[LONGFIC] Owning [Chap 6-2], Yulsic
Chap VI:The uninvited – Vị khách không mời:
Part 2:
Chae Rin run rẩy cầm từng tờ lên. Mọi hoạt động của ả gần đây đều được ghi chép rất cẩn thận. Từ việc đi làm, tối sang bar, casino thậm chí là kế hoạch hôm nay đến căn nhà này đều đang hiện hữu vô cùng chi tiết trên những tờ giấy vô tri mà lại có sức đe dọa đáng ngờ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chủ tịch Kwon vô tình nhận được những thứ này? Sự trừng phạt chăng?
Không. Còn hơn thế nữa. Ông ta sẽ tước đoạt cái danh hoa phù phiếm ả đang sở hữu và trả ả về với thế giới đầy thù oán cũ. Hình ảnh những hẻm tối ẩm ướt, cống rãnh nhơ nháp bẩn thỉu,… bỗng chốc ùa về trong tâm trí ả, sắc nét và sống động hơn bao giờ hết. Ả ghét chúng, ghét đến tận xương tủy. Vì vậy nên ả đã bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí bán cả mình để leo lên được cái vị trí của ngày hôm nay. Vậy mà, bây giờ chúng có nguy cơ biến thành bong bóng xà phòng chỉ vì một đứa con nít ngạo mạn?
Không đời nào ả để nó xảy ra.
Nhận thấy những biến sắc khó coi trên gương mặt đối thủ, Yuri mỉm cười tự đắc. Chưa bao giờ cô thất bại trong việc uy hiếp một ai đó, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Ả đàn bà kia chắc hẳn sẽ tự biết cân nhắc mà không dám hó hé một lời yêu cầu nào với cô nữa. Nhẹ đầu hắn. Cô thôi vắt chân chuẩn bị đứng dậy kết thúc cuộc trao đổi nhưng ả đã nhanh hơn.
Chae Rin đột ngột đứng phắt dậy, chồm hẳn thân người sang đối diện. Bàn tay chộp nhanh lên cổ áo lụa màu be siết chặt hung hãn. Ả rít lên từng hồi, cổ áo càng ngày càng bị thít chặt hơn.
-RỐT CUỘC THÌ MÀY MUỐN GÌ? MÀY PHÁ ĐÁM CHUYỆN TAO VỚI ÔNG BỐ MÀY CÒN CHƯA ĐỦ HAY SAO, HẢ?
Từ khóe môi kiêu hãnh, cô lại nở một nụ cười nhạt khác. Và nó làm kẻ đối diện như tức điên lên, ả giơ tay cao lên và vụt xuống. Nhưng cánh tay kia của cô đã kịp thời chụp được bàn tay sắp giáng xuống khuôn mặt gần như tàn tạ của cô một lần nữa. Cô nói lạnh lùng.
-Vậy cô có yêu bố tôi không?
-Lão già đó ư? Mày đùa chắc… Một người xinh đẹp như tao sao lại phải lấy lão già khú đế đó? Thứ tao muốn là cái ghế Chủ tịch cơ. Tao sẵn sàng làm tất cả, Yuri ạ. Và mày, sớm đã nằm trong danh sách cần trừ khử của tao rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mày chờ đấy!!!
Ả buông cổ áo xộc xệch, thả xuống sofa, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Rầm!
Căn nhà trở lại sự im lìm như ban đầu. Cô kéo cổ áo ngay ngắn trở lại, lôi ra trong túi quần chiếc điện thoại đang ở chế độ thu âm, bật cười khô khốc.
-Cậu cười cái gì chứ?
Từ sau cánh cửa bọc da nâu, Jessica xuất hiện và bước nhanh đến ngồi vào chỗ của Chae Rin lúc nãy. Nàng cau mày nhìn bộ mặt thất thần của cô.
-Cô nghe hết cả rồi mà, phải không?
Cô bất chợt nhìn thẳng nàng. Tia nhìn dò xét đó thật sự rất đáng sợ, làm nàng tê cứng trong giây lát. Nàng rụt rè gật đầu.
-Vậy mà cô không thấy buồn cười sao? Ả thư kí bất tài đó lố lăng thật mà…
-Tôi chỉ thấy cái sự “tôn trọng” ngất trời của cậu dành cho cô ta thôi. Chae Rin ssi hình như cũng đâu đến nỗi tệ để làm một người chị?
-Yeah. Nhưng quá tệ và quá trẻ để làm một bà mẹ kế.
Cô chép miệng, tay nhấc tách café dang dở tiếp tục thưởng thức. Từng cứ chỉ trên gương mặt nàng thể hiện rõ sự ngạc nhiên. Nàng nhíu mày bất mãn, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi.
-Thế thì cũng đâu tệ lắm. Chỉ cần họ có tình yêu là được mà.
-Nhưng vấn đề là cô ta yêu tiền, không phải ba tôi. Cô có nghe hết cuộc đối thoại không vậy?
Cô chớp mắt nhìn nàng, buông tiếng thở dài não nề. Cô gái trước mặt nghĩ mọi thứ chỉ có tình yêu là đủ sao? Cô ta thật là ngây thơ quá.
-Vậy theo cậu thế nào là yêu?
Jessica bâng quơ hỏi bật lại một cách thích thú. Nàng đứng bật dậy, chạy sang đối diện ngồi xuống cạnh cô. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết cào rướm máu trên mặt lúc nãy, đôi mắt lưỡng lự nhìn chằm chằm vào môi cô mong chờ một cử động cho câu trả lời.
-Tôi không biết.
-Hm? Không biết?
-Chứ cô nghĩ tôi biết?
-Tôi nghĩ khuôn mặt đó của cậu đã lừa được không ít người rồi mà. Một player, huh?
-Có một sự khác biệt lớn giữa love và sex đó. Tôi ngủ với nhiều người, chứ không yêu nhiều người.
-Chưa một ai cho cậu cảm giác khác biệt sao?
-Tôi chưa từng yêu một ai và cũng sẽ không yêu. Thứ cảm giác đó làm con người bị mở nhạt trong một màn sương mù nguy hiểm, chỉ cần một cú trượt chân cũng sẽ phải trả những cái giá rất đắt. Và trên hết, “tình yêu” làm con người mềm yếu, mà một con người như tôi, lại càng không nên có.
Cô trả lời bằng giọng đều đều nhưng có vẻ lại thành thật đến lạ.
-Cậu cho rằng yêu là tội lỗi?
-Đừng suy nghĩ đơn giản thế, Jessica. Đừng bao giờ nghĩ bất cứ tình yêu của ai cũng đẹp như tình cảm cậu giành cho Kim Tae Yeon. Khi yêu, người ta cũng toan tính và chẳng ngại làm hại nhau để đạt được mục đích đó thôi. Love story – những tiểu thuyết hay phim được trình chiếu trên các đài truyền hình kia cũng chỉ là trong ảo tưởng. Không tình yêu nào không có sóng gió và lừa dối hết.
Thật là thế ư?
-Lạ thật. Cậu bảo không tin vào tình yêu nhưng có vẻ lại rất mong chờ điều gì đó có thể làm lung lay tâm tưởng của cậu. Cách nói của cậu… hình như đi ngược lại so với điều cậu nghĩ rất nhiều.
-Đó là suy đoán riêng của cô nên muốn nghĩ sao cũng được.
-…
-…
-Đợi đã… Còn vết thương trên mặt cậu?
Nàng hỏi bằng giọng bối rối khi thấy tấm lưng cô đột ngột quay đi. Tiếp tục lững thững bước tiếp, đến cửa phòng thì dừng lại. Hai ánh mắt chạm nhau một hồi lâu như cố thử sức đọc ý nghĩ đối phương. Một màu nâu huyền bình lặng như mặt hồ phẳng lặng gió mùa thu. Một xám tro lạnh lẽo thờ ơ chẳng chút cảm xúc. Chịu đựng không quá một phút, nàng quay đi, trả đũa bằng việc đặt cái nhìn lên một điểm vô định sau lưng cô. Lại một nụ cười khác nhếch lên trên đôi môi, hôm nay cô cười nhiều hơn bình thường và thật ra cũng nói nhiều hơn bình thường nữa.
-Cô quan tâm?
Yuri chớm mở lời cho câu hỏi kì cục kia.
-Tôi gây ra nó mà…
-Không phải việc của cô.
Cô xoay người quay lưng thờ ơ nhưng không bước tiếp, như một kiểu chờ đợi. Nàng dựa hờ vào thành ghế, suy nghĩ.
“Đừng bao giờ nghĩ bất cứ tình yêu của ai cũng đẹp như tình cảm cậu giành cho Kim Tae Yeon.”
Kwon Yuri, con người lạnh lùng luôn từ chối những cuộc nói chuyện quá dài và hạn chế đi quá sâu vào các vấn đề mang tính chất cá nhân, đã thành thực nói với nàng như thế. Một sự vô tình hay quả quyết kéo nàng ra khỏi bóng đêm mịt mờ? Nàng lại nhoẻn cười, ngẩng lên tự đánh cược một ván với bản thân, hỏi liều.
-Vậy cậu sẽ không yêu tôi?
Chút gì đó lướt qua trong ánh mắt màu xám tro của cô. Nhưng trước khi kịp ý thức, câu trả lời đã có sẵn.
-Chắc chắn là không!
Và cứ tiếp tục hờ hững như thế, buông rơi câu nói, khép cánh cửa phòng nặng nề lại sau lưng.
Chắc chắn chứ?
End part 2.
End chap VI.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro