Chap 3 + 4
chap 3
Cuối cùng thì Yuri cũng chỉ là một con người, Yuri cũng sẽ như bao con người khác, bồng bột và nông nỗi, sẽ làm những việc chưa bao giờ làm…
Dù cho có bộ não của một người xoay chuyển cả một chính quyền trong bàn tay thì Yuri cũng chỉ là một con người… Một con người khiến cho người khác phải lo lắng không yên vì mình…
Một người, dường như, theo một nghĩa nào đó đã thuộc về Yuri, hoàn toàn là của Yuri…
Đã hơn một tuần từ khi Yuri bỏ đi cùng với 2 người khác trong đảng phái của mình mà không đưa Joo Hyun theo, Yuri đã chọn một vệ sĩ khác đi cùng… Từ sau cái đêm đó, Joo Hyun không còn trông thấy Yuri nữa.
Căn phòng của Yuri vẫn lạnh lẽo, u ám như chốn âm ti…
Cây violon đứt dây, li rượu vỡ, những giọt máu đỏ trên sàn nhà... Tất cả đều nguyên vẹn như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra đêm qua.
Chỉ khác là, máu đã chuyển màu nâu sẫm, rượu đã cạn khô chỉ còn lại mùi hương nồng nàn vương vất…
Yuri ghét nhất là để cho những kẻ dơ bẩn chạm vào đồ dùng của Yuri, những thứ Yuri đã dùng qua hay là những thứ thuộc về Yuri đều không một ai được chạm vào. Dường như tất cả mọi người trong đôi mắt của Yuri đều là dơ bẩn, chỉ có những gì là của Yuri thì không dơ bẩn
…Joo Hyun, là của Yuri. Chỉ có Joo Hyun mới được chạm vào những thứ thuộc về Yuri, và chỉ có Yuri mới được chạm vào Joo Hyun.
“Sẽ không ai được phép chạm vào em… Chỉ có Yuri thôi…” Bàn tay Joo Hyun bất giác chạm lên vai mình, cảm giác hơi thở của Yuri phả lên và từng dấu răng cắn vào, máu ứa ra từ vết thương vẫn còn nguyên vẹn… Cảm giác đau nhói vẫn cứ khơi gợi lại…
Nhưng sao không gian lại tịch mịch như thế này? Joo Hyun nhớ giọng nói âm trầm và hơi thở đượm mùi rượu nồng nàn của Yuri.
Chưa bao giờ Joo Hyun nghĩ rằng mình sẽ ở trong căn nhà này mà không có Yuri, kể từ 4 năm trước, từ khi lần đầu tiên Joo Hyun tự nguyện làm vệ sĩ cho Yuri và làm người phục vụ thân cận cho Yuri thì chưa bao giờ cuộc sống của cô thiếu vắng Yuri trong khoảng thời gian dài thế này.
Trống trải quá, vắng lặng quá…
10 ngày rồi, đã 10 ngày kể từ hôm đó, đã 10 đêm Joo Hyun ngủ vùi trên chiếc giường lẻ loi nơi góc phòng, đã 10 đêm Joo Hyun run lên dưới cái lạnh của căn phòng này, đã 10 đêm Joo Hyun cảm nhận được sự đơn độc đáng sợ trong căn phòng này…
Trong căn phòng của Yuri…
Hôm nay là ngày thứ 11, cảm giác buốt giá đến tận xương tủy luôn làm Joo Hyun rùng mình khi bước vào căn phòng đó…
Dường như đã thành thói quen, Joo Hyun luôn bước về phía chiếc giường khổng lồ nơi góc phòng… Rồi sau đó là cây dương cầm ở bức tường bên kia,
…có gì đó không đúng, có điều gì đó không bình thường.
Căn phòng không còn lạnh như mọi ngày, cánh cửa kính mở ra ban công không còn đóng kín, mà đang mở tung ra cho từng cơn gió đêm thốc vào…
Yuri không thích không khí bên ngoài… Joo Hyun bước đến cánh cửa với tấm màn dày bị thổi tung, có cái gì đó phía sau cánh cửa kính thôi thúc Joo Hyun phải bước ra ngoài,
Là Yuri sao?
Trời đang mưa, không lí nào Yuri lại đứng ngoài trời mưa như thế…
“Tôi không ở ngoài đó đâu…” Giọng nói trầm và khàn vang lên, cùng tiếng ho húng hắng làm Joo Hyun phải quay người lại… Ngay lập tức một đôi cánh tay vòng qua eo cô và đóng sập cánh cửa kính lại, “tôi đã về rồi…” Mùi đất ẩm và nước mưa xộc thẳng vào mũi Joo Hyun ngay khi mái tóc của Yuri xõa tung ra trước mặt cô.
Khi một hơi ấm bỏng rát chạm lên vai cô cũng là lúc mà tiếng ho dồn dập hơn, “Yuri sốt rồi…” Joo Hyun thốt lên khi phát hiện ra cái nóng bất thường đó là từ trán của người con gái trước mặt mình, áo của cô ấy ướt đẫm nước mưa và cả mái tóc cũng ẩm ướt, làn da trên cánh tay lạnh buốt…
“Không ngờ còn có kẻ cả gan phục kích ám sát ở thời đại này…” Yuri ngẩng đầu lên, cũng là khi đôi mắt đen thăm thẳm hàng ngày xoáy thẳng vào mắt Joo Hyun, nó mang hơi hướm cuồng nộ, nhãn cầu hằn tia máu đỏ, điều mà Joo Hyun chưa từng thấy ở con người này, bàn tay cô liền đỡ lấy Yuri khi cô gái kia gập người lại và ho.
Ám sát? Hai chữ đó như mũi dao đâm thẳng vào tim Joo Hyun, nó gợi cho cô nhớ về một cuộc hội thoại trước đó…
Nhưng cơn ho của Yuri lại làm cô phân tâm, Yuri quan trọng hơn…
“Yuri hãy đi tắm trước đã…” Cô đẩy người đó ngồi xuống rồi chạy ào đi làm những việc thường ngày, rất nhanh chóng và rất quen thuộc với cô. Ngay cả khi Yuri quay trở vào căn phòng đó, với tiếng ho vang vọng khắp căn nhà thì Joo Hyun cũng chỉ chậm rãi theo sau chờ để làm những việc mà Yuri bảo.
Dường như khoảng thời gian bình yên quá dài khiến cho người mang chức phận vệ sĩ của cô cũng quên đi mất mà trở thành một người hầu cận cho Yuri, một người thuộc về Yuri…
Cho đến khi hai chữ ám sát được Yuri thốt lên thì một phần trong cô mới tỉnh dậy, nhiệm vụ của cô còn là bảo vệ Yuri…
“Joo Hyun…” Yuri đã đứng ở sau lưng cô tự lúc nào, hơi thở nóng bỏng phả nhè nhẹ lên cổ, Joo Hyun rùng mình… “tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình bốn năm trước lại cô độc như thế… Không có em, thật sự…rất trống trải…” tay Yuri vòng quanh eo Joo Hyun, kéo cô ngồi xuống giường, từng cái cúc áo bị tháo bỏ, bàn tay đầy những vết trầy đó đang tiến dần cho đến hết hàng cúc áo của Joo Hyun.
“Yuri sao thế?” Không phải cảm giác sợ hãi như lần trước, lần này Yuri hoàn toàn không làm cho cô sợ. Giọng nói của người đó thật mệt mỏi và u buồn, Joo Hyun quay người lại tìm đôi mắt đó, đôi mắt sâu như xoáy nước
…buồn và u uẩn,
“Tôi nhớ em.” Bờ môi Yuri là thứ tiếp theo mà Joo Hyun cảm nhận được sau hơi thở bỏng rẫy. Nụ hôn đầu của cô…đã trao cho Yuri.
Trái tim của cô đập loạn nhịp cả lên, cánh tay cô tự vòng qua cổ Yuri như một phản xạ tự nhiên kéo nguồn hơi ấm kia đến gần mình hơn, gần hơn nữa…
Joo Hyun chưa bao giờ nghĩ rằng Yuri là một người dịu dàng như thế, từng động chạm rất nhẹ nhàng, cho đến khi áo của cô rơi khỏi người thì cũng là lúc Yuri nằm hẳn trên người cô. “Trước mặt em…” Rời khỏi nụ hôn, ánh mắt của Yuri liền nhìn thẳng vào Joo Hyun, rồi chuyển dần đến vai nơi mà dấu răng vẫn còn in hằn trên đó. “Tôi không thể kiểm soát chính mình…”
Từng ngón tay Joo Hyun vuốt nhẹ lên vết xước đỏ bên má của Yuri, cả trán cũng có…
Cô biết rằng mình không nên hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô đã không làm thế, nhưng bản thân cô thì không thể tránh khỏi việc tò mò. Việc chính trị, cô không can dự, nhưng còn an toàn của Yuri là trách nhiệm của cô…
“Tôi nhớ em, Joo Hyun…” mái tóc đen của Yuri lòa xòa xõa lên vai và ngực cô, cảm nhận được làn da của Yuri chạm vào ngực mình, từng hơi thở đều đặn nhẹ nhàng phả ra, vòng tay quấn quanh người cô.
Người kia thật sự đã rất mệt mỏi, nét mặt thanh thản khi ngủ hoàn toàn trái hẳn với vẻ sắc lạnh khi đang thức, cả đôi mày cũng không chau vào nhau nữa.
“Yuri bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ to xác…” Joo Hyun mỉm cười, cô cố gắng đẩy Yuri sang một bên để bản thân có thể rời khỏi tình thế khó xử này nhưng Yuri thì cứ như một tảng núi đá bất di bất dịch, ngoan cố ôm cứng lấy người cô.
“Một đứa trẻ to xác và cứng đầu…” Mọi cố gắng đều thất bại, rồi Joo Hyun cũng bỏ cuộc, cô không cố gắng đẩy cái hơi ấm dễ chịu trên người mình đi nữa, đây chỉ là một trong những lần hiếm hoi cô được gần gũi như thế với Yuri
.
.
.
“Công chúa?” Một giọng nói vang lên trong một căn phòng âm u, người con gái được gọi là công chúa liền quay sang nhìn người vừa lên tiếng. “Người quả thật muốn dọn sạch anh em họ Jung?”
“Càng sạch càng tốt.” Cô gái quay người lại, nụ cười trên gương mặt cô ta giống như một loài ác quỷ từ nơi xa xôi nào đó. “Mượn dao giết người là tốt nhất.” Chất giọng trầm ấm vang lên, một câu nói như đâm thẳng vào tâm thần lo lắng của những nam nhân khác trong căn phòng.
“Nếu ta đoán không sai, kế hoạch loại trừ những người của hoàng tộc ra khỏi vụ này đã bắt đầu tiến hành. Mọi người cứ dựa theo kế hoạch này mà âm thầm thực hiện kế hoạch của chúng ta, ta sẽ có cách khiến cho anh em bọn chúng tự diệt lẫn nhau.” Yuri tựa người vào bàn, ánh mắt cô nhìn xa xăm vào cánh cửa trước mặt mình, cũng như ánh mắt run sợ của hơn 8 người trong căn phòng đang nhìn cô, không khí im lặng như đang mặc niệm cho ai đó.
“Những chuyện này…” Một người lên tiếng, “công chúa, lỡ như…”
“Trong kế hoạch của ta, không có lỡ như. Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Khẽ cúi đầu, khóe miệng Yuri chuyển thành nụ cười đắc thắng xen lẫn vài phần âm hiểm, dường như trong đầu của cô gái này đang vẽ ra một viễn cảnh kinh hoàng nào đó, một viễn cảnh làm cho người ta phải hãi hùng. “Bởi vì bọn chúng nghĩ rằng ta đã chết mất xác ba ngày trước rồi…”
Hàm răng trắng đều của Yuri khẽ nghiến lại…
“Ta sẽ cho bọn chúng thấy ta chết như thế nào…” Giọng cười của Yuri vang vọng khắp căn phòng trước sự bàng hoàng của những người trong căn phòng đó. “Bọn chúng sẽ phải nếm mùi bỏ chạy không dám quay đầu là thế nào.”
Bác sĩ tâm lí chính là những kẻ mắc bệnh tâm thần nặng nhất, những kẻ mắc bệnh tâm thần có thể hiểu rõ những bệnh nhân của mình…
Không biết có bao nhiêu người đồng ý với câu nói đó, nhưng Yuri đồng ý, bởi vì cô là một kẻ điên đến mức tỉnh táo.
Từng bước phản ứng của con mồi đều đã qua tính toán của Yuri, thiên la địa võng đều được chuẩn bị sẵn để con mồi từng bước từng bước một tiến vào cái bẫy đó… Từng bước từng bước một tự chôn xác mình trong cái vực sâu không thể nào ngóc đầu thấy mặt trời. Một lần và mãi mãi, chôn vùi kẻ thù trong mắt xuống hàng trăm tầng dày vò…
Tốn nhiều công sức của ta như thế, hai anh em họ Jung các ngươi chết cũng nên ngậm cười rồi.
Giết chết kẻ thù là quá nhẹ nhàng cho chúng, chỉ một khi kẻ thù còn sống mà không có khả năng trả thù thì đó mới đúng là sự tàn nhẫn…
chap 4
“Những ngày sắp tới, em đừng ra ngoài.” Cánh cửa phòng đóng sập lại ngay khi Yuri vừa bước vào, giọng nói thản nhiên nhưng bao hàm một phần bí mật gì đó bên trong. Joo Hyun sẽ không làm trái với ý của Yuri, dù gì đi nữa Joo Hyun cũng là người của Kwon Yuri. Luôn trung thành, đó là những gì Joo Hyun biết kể từ bốn năm trước, nhưng mà giờ đây không chỉ đơn thuần là trung thành nữa, mà là tin tưởng, cô tin Yuri…
Cho dù Yuri có làm chuyện gì tán tận lương tâm thì Joo Hyun biết rằng Yuri cũng là bị bắt buộc, là do những kẻ khác khiến cho Yuri phải làm như vậy.
Yuri tin Joo Hyun, cũng như cách mà cô gái kia tin cô vậy. Yuri là loại người không tin một ai cả chỉ tin vào bản thân mình. Nhưng bây giờ thì đã có Joo Hyun, cô tin Joo Hyun đến mức ngay cả khi Joo Hyun cầm súng gí họng súng vào thái dương mình thì Yuri vẫn có thể mỉm cười tự tin rằng Joo Hyun sẽ không dám bóp cò. Bởi vì Joo Hyun sẽ không giết cô, Joo Hyun sẽ không dám giết Kwon Yuri.
“Chỉ cần ở trong nhà thôi, chúng ta sẽ có nhiều việc để làm đấy.” Khóe môi Yuri khẽ nhếch thành một nụ cười mà Joo Hyun dám chắc rằng là sẽ có chuyện chẳng lành đến với những kẻ đối địch của Yuri.
Trong ngày hôm đó, Joo Hyun làm theo những gì Yuri bảo, cô gái kia đã tránh mặt, chẳng để lại một dấu vết gì cho thấy rằng đêm qua Yuri đã ở đây…
Nhiều người đến, họ mang đến cùng một tin tức cho Joo Hyun, và cô như một người thân của Yuri tiếp nhận những tin xấu về việc mất tích của cô gái kia, dù biết rằng Yuri đã an toàn trong căn nhà này nhưng những gì họ nói làm cho Joo Hyun không thể không lo lắng. Có người muốn giết Yuri, và cô thì không ở bên cạnh Yuri lúc đó…
Seo Joo Hyun là vệ sĩ của Yuri…
“Joo Hyun-ah, anh rất tiếc nhưng có lẽ phần trăm Yuri còn sống sót không cao cho lắm…” Lúc này đột nhiên Joo Hyun lại cảm thấy ghê tởm hắn, ghê tởm Jung Yong Hwa. Cô muốn thét vào mặt hắn rằng hắn chính là kẻ đã hại Yuri, là kẻ giả nhân giả nghĩa. Nhưng lúc này cô chỉ im lặng, cô có cảm giác rằng hắn sẽ chẳng thể cao ngạo được bao lâu nữa, vì Yuri đã trở về…
“Không cần anh nói, tôi đã nghe rất nhiều lần câu nói này và xin anh đi giùm cho.”
Gương mặt cô gái trẻ chưa một lần nổi giận đã đanh lại, giọng nói không chút cảm tình gì với người đàn ông đứng trước mặt mình, cô thậm chí còn chẳng mời hắn bước vào ngồi như những người khác. Hắn thoáng ngạc nhiên rồi bật cười sằng sặc, hắn cúi người ngửi lên tóc Joo Hyun rồi quay đi với vẻ mặt hí hửng. Nếu như Joo Hyun động thủ, có lẽ hắn sẽ chẳng còn cơ hội làm đàn ông nữa, nhưng nếu cô động thủ thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối sau này. Yuri đã có đủ rắc rối để giải quyết rồi.
Lần lượt sau đó cũng không còn ai đến, những người cần đến thì cũng đã đến. Những chuyện cần nói cũng đã nói, cần nghe thì cũng đã nghe ngóng đủ, những chuyện dư thừa thì lại càng dư thừa hơn. Và chuyện ngoài ý muốn lại càng làm cho người ta khó chịu.
Bóng hoàng hôn bao trùm căn nhà, cũng là lúc người thân cận cuối cùng của Yuri bước ra khỏi nhà với một cái cúi chào trước mặt Joo Hyun. Cô bé khẽ gật đầu đáp lại rồi đóng chặt cánh cửa, đưa căn nhà về lại với vẻ tối tăm, cô độc thường ngày. Những tấm màn nặng trịch đã che đi hết ánh sáng le lói của buổi tà dương, đèn vẫn chưa bật lên… Nhưng hơi thở nóng ấm của Yuri đã đến sát bên người…
“Hắn…sẽ không được yên đâu.” Bàn tay Yuri luồn dưới lớp áo mỏng, kéo sát Joo Hyun vào thân thể đang nóng rực lên vì cơn sốt của mình. “Bàn tay dơ bẩn của hắn đã chạm vào em…hắn sẽ không còn được dùng bàn tay đó nữa, hắn đã ngửi mùi hương từ tóc em…hắn sẽ chẳng thể ngửi được nữa…” bàn tay Yuri nhẹ nhàng vén từng lọn tóc Joo Hyun sang một bên vai, phần cổ trắng ngần lộ ra khiến cho cô gái kia không thể kiềm lòng mà đặt một nụ hôn lên đó.
“Y-Yuri…” Tay Yuri bên dưới lớp áo đột nhiên bị dừng lại bởi một bàn tay thon thả, Joo Hyun thở một cách gấp gáp khi tay Yuri đã thành công dọn dẹp hàng nút áo cùng với cái áo ngực, cô ngăn Yuri lại vì dường như nơi này không thích hợp cho việc này. Bàn tay bị dừng lại nhưng Yuri vẫn tiếp tục mút mạnh trên đầu vai Joo Hyun rồi chuyển xuống xương quai xanh, để lại những vết đỏ chủ quyền…
“Hắn đã chạm vào em…có lẽ em cần được tắm…” Giọng Yuri khản đặc, từng hơi thở nóng bừng phả lên làn da trắng hồng… Ngay lúc đó Joo Hyun cảm nhận được cơ thể mình bị nhấc bổng khỏi mặt đất
Ngay khi quần áo trên người rơi xuống hết thì toàn thân cô cảm nhận được làn nước ấm nhẹ nhàng xoa dịu, ngọn lửa đang thiêu đốt tâm trí do Yuri gợi lên dường như đã nguội bớt, một chút tỉnh táo đủ để Joo Hyun kịp mở mắt nhìn quanh, nhưng ngay sau đó thì tầm nhìn của cô đã bị một mái tóc đen dài che khuất…
“Em là của tôi! Chỉ là của tôi thôi…”
…
“Em là của Yuri…mãi mãi.” Joo Hyun không rõ tình cảm của Yuri, cô không cần biết Yuri có chút cảm giác nào với mình hay không, hay chỉ đơn thuần là muốn chiếm hữu. Nhưng cô biết, mình là của Yuri, mãi mãi thuộc về Yuri…
Những gì Yuri nói sau đó, Joo Hyun không tài nào nghe thấy nữa, cơn buồn ngủ đã choáng hết tâm trí cô… Vòng tay Yuri dịu dàng đưa cô vào giấc ngủ, Joo Hyun tự hỏi Yuri đã làm việc này với bao nhiêu cô gái, tại sao Yuri lại có thể làm cho cô gần như phát điên với từng động chạm, cách Yuri đưa cô đến tận đỉnh của sự thăng hoa và cách Yuri an ủi cô…
Tất cả đều khiến cho Joo Hyun không thể không suy nghĩ nhiều…
“Ngày mai…nếu có bất cứ chuyện gì, cũng đừng xông ra…” Cô loáng thoáng nghe được như thế rồi bàn tay lạnh buốt kia vuốt ve nhẹ nhàng lưng cô, vì Yuri, cô sẽ làm tất cả, dù cho người ta có bảo rằng Joo Hyun điên….
.
.
“Cái quái gì?” Một giọng nam giận dữ quát lên, hắn ta còn hí hửng vài phút trước, nhưng lúc này thì mọi điều đắc chí của hắn dường như đã rơi rụng trở thành lá mùa thu, không còn một chút hi vọng. “Không thể nào tìm thấy được, chính mắt ta trông thấy ả ta nhảy khỏi xe rơi xuống cái bờ vực của công trình đó, không thể nào còn sống mà không thể tìm thấy được.” Hắn gào lên điên cuồng như không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Vài phút trước hắn còn muốn đoạt hết tất cả những thứ thuộc về Yuri…giờ đây thì hắn lại phải đối mặt với kẻ thù của mình…
“Bằng mọi giá không để cho nó quay trở về, bằng mọi giá phải giết chết nó!” Một tên khác ra lệnh, “còn nữa, những kế hoạch đã định ra phải lập tức thực hiện, không được chần chờ!” Giọng hắn lãnh khốc, “Làm cho sạch sẽ vào!”
“Kwon Yuri, tại sao mạng nó lại lớn như thế!” Tên vừa điên cuồng gào thét khi nãy lại gầm lên, cái máy thu âm trong tay hắn bị bóp nát. “Xong rồi cũng thủ tiêu luôn bọn sát thủ này!”
.
“Jang, đi thôi.” Một dáng người dong dỏng cao với mái tóc dài bước lên chiếc xe bốn bề kính đen và ngay lập tức chiếc xe đó khởi hành để lại bóng đêm tịch mịch. Bốn dáng người ngồi trên chiếc xe đó liên tục bàn bạc những mưu kế thâm độc… Từng bộ não thiên tài được vận dụng hết sức cẩn thận, kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết…
“Công chúa, kế hoạch của họ Jung đã được bắt đầu thực hiện.” Một người trung niên lên tiếng, ánh mắt ông ta đầy lo lắng nhìn người con gái vẫn mãi mê nhìn ra ngoài khung cửa sổ đen ngòm với ánh mắt mông lung.
“Ta để cho bọn chúng thực hiện kế hoạch, không có nghĩa là ta để cho bọn chúng lãnh công, cũng không có nghĩa là bọn chúng được hưởng thành quả từ kế hoạch của chính mình.” Một tiếng cười khẩy bật ra, khóe miệng đó lại ngạo nghễ nhếch lên, “Kế hoạch là của bọn chúng, nhưng kết quả là những gì ta muốn.”
Từng câu từng chữ như chém đinh chặt sắt, vẻ lãnh khốc hiện rõ trên nụ cười đó.
“Kế hoạch của Kwon Yuri mà ông cũng nghi ngờ sao?”
“Tôi không dám, công chúa.”
“Hai tiếng nữa, bảo người đến gọi Joo Hyun.” Yuri nói một câu cuối cùng rồi trùm mũ che đi mặt và tầm nhìn, thu người ngồi sát vào lưng ghế.
Dư vị của cô gái trẻ kia vẫn còn đọng trong tâm trí cô, từng tia cảm xúc vẫn cứ khuấy động cõi lòng vốn tĩnh lặng của Yuri, rõ ràng cô cho rằng mình chỉ muốn chiếm hữu Joo Hyun, cô biết rằng bản thân mình không có quyền có tình cảm.
Hyunie!
Đôi mắt nhắm nghiền nhưng hàm răng của Yuri nghiến chặt khi hình ảnh tên khốn Jung Yong Hwa ngửi mái tóc của Joo Hyun lại tái hiện trong đầu mình. Tâm trí trước nay chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, dọn dẹp đường đi và làm sao để không có kẻ thù của Yuri nay đã thay đổi…
Cảm xúc làm cho cô cảm thấy bản thân yếu ớt, nhưng cảm giác không có Joo Hyun bên cạnh thật sự quá khó chịu. Nó cũng là một động lực khiến cho Yuri phải hoàn thành mọi việc thật nhanh, thật chu toàn…
Thật sạch sẽ! Không một kẻ dơ bẩn nào có thể tồn tại trong tầm mắt của cô.
.
.
.
Kwon Yuri thích mọi thứ sạch sẽ, và sự điên cuồng của cô bộc phát lên cũng dẫn đến những cái kết quả thật sạch sẽ.
Mọi chuyện sẽ thật đơn giản, một cái chết thật đơn giản…
“Yuri?” Cánh cửa phòng bị tung mạnh vào và bóng dáng Joo Hyun xuất hiện ở nơi vừa trước đó còn là cánh cửa. Yuri thản nhiên ngồi trên ghế và mỉm cười với Joo Hyun. “Yuri làm em sợ!” Joo Hyun chạy ào đến ngồi xuống bên cạnh cô, gương mặt Yuri vẫn thản nhiên cười tủm tỉm, những người xung quanh đang bàn bạc công việc với cô cũng lần lượt đứng dậy và đi ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người họ.
“Đã biến mất, thì phải xuất hiện sao cho hợp lí chứ?” Yuri mỉm cười, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ửng hồng của Joo Hyun. “Quay về đó sớm, cũng chỉ vì để cho em yên tâm thôi… Bây giờ là lúc đường đường chính chính xuất hiện…” Yuri rướn người, đặt một nụ hôn lên trán Joo Hyun rồi lại ngã lưng ra ghế, thanh thản như đang chờ đợi một thời khắc quan trọng nào đó. Bàn tay cô không ngừng vuốt ve tay Joo Hyun, một lát sau cô gái trẻ hơn cũng ngã đầu lên vai Yuri, một làn u hương từ mái tóc tỏa vào không khí, Yuri khẽ mỉm cười…
“Lát nữa cho dù có chuyện gì, cũng không được liều mạng. Em không còn là vệ sĩ của tôi nữa…” Lời nói vừa dứt, Joo Hyun như nhận ra điều gì đó trong sự bình thản quá độ của Yuri. Yuri không phải như thế này. Cô ngồi bật dậy và nhìn chằm chằm vào Yuri, bàn tay cô gái kia vẫn nắm chặt lấy tay cô, rất ấm áp nhưng đôi mắt đen trong vắt đó còn không đủ can đảm nhìn thẳng vào cô…
“Yuri? Vậy là ý gì?” Lần đầu tiên Joo Hyun cảm thấy mình đủ can đảm để động vào Yuri, cô dùng cả hai tay dựng đầu Yuri thẳng lên, ép buộc người con gái đối diện phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đó là lần đầu tiên cô dám bất kính với vị công chúa này, nhưng trong lòng Joo Hyun lại có cảm giác như đây sẽ là lần duy nhất trong đời, cô sẽ chẳng có cơ hội nào khác để chạm vào Yuri như vậy nữa.
Nụ cười của Yuri vẫn như vậy, đôi mắt đen sáng quắc đó nhìn thẳng vào mắt cô, một cái nhìn hờ hững như buông thả mọi thứ… “Em là của tôi.” Yuri lập lại câu nói đó và hai bàn tay của cô liền ôm chặt lấy đầu Joo Hyun, Joo Hyun không trang điểm, Yuri biết điều đó, vì đôi môi của cô bé không có vị của thỏi son yêu thích màu hồng nhạt. Yuri mỉm cười, cô hài lòng vì cô biết rằng Joo Hyun đã chạy đi rất gấp để tìm cô. Chỉ sau một thoáng bất ngờ, Joo Hyun cũng đáp lại nụ hôn của Yuri.
Cho đến khi không khí thực sự trở nên cần thiết thì hai người vẫn còn nấn ná chưa muốn rời ra, dư âm của đêm qua còn quá nồng nàn…
“Em ra ngoài trước đi.” Yuri đã chọn cách kết thúc trước và ngồi thẳng dậy để cho Joo Hyun chỉnh lại quần áo. “Lát nữa tôi sẽ ra sau.” Yuri nói rồi đứng dậy mở cửa cho Joo Hyun, cô gái trẻ thoáng ngỡ ngàng rồi mỉm cười bước ra ngoài. Cô không cảm thấy vui, có cái gì đó trong lòng đang đè nặng lên tâm tư của Joo Hyun.
Ánh mắt của Yuri, như là cam chịu…
.
.
.
“Công chúa, thật sự phải làm như vậy sao?” Một người đàn ông lên tiếng ngay khi bước chân của Joo Hyun đã đi xa.
“Như vậy, mới chu toàn.” Yuri chỉ mỉm cười. Chẳng ai dám hỏi gì thêm, vị công chúa này là người không thích giải thích nhiều, chỉ thích làm việc của mình, chỉ thích mọi chuyện được thực hiện, dù cho có hiểu lầm…thì hiểu lầm đó mãi mãi cũng không được giải thích.
Nhiều người tự hỏi rằng có bao giờ cô cảm thấy nặng lòng vì những chuyện không giải thích hay không? Thế nhưng chẳng ai có can đảm để lên tiếng hỏi cô, chỉ âm thầm làm theo những gì Yuri an bài. Đó là mệnh lệnh, thiên lệnh không thể cãi.
Rồi thì Yuri lại dựa người vào lưng ghế, để cả người lọt thỏm trong cái ghế bành to tướng như thể cô sắp phải đối mặt với điều gì rất đáng sợ…
“Đến giờ thì gọi ta dậy.”
“Công chúa đã hành động rồi ạ.” Giọng nói đó lại lên tiếng, Yuri mỉm cười gật đầu đáp lại rồi chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi.
.
.
Cánh cửa phòng bật mở và Yuri bước ra với cái áo khoác trùm kín đầu, cô bước đi mà vẫn cúi gằm đầu xuống chẳng thèm nhìn đến những thứ xung quanh mình. Lòng Joo Hyun chợt nhói lên khi trông thấy Yuri như thế, như một người như đang bước lên đài xử bắn... Cô chỉ lo lắng, cảm giác của Joo Hyun đang rất hỗn loạn, cô muốn bước đến nắm tay Yuri, nhưng tình cảm của cô và Yuri không thể để lộ ra được. Đó sẽ là nhát dao chí tử cho Yuri.
Joo Hyun âm thầm đi theo ngay bên cạnh Yuri, tưng bước đi nặng như đeo chì, cõi lòng Joo Hyun như cũng chùng xuống theo khoảng cách ngày càng bị rút ngắn giữa đoàn người với cánh cửa.
Ngay khi cánh cửa lớn hiện ra trước mặt, hai hàng vệ sĩ đứng chắn tạo thành lối đi cho đoàn người bước qua thì bàn tay cô gái kia liền chụp lấy tay Joo Hyun. Cô khẽ bước đến gần hơn và thì thầm vào tai Yuri, những câu nói nhẹ nhàng trấn an.
"Cẩn thận, coi chừng có ám toán." người đứng đầu nhóm vệ sĩ lên tiếng, ngay lúc đó bàn tay vừa nắm chặt tay Joo Hyun đã rời ra.
Tự tin bước thẳng đến phía trước, Cô gái đó đã lấy lại phong độ của một công chúa, một chính khách lẫy lừng. Joo Hyun bị bỏ lại phía sau, cô cố gắng đuổi theo kịp Yuri nhưng có cái gì đó không phải...
Ngay khi Yuri vừa đi qua thì hàng ngũ vệ sĩ cũng thay đổi, ánh mắt của họ sau lớp kính đen cứ như diều hâu nhìn mấy chú gà con.
Một tiếng cách nhỏ vang lên đâu đó như tiếng lên đạn, Lòng Joo Hyun thắt lại, bước chân cô liền nhanh hơn tiến về phía người con gái ở trước mặt, nhưng dường như bọn vệ sĩ và đám người quần chúng đang muốn ngăn cản những người thân cận của Yuri tiếp cận chủ nhân của mình.
"Yuri ah!" Joo Hyun thét lên ngay khi cô nghe một tiéng pụp rất nhỏ, mùi thuốc súng và máu tanh trộn vào nhau làm cho thần trí của Joo Hyun như bị nhào trộn với một thứ gì đó.
Bóng người con gái phía trước đổ gục xuống, Joo Hyun cảm thấy đôi mắt mình đã ướt đẫm, hai hàng chất lỏng bỏng rẫy chảy dài trên mặt cô. Bước chân Joo Hyun như điên cuồng, cô chạy thật nhanh về phía trước, cổ họng cô khản đi vì cố gọi tên Yuri, thế nhưng không có tiếng trả lời, không một ai đáp lời Joo Hyun. Chỉ cơ những tiếng súng giảm thanh vang lên vô tình và mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc.
Cho đến khi mạn sườn của Joo Hyun nhói đau, cô cảm giác được có mổ thứ gì đó vừa ghim vào bên sườn của mình. Một vật cứng đập vào sau gáy đã lấy đi mọi ý thức của Joo Hyun trước khi cơn đau bên sườn và trái tim vỡ nát của cô làm cô gục ngã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro