S & M Chap 1
Nguồn: soshivn.com
Author: Camine.
Pairing: SeoRi, Yoona, TaeYeon và JeTi.
Rating: PG-15 [Khi nào có sẽ warn]
Category: Psycho
Prologue
Chính trường khốc liệt… Ai ai cũng biết, con người ta để đạt được mục đích sẽ dùng mọi thủ đoạn… Nhưng thủ đoạn của một kẻ điên mang bộ óc của thiên tài thì chẳng ai nghĩ ra được nó chứa đựng những gì bên trong, chỉ biết thấp thỏm lo âu…
“Công chúa…”
Sầu, bi, cô, độc, lãnh, ngạo, cuồng…
Đâu là giới hạn cho cảm xúc của con người đó...
Cô muốn Yuri chỉ quan tâm đến cô và chỉ chạm vào người cô thôi, cô không muốn Yuri tiếp xúc thân mật với những kẻ mà Yuri cho là dơ bẩn kia.
Yuri đưa cô về, về lại nơi tăm tối mà Yuri rất yêu thích, căn phòng kín như bưng và âm u đến đáng sợ.
“Em có nghĩ tôi điên không Joo Hyun?
Ngay cả khi người ta bảo rằng Joo Hyun điên, thì Yuri vẫn không điên…
“Tôi đã thấy em, và Jung Yong Hwa.”
"Tôi khó chịu khi những kẻ dơ bẩn khác chạm vào em…”
“Ngoài tôi ra, không ai có quyền chạm vào em, không một bàn tay dơ bẩn nào được phép chạm vào những thứ thuộc về Kwon Yuri này!”
“Sẽ không ai được phép chạm vào em… Chỉ có Yuri thôi…
Giữa quyền lực và cảm xúc, chỉ được chọn một mà thôi... Hoặc là Quyền lực, hoặc là không gì cả...
Nếu không, ở cuối con đường chỉ có CHẾT!
Cùng một mối tình cũng một cương vị…
Nhường nhịn nhau thì song phương cùng có lợi, tranh giành nhau thì ngọc đá cùng tiêu.
Tất cả những người đứng trên đỉnh cao quyền lực đều biết rõ cái điều này. Kwon Yuri không ngoại lệ, con người này cũng không.
chap 1
Một khuôn biệt viên giữa không gian rộng lớn, một căn biệt thự nhỏ, im lìm và vắng vẻ… làm cho người ta cảm thấy rợn người vì không khí đó. Ảm đạm điêu linh có lẽ cũng chỉ thế này…
Một nơi ở dành cho kẻ điên, một kẻ điên tỉnh táo đến đáng sợ. Không toát nên tử khí mà lại làm con người ta rùng mình cũng như chủ nhân của căn biệt thự đó. Một con người luôn nở nụ cười trên môi, với đôi mắt đen sâu thăm thẳm không đáy, một nụ cười che giấu mọi thứ cảm xúc và ánh mắt có cái uy bức nhân của hoàng gia. Nếu như người điên mà nói ra những chuyện tỉnh táo cũng chẳng ai tin, nhưng người điên tham chính thì lại càng đáng sợ…
Vì khi đó, mọi mưu mô cơ đồ đều được tính toán theo một cách điên cuồng không một con người bình thường nào có thể lường trước sự việc, cả chính trường sẽ phải hoảng sợ trước kẻ điên đó.
Chính trường khốc liệt… Ai ai cũng biết, con người ta để đạt được mục đích sẽ dùng mọi thủ đoạn… Nhưng thủ đoạn của một kẻ điên mang bộ óc của thiên tài thì chẳng ai nghĩ ra được nó chứa đựng những gì bên trong, chỉ biết thấp thỏm lo âu…
Đến chính con người đó còn không biết bản thân có phải là điên hay không.
Như quen thuộc với bóng đêm, chẳng cần tí ánh sáng nào thì kẻ đang ngồi bên cửa sổ kia cũng vẫn dửng dưng lướt tay trên cây dương cầm đen… Từng âm thanh nhẹ vang lên phá tan sự tĩnh mịch đáng sợ, nhưng tiếng đàn càng não nùng và kéo cho cái sự đặc quánh nặng nề của đêm đen càng làm cho cái không gian đó u ám hơn. Âm thanh du dương đó vang vọng khắp căn nhà, sự u buồn trong tiếng đàn đó làm cho cô gái đang ở căn phòng đối diện phải thoáng rùng mình.
Ngồi trong bóng đêm, cô độc như chiếc bóng, mờ ảo và gương mặt vô cảm, trái ngược hẳn với nụ cười hoàn hảo lúc nào cũng túc trực trên môi khi đứng dưới ánh sáng.
Cánh cửa phòng bật mở, người con gái kia bước vào trong và cất tiếng gọi kẻ đó. Vẫn vô tư tấu lên những âm thanh buồn và trầm, âm thanh cũng mệt mỏi y như người ngồi đàn…
“Công chúa…” Chất giọng dịu nhẹ thoáng ngập ngừng.
Kẻ đó cuối cùng cũng dừng khúc nhạc não nề, quay người nhìn người con gái đứng sát mép cửa kia. Ánh mắt đen sâu hun hút, trong bóng đêm lóe lên những ánh nhìn chất chứa cảm xúc lạ lùng, chỉ trong thoáng chốc rồi lại dịu xuống.
“Đã đến giờ…” Cô gái đó lại lên tiếng, và người công chúa kia đứng dậy bước đến trước mặt người hầu nữ kiêm vệ sĩ thân cận của mình.
Bàn tay thon mảnh khi nãy vừa lướt trên phím đàn đã chộp lấy cổ tay của cô hầu nữ, nhanh như gió thoảng, mạnh mẽ như vũ bão. Người công chúa đó kéo cô gái đang đau đớn kia về phòng ngủ của mình và đẩy cô ta lên giường.
“Ngồi yên đó.” Chất giọng trầm ấm vang lên, như xuyên qua sự lạnh lẽo của căn nhà, một tiếng tách và ánh sáng tràn ngập căn phòng, người ngồi trên giường phải mất một lúc để làm quen với ánh sáng sau đó mới có thể trông thấy chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng. Tủ quần áo được mở ra với vô số thứ trang phục đủ loại xuất hiện trước mắt.
Trầm ngâm và rồi người con gái đang đứng trước tủ quần áo đó chọn lấy hai bộ váy một trắng một đen đưa ra trước mặt người con gái bị bức bách phải ngồi trên giường, đến cử động cũng không dám.
“Joo Hyun, đi với tôi.” Đưa bộ váy hở lưng màu trắng cho cô gái kia, và người chủ nhân bước đến gần hơn, một áp lực khiến cho con người ta phải vâng lời… Là tiêu biểu của hoàng tộc…
Trên thân hình hoàn mĩ của Joo Hyun, bộ váy trắng làm cho cô gái kia đẹp càng thêm đẹp và quyến rũ… “Sẽ có rất nhiều người phải đau tim đêm nay đây…” Tiếng cười vang lên, và ánh mắt của nàng công chúa đó dán chặt lên đôi chân tuyệt đẹp đang bị phơi ra trước mặt…
Hoàn hảo.
Cô thở dài.
“Em rất đẹp Joo Hyun…” Cô vuốt nhẹ lên mái tóc đó, ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí “sao lại chọn cách theo tôi, tại sao không chọn em gái tôi hay anh trai tôi? Lúc đó em sẽ không phải gánh chịu những trận lôi đình của kẻ điên này…”
“Vì công chúa là Kwon Yuri…” Đôi môi hồng khẽ mấp máy, đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp ngẩng nhìn. Yuri bật cười, cởi bỏ cái áo sơ mi trên người… Cô đã rất nhiều lần thoát y trước mặt Joo Hyun, nhưng cô gái kia thì lại ngại ngùng không dám nhìn Yuri dù là một cái liếc mắt, không như cô lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào cơ thể của cô bé. Luôn luôn nhìn thân hình tuyệt vời đó bằng ánh mắt trầm ngâm không một chút thèm khát…
“Đi thôi…” Cô tự mặc quần áo và trang điểm cho bản thân và sau khi ép buộc Joo Hyun ngồi im để mình trang điểm thì cô kéo theo cô gái kia ra khỏi nhà…
Cái tính khí thất thường này làm cho người ta phải e dè khi đứng trước mặt Kwon Yuri.
Vừa dịu dàng rồi lại thô bạo như nổi trận lôi đình ngay tức khắc.
Sầu, bi, cô, độc, lãnh, ngạo, cuồng… Có lẽ Kwon Yuri có đủ…
Trên con đường dẫn đến bữa dạ tiệc, đôi mắt sâu thăm thẳm của Yuri cứ nhìn về phía trước nhưng cô chỉ chú ý đến cô gái đi sau mình một bước, từng tiếng bước chân của cô gái đó không lọt khỏi thính giác của Yuri, mùi hương từ mái tóc của cô gái đó làm dịu lại cái đầu đang nóng của Yuri, cả bàn tay mềm mại đang nằm trong tay Yuri cũng khẽ siết chặt như sợ bị bỏ lại phía sau. Yuri mỉm cười, cánh cửa dẫn vào bữa tiệc mở ra…
Bầu không khí ồn ào sáng rực bên trong làm cho Yuri thoáng nheo mắt khó chịu, ánh sáng… thứ mà cô ghét nhất, nó như đang cười nhạo cái cuộc sống bị người ta cho rằng là điên của cô.
Đúng như Yuri đã dự đoán, mọi ánh mắt cung kính sợ hãi đều dành cho cô còn ánh mắt thèm muốn của bao nhiêu con yêu râu xanh thì dồn cả lên người cô gái phía sau. Joo Hyun cảm thấy khó chịu, cô tự siết chặt lấy tay của chính mình để tránh làm cho Yuri khó xử. Nhưng khi mà Yuri quay sang nhìn cô, nụ cười thường trực trên môi vẫn không đổi, nhưng ánh mắt thì khác lạ vô chừng, “Đừng để ý bọn chúng, hãy cứ xem như chỉ có tôi và em ở đây…” Yuri nói khẽ, gương mặt tuyệt không thay đổi “Nếu thích, em có thể ra nhảy cùng một anh chàng nào đó…”
“Cô-…” Joo Hyun vừa định lên tiếng nói gì đó thì liền bị người kia ra hiệu im lặng. Lưng Yuri đang quay về phía cha mẹ cô cùng với cô em gái, ở đó còn có một anh chàng bảnh bao trong bộ tuxedo đen lịch lãm. Joo Hyun nhận ra người đó, một người mà Yuri rất gai mắt trong việc chính trị, kẻ luôn cản đường mọi kế hoạch của Yuri. Dù cho là dễ dàng vượt qua nhưng với một kẻ có âm mưu phá hoại chuyện của mình, mấy ai lại không gai mắt?
Yuri bước đến chào cha mẹ cô và cả tên gai mắt đó, cả em gái cô cũng vui vẻ chào người chị gái của mình. Không đáp lại nồng nhiệt sự chào đón của em mình, Yuri chỉ mỉm cười, có thể nhận thấy là Yuri đã ‘cười’ trong khi khóe môi của cô vẫn luôn nhếch cao lên.
Trái hẳn với Yuri, em gái cô là một người vô can vào chính trị, chỉ an phận làm công chúa của mình, ngày ngày vui đùa và làm mọi việc mà một cô gái độ tuổi đôi mươi thích làm.
“Công chúa điện hạ, có thể nhảy với tôi một điệu hay không?” Cũng nụ cười như Yuri, đôi mắt của kẻ gai mắt kia sáng lên một tia lạ lùng, nụ cười của Yuri cũng không mảy may thay đổi, đôi con ngươi sâu hun hút vẫn như cũ, cứ như xoáy hết mọi người vào trong đó, đọc vị tâm can của từng kẻ chướng tai gai mắt. Đặt tay mình vào bàn tay gân guốc của kẻ kia và Yuri cùng hắn bước ra sàn nhảy.
Không hiểu sao lúc đó Joo Hyun lại thấy lòng mình thoáng lo lắng, cô nhìn theo dáng người đôi nam nữ nổi bật giữa biết bao cặp nam nữ khác, dường như lúc mà nhạc cất lên thì những người trên sàn nhảy đều ngưng thị nhìn hai con người kia chứ không nhảy nữa… sàn nhảy chẳng mấy chốc chỉ còn lại Yuri và kẻ đó.
Điệu tango, ánh mắt của cả hai lạnh đến đáng sợ…
Không khí băng lạnh giữa hai người trên sàn nhảy làm người ta rùng mình, thống hận và căm thù, quyết liệt đến từng động tác, dứt khoát. Mỗi một động chạm giữa hai người bạn nhảy với nhau như thể là thiên thạch chạm vào trái đất, dù là đẹp như mơ, một cặp xứng đôi nhưng cảm giác người ngoài cảm thấy là một quả bom nguyên tử sắp phát nổ trong khoảng cách nhỏ bé giữa hai người đó.
Tim Joo Hyun thoáng chùng lại một nhịp đập khi trông thấy mặt của kẻ gai mắt kia đã áp sát gương mặt Yuri, nhưng nụ cười trên môi Yuri tuyệt không biến mất dù cho ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, lúc gương mặt kẻ kia quay về phía cô, Joo Hyun thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt hắn dù cũng như Yuri, đôi môi vẫn mỉm cười, chẳng mấy chốc đôi mắt hắn lẫn một chút tà ý xoáy thẳng vào Joo Hyun làm cho cô rùng mình ghê tởm.
Không hiểu vì sao khi trông thấy kẻ khác chạm vào người Yuri thì lòng Joo Hyun lại bất an và khó chịu, cô cảm thấy không gian như chỉ còn mỗi mình mình, cô độc giữa biết bao nhiêu người, khi Yuri thân thiết với ai Joo Hyun cũng khó chịu…
Cô muốn Yuri chỉ quan tâm đến cô và chỉ chạm vào người cô thôi, cô không muốn Yuri tiếp xúc thân mật với những kẻ mà Yuri cho là dơ bẩn kia.
Sao thế này? Trong lòng cô gái trẻ hoang mang tự vấn.
Đôi mắt Joo Hyun như vô hồn, đến khi một bàn tay nhẹ chạm lên đôi vai trần, cảm giác lạnh lẽo nhưng dịu dàng từ bàn tay đó mới kéo cô ra khỏi sự mông lung của chính mình.
Thảng thốt cô quay người lại, phát hiện nụ cười thân thiện đến rợn người kia đã ở bên cạnh tự lúc nào, “Sao thế? Cả tôi em cũng đề phòng sao?” Giọng nói của Yuri phả nhẹ lên vành tai làm cô cảm thấy cả người nóng hực. Đã biết bao nhiêu lần Yuri làm thế với
cô, nhưng trước mặt quang khách thế này thì chưa bao giờ… Bàn tay lạnh như băng đó trượt dọc theo cánh tay làm Joo Hyun rùng mình…
“Con không khỏe, con có thể về trước chứ?” Giọng nói của Yuri vang lên, nhẹ nhàng, nụ cười không tắt. Cùng lúc đó những ngón tay lạnh buốt đã đan vào bàn tay cô, giấu ở sau lưng Yuri, bàn tay đó khẽ ve vuốt để làm dịu lại sự căng thẳng trong Joo Hyun, nhưng ngược lại nó càng khiến cho trong lòng cô gái đó dâng lên một cảm giác rất lạ.
Joo Hyun cúi gằm mặt, cô tránh ánh mắt của tên đểu giả bảnh chọe kia, tránh ánh mắt săm soi của mọi người vào bàn tay đang đan chặt vào tay của Yuri… Joo Hyun chờ sự đồng ý của bố mẹ Yuri để có thể rời khỏi căn phòng này.
Làm gì có ai dám cản con người bị nể sợ như quái vật này? Con người mà cả người đứng đầu tối cao của một nước cũng không dám động vào, con người nắm chặt cả vận mệnh của một quốc gia, cái đầu sinh ra để điều khiển kẻ khác.
Yuri đưa cô về, về lại nơi tăm tối mà Yuri rất yêu thích, căn phòng kín như bưng và âm u đến đáng sợ.
Bàn tay Yuri không buông ra và Joo Hyun vẫn theo sau Yuri như khi đi đến, dù không trông thấy nhưng Joo Hyun biết suốt dọc đường bước về con người đó đã ném bỏ cái mặt nạ tươi cười và hàng loạt các biểu cảm đã thay lên gương mặt đó. “Em có nghĩ tôi điên không Joo Hyun?”
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, bàn tay của Yuri liền rời khỏi tay cô, thoáng hụt hẫng nhưng câu hỏi của Yuri còn làm Joo Hyun lo lắng hơn rất nhiều.
Câu hỏi đó chẳng ai dám trả lời, nhưng Yuri đều nổi giận mỗi khi không nhận được câu trả lời.
Joo Hyun im lặng đứng ở ngay cửa, còn Yuri đã vào đến trong phòng khách. Một tiếng đổ vỡ vang lên, cảm nhận được căn phòng đang rơi vào một bầu không khí khủng bố khác thường. Joo Hyun nhắm chặt mắt, cô bước đến nơi vừa vang lên tiếng động đó.
Yuri ghét ánh sáng…
Cây đèn trên bàn đã bị đập vỡ… Đợi cho bản thân quen với việc nhìn trong bóng tối, Joo Hyun bước đến, chuẩn bị dọn dẹp đống đổ nát thì cảm thấy bàn tay của Yuri thô bạo kéo cô về phía sau.
“Trả lời đi! Tôi có điên không?” Trong đêm tối, tối đến đáng sợ thì đôi mắt màu đen kia lại sáng rực đến kinh người. “Em nói đi Seo Joo Hyun, tôi có điên không?” Joo Hyun cảm thấy người mình như bị ném vào cái ghế sofa, ê ẩm nhưng bàn tay Yuri vẫn giữ cô lại để đầu cô không bị thương. Chính cái sự tỉnh táo trong điên cuồng này của Yuri là điều làm cho lòng Joo Hyun cảm thấy không ổn… “Nói đi!”
“Không! Không, Yuri không điên.” Joo Hyun không dám dùng cách xưng hô kính trọng với Yuri, lúc này mà gọi Yuri là công chúa thì chẳng khác nào khiến cho ngọn lửa đang bùng cháy càng cháy lớn hơn. Bàn tay của Yuri càng thít chặt quanh cổ tay của cô, chặt đến mức những đầu ngón tay của Joo Hyun đã bắt đầu lạnh…
“Không điên sao? Tất cả bọn chúng đều bảo tôi điên. Tại sao em lại không bảo tôi điên như bọn chúng?” ánh mắt dữ dội đó càng sáng rực lên, Joo Hyun thầm sợ hãi. Chưa bao giờ Yuri nổi điên như thế này.
“Tôi có điên không?” Đột nhiên thanh âm của cô gái kia vỡ ra như tiếng khóc, bàn tay lỏng ra và cái bóng người sừng sững trước mặt Joo Hyun đột nhiên đổ sụp xuống, từng tiếng nấc như tiếng khóc trẻ con vang lên…
Joo Hyun mất một phút để tự nhận ra chuyện gì đang xảy ra, con người chỉ biết nổi giận và mỉm cười trước mặt cô đang khóc, bật khóc như một đứa trẻ…
“Yuri…” Joo Hyun không dám chạm vào người đó, mặc cho thâm tâm bảo rằng người đó đang cần sự an ủi của cô. Tấm lưng run lên từng hồi theo từng nhịp thở xen lẫn tiếng nấc. Bàng hoàng, lần đầu tiên cô cảm thấy Yuri thật sự là con người, có cảm xúc có linh hồn. Trong bốn năm theo sát Yuri, chỉ thấy hỉ, nộ và sự cô ngạo, sắc lạnh đến run người…
Sầu…
Bi…
Bây giờ mới biểu lộ…
“Em đi đi Joo Hyun… Tôi đã làm em đau rất nhiều lần rồi…em đi đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro