Chap 5 + 6
chap 5
Trong giấc mơ của mình, Joo Hyun trông thấy Yuri, cô gái da ngăm đó đứng bên cánh cửa sổ đóng chặt với màn tuyết lất phất trắng xoá bên ngoài. Tiếng vĩ cầm réo rắt vang vọng trong không gian đầu đông. Cô bước đến bên cạnh cô gái kia, cố với tay ôm chặt lấy thân người đó.
Nhưng sao xa vời quá,
Yuri chẳng hề cử động, tiếng vĩ cầm vẫn vang vọng nhưng sao mỗi lúc một xa, bước chân Joo Hyun mỗi lúc một nặng nề, bên sườn của cô đau nhức dữ dội:..
"Joo Hyun." một tiếng gọi khẽ vang lên, cô nhận ra đây là giọng nói của một người bạn thân của Yuri.
Cố mở mắt ra để nhìn xem bản thân mình đang ở đâu, nhưng mí mắt Joo Hyun vẫn nặng như chì. Sau một hồi chật vật thì vài tia sáng đã xuất hiện trong tầm mắt của cô. Sau đó là một gương mặt mờ ảo...
"Soo Yeon unnie" Joo Hyun khó khăn phát ra được những tiếng đó, cô thậm chí không biết người khác có nghe thấy những gì cô nói hay không.
"Em tỉnh rồi." cô gái kia mừng rỡ, liền gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Joo Hyun, lảm cho cô dù muốn hỏi Soo Yeon nhiều chuyện vẫn không thể hỏi được.
Sau khi bác sĩ rời đi, Joo Hyun mới biết được tình trạng của mình. Viên đạn ghim trực tiếp vào mạn sườn, không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội tạng nhưng làm xuất huyết trong cơ thể và phổi bị tổn thương nhẹ dẫn đến hôn mê.
"Joo Hyun, em đã hôn mê hơn một tháng rồi đấy." Soo Yeon liền lên tiếng khi bác sĩ vừa rời đi. Joo Hyun chỉ mỉm cười yếu ớt đáp lại. Nhưng ngay khi đó trong đầu cô liền xuất hiện hình bóng của Yuri, cô gái kia giờ đây thế nào rồi?
"Soo Yeon unnie, công chúa..." Joo Hyun vừa phát ra hai chữ công chúa thì nét mặt Soo Yeon tối sầm lại, cô tránh đi ánh mắt của Joo Hyun cùng với một nụ cười cay đắng.
"Công chúa thế nào rồi?" có điều gì đó không ổn, Joo Hyun cảm thấy lòng mình như bị hàng tấn gạch đá đè nặng...
Yuri... Không thể nào...
"Cậu ấy..." Đôi mắt của Soo Yeon ướt đẫm lệ, nàng tiểu thư họ Jung gần như không thể phát ra tiếng nói, chỉ có vài âm thanh lọt vào tai Joo Hyun, nhưng cô không muốn tin nó.
Yuri không thể chết. Yuri sẽ không chết... Cô thuộc về Yuri, sinh mạng của cô là để đánh đổi cho Yuri, tại sao cho đến bây giờ Joo Hyun vẫn còn sống mà Yuri lại chết?
Không thể nào...
.
.
.
Căn nhà vẫn lạnh lẽo, dường như Joo Hyun đã bị Yuri lây cho thói quen ở trong cái không khí lúc nào cũng lạnh cóng này. Thậm chí đến bây giờ cô còn cảm thấy rằng dường như chẳng còn biết lạnh là gì nữa.
Bởi vì cõi lòng của cô đã chẳng còn có thể lạnh hơn được. Yuri chết đi là cả một đả kích đối với Joo Hyun, cô cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân mình rằng Yuri đã thật sự không còn trên đời này, bởi vì cõi lòng cô đã rất lạnh rồi. Nhưng có lẽ như ngọn lửa cháy âm ỉ nơi tim cô không thể chấp nhận được gáo nước lạnh đó, nó vẫn cứ âm ỉ cháy, cũng như Joo Hyun lúc nào cũng thầm hi vọng rằng bóng người hôm đó ngã xuống trong vũng máu đó không phải là Yuri.
Joo Hyun đã khoẻ lại, mọi việc đã trở lại bình thường, chỉ trừ hai việc, cô không còn được trông thấy Yuri hàng ngày, và cơ thể của cô đã bị lưu lại một dấu tích mãi mãi về cái ngày mà Yuri vĩnh viễn không còn có thể mỉm cười với cô nữa...
"Joo Hyun ah!" tiếng gọi từ phòng khách vang lên kéo Joo Hyun ra khỏi trầm tư, vết thương ở bên sườn đã để lại một vết bỏng và một vết thẹo không thể phai...
Cô chậm rãi mặc áo lại và đi ra phòng khách, cánh cửa gỗ nặng nề của căn phòng đối diện vẫn đóng chặt, từ ngày tỉnh lại, trở về từ bệnh viện, Joo Hyun vẫn không có can đảm mở cửa căn phòng đó, thậm chí cô còn không dám nhìn vào nó, cứ lờ nó đi như thể nó là một vách tường bình thường...
Soo Yeon và bạn gái của cô ấy đã đến, họ luôn đến thăm Joo Hyun hàng ngày. Dường như họ nhận được sự uỷ thác vô hình từ Yuri, hãy giúp Yuri chăm sóc tốt cho Joo Hyun...
Hai cô gái này vừa trở về từ Hoa Kì, với tư cách là đại sứ, họ đã ở đó gần bốn năm, khi họ ra đi thì Joo Hyun chỉ vừa bắt đầu theo Yuri, khi họ trở về thì Yuri đã chẳng còn nữa...
Chẳng biết vì lí do gì mà đường đường một tiểu thư như Joo Hyun lại chọn làm nữ hầu và vệ sĩ cho Yuri, dù cho Yuri chưa bao giờ xem Joo Hyun là người hầu hay là bia đỡ đạn cho mình thì cái danh phận đó cũng đã gắn chặt theo Joo Hyun gần năm năm nay. Joo Hyun đã từng là em kết nghĩa của hai vị đại sứ kia.
"Tối mai có một bữa dạ tiệc ở nhà của họ Jung, họ tổ chức bữa tiệc mừng giai đoạn một của kế hoạch cải tổ thành công ngoài mong đợi. Đây là thiệp mời, dù rằng bên ngoài ghi tên Yuri, nhưng bên trong lại là tên em..." Bạn gái của Soo Yeon lên tiếng, vẻ mặt luôn tươi cười của cô gái này đã bị thay bằng môt vẻ ảm đạm, nụ cười tươi tắn trên gương mặt xinh đẹp đó đã biến mất, từ ngày gặp lại người chị này, Joo Hyun vẫn chưa một lần trông thấy cô ấy cười thật sự.
"Điều này quả thật rất... Khốn nạn." Soo Yeon đột nhiên lên tiếng, hiếm khi người ta trông thấy nàng tiểu thư băng giá này nổi giận hay mắng một người nào đó bằng những từ ngữ thiếu tế nhị, nhưng hôm nay đôi mày đẹp của Soo Yeon đã nhíu lại, hai từ đó vừa thoát ra khỏi miệng cô thì vẻ giận dữ cũng hiện rõ lên nét mặt. "Cái chết của Yuri quả thật khiến cho bọn chúng rất thích thú, lại còn ráng chọc vào nỗi đau này của Joo Hyun, dường như tên cẩu tiểu nhân này chủ ý muốn Joo Hyun phải..."
"Phải trở thành người của hắn, phải trở thành một món hàng cho hắn chà đạp... Để hắn chơi đùa trên người thuộc sở hữu của Kwon Yuri." giọng Joo Hyun vang lên, đều đều và lãnh khốc, dường như cô gái này cũng đã bị Yuri lây cho cái sự lạnh lùng đáng sợ trong từng câu nói và cử chỉ. Vẻ mặt Joo Hyun chẳng có lấy một tia biểu cảm, chỉ là những tiếng nói đều đều vang vọng làm cho hai cô gái kia phải lạnh cóng cả người, họ như đang đối mặt với Yuri vậy, một Yuri lãnh đạm, tàn khốc trên chính trường.
"Em định thế nào?" sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Soo Yeon mới lên tiếng hỏi Joo Hyun. Nụ cười bình thản của cô bé làm cho Soo Yeon sợ, nó không phải nụ cười vô sắc vô vị của Yuri, không phải nụ cười toan tính đầy sự hiểm độc và vô tình của Yuri, mà là nụ cười vô cùng hạnh phúc của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu, một nụ cười của cô gái trẻ đang đợi chờ tình lang của mình.
"Em sẽ đến đó..." Joo Hyun bình thản đáp, "nếu bọn chúng muốn làm vấy bẩn những thứ thuộc sở hữu của Kwon Yuri, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt. Em sẽ cho bọn chúng biết...thế nào là đau khổ, đặc biệt là Jung Yong Hwa."
"Hyun, em đừng đùa như thế, tên đó là một tên dâm ô có tiếng trong chính trường, em không thể làm như vậy được." Mi Young, người bạn gái xinh đẹp của Soo Yeon liền lên tiếng ngăn cản.
"Unnie, em đã là người của Yuri, chỉ cần là chuyện có ích cho Yuri, em sẽ không tiếc bất cứ một thứ gì." Joo Hyun lắc đầu, nụ cười không phai đi mà lại càng mãn nguyện hơn, "Chí ít, em cũng có thể làm cho Yuri hả cơn giận này... Và em sẽ không để mình bị vấy bẩn bởi hắn đâu..."
Joo Hyun lẳng lặng tự gật gật đầu với chính mình trước cặp mắt run sợ của hai cô gái kia, họ thật sự không nghĩ ra rằng Joo Hyun sẽ trở nên như thế này, Joo Hyun sẽ không trở thàn một Yuri thứ hai theo chiều hướng tiêu cực như thế...
Khuyên ngăn cũng vô ích... Họ hiểu rõ điều đó nên sau khi Joo Hyun đã uống thuốc và làm đủ mọi chuyện bác sĩ dặn dò, họ liền đi về...
Cõi lòng Joo Hyun đột nhiên không còn bị đè nặng bởi cảm giăc cô đang nhớ Yuri đến điên cuồng, mà cô lại cảm thấy vui, vì chỉ cần bắt Jung Yong Hwa trả giá xong, cô sẽ được gặp Yuri...
Gặp lại người duy nhất có thể khiến cô e ngại cái lạnh vì thiếu đi vòng tay đó, người duy nhất có thể làm cho Joo Hyun cảm thấy mình được trân trọng, trân trọng từ thân thể đến tâm hồn...
"Yuri...chị có nhớ em không?" Joo Hyun mỉm cười, bàn tay cô nhẹ nhàng ve vuốt tấm ảnh Yuri đang ngủ say trên màn hình điện thoại... Gương mặt ngây ngô như một chú cún...
Suốt đêm hôm đó, Joo Hyun đã ngủ rất ngon, như thể cô đã có lại vòng tay ấm áp kia che chở.
Suốt cả ngày hôm sau, cô gái trẻ vẫn giữ gương mặt rạng rỡ đó, cô thản nhiên bước vào căn phòng đối diện, từ lần cuối cùng cô ở trong căn phòng này cùng với Yuri, buổi tối hạnh phúc nhất trong cuộc đời Joo Hyun, cô thuộc về Yuri, mãi mãi... Từ đêm đó, Joo Hyun chưa một lần bước vào căn phòng này nửa bước. Đã ba tháng từ hôm đó, đồ vật đã đóng một lớp bụi xám mờ ảo, nhưng nhiệt độ căn phòng vẫn thế... Chiếc giường rộng với drap và chăn hỗn độn do một đêm hoang đường để lại, những dấu tích còn lại trên giường chứng minh rằng Joo Hyun đã mất đi tấm thân xử nữ vẫn còn đó... Mọi thứ đã hoen màu...
Màu sắc của những tấm rèm tối màu cũng đã bạc phết vì bụi bặm... "Em sẽ dọn phòng cho Yuri nhé..." Joo Hyun nói, và cô bắt đầu dọn dẹp, mọi thứ dần dần có sinh khí trở lại... Chiếc đàn piano nằm nơi góc phòng cũng vang lên những âm thanh du dương do bàn tay thon mảnh của Joo Hyun đàn lên, những bản nhạc mà Yuri thích nhất...
Đến buổi tối muộn, mọi việc cũng hoàn tất, Joo Hyun đã tắm rửa thật sạch sẽ, tấm thân ngọc ngà của cô không có một mảnh vải che lại, cô đang ở trong phòng của Yuri, đứng trước tủ quần áo của chủ nhân căn phòng... Từng cái váy được lật qua và Joo Hyun chọn được chiếc váy vừa ý...
Một chiếc váy ngắn, ôm sát hở toàn bộ phần lưng nhưng vai và cổ được che kín lại, Joo Hyun không muốn bất cứ một ai chạm vào vai và cổ mình, trừ Yuri, chỉ có Yuri mới biết cách chạm vào cô... Chỉ mỗi mình Yuri...
Bộ váy màu đen tôn lên làn da trắng như sữa của Joo Hyun, một vẻ mị hoặc ngọt ngào toát ra từ thân thể cô gái trẻ, Joo Hyun chậm rãi tự trang điểm cho chính mình, như cách mà Yuri đã làm trước đó...
Joo Hyun chọn một cái áo khoác chỉ vừa dài đến gối, cô muốn bọn người bẩn thỉu trong bữa tiệc này, trông thấy những thứ chúng muốn có, đều đã thuộc về Yuri!
Đôi chân của Joo Hyun chưa bao giờ để cho một tên đàn ông nào trông thấy...
Mái tóc dài xoăn nhẹ xoã tung càng làm cho cô gái đó trở nên thập phần quyến rũ, không một ai có thể kiềm chế được...
Không ai còn có thể nhận ra cô gái e thẹn luôn nép sau Yuri ngày xưa, hôm nay đã không còn bàn tay đó nhẹ nhàng xoa dịu cô khỏi sự căng thẳng khi đứng trước cả ngàn con mắt thèm thuồng soi mói...
Tất cả chỉ vì Yuri, dù cho người khác có bảo rằng Joo Hyun đã điên, thì cô đúng là đã điên vì tình...
Điên vì một người...
Điên theo đúng cách mà Yuri đã điên...
chap 6
Cái khung cảnh ánh đèn hoa lệ hiện ra trong tầm mắt, với rất nhiều bóng dáng kiều nữ lả lướt, rất nhiều nam nhân mặc veston đang đứng nói chuyện cùng nhau, rất nhiều người đang nhảy...
Joo Hyun đã đến một bữa tiệc theo đúng phong cách của Yuri...
"Seo tiểu thư? Sao cô lại đến đây?" một người đàn ông hốt hoảng kêu lên và chộp lấy tay Joo Hyun. Cô khẽ đưa mắt nhìn với vẻ không hài lòng làm cho ông ta giật bắn người, ánh mắt mang thần thái của Yuri...
"Vậy tại sao ngài cũng ở đây? Ngài Kim?" Cô khẽ lắc tay và tiếp tục bước đi, để lại một người đàn ông thở dài...
"Có lẽ...đúng như những gì công chúa đã nói, ý trời..."
Từng bước đi của Joo Hyun tự tin như một nữ hoàng, cô đi vào bữa tiệc như thể nơi đây là chốn không người, Joo Hyun chẳng để ai vào mắt cho đến khi lại có một bàn tay chộp lấy cô, chào hỏi với giọng khiếm nhã.
"Ồ, chẳng phải là Seo tiểu thư đây sao? Không phải cô đang bận ở cùng với công chúa à?" Joo Hyun nhận ra giọng nói này, cô quay người lại nhìn hắn với một nụ cười khuynh đảo lòng người, cô muốn tất cả bọn đàn ông ở đây đều phải chết.
"Tôi đến đây, không phải vì công chúa. Tôi đến đây vì ngài, ngài Jung." Joo Hyun luôn biết cách khiến cho tâm trạng người khác thay đổi, nhưng đối với Yuri thì ngược lại, cô chẳng thể kháng cự được với Yuri, dù chỉ là một lời nói, cô cũng không làm được. Ngay khi câu nói được thốt ra, ánh mắt của Jung Yong Hwa liền thay đổi, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Joo Hyun như thể cô là một thứ gì đó rất kì lạ. Nhưng thật sự thì ai cũng biết rằng Joo Hyun là người thân cận nhất của nàng công chúa quá cố kia, và Jung Yong Hwa với Yuri là quan hệ gì chứ?
Không ai tin được rằng Joo Hyun lại xuất hiện ở đây, ở trong bữa tiệc ăn mừng thành công giai đoạn một của kế hoạch mà JUNG YONG HWA đã chiến thắng Yuri để giành quyền thực hiện, thằng bắng một cách không quang minh chính đại.
"Ồ, cô làm tôi ngạc nhiên đấy, Seo tiểu thư. Cô không còn thuộc sở hữu của Yuri nữa sao?" sau một hồi thoáng ngỡ ngàng, JUNG YONG HWA lại lên tiếng châm chọc. Hắn như đang xoáy vào cái sự thật mà chẳng bao giờ Joo Hyun muốn công nhận, Yuri không còn sống nữa. Yuri chỉ còn là quá khứ.
"Tôi thuộc về người mạnh hơn và tài giỏi hơn." rất bình tĩnh, Joo Hyun như trở thành một người khác hoàn toàn, hôm nay cô đã khác...
"Vậy cô có vui lòng nhảy với tôi một bản không? Seo tiểu thư?" hắn nhoẻn miệng cười và buông tay mình ra khỏi người cô gái mà hắn cứ ôm suốt từ đầu đến lúc này.
"Đương nhiên, là được, ngài Jung." Joo Hyun mỉm cười. Nếu như nói nụ cười này làm người ta say đắm thì có hơi quá đáng, bởi vì Jung Yong Hwa cảm thấy lông tóc trên người đột nhiên dựng ngược lên hết, mà lòng hắn cũng như bị một đống băng tuyết ướp cho lạnh cóng. Đột nhiên hắn phát hiện lòng bàn tay mình đã nhớp mồ hôi.
Joo Hyun không chờ hắn đưa tay ra mời, mà cô tuỳ tiện cởi bỏ áo khoác của mình đưa cho một người phục vụ gần đó rồi đi ra giữa sàn nhảy.
Jung Yong Hwa liền bước theo sau, cho đến thời điểm này hắn vẫn luôn cho rằng Joo Hyun là một người đơn giản và dễ đối phó. Nhưng vừa rồi thì hắn biết, mình đã lầm... Cô gái đó không chỉ lột xác, mà cả đầu óc cũng khó lường không kém gì Kwon Yuri.
Trong vô số người tại bữa tiệc này, có một đôi mắt gây cho Jung Yong Hwa cảm giác khó chịu, hắn không thể xác định được ánh mắt đó đang ở đâu, nhưng vẫn luôn theo dõi hắn, từ khi Joo Hyun bước vào cho đến lúc này. Không phải Joo Hyun, cái sự giam cầm tâm tưởng này còn bá đạo hơn cả cái ánh mắt đáng sợ khi nãy Joo Hyun nhìn hắn. Hắn cảm thấy run sợ... Cái cảm giác này giống như Yuri đang theo dõi hắn vậy. Suốt ba tháng nay, kể từ ngày vụ ám sát đó thành công hắn chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như thế này...
Lúc này hắn và Joo Hyun đã đứng ở giữa sàn nhảy, từng nhịp điệu chậm rãi vang lên, hắn đưa tay ra mời Joo Hyun, nhưng khi bàn tay của cô gái kia chuẩn bị chạm vào tay hắn thì ánh mắt Joo Hyun chợt biến đổi, cô gái đó thoáng sững sờ, ánh mắt đảo quanh một vòng rồi đột nhiên chạy vụt đi, lao qua hàng chục thân người trên sàn nhảy luồn lách giữa những tụm người đứng nói chuyện cùng nhau...
Hắn cũng đảo mắt nhìn quanh rồi trong lòng hắn dâng lên một cơn sợ hãi bất định, hắn bắt gặp đôi mắt đen láy sáng quắc như sao sa trong đám khách mời, nhưng chỉ một chốc sau thì chăng còn thấy đâu nữa. Bóng lưng Joo Hyun cũng dần biến mất trong đám đông, thức ăn đã đến miệng nhưng lại không ăn được, chỉ một tí nữa thì thứ mà Kwon Yuri trân trọng nhất sẽ thuộc về hắn, hắn sẽ có thể tha hồ chà đạp để thoả lòng căm hận của mình, thế mà lại vuột mất. Một tên đàn ông làm sao có thể chấp nhận chuyện này, cả cái ánh mắt có thể làm cho người ta cảm thấy bị giam cầm kia cũng bị hắn tạm thời dẹp qua một bên mà đuổi theo Joo Hyun.
Hắn nhất định phải bắt được cô gái đó. Bằng mọi giá hắn phải bắt được.
Con đường tối đen như mực, một vài bóng đèn đường lập loè như sắp đứt bóng, đột nhiên hắn cảm thấy căng thẳng, dáng người của Joo Hyun đã ở ngay phía trước, cô gái kia đã băng qua khỏi con đường lớn và chạy vào con hẻm nhỏ, hắn đuổi theo...
Đó là một ngỏ cụt, Không thấy Joo Hyun đâu nhưng cảm giác đôi mắt hung ác kia đang theo dõi mình lại xuất hiện, hắn quay quắt nhìn quanh, trái tim hắn đang run sợ, đôi chân hắn chẳng thể đứng vững được nữa... Cứ như hồn ma của Yuri đã hiện về muốn bắt hắn trả giá cho những việc minh đã làm.
Không màng đến chuyện Joo Hyun nữa, hắn liền quay người đi thật nhanh ra khỏi ngõ cụt đó... Nhưng ngay trước khi hắn kịp bước ra ánh sáng, thì cái điện thoại trong túi quần đã rung lên báo hiệu có tin nhắn mới.
Từ số điện thoại của Yuri.
"Nếu như người không đuổi theo Joo Hyun, có lẽ ngươi sẽ thoát được tai nạn này. Bây giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội để thoát nạn lần này, sau khi tin nhắn này đến được ba phút thì quay trở vào trong nhà nếu không thì ngươi sẽ trả giá cho việc muốn chiếm đoạt những thứ thuộc về ta."
Bàn tay run rẩy của hắn làm hắn mất nửa phút, hắn mất thêm bốn mươi lăm giây để kịp hiểu nội dung tin nhắn, thêm mười lăm giây để đi ra khỏi con hẻm đó với tất cả tốc độ hắn có thể đạt được. JUNG YONG HWA run rẩy lo sợ đến mức tay chân run rẩy, hắn thậm chí còn không thể kiểm soát được bước chân của mình và vấp trượt ở ven đường.
Ngay khi vừa bình tĩnh lại thì hắn liền cắm đầu chạy đi, thế nhưng ngay khi hắn chỉ còn cách vỉa hè bên kia năm bước chân, một ánh đèn ô tô sáng rực rọi lên mặt hắn, hắn bàng hoàng nhìn thẳng vào ánh đèn mặc cho có chói đến thế nào đi nữa.
Gương mặt, nụ cười và cả ánh mắt của người ngồi ở ghế lái đã ám ảnh hắn suốt năm nam tung hoành chính trường, khoé miệng đó nhếch lên, và đôi môi lẩm nhẩm hai tiếng mà hắn biết chắc đó là "Time's Up!" trước khi hắn kịp phản ứng gì thì hắn cảm thấy toàn bộ thân người mình bị hất tung lên không trung bởi một lực cực mạnh, đôi chân hắn như mất hoàn toàn cảm giác, tiếng xương vỡ răng rắc vang vọng trong cơ thể hắn, khi cơ thể Jung Yong Hwa rơi xuống mặt đất thì bóng đèn hai bên ven đường cũng sáng rực lên để cho hắn có thể nhìn rõ lại bóng chiếc xe kia một lần nữa.
Hắn cảm thấy được máu đang chảy ra từ mũi và tai mình, cổ họng hắn muốn phát ra tiếng gì đó lại không thể. Hắn chỉ có thể cảm nhận một lần nữa lần bánh xe kia cán lên đôi ống quyển không còn lành lặn của mình rồi mọi ý thức biến mất.
Ngay sau khi chiếc xe kia vụt biến mất thì đèn đường cũng tắt phụt đi. Một thân người đầm đìa máu đỏ nằm trên con đường ướt sũng nước mưa... Cái điện thoại trong tay hắn đã bị cán nát...
.
.
Joo Hyun tỉnh dậy trong chính căn phòng của mình, bộ quần áo trên người cô lúc ở bữa tiệc đã bị xé rách một cách tàn nhẫn nằm dưới chân giường, cô biết mình đã được tắm rửa thật sạch sẽ, trên người cũng được mặc lại quần áo khác… Joo Hyun cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi trời đất trước mặt cô tối sầm lại. Mọi thứ quá mơ hồ, chỉ trừ việc cô nhớ được mình đã nắm vào chuôi con dao găm được giấu kĩ dưới lớp váy, dự định sẽ một dao đâm chết Jung Yong Hwa nhưng trước khi cô kịp làm việc đó, thì cô dường như thấy được ánh mắt ủa Yuri đang dịu dàng nhìn mình, và thế là cô chạy theo hướng mà đôi mắt kia đã biến mất. Cô chạy ra khỏi bữa tiệc, chạy băng qua vài con đường lớn, chạy theo bóng người quen thuộc vào một con hẻm nhỏ... Và sau đó một chiếc khăn tay ụp lên mặt mình kéo cô ra khỏi mọi sự giãy giụa phản kháng, lúc đó cô cảm giác được mình đã ngã vào một vòng tay rất quen thuộc...
Yuri!
Như bị một luồng điện chạy qua người, Joo Hyun liền đứng bật dậy và chạy như thể bị một cái gì đó kéo đén trước cánh của gỗ ở phòng đối diện, bàn tay cô run rẩy khi chuẩn bị đặt lên tay vặn mở cửa, nước mắt như chực trào ra khỏi mi, tim cô như đang nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng lại đang lo sợ nếu như đó không phải là Yuri? Joo Hyun hít vào từng hơi một cách khó nhọc, phổi cô như bị tắc nghẽn vì nhịp tim quá nhanh này.
Căn phòng này được cách li hoàn toàn khỏi bên ngoài, dù cho bên trong có bom nổ thì bên ngoài này chỉ nghe thấy một tiếng động rất nhỏ và chỉ rung nhẹ mà thôi, căn phòng đó không thể bị phá huỷ...
"Yuri-ah..." Joo Hyun hít thật sâu và bàn tay cô vặn nhẹ tay vịn, hôm nay tay vặn này đột nhiên trở nên quá nặng nề. Chỉ để mở nó ra cũng phải dùng gần hết sức lực của mình, ngay khi cánh cửa phòng hé mở thì làn không khí lạnh buốt bên trong tràn ra làm cho Joo Hyun rùng mình hai hàm răng của cô gần như va vào nhau sắp tạo thành tiếng. Từng tiếng đàn réo rắt vang lên rõ ràng, không phải như trong ảo giác của Joo Hyun, tiếng đàn của Yuri...
Scent of a woman!
"Yuri!" Joo Hyun đẩy mạnh cánh cửa và ngẩng phắt đầu lên, chỉ trong một cái chớp mắt đó, trong đầu cô gái trẻ đã diễn ra hàng chục ý nghĩ,
Nếu là Yuri thì sao đây?
Nếu không thì có phải sẽ lại là một lần hụt hẫng không
Nếu như là Yuri thì chuyện gì đã xảy ra? Nếu như không phải thì ai đã đưa cô về đây? Ai đã làm cho bộ quần áo của cô ra nông nổi đó?
Nếu như Joo Hyun biết được kẻ nào đã chạm vào cơ thể mình có lẽ cô sẽ liều mạng để giết chết kẻ đó...
Bởi vì Joo Hyun là của Yuri. Mãi mãi là của Yuri!
Joo Hyun đã nhiều lần chần chừ muốn đóng cửa lại nhưng cuối cùng cô vẫn đẩy cánh cửa vào, thật dứt khoát. Cái gì cũng phải kết thúc, hi vọng cũng cần phải thành sự thật hoặc tuyệt vọng.
Joo Hyun hiểu như vậy.
Khi cánh cửa đã mở rộng ra, ánh mắt của Joo Hyun cũng quét ngang một lượt quanh căn phòng, cô nhìn về góc phòng Yuri hay đứng đàn, cô nhìn về cái trường kỉ voiw những chồng sách cao ngất mà chỉ Yuri mới biết được quyển sach nào tên gì, vì bọn chúng đều đã bị che phần gáy lẫn bìa sách lại. Đó là cách mà Yuri gọi là luyện trí nhớ...
"Yuri..." cô lầm bầm, không có Yuri trong căn phòng này, chiếc giường lớn cũng trống không, mọi thứ vẫn giống như khi cô rời khỏi sau khi dọn dẹp xong căn phòng vào hôm qua. Bây giờ đã là xế chiều của ngày hôm sau rồi.
Chỉ có dàn loa vẫn đang phát ra từng âm từng note của bản nhạc mà Yuri thích nhất, chiếc laptop đang chạy chương trình phát nhạc, Joo Hyun đến bên cạnh đó và phát hiện ra rằng, lúc cô rời khỏi phòng, nó vẫn tắt, chỉ có Yuri mới biết được mật mã...
Cô lại nhìn quanh quất một lần nữa, với một hi vọng nhỏ nhoi có thể trông thấy Yuri, bởi vì chỉ có Yuri mới có thể đi vào căn phòng này, tuỳ tiện làm một việc gì đó mà không xê dịch bất cứ thứ nào trong phòng.
Và chỉ có Yuri mới đủ giận dữ đến điên cuồng để xé nát cái váy mà đêm qua cô đã mặc. Chỉ có Yuri mới làm như vậy...
"Đang nghĩ rằng tôi có thể ở nơi nào trong căn nhà này sao?" Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, Joo Hyun như muốn oà khóc lên vì vui mừng, cô đã xuất thần đến mức không nhận ra rằng cánh cửa đã đóng lại và Yuri đã đi vào phòng với hai cốc chocolate nóng. Cả mùi chocolate mà Joo Hyun cũng không phát hiện ra...
"Y-Yuri..." cô bàng hoàng, cô đã hi vọng điều này là sự thật nhưng mà lúc này đây cô lại không dám tin vào mắt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro