Chương 13: Cố nhân
Suốt một tuần, Kim Đa Hân đi sớm về trễ, mỗi ngày vì chuyện của công ty mà bận rộn, chỉ có lúc ăn cơm mới có thể gọi điện làm nũng với Thấu Kì Sa Hạ kể lể mình nhớ nàng ra sao.
"Hạ, em sẽ cố gắng về sớm với chị."
-------------------
-Tôi đến tìm Tổng Giám Đốc Du.
-Xin hỏi, cô có hẹn trước không?
-Có, Kim Đa Hân từ Thấu thị.
-Du tổng đang trong phòng họp chờ cô.
-Cám ơn.
Kim Đa Hân đi vào thang máy, bấm nút lên tầng, sau đó ngẩng người nhìn cửa thang máy, thầm nghĩ ký xong hợp đồng với Du Trịnh Nghiên là có thể về X thị gặp Thấu Kì Sa Hạ rồi, khóe miệng liền không tự giác mà nở nụ cười.
Mải mê nhớ tới Thấu Kì Sa Hạ, Kim Đa Hân hoàn toàn không để ý trong thang máy còn một nữ nhân khác. Từ khi Kim Đa Hân vào thang máy, nàng ta mãi dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn cô. Sau đó, từ nghi hoặc chuyển sang kích động, thậm chí thân thể không khống chế được mà run rẩy cả lên.
Ting.
Tiếng mở cửa thang máy vang lên, Kim Đa Hân đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy nữ tử kia đang lại gần muốn nói gì đó với mình.
Bình Tỉnh Đào nhìn người đang mỉm cười kia rất quen, hình như là người đã chiếm hữu lòng mình thật nhiều năm về trước.
"Đa Hân, là em sao?"
Nghĩ kỹ lại, Bình Tỉnh Đào nhìn chằm chằm Kim Đa Hân, chau mày tự hỏi.
"Đúng là Đa Hân rồi, em đã trưởng thành hơn sáu năm trước rất nhiều, cũng đã trở nên lạnh lùng hơn. Có điều vẫn còn đâu đó dáng vẻ đáng yêu, thân thiện khiến người ta cảm thấy có chút gần gũi, thân quen.
Đa Hân, nếu em gặp tôi lúc này, em có còn muốn tránh mặt tôi không?"
Bình Tỉnh Đào chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, khi thang máy đến tầng cao nhất nàng mới lấy hết dũng khí gọi Kim Đa Hân, đúng lúc đó cửa thang máy lại mở ra, Kim Đa Hân không chớp mắt đi thẳng ra ngoài.
"Vẫn là không chú ý đến tôi sao?"
Buồn bã nhìn theo bóng lưng Kim Đa Hân, Bình Tỉnh Đào thất vọng thầm nghĩ.
--------------------
-Cô là trợ lý Kim? Du tổng đang chờ cô trong phòng họp.
Thư ký nghênh đón Kim Đa Hân vào phòng họp.
"Trợ lý Kim? Là trợ lý Tổng Giám đốc Thấu thị?"
Bình Tỉnh Đào kinh ngạc mà nhìn Kim Đa Hân đang đi vào phòng họp.
"Đa Hân lại đi theo kinh doanh? Em không phải ghét nhất là lừa ta gạt người sao?"
--------------
-Đã lâu không gặp, Du tổng.
Kim Đa Hân mỉm cười, đưa tay phải ra với Du Trịnh Nghiên.
-Đã lâu không gặp, Kim trợ lý.
Du Trịnh Nghiên cũng mỉm cười mà vươn tay phải ra.
-Haha, nhóc con, chuyện của Thấu thị lần này đáng lẽ phải nói cho chị biết sớm một chút để giải quyết. Còn bày đặt vội đến vội đi nữa.
-Hứ, chị đừng cho là em không biết, ban giám đốc bên đây làm việc chẳng bao giờ công bằng cả, chị nhúng tay vào thì không bị mắng chết à?
Kim Đa Hân liếc Du Trịnh Nghiên một cái.
Hai năm trước tập đoàn Thấu thị hợp tác với Du thị, khi đó, Du Trịnh Nghiên là người phụ trách ở đây, Kim Đa Hân vẫn chưa phải trợ lý tổng giám đốc, chỉ là một nhân viên phụ trách những hạng mục nhỏ. Nhưng một trong những hạng mục đó lại hợp tác với Du thị.
Kim Đa Hân từ nhỏ đến lớn đều nghe theo cha mẹ, trùng hợp Du Trịnh Nghiên cũng là bị cha ép học để vào làm cho công ty.
Kim Đa Hân theo kinh doanh chỉ là vì để có thể có tư cách đứng cạnh Thấu Kì Sa Hạ. Còn Du Trịnh Nghiên là do đáp ứng cha mình vào làm cho công ty, nhưng nghe nói cũng bởi vì một nữ nhân nào đó.
Hai người có hoàn cảnh tương tự gặp được nhau. Hiển nhiên, chỉ sau vài lần nói chuyện, tình cảm cả hai càng thêm khắn khít, có thể nói bọn họ gần như xem đối phương là tri kỷ của mình.
-Đám người kia thì nói làm gì. Nói cho em biết, cô ấy đã trở lại, lần này về chính là để giúp đỡ chị đó nha.
Du Trịnh Nghiên vui mừng nói.
-Thật hay giả a?
Kim Đa Hân cũng nửa kinh ngạc nửa vui mừng hỏi lại.
-Đương nhiên là thật rồi, ai thèm nói đùa với kẻ ngốc như em. Lát cô ấy tới, chị sẽ giới thiệu cho em biết.
-Haha, được, được.
Cốc. Cốc. Cốc.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Du Trịnh Nghiên chớp mắt với Kim Đa Hân.
-Vào đi.
-Du tổng, Bình tiểu thư đến rồi.
Thư ký nói.
-Mời cô ấy vào đi.
Kim Đa Hân cười cười nhìn Du Trịnh Nghiên phấn khởi không yên, lòng lại bắt đầu nhớ đến Thấu Kì Sa Hạ.
-Tỉnh Đào, cậu đã đến rồi.
Bình Tỉnh Đào vừa vào phòng đã chăm chăm nhìn vào Kim Đa Hân đang thất thần nhớ đến Thấu Kì Sa Hạ, mặc cho Du Trịnh Nghiên vẫn rất nhiệt liệt chào đón nàng.
-Đa Hân, là em sao?
Bình Tỉnh Đào không để ý đến Du Trịnh Nghiên, chỉ lặng nhìn Kim Đa Hân, mở miệng hỏi.
Kim Đa Hân kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Bình Tỉnh Đào liền chột dạ.
"Có lầm hay không, người Trịnh Nghiên tỷ thích lại là Bình Tỉnh Đào?!"
-Hai người biết nhau à?
Du Trịnh Nghiên có chút khó hiểu nhìn Kim Đa Hân và Bình Tỉnh Đào.
Kim Đa Hân nhíu mày, tránh đi ánh mắt của Bình Tỉnh Đào.
-Em và chị ấy hồi cấp 3 học cùng trường, có gặp mặt nhau vài lần.
-À...
Tuy rằng cảm thấy vẫn không đúng lắm nhưng Du Trịnh Nghiên cũng không nghi ngờ mà gật gật đầu.
-Cả hai đã biết nhau rồi vậy thì chúng ta tối nay cùng nhau ăn cơm đi.
-Không được.
Kim Đa Hân lập tức phản đối.
Bình Tỉnh Đào có chút ưu thương mà nhìn Kim Đa Hân.
-Vì sao?
"Nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn muốn trốn tránh tôi sao?"
Vẫn không nhìn Bình Tỉnh Đào, Kim Đa Hân lạnh lùng mở miệng.
-Trịnh Nghiên, chị cũng biết là em luôn muốn về X thị càng nhanh càng tốt phải không?
-A, đúng a, haha.
Du Trịnh Nghiên chợt nhớ hôm qua trong điện thoại Kim Đa Hân có nới với mình rằng cô và Thấu Kì Sa Hạ đã xác định được mối quan hệ của nhau, lần này xa Thấu Kì Sa Hạ tận một tuần khiến cô gần như muốn điên lên, cho nên hôm nay giải quyết xong hợp đồng sẽ lập tức bay về khu X.
-Vậy thì đừng phí thời gian vô ích nữa, nhanh ký hợp đồng để em còn về.
-Được rồi, ký đi.
Du Trịnh Nghiên đưa họp đồng cùng bút cho Kim Đa Hân, trong lòng thầm khinh bỉ.
"Vội vã muốn về gặp vợ đến thế sao?"
-Ký xong rồi, em đi nhé, tạm biệt.
Kim Đa Hân cầm lấy họp đồng, không thèm xem lại mà ký lên, sau đó vội vã rời đi.
Cô không muốn phí phạm bất kỳ một giây nào ở đây nữa, không phải chỉ bởi vì nôn nóng muốn gặp Thấu Kì Sa Hạ, mà cũng là bởi vì Bình Tỉnh Đào.
-END CHAP-
Let's love.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro