghĩ nhiều liền ngồi vào ghế ở chiếc bàn dài để lấp đầy cái bao tử. 

Trong lúc ăn Mina để ý Tzuyu vẫn hay nhìn mình và mọi người, nhìn ở đây là một con mắt khác thường, một điệu bộ suy nghĩ sâu. 

* Tu Tu ~~~ tus~~~ * 

- Đó là tiếng gì vậy? - Kai nhìn mọi người ai cũng đang thắc mắc như mình. 

- Rất giống tiếng còi tàu xe lửa thì phải?. - Sana. 

- Chị Tz... - Nayeon định hỏi gì đó. 

- Đúng là nó, tiếng còi tàu xe lửa. - Tzuyu. 

- Ở đây vẫn có đường ray xe lửa hả chị? Sao lúc nãy bọn em không thấy? - Mina.

" Thật kì lạ, hừm..." Mina pov. 

- Nó ở gần đây thôi, đó là chuyến tàu ngắn đi xung quanh khu vực này, nó chủ yếu để chở hành khách từ xa đến tham quan. 

- Vậy ngày mai bọn em đi thử được không hả chị? - Kai cùng Chanyeol một phen hào hứng trăm miệng một lời thốt ra.

- Được chứ, các em ăn xong rồi về phòng nghỉ sớm, sáng ngày mai chị sẽ dẫn các em đi tham quan nơi này. - Tzuyu lại nở nụ cười thân thiện. 

Mọi người cũng đã thấm mệt nên cũng không hỏi gì thêm mà chỉ dạ một tiếng rồi chuẩn bị ai về phòng nấy.
Riêng Sehun vẫn nằm im bất động nên khỏi nói chuyện ăn uống rồi.

Trước khi mọi người định về phòng sau bữa tối thì Tzuyu nói:


-Giữa đêm, các em đừng nên ra khỏi phòng.

-Sao lại vậy? –Kai

-Chỉ là biệt thự này ban đêm sẽ tắt hết đèn với các em nhìn xung quanh đi, không quen địa hình dễ vấp ngã lắm, nếu có việc gì cần ra ngoài thì đừng ngại, cứ gọi chị. Mỗi phong đều có gắn chuông, giật dây thì chị sẽ đến.

-Ừm, cảm ơn chị. –Kai.

Riêng Mina, cậu vẫn cảm thấy căn nhà này thật sự có chút khác thường chỉ là cô nhìn mãi vẫn không ra đó là gì dự định ngày mai sẽ xem kĩ hơn.

Về phòng, mọi người nhanh chóng đi sâu vào giấc ngủ. Còn Mina, có thể đêm nay là 1 đêm khó ngủ, cô nằm ngay cạnh Sehun mà, ở giữa 2 người chỉ ngăn cách bằng một cái balo. Cô quay sang bỗng chạm mặt Sehun gương mặt này ngay cả trong đêm tối vẫn đẹp đến thế sao.

"Sao cậu lại hành động như vậy? Có biết là tôi lo cho cậu lắm không?" Mina pov.

Quen nhau cũng lâu như thế, Mina này nói không quan tâm tới Sehun thì cũng là lời nói dối.


Châm ngôn:

"Tôi thà chấp nhận là người bị tổn thương, còn hơn phải làm tổn thương đến người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro