Chap 30 warning
"Tôi sẽ không thể sống được nếu em có chuyện gì xảy ra đâu Fany. Tại sao phải chịu khổ như thế này chứ ? Tôi không đáng để em phải như vậy, thật sự không đáng"
Taeyeon vội vàng bế Fany vào nhà, đặt cô nằm xuống giường. Taeyeon lúc này thật sự rất rối, nhìn cơ thể Fany tái nhợt trước mặt mình, đôi mắt nhắm chặt khiến cô không biết phải làm thế nào ?
"Đúng rồi, phải lau người phải thay áo"
Taeyeon đi lòng vòng rồi lại tự lẩm bẩm một mình, chạy vội đến tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi, cùng một chiếc khăn bông đi đến bên Fany. Mọi hành động có vẻ khá luống cuống, khuôn mặt hiện lên nét hoang mang. Taeyeon ngồi xuống bên cạnh Fany, toan lấy tay cởi áo sơ mi của Fany, nhưng khi vừa đặt tay lên chiếc cúc áo đầu tiên thì đôi tay của Taeyeon bị Fany ngăn lại. Fany mắt vẫn nhắm nghiềm, miệng chỉ thì thào "đừng"
-CÒN NGẠI CÁI GÌ NỮA CHỨ ? EM MUỐN ĐỂ NHƯ VẬY ĐẾN CHẾT THÌ THÔI PHẢI KHÔNG ? – Taeyeon hét lớn. Một phần vì cô quá lo lắng, lại phải gặp tình huống này nên không tránh khỏi cảm giác bực bội.
Fany đành bỏ tay ra, cô đã quá mệt để phản ứng lại rồi, chuyện gì đến cứ đến, không ngờ chỉ dính một chút mưa mà cô đã trở nên như vậy. Thực ra trước khi dính mưa thì cơ thể Fany đang có dấu hiệu của một cơn cảm cúm, nhưng mà cô lại chẳng quan tâm đến sức khỏe bản thân cho lắm, cứ lao đầu vào công việc rồi uống thuốc qua loa khiến cho cơ thể đã yếu lại càng yếu hơn. Hôm nay còn dính mưa nữa, bây giờ thì người cô mệt lả, bản thân thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Taeyeon khẽ thở dài, tự trách bản thân sao lại nổi nóng như vậy ? Dù sao Fany cũng là một cô gái theo tư tưởng truyền thống, việc để người khác thấy cơ thể mình là điều khá ngại ngùng.
-Xin lỗi em..
Fany có lẽ đã thiếp đi từ nãy, Taeyeon bắt đầu tháo từng cúc áo ra, cho đến cái cuối cùng được cởi thì Taeyeon chợt khựng lại. Cô đã từng nghĩ cơ thể Fany rất đẹp, nhưng không ngờ nó lại đẹp đến thế này. Bờ vai trắng nõn, đôi bồng đào căng tròn ẩn hiện sau bra đen, cơ bụng thon gọn quyến rũ, thật khiến người ta muốn làm điều "sai trái". Taeyeon vội vàng lắc đầu :"Tại sao mình có thể nghĩ được những điều đen tối khi cô ấy đang ở trong tình trạng này nhỉ ?" Taeyeon kéo người Fany dậy, để cô ấy tựa vào vai mình, Taeyeon khẽ khàng cởi bỏ chiếc áo ướt ra khỏi người Fany. Dùng chiếc khăn bông nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên lưng của Fany. Từng động tác đều là sự quan tâm, nhẹ nhàng và đầy trân trọng. Như một thứ gì đó tuyệt đẹp, bản thân muốn yêu nhưng lại không thể. Chỉ có thể nâng niu, sợ rằng làm gì quá mạnh sẽ khiến thứ đó tan vỡ và biến mất….
Xong xuôi mọi việc, Taeyeon bế Fany ra khỏi phòng đặt cô xuống ghế sofa, định rời đi thì bỗng bàn tay Taeyeon bị nắm lại, kèm theo một giọng nói thều thào, mệt mỏi :
-Tae…đi…đâu…vậy ?
-Tôi thay ga giường chút đã, nó ướt hết rồi. Nằm đây chút thôi, xong rồi tôi đưa em vào trong nằm – Taeyeon cười nhẹ.
Fany để cho Taeyeon đi, cô lúc này cứ nửa tỉnh nửa ngủ. Cơ thể mệt mỏi rã rời, đầu đau như có ai đó đập túi bụi vào, mọi thứ phía trước thật khó nhận biết, cứ lòng vòng mờ ảo trước mắt cô. Khoảng 10’ sau thì Taeyeon thay xong ga giường, cô đi ra ngoài phòng khách bế Fany vào giường, cẩn thận đặt Fany xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cô, rồi lặng lẽ cầm gối toan đi ra khỏi phòng.
-Tae… đi đâu ? – Giong nói trâm khàn của Fany vang lên.
-Ra sofa ngủ - Taeyeon nhàn nhạt đáp.
-Có thể ngủ với em được không ? Em không… *khụ khụ*… - Fany chưa kịp nói hết câu thì cơ thể bắt đầu ho dữ dội, cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung.
Taeyeon vội vàng chạy đến xoa nhẹ lồng ngực Fany, nhìn thấy Fany như vậy cô lại càng cảm thấy mình là kẻ bất tài. Tại sao bản thân luôn gây ra những nỗi buồn cho Fany, Tại sao luôn làm cho Fany trở nên như vậy ? Taeyeon bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước những sóng gió của cuộc đời, chưa bao giờ cô lại cảm thấy mình vô dụng như lúc này. Đến bảo vệ người mình yêu cũng không làm được thì thật chẳng ra làm sao.
-Tôi đi gọi điện chút đã – Taeyeon vô tình bỏ ra ngoài, khiến Fany cảm thấy rất buồn, nếu có thể cô thật muốn nhốt Taeyeon lại giữ làm của riêng.
Taeyeon đi ra khỏi phòng, cầm điện gọi và gọi cho Yuri. Chẳng cần đợi đến hồi chuông thứ hai thì Yuri đã kịp bắt máy :
-Alo, cậu tìm được Fany chưa ?
-Cô ấy đêm nay ngủ ở nhà tớ, các cậu không cần lo lắng nữa đâu – Taeyeon lãnh đạm nói.
-Ngủ ở nhà cậu hả? Có chuyện gì sao? – Yuri lo lắng hỏi.
-Chuyện dài dòng lắm, có gì mai gặp thì nói sai. Yên tâm đi nhé, tớ sẽ chăm sóc cho cô ấy.
-Vậy được, có gì mai nói. Mà này Taeyeon…. – Yuri ngập ngừng nói.
-Từ bao giờ cậu lại ăn nói ngập ngừng như vậy hả Yuri? Muốn gì nói luôn đi – Taeyeon khẽ nhíu mày.
-Cậu giải quyết luôn vấn đề của cậu với Fany đi, hai cậu còn yêu nhau thì đừng làm khổ nhau nữa…
-Tớ không muốn, thôi nhé, mai nói sau.
Taeyeon thở dài cúp máy rồi trở lại phòng ngủ, thấy Fany vẫn nằm đó mở đôi mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt đó thật sự rất đẹp, một thứ sản phẩm của tạo hóa khiến cho rất nhiều người phải xốn xang. Nhưng kì lạ là lúc này nó ánh lên một thứ gì đó thật buồn, đa cảm và đầy sự tổn thương.
-Tae đừng lạnh lùng như vậy nữa…được không ? – Fany bất chợt hỏi, có chút gì đó man mác buồn, cảm thấy rõ sự hụt hẫng hờn tủi trong lời nói.
Taeyeon bỗng kéo chăn nằm xuống cạnh Fany, đặt tay mình làm gối cho cô, rồi kéo sát cơ thể Fany vào bên cạnh mình.
-Ngoan ngủ đi, đừng nói linh tinh nữa. Chúng ta ngủ.
Fany cảm thấy lạ lùng vì thái độ của Taeyeon, cô khẽ dụi mình vào ngực Taeyeon thật sự cô nhớ cái cách mà Taeyeon ôm trọn cô vào lòng. Cô nhớ hơi ấm, mùi hương trên người Taeyeon. Ngoài trời mưa ngày một lớn nhưng cũng chẳng tác động gì đối với hai trái tim đang nóng ấm cùng đập vì nhau.
*************************************
Fany thức dậy với hơi lạnh quanh mình, cơ thể mệt mỏi rã rời. Nhìn sang bên cạnh, chẳng có ai, cảm giác trái tìm mình trống vắng đến lạ. Cái nắng nhẹ nhàng của trời cuối thu càng làm cho con người ta có cảm giác man mác buồn. Mệt mỏi lê thân mình ra khỏi phòng ngủ, cứ ngỡ sẽ phải bơ vơ một mình trong căn nhà tràn ngập kỉ niệm này thì Fany nhìn thấy Taeyeon đang bận bịu trong căn bếp. Cái dáng người nhỏ bé đó, có thế nào cô cũng không thể quên. Fany nhẹ nhàng bước đến ôm lấy Taeyeon từ phía sau, Taeyeon thoáng giật mình nhưng cũng để yên cho Fany ôm.
-Tae đừng lạnh lùng như vậy được không ? – Fany dụi mặt mình vào tóc Taeyeon, âm điệu thật nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Taeyeon không nói gì, chỉ yên lặng làm tiếp. Cô cũng đâu muốn lạnh lùng như vậy, nhìn cơ thể Fany gầy đi làm lòng Taeyeon đau đến khó tả. Cảm giác muốn bảo vệ muốn chăm sóc người mình yêu nhưng lại không thể, chỉ biết nhìn lặng lẽ từ xa, chỉ biết âm thầm quan tâm. Nhiều lúc Taeyeon thấy bản thân mình thật hèn nhát yếu đuối khi lựa chọn cách này để bảo vệ người mình yêu, nhưng sẽ ra sao nếu cô cùng Fany nắm tay vượt qua. Điều đó cô đã từng nghĩ tới, hai người cùng bên nhau vượt qua khó khăn chẳng phải sẽ mạnh mẽ hơn sao ? Nhưng cô cũng hiểu rằng nếu cùng nhau đấu tranh thì người tổn thương người chịu đau đớn nhiều nhất chính là Fany, Fany đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Dù là từ lúc quen biết Fany cho đến lúc này chỉ là thời gian ngắn nhưng cũng đủ để Taeyeon hiểu ra nhiều chuyện về người con gái này. Bản thân luôn cố tỏ ra mạnh mẽ cứng cỏi trước mặt mọi người, nhưng khi có một mình thì chỉ biết khóc, trái tim cùng con người mềm yếu thì có che đậy thế nào cũng nhìn thấy.
-Em ăn cháo đi, tôi phải đi làm rồi. – Taeyeon nhẹ gỡ tay Fany ra khỏi người mình, ấn cô ngồi xuống ghế, đặt phía trước một bát cháo nóng hổi thơm phức.
-Tae không thể ở nhà sao ? – Fany buồn bã nói.
-Không thể - Taeyeon lạnh lùng đáp.
-Vậy em cũng chẳng muốn ăn – Fany ương bướng đẩy bát cháo ra xa.
Taeyeon nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài tự hỏi bản thân tại sao lại say mê một cô nàng ngang bướng như vậy chứ ? Taeyeon lấy điện thoại gọi cho Yuri :
-Alo – Yuri vui vẻ nhấc máy đúng với tâm trạng của mấy người vừa kết hôn.
-Hôm nay đến thì làm nốt giúp tớ mấy công việc nhé ! Tớ nghỉ buổi sáng – Taeyeon khẽ liếc mặt nhìn Fany rồi thở dài nói.
-Được, vì tình yêu của bạn thân nên tớ sẽ hy sinh, cậu nghỉ cả ngày luôn cũng được – Yuri cười đáp.
-Vớ vẩn đừng nói linh tinh. Chiều tớ sẽ qua công ty – Taeyeon cười cười rồi cúp máy.
Fany dù mệt nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ, cô hiểu Taeyeon quá mà, làm sao mà có thể bỏ cô ở lại nhà một mình được chứ ? Taeyeon ngồi xuống chiếc ghế đối diện Fany, cả hai nhìn nhau một lúc thì Taeyeon đành bó tay với cô nàng ngang ngạnh này :
-Giờ thì ăn đi chứ ? Sao cứ nhìn tôi mãi thế ?
-Là Tae nhìn em mà – Fany bĩu môi, khiến trái tim ai đó vô tình đập nhanh bất thường.
-Thôi ăn đi, muộn rồi. Tôi chỉ ở nhà được đến trưa thôi – Taeyeon đẩy bát cháo về phía Fany.
Fany vẫn ngang bướng lắc đầu, thật sự lúc này cô chẳng muốn ăn gì cả. Cổ họng đau nhức, đến nuốt nước bọt còn thấy khó khăn huống chi là ăn cả một bát cháo. Lúc này cô chỉ muốn ngủ cho đỡ đau đầu, đầu óc cứ quay cuồng mệt mỏi.
-Ăn đi còn uống thuốc – Taeyeon đưa thìa vào tay Fany.
-Em không muốn ăn, mệt lắm – Fany khoanh hai tay trước ngực nhìn bát cháo nóng trước mặt.
Taeyeon cười khổ, ốm đến thế rồi mà vẫn lì lớm không chịu ăn uống. Cô đành cầm lấy thìa múc một ít cháo giơ ra trước mặt Fany:
-Ngoan ăn đi còn uống thuốc.
Fany hơi ngạc nhiên vì hành động của Taeyeon, vừa lạnh nhạt lại vừa tình cảm, thật khiến con người ta rơi vào hoàn cảnh khó hiểu:
-Tae sao vậy?
-Ăn đi, nào. A – Taeyeon chẳng có gì gọi là bận tâm về câu hỏi của Fany cả.
Fany thì lại ngoan ngoãn để Taeyeon đút từng thìa cháo, cảm giác có gì đó thật ấm áp. Cứ thế cho đến khi hết sạch bát cháo thì Fany cảm thấy bụng mình no căng. Taeyeon chìa tay cho ra trước mặt Fany, trên tay là vài viên thuốc đủ loại màu:
-Giờ thì uống thuốc đi
-Em không thích – Fany gạt Taeyeon sang một bên rồi chạy ra ghế sofa xem tivi.
Taeyeon thì chỉ biết than thầm, chăm Fany ốm còn khổ hơn chăm sóc mấy đứa con nít. Cứng đầu lại còn nghịch ngợm. Taeyeon đứng chắn trước tivi không cho Fany xem:
-Uống thuốc đi rồi vào ngủ một giấc, đừng có xem tivi.
-Em xem một chút rồi đi ngủ. Không uống thuốc đâu đắng lắm – Fany ghét uống thuốc, tuy là chúng có màu sắc sặc sỡ nhưng vị của chúng thì hoàn toàn ngược lại.
Mặt Taeyeon tối sầm lại, sức chịu đựng của cô sắp nổ tung. Hồi trước bảo cô trẻ con bây giờ thì chẳng biết ai trẻ con hơn ai.
-Uống mau, đừng để tôi dùng biện pháp mạnh với em – Taeyeon đe dọa.
Fany cảm thấy cơ thể khá hơn rất nhiều sau khi ăn hết bát cháo nhờ công của ai kia, nên cô nghĩ chắc cũng chả cần uống thuốc làm chi cho đắng họng. Cô phớt lờ lời cảnh báo của Taeyeon, Fany nằm xuống ghế sofa với điệu bộ vô cùng thoải mái, đồng thời dùng tay đẩy Taeyeon ra. Bất chợt Fany cảm thấy thứ gì đó mềm mại trên môi mình, định thần lại cô thấy Taeyeon đang áp môi mình vào môi cô để truyền thứ gì đó đắng ngắt vào miệng. Nói đúng hơn là Taeyeon đang cho Fany uống thuốc bằng cách vô cùng đặc biệt. Fany khó nhọc tiếp nhận nụ hôn của Taeyeon cùng những viên thuốc kia, cô thấy rằng hình như đây là lần đầu tiên những viên thuốc lại trở nên ngọt đến như vậy. Taeyeon thì chẳng để ý đến sự ngỡ ngàng của Fany, cô vẫn tiếp tục đắm chìm vào nụ hôn này. Ban đầu chỉ có ý định cho Fany uống thuốc, nhưng đúng là cô vẫn không làm cách nào cưỡng lại sức hấp dẫn từ đôi môi đỏ mọng kia. Phải lâu lắm rồi cô mới được tận hưởng lại “mùi vị” của Fany, đôi môi này vẫn luôn ngọt ngào chưa bao giờ trở nên nhàm chán. Đôi môi Fany mang một “hương vị” gì đó vừa ngọt vừa mát lạnh như kem vậy. Taeyeon nửa ngồi nửa quỳ, cứ như thế mà hôn cho đến khi buồng phổi Fany cần thềm không khí cô mời rời ra. 2 cặp mắt nhìn nhau, có chút gì đó khó hiểu, ngượng ngùng, gượng gạo và đầy luyến tiếc. Tiếng chuông điện thoại kêu phá vỡ không khí ngại ngùng này, Taeyeon như giật mình thức tỉnh, tự trách bản thân mình vừa làm cái gì vậy? Chỉ vì một phút yếu lòng mà cô làm vậy, thật dở tệ quá mà. Cô tưởng 1 tháng xa cách có thể dạy cô cách điều khiển cảm xúc, nhưng không bài học cô học được hoàn toàn là con số 0, chỉ cần là Fany thì mọi cảm xúc của cô cứ thế mà “nổi dậy”.
-Xin lỗi em – Taeyeon vội vàng đứng dậy, cầm áo khoác rồi đi ra khỏi nhà.
Fany thì chỉ biết buồn bã nhìn Taeyeon rời đi, nếu cô mạnh mẽ hơn, nếu cô dứt khoát hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết. Không phải bất lực nhìn hình ảnh của Taeyeon khuất khỏi cánh cửa kia. Nhiều lúc Fany cảm thấy bản thân rơi vào một khối bế tắc, tìm mãi mà không làm sao có thể giải quyết được. Nếu tình yêu của cô và Taeyeon là một bài toán, thì nó thật sự rất khó, lúc gần tìm được lời giải cho bài toán thì phát hiện ra rằng nó chỉ quay lại ban đầu, không có tiến triển, không có hy vọng. Taeyeon lái xe đến công ty, đầu óc rối tung cả lên. Vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao mình lại có hành động như vậy? Có phải trái tim cô luôn chiến thắng lí trí của cô, thật chẳng ra làm sao?
Trước khi vào phòng mình, Taeyeon tạt ngang qua phòng làm việc của Yuri, khi mở cửa ra cô nhận thấy một khuôn mặt hào hứng vô cùng, hình như là đang nói chuyện với Sica, Yuri thấy Taeyeon vào thì ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống ghế chờ một chút, Taeyeon ngồi xuống thuận tay rót cho mình một cốc nước, uống nó và nhìn ra phía bên ngoài. Phòng của Taeyeon và Yuri đều lắp kính trong suốt nên có thể nhìn toàn cảnh vật của Seoul. Yuri nói chuyện xong thì ra ghế ngồi đối diện với Taeyeon, vừa rót nước cho mình vừa hỏi Taeyeon:
-Tưởng cậu bảo chiều mới đến!
-Kế hoạch thay đổi, đến sớm một chút. Mọi chuyện cậu lo xong rồi chứ? – Taeyeon bâng quơ đáp.
-Xong rồi, tối nay kí hợp đồng là ok, nhưng mà cậu muốn đi hay để tớ đi.
-Hợp đồng quan trọng nên cả hai cùng đi. Mà cưới vợ hạnh phúc lắm hả? – Taeyeon vô thức hỏi.
-Bộ thấy rõ lắm sao? – Yuri cười cười.
-Mặt cậu hiện rõ hai chữ “hạnh phúc” rồi kìa, tên nhóc đen này – Taeyeon bỗng bật cười rồi lấy tay gõ lên đầu Yuri.
-Yahhh, đầu vàng đầu bạc đó biết không? – Yuri vừa xoa xoa chỗ bị gõ, vừa lườm Taeyeon đến cháy cả con mắt.
-Tớ thử xem nó chắc đến đâu, hàng xịn đấy – Taeyeon cười lớn.
Yuri chỉ biết lắc đầu “Vậy hai cậu hôm qua xảy ra chuyện gì”
Taeyeon dừng cười ngay khi nghe thấy câu hỏi, nếu không muốn nói là biến sắc. Xảy ra chuyện gì được sao? Ngoài việc cô được ngắm nhìn body hoàn hảo của Fany, được tận hưởng cả một nụ hôn vào buổi sáng thì không có việc gì to tát cả.
-Cô ấy bị cảm nên tớ để cô ấy ngủ nhà tớ thôi!
-Không làm gì sao? – Yuri nghi ngờ hỏi.
-Không làm gì cả - Taeyeon nói.
-Thật không?
Taeyeon gật đầu tỏ vẻ chắc chắn, không lẽ lại kể tuốt tuồn tuột ra cho Yuri nghe để bị trêu chọc sao, cô đâu có kém thông mình đến mức đấy? Người đẹp của mình thì để mình ngắm thôi, có ý nghĩ đen tối thì cũng là với người của mỉnh?
-Thôi tớ về phòng đây, có gì chuẩn bị tối đi đấy. Ah còn nữa, bảo Sica đến chơi với Fany được không? Tớ sợ cô ấy ở nhà một mình đâm ra buồn chán – Taeyeon dặn dò Yuri rồi bước ra khỏi phòng.
-THẾ MÀ BẢO KHÔNG QUAN TÂM, ĐỒ CON NÍT KHÔNG DÁM YÊU – Yuri cười cười rồi hét lớn.
Taeyeon có nghe thấy những điều đó, cô chỉ biết thở dài. Có khi cô còn không bằng được một đứa con nít. Con nít nếu nó thích ai nó yêu quý ai nó đều nói ra, còn cô thì lại không đủ bản lĩnh để nói ra, không đủ bản lĩnh để đấu tranh giành giật những thứ của mình.
-----------------------------------------------------------------------
Sica đang ngồi xem phim cùng với Fany, lúc nãy Yuri có bảo cô sang chơi với Fany. Cũng may là hôm nay công việc của cô ít nên không có gì phải lo lắng, nhận được điện thoại của Yuri xong thì Sica cũng phóng xe thẳng đến nhà Taeyeon.
-Sao đến đây không bảo tụi tớ một câu hả?- Sica vừa xem tivi vừa hỏi.
-Hihi, xin lỗi tớ quên – Fany cười xòa.
-Quên, có biết bọn tớ lo cho cậu lắm không? Cậu còn bị ốm nữa? – Sica trách móc rồi nhìn một lượt Fany từ trên xuống dưới, nói tiếp “Lại còn ăn mặc như thế này, tối qua cậu với Taeyeon có chuyện gì hả?”
-Không có gì đâu mà – Fany ngại ngùng nói.
-Không tin, kể đi có chuyện gì? Tớ có phải chị em tốt của cậu không hả Miyoung?
-Thật là tớ không nhớ gì cả, chỉ biết là mắc mưa rồi được Taeyeon đưa vào nhà. Lúc tỉnh lúc mơ tớ không nhớ tớ với Taeyeon đã làm gì? – Fany lắc đầu mệt mỏi.
-Vậy sáng nay hai người làm gì mà Taeyeon lại đến công ty muộn – Sica hình như không có dấu hiệu dừng việc hỏi.
-Sooyeon, ngay cả đến chuyện Taeyeon đi làm muộn mà Yuri cũng kể cho cậu sao? – Fany ngạc nhiên hỏi.
-Chúng tớ là vợ chồng ok? Đừng có đánh trống lảng nữa, trả lời mau.
-Không có gì đâu. Nhưng mà dạo này cậu ấy rất lạ - Fany khó hiểu lắc đầu.
-Lạ, sao lạ, lạ thế nào? – Sica tò mò hỏi.
-Cậu ấy lạnh lùng, nhưng lại luôn tỏ ra quan tâm đến tớ. Như có điều gì đó, muốn yêu nhưng lại không thể. Khó hiểu lắm
-Có lẽ cậu ấy vẫn còn yêu cậu nhưng có một ranh giới nào đó mà cậu ấy không thể vượt qua – Sica vỗ vai động viên Fany
Hai người cứ như vậy ngồi nói chuyện mãi đến gần tối thì Sica phải đi có việc. Lâu lắm rồi Fany và Sica mới có cơ hội ngồi với nhau lâu như thế này, cùng cười cùng chia sẻ với nhau mọi chuyện. Thật đáng quý cho tình bạn của họ, luôn luôn bên cạnh nhau dù có chuyện gì.
Fany chán chường nằm xuống sofa sau khi đã tiễn Sica về. Bây giờ đã là 7h tối nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng để mà ăn uống. Lúc nãy Sica có nói là hôm nay Yuri và Taeyeon đi kí hợp đồng nên có lẽ họ về muộn. Cô lại lủi thủi một mình trong căn nhà rộng lớn này. Hồi chiều cô cũng có ý muốn về nhà mình, cứ ở lại đây thì có khi lại càng thêm buồn, nhưng không hiểu sao Taeyeon gọi điện và một mực bảo cô phải ở lại. Cô hỏi lí do tại sao thì Taeyeon lại không nói, cứ bắt cô phải ở lại chờ Taeyeon về. Con người Taeyeon dạo gần đây rất khó hiểu, ngay cả một chút tâm tình hiện lên qua gương mặt Fany cũng không đoán nổi. Fany mệt mỏi lôi điện thoại ra gọi cho Sunny, cả ngày hôm nay cô chưa nói gì về tình hình của mình cho Sunny rồi, cũng tại cái đầu óc đãng trí lúc nhớ lúc quên làm mọi việc chẳng ra đâu vào đâu. Nói chuyện cũng phải một lúc lâu thì cái bụng của Fany bắt đầu biểu tình dữ dội, cô đành phải đứng dậy vào bếp nấu cho mình một bát mì. Nói đúng hơn là cô chẳng biết nấu gì nên bất đắc dĩ phải nghĩ tới món mì. Đang ăn thì tiếng mở cửa vang lên, cứ ngỡ là Taeyeon về, Fany hào hứng chạy ra đón. Trái với niềm hy vọng, người đứng trước mặt Fany lúc này không phải là Taeyeon:
-Sao cô lại ở nhà Taeyeon?
-Cô tới đây làm gì vậy Minzy?
***********************************
11h30 PM:
Taeyeon mệt mỏi bước vào nhà, căn nhà tối om, chắc hẳn giờ này Fany đã ngủ rồi. Cô cũng chẳng buồn bật đèn, bước vào bếp Taeyeon lấy một ít nước mát giúp cô tỉnh táo hơn. Hôm nay cô uống không nhiều, nhưng thứ chất lỏng đó là rượu mạnh, từ chối thế nào thì cũng phải uống năm sáu ly, không uống người ta bảo mình không tôn trọng. Người đã ngà ngà say, nhưng cô vẫn nhận thức được mọi thứ rõ ràng, nhiều lúc cô chỉ muốn bản thân say thôi, say đến không biết trời đất để đến khi tỉnh dậy thì mọi việc sẽ trở nên bình thường. Fany lại là của cô và cô sẽ không phải đóng cái vai con ngoan trong vở kịch do chính bản thân mình dựng lên nữa. Một giọng nói khàn ấm vang lên khiến Taeyeon giật mình quay người lại: “Tại sao Tae phải làm như vậy?”
-Em chưa ngủ sao? – Taeyeon uống thêm một ngum nước nữa rồi thản nhiên hỏi Fany
-Tại sao Tae lại nói chia tay em khi chính bản thân Tae vẫn còn yêu em – Fany nghẹn ngào nói.
-Em đang nói gì vậy? – Taeyeon ngạc nhiên vì câu hỏi của Fany.
-EM HỎI TẠI SAO TAE PHẢI GIẤU EM CHUYỆN CỦA MẸ TAE, VỀ CÁI THỎA THUẬN NGU NGỐC ĐÓ – Fany giận dữ hét lên.
-Thỏa thuân, sao em biết? – Taeyeon thoáng giật mình nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng.
-Lý do gì mà Tae nghĩ sẽ bảo vệ em bằng cách đó chứ? Tae có biết là nó đau đến thế nào không? – Nước mắt chảy trên khuôn mặt Fany khi cô nhớ tới cách hành xử lạnh lùng của Taeyeon.
-Tae..Tae
-Nếu Tae nghĩ Tae làm vậy để bảo vệ em thì Tae nhầm rồi, có ai khiến người yêu mình khóc rồi bảo là bảo vệ không? Có ai lạnh lùng với người mình rất yêu rồi nói là bảo vệ không? Đó gọi là hèn nhất Tae hiểu không?
-Thôi đủ rồi, em đừng nói nữa – Taeyeon hét lên ngăn những lời nói của Fany, cô ấy nói hoàn toàn đúng chẳng có gì sai cả. Đúng! Cô là một kẻ hèn nhát nhưng cô lại không đủ bình tĩnh để nghe người khác nhắc đến từ đó.
-Em phải nói, em phải nói để Tae hiểu. Em thà chọn bị tổn thương vì mẹ Tae còn hơn là bị tổn thương vì chính Tae. Tae có biết vì sao không? Dù em có bị tổn thương thế nào nhưng em biết bên cạnh vẫn còn Tae, vẫn còn người mà em yêu thương bên cạnh. Vì Tae em sẵn sàng đối mặt với mọi sóng gió. Chỉ cần có Tae thì đau đến mấy em cũng chịu được. Lúc Tae quyết định cái thỏa thuận đó, Tae có nghĩ cho cảm nhận của em không? KIM TAEYEON, TAE LÀ ĐỒ ÍCH KỈ. EM GHÉ…..
Chẳng đợi Fany nói hết câu, Taeyeon đã bước đến và hôn vội lên đôi môi cô ngăn cho những lời đó phát ra. Cô sai thật rồi, quyết định đó quả thật là ngu ngốc. Đúng vậy, cô là kẻ ích kỉ, một kẻ hèn nhát, một kẻ ngu khi đã không bảo vệ được người mình yêu mà còn làm cho cô ấy đau khổ. Taeyeon mút lấy đôi môi của Fany, nụ hôn này cô nhớ nó, nhớ nó rất nhiều, nhớ cả chủ nhân của nụ hôn này nữa. Nếu như cô là người nắm giữ thời gian thì cô muốn dừng ngay thời gian lại để tận hưởng nụ hôn này được lâu hơn. Taeyeon khẽ rời khỏi nụ hôn, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt Fany, tựa trán vào vai cô mỉm cười nói:
-Tae xin lỗi, Tae sai rồi.
-Đồ ngốc, babo, đồ ích kỉ. Em ghét Tae – Fany đánh túi bụi vào ngực Taeyeon, tự nhiên nước mắt cứ thế mà chảy ra.
Taeyeon cứ mặc cho Fany đánh, cô hôn lên đôi mắt cười kia, dùng môi mình cố gắng lau đi những giọt nước mặt kia, một lần nữa tựa trán mình lên trán Fany, mỉm cười: “Từ giờ kẻ ích kỉ này sẽ không bao giờ rời xa em nữa”
-Babo, Đồ ngốc – Fany sụt sịt nói.
Taeyeon cười rồi hôn lên môi Fany. Nụ hôn có vẻ càng ngày càng cuồng nhiệt hơn, Taeyeon mút lấy môi Fany mà ngậm cắn. Nếu nói nụ hôn ban nãy là nụ hôn của ngàn lời xin lỗi thì nụ hôn này là của sự nhớ nhung, tình cảm mãnh liệt của Taeyeon. Cơ thể Taeyeon nóng rực lên, tưởng chừng như Taeyeon muốn đốt nóng không gian tối om ở căn bếp này lên vậy.
Không biết bằng cách nào mà lúc này Fany và Taeyeon đã yên vị trên chiếc giường trong phòng ngủ. Hai người họ không hề rời khỏi nụ hôn dù chỉ một phút, mọi xúc cảm lúc này vô cùng mãnh liệt. Taeyeon khẽ liếm quanh vành môi Fany như chờ đợi một điều gì đó xa hơn. Fany nhẹ hé mở khuôn miệng, chỉ đợi có vậy chiếc lưỡi tinh quái hung hăng xông vào tìm tòi và đòi hỏi người bạn của nó.
Nụ hôn ngày càng trở nên cuồng nhiệt hơn, tiếng nút lưỡi, những tiếng rên khẽ làm không gian trong đêm tối càng trở nên ám muội. Nhưng hai người họ hiểu rằng, bản thân sinh ra để giành cho nhau.
Kim Taeyeon chỉ dành cho Tiffany Hwang!!!
Taeyeon tách khỏi nụ hôn, trong màn đêm tĩnh mịch cô có thể cảm thấy được hơi thở dồn dập của Fany. Taeyeon hiểu mình nên kiềm chế lại cảm xúc một chút, dù sao thì Fany cũng là người ốm sức khỏe có lẽ cũng không như cô. Taeyeon dịch người xuống hôn lấy cổ của Fany, dùng răng cắn nhẹ vào phía cần cổ khiến Fany vô thứ bật lên một tiếng rên.
-Uggg
Taeyeon đang như muốn đốt cháy cả hai, thật muốn để cả hai cơ thể hòa vào nhau, cô mút mạnh lấy xương đòn của Fany. Chẳng mấy chốc mà chiếc cổ cao kiêu hãnh của Fany đã đầy những vết đỏ của ai kia. Taeyeon khẽ dùng lưỡi liếm xung quanh từng vệt đỏ ửng, đôi tay không yên vị bật tung hàng cúc áo mỏng manh của Fany rồi cũng thật nhanh cởi bỏ chiếc áo thun trên người mình ra. Cơ hồ, trong phút chốc, thứ còn lại trên cả hai cơ thể là những thứ đồ “quyến rũ” nhất.
-Em có biết cơ thể em đẹp đến như nào không Fany?
Taeyeon trầm trồ bật lên một lời khen khiến cho khuôn mặt Fany lập tức ửng hồng, dù là trong bóng tối Taeyeon cũng cảm nhận được sự ngượng ngùng đáng yêu của cô gái nằm dưới. Taeyeon cúi cuống liếm một đường tại khe ngực của Fany, đồng thời vòng tay ra sau cởi bỏ khóa bra. Chiếc bra nhanh chóng yên vị trên đống quần áo dưới sàn kia. Cặp ngực căng tròn hiện lên trước mắt Taeyeon, khiến xúc cảm trong người Taeyeon ngày một lớn hơn.
-Em đẹp thật đó
Fany nghe xong khẽ đánh nhẹ vào tay Taeyeon, tại sao có thể nói những câu như vậy khi cô đang ngượng muốn chết chứ? Taeyeon cúi xuống há miệng nuốt trọn trái “dâu tây” tuyệt vời kia. Luyến tiếc rời bỏ thứ “đồ ăn’ tuyệt hảo, Taeyeon trườn xuống phía dưới đóa hoa ẩn nấp phía dưới kia. Fany ngượng ngùng nắm chặt lấy gra giường, cảm thấy căng thẳng đến kì lạ.
-Thả lỏng đi nào, Tae sẽ nhẹ nhàng mà.
Taeyeon vừa nói vừa thổi nhẹ phần dưới của Fany khiến cô khẽ rùng mình. Taeyeon dùng lưỡi nhẹ nhàng tách từng cánh hoa tuyệt đẹp kia ra. Dịch thủy của Fany không ngại ngần mà tiết ra hòa với chiếc lưỡi của Taeyeon. Chiếc lưỡi chạm nhẹ vào cánh hoa khiến cơ thể Fany run lên, cánh hoa thoi thóp giống như muốn mời gọi ai đó vào lấp đầy đóa hoa tuyệt đẹp này. Taeyeon đưa nhẹ chiếc lưỡi vào con đường nhỏ hẹp của đóa hoa, cảm giác như lối đi bé nhưng vẫn đầy sức để hút lấy chiếc lưỡi này vậy.
-Ugg..Tae…
Fany vô thức rên lên thành tiếng, những thớ thịt mềm mại ướt át khẽ thặt chắt lấy chiếc lưỡi khi cảm thấy nó đang ngọ nguậy bên trong. Taeyeon khẽ mỉm cười khi cảm nhận thấy bên trong đóa hoa đang không ngừng co bóp, tưởng chừng như nó sẽ nuốt tất cả vào cái đóa hoa nhỏ bé đó. Taeyeon thay chiếc lưỡi bằng từng ngón tay của mình, ngay khi ở cửa cô có cảm giác hang động chật hẹp này đang thít chặt lấy tay mình càng khiến tâm tình Taeyeon trở nên tốt hơn bao giờ hết. Hang động chật hẹp như muốn mời gọi người vào khám phá những thú vị những bí ẩn ở bên trong. Fany nhăn mặt khi cảm thấy vật thể đang ở trong cơ thể mình, cảm giác cánh hoa ngày một thít chăn và ôm chọn lấy vật thể đó. Chất nhờn càng tiết ra nhiều hơn tại cánh hoa để tránh cho chủ nhân của nó những cơn đau bỏng rát. Taeyeon nhìn lên cô thấycặp ngực căng tròn của Fany đang phập phồng, hơi thở trở nên dồn dập thì khẽ cười. Cô gái này thật đáng yêu mà. Taeyeon đưa một tay lên nắm lấy đôi tay Fany, xoa nhẹ như để động viên công việc sắp tới sẽ rất nhẹ nhàng. Bất chợt Taeyeon đưa ngón tay dang dở ở cửa ngoài vào sâu bên trong của đóa hoa, khiến Fany hét lớn vì đau. Nước mắt tự nhiên chảy ra ở khóe mắt, Fany không nghĩ nó lại đau đến như vậy.
-Taeyeon ah...Tae..
Taeyeon trườn lên hôn lấy môi Fany, nụ hôn có lẽ giúp cô quên đi cái đau ở bên dưới. Từng ngón tay Taeyeon đưa vào cho đến khi cảm nhận lối đi nhỏ bé chật hẹp đó bó chặt lại, từng thớ thịt mềm mại cứ thế mà ma sát lên từng ngón tay. Fany bật lên vài tiếng rên trong cổ họng, cố gắng quên đi cái đau thốn bên dưới. Taeyeon rút từng ngón tay ra khỏi hang động đó, di chuyển xuống dưới để hút lấy thứ chất lỏng “ngọt lịm” của Fany. Taeyeon hôn nhẹ lên đóa hoa đó, mỉm cười tự nhiên “Tae yêu em”
Fany chẳng còn sức lực mà nói chuyện với Taeyeon nữa, cô nhắm chặt mắt. Lúc này cô thật sự chỉ muốn ngủ, đúng là sau khi làm xong mấy chuyện như vậy thì chẳng ai có sức lực để làm gì nữa. Taeyeon nằm xuống bên cạnh Fany, vòng tay ôm lấy kéo cô sát vào người mình. Lâu lắm rồi cô mới có lại được cảm giác hạnh phúc như thế này, lâu lắm rồi cô mới lại có được Fany trong vòng tay, lâu lắm rồi cô mới cảm thấy ấm áp thế này. Dù phía trước cho chông gai thế nào, cô cũng sẽ cùng Fany vượt qua. Cô sẽ luốn bên cạnh Fany cho đến cuối cùng của con đường, Fany nói đúng, cô phải bảo vệ Fany bằng cách khác, bằng cách gì đó mạnh mẽ hơn để xúng đáng với tình yêu Fany dành cho cô. Cho dù Fany có tổn thương nhưng vẫn có cô bên cạnh, dù ra sao đi nữa, cô vẫn sẽ cùng Fany vượt qua khó khăn này. Taeyeon hôn lên trán Fany rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sau những hoạt động mất sức.
Taeyeon khó nhọc mở mắt, chớp vội mắt để hòa nhập với thứ ánh sáng buổi sớm. Tia sáng yếu ớt phản chiếu từ áng mây xa xăm xuyên qua lớp sương mù mỏng, mềm mại tựa như lớp cát vàng nhạt chảy, chuyển động vỡ vụn ra trong làn không khí lạnh lẽo mát lạnh. Taeyeon nhìn sang bên cạnh, bất giác khóe môi nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc. Fany của cô, người con gái của cô ngủ mà cũng đẹp đến như vậy sao? Fany cứ dụi mặt vào ngực cô khiến cô không ngăn mình bật lên một tiếng cười vì vẻ đáng yêu của cô gái nằm cạnh. Bờ vai trắng mịn cùng thứ ánh nắng của buổi sớm khiến người con gái này trở nên đẹp đến mê hồn lòng người. Fany là của cô, cho đến giây phút này cô ấy chắc chắn đã là của cô.
Taeyeon khẽ nhích người rời khỏi giường, kéo chăn lên ngang ngực đắp cho Fany, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Fany. Cô ấy cần ngủ thêm một chút để bù cho những hoạt động ngày hôm qua. Taeyeon hào hứng đi vào phòng tắm, cô thấy tâm tình mình vui hơn hẳn, giống như có một tia nắng ấm chiếu xuống vùng đất lạnh giá trong trái tim cô lần nữa. Làm cho mọi thứ trên vùng đất đó như được thay mới, sức sống tràn đầy.
Taeyeon bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn quanh người, lắc đầu khi thấy giờ này Fany vẫn chưa dậy. Cô vui vẻ nằm xuống bên cạnh Fany, một tay chống đỡ lấy đầu, quay người ngắm nhìn Fany. Đưa tay chạm vào khuôn mặt đang say ngủ của Fany, từ chiếc mũi cao cho đến đôi môi đẹp tuyệt này. Mí mắt Fany khẽ động đậy khiến Taeyeon vội vàng rụt tay lại cứ như mình vừa làm một điều gì đó vô cùng sai trái. Fany từ từ mở mắt, trước mặt cô là nụ cười toe toét của Taeyeon. Fany chớp chớp mắt, đưa tay lên chạm nhẹ vào má Taeyeon, đây không phải là mơ, đây hoàn toàn là sự thật, Taeyeon là của cô là người đang mỉm cười với cô.
-Morning người đẹp, dây rồi sao thưa tiểu thư? – Taeyeon chọc ghẹo Fany.
-Đây không phải là mơ đúng không Tae – Fany chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt Taeyeon, lo sợ đặt câu hỏi.
Taeyeon nắm lấy tay Fany trên mặt mình, mỉm cười hạnh phúc “ Là thật, em vẫn còn lạc trong giấc mơ nào đó sao?
-Em chỉ sợ nó là một giấc mơ, khi thức dậy Tae không còn là của em nữa – Fany cắn môi khó nhọc nói.
-Babo, Tae sẽ mãi là của em – Taeyeon cúi xuống hôn lên môi Fany.
-Tae mới là babo, em phải vào tắm cái đã – Fany khó khăn ngồi dậy, cơ bụng bỗng dưng đau đến khó tả, nhưng cô lại không muốn nói điều đó cho Taeyeon. Đứa trẻ của cô có lẽ lại buồn mất.
-Vậy để Tae tắm cho em nhé – Taeyeon mặt dày gợi ý.
-Yahh – Fany đánh vào người Taeyeon, quấn chăn quanh người vội vàng đứng dậy. Cô khẽ nhăn mặt vì đau.
Hành động đó Taeyeon nhìn thấy ngay, cô cười mỉm, còn chuyện gì ngoài chuyện đó khiến Fany đau nữa. Taeyeon đứng dậy, bế Fany vào phòng tắm đặt cô xuống bồn tắm, xả nước làm mọi việc trong con mắt ngạc nhiên của Fany. Taeyeon nhéo mạnh mũi của Fany giống như một sự trừng phạt:
-Đau thì phải nói, đừng có chịu một mình.
Khuôn mặt Fany lập tức đỏ ửng, phải rồi Taeyeon có kinh nghiệm trong mấy chuyện này quá mà, làm sao mà không biết được.
-Để Tae tắm cho em, dù sao đêm qua em cũng vất vả rồi – Taeyeon cười hiền.
Rồi chuyện gì thì ai cũng biết, hai người tắm cho nhau trong không gian phòng tắm tràn ngập tiếng nước chảy, tiếng cười đùa. Và đôi lúc là cả một tiếng hét thất thanh “không biết lí do”
===============================================
-Yuri ah, buổi trưa có định đi đâu không?
Taeyeon hỏi khi cô và Yuri đang ở trong phòng bàn bạc về hợp đồng tối qua.
-Không, tớ định đi ăn với Sica thôi.
-Vậy tí cậu với Sica qua nhà appa umma tớ ăn cơm đi, tớ muốn đưa Fany về nói chuyện rõ ràng với umma.
Yuri liếc nhìn về phía Fany rồi lại quay sang Taeyeon: “Hai cậu..bình thường rồi hả?”
-Phải đó, nhớ dặn Sica thế, khoảng 11h đi nha – Taeyeon đóng tập tài liệu lại, lãnh đạm nhìn Yuri.
-Được rồi, vậy tớ về làm việc đây, lát gặp
Yuri đứng dậy đi về phòng mình, cô không hiểu ý định của Taeyeon cho lắm. Nhưng dù sao cô cũng vẫn sẽ luôn bên cạnh ủng hộ cho Taeyeon và Fany.
Taeyeon, Fany, Yuri và Sica đang ngồi trên bàn ăn với appa và umma của Taeyeon. Không khi lúc này phải nói là vô cùng cẳng thẳng. Bà Kim nhìn Fany với con mắt vô cùng khó chịu, nếu không vì lúc nãy mọi người bảo bà bình tĩnh thì bà đã đuổi Fany về rồi:
-Con gọi mọi ngượi tụ tập lại là có chuyện gì vậy Taeyeon? – Ông Kim cười hiền nói.
-Dạ, con có chuyện muốn nói với appa và umma, thời gian qua con đã hiểu được một điều. Thật sự con sẽ không thể hạnh phúc nếu không có Fany. Con muốn cưới cô ấy, thời gian tổ chức đám cưới sẽ con sẽ báo với bố mẹ sau, nhưng con hy vọng là bố mẹ có thể cùng đến chung vui – Taeyeon bĩnh tĩnh nói.
Fany ngạc nhiên nhìn Taeyeon, cô không hiểu Taeyeon đang nói gì nữa. Taeyeon chỉ bảo cô đến ăn cơm cùng bố mẹ chứ không hề nói đến chuyện đám cưới này. Mọi người trong bàn ăn cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe Taeyeon nói vậy, bà Kim bực bội nhìn Taeyeon:
-Con muốn tổ chức đám cưới kể cả không được sự đồng ý của mẹ sao?
-Con không muốn như thế, là umma bắt con phải làm như vậy – Taeyeon trả lời.
-Sao con dám nói thế hả? Con định tổ chức kể cả không có mẹ sao? – Bà Kim *** gắt nói.
-Con xin lỗi – Taeyeon cắn môi khó khăn nói.
Bà Kim bực tức bỏ lên phòng, thật chẳng ra thể thống gì cả. Mọi người đành nhìn nhau bất lực, Taeyeon nắm chặt lấy tay Fany nhìn cô với ánh mắt “sẽ không có chuyện gì đâu” khiến cô phần nào thoải mái hơn.
-Để tớ lên nói chuyện với umma, mọi người ngồi đây. Appa con xin phép – Yuri cúi đầu rồi đi lên phòng của bà Kim
Yuri bĩnh tĩnh đi lên tầng hai, nhẹ nhàng gõ cửa phòng nhưng mãi chẳng có tiếng ai trả lời “Umma, mở cửa cho con với”. Một lát sau cánh cửa phòng mở ra, Yuri từ tốn bước vào ngồi xuống bên cạnh bà Kim.
-Nếu con muốn nói về chuyện lúc nãy thì ta không muốn nghe đâu.
-Umma nghe con nói đã, nếu những lời nói này mà không thay đổi được gì thì con sẽ xuống nhà – Yuri nắm lấy tay bà Kim chân thành nói.
-Vậy được con nói đi – Bà Kim có vẻ cũng xuôi xuôi.
"Umma ah, không ai chọn được nơi sinh ra cho mình cả. Taeyeon không chọn được, con không chọn được và ngay cả Fany cũng không chọn được. Cô ấy đã từng lớn lên trong sự yêu thương đùm bọc của cả bố và mẹ, mọi thứ tốt đẹp nhất cô ấy đều đã trải qua. Nhưng mọi thứ đổ sụp ngay trước mắt cô ấy, cái lâu đài đẹp đẽ mà cô ấy tưởng tượng lên đổ sụp xuống trong chốc lát khi bố mẹ cô ấy vì tai nạn giao thông mà qua đời. Một mình gánh vác mọi thứ, một mình lo toan mọi chi phí cho hai chị em. Nhưng cô ấy vẫn không hề thua kém bất kì ai, trình độ học vấn cao, chẳng có gì đáng chê trách cả. Con rất ngưỡng mộ nghị lực của Fany, cô ấy không hề gục ngã khi gặp khó khăn. Taeyeon trước khi gặp Fany đã từng khinh ghét thứ gọi là tình yêu, cậu ấy hoàn toàn sống trong cái vỏ bọc của chính mình. Không coi trọng tình yêu, suy nghĩ cái gì cũng có thể mua bằng tiền. Từ lúc Fany bước vào cuộc đời cậu ấy thì giống như một trang sách mới, cậu ấy thay đổi hoàn toàn. Biết yêu thương người khác, biết dùng tiền vào những thứ đáng quý, hơn cả là cậu ấy biết dùng trái tim để cảm nhận. Gia đình mình cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh của Fany, chỉ vì cái suy nghĩ môn đăng hộ đối mà hai người yêu nhau không thể đến được với nhau. Chẳng phải là rất đáng tiếc sao umma? Taeyeon và Fany thật sự rất yêu nhau, con chưa từng thấy người nào có thể khiến Taeyeon quan tâm nhiều như thế? Con hy vọng umma hãy ủng hộ cho Taeyeon và Fany để họ có thể mãi mãi bên nhau."
Bà Kim khẽ thở dài, tất cả những điều Yuri vừa nói bà đều hiểu, nhưng bà không làm cách nào có thể gạt bỏ ác cảm với Fany sang một bên. “Con xuống nhà đi, umma muốn ở một mình”. Yuri chán nản cúi đầu rồi đi ra khỏi phòng, bước xuống phòng khách nhận được cái lắc đầu cùng bộ mặt “bánh bao chiều”, mọi người có lẽ cũng đoán ra được có chuyện gì.
-Không sao! Chúng ta từ từ thuyết phục – Ông Kim cố gắng cười động viên mọi người.
Mọi người ở dưới nhà nhìn nhau với ánh mắt bất lưc, phía trên phòng bà Kim đang suy ngẫm rất nhiều về từng lời nói Yuri…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro