Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 5-4], YulSic | PG

5th SHOT

PART 4:

Những ngày tiếp theo, đối với tôi chuyện Jessica là sát thủ và có thể cô ấy sẽ giết tôi theo một cái hợp đồng béo bở nào đó không hề ám ảnh tôi như tôi nghĩ, nó giống như một cái gì đó, lướt qua rồi trôi đi mất. Hằng ngày tôi vẫn đến văn phòng riêng của cô ấy đón đi cùng mua sắm chuẩn bị cho lễ cưới. Mọi việc diễn ra chậm chạp, êm đềm hơn tôi nghĩ.

Yoong cứ luôn miệng cảnh báo tôi hãy cẩn thận với Jessica, cần gì phải cẩn thận khi mà được chết trong tay Jessica lại là đặc ân cuối cùng mà tôi luôn mong ước chứ?

Cứ sống như đây là ngày cuối cùng của cuộc đời mình và hãy hưởng thụ thật đầy đủ những nhứ mà ông trời ban cho, ví dụ như… Ở bên cạnh người mà mình yêu thương nhất chẳng hạn?

Đúng vậy, tôi làm như thế, dành tất cả thời gian rảnh rỗi sau giờ làm cho Jessica, luôn ở bên cạnh cô ấy như thể tôi sẽ chết nếu rời xa cô ấy vậy.

Tôi sợ Jessica sẽ bỏ đi… Tôi sợ sẽ phải mất cô ấy.

“Yul làm sao thế?” Giọng nói ngọt ngào kéo tôi ra khỏi chuỗi suy nghĩ mông lung. Chúng tôi đang ngồi chờ để lấy ảnh cưới, ngày mai đã là đám cưới rồi…

“Ưm, Yul không sao.” Tôi mỉm cười, nhận ra cả khi suy nghĩ tôi cũng vẫn nắm lấy bàn tay cô ấy, như những hôm trước. Tôi sợ cô ấy bỏ tôi đi đến thế sao?

“Yul không cho em giấu tâm sự, thế mà Yul lại giấu nhẹm nó đi là sao?” Jessica xếp quyển tạp chí trên đùi lại rồi nhìn tôi, đôi mắt cô ấy như có phép thôi miên, suýt chút nữa tôi đã nói phọt ra tất cả suy nghĩ trong đầu của mình rồi.

“Vài việc vặt ở công ti ấy mà.” Tôi dung bàn tay tự do, nói đúng hơn là bàn tay đang không cố trói buộc người bên cạnh vào mình, để vò đầu ra vẻ mệt mỏi. Nhưng thật sự tôi cũng đang mệt mỏi lắm đây, áp lực công việc, chuẩn bị cho lễ cưới và cả áp lực Jessica có thể bỏ tôi đi bất cứ lúc nào cứ đè nặng lên lồng ngực tôi, muốn thở cũng khó.

“Không khéo vài ngày nữa Yul có tóc bạc đấy.” Jessica cười khúc khích. Nhưng không giống trước đây, nụ cười gượng gạo và ánh mắt như đang lo lắng cho tôi, lo lắng nhiều hơn cái việc là tôi sẽ bị bạc tóc. Không đơn giản thế.

“Đêm qua chúng ta xem đến phim gì rồi nhỉ?” Tôi đánh trống lãng, thật sự tôi không muốn cái suy nghĩ là Jessica sẽ có thể giết tôi bất cứ lúc nào hay sẽ bỏ tôi đi, dù sớm hay muộn một trong hai chuyện đó đều có thể xảy ra.

“Twilight, New Moon, Reign Of Assassins…” Ôi trời, đến lúc này tôi mới nhận ra, những phim mà đêm qua Jessica chọn, đều là những phim có một phần nào đó ứng với hoàn cảnh của chúng tôi, lúc này!

“Nhiều thế à?” Tôi nhíu mày, thực sự tôi đang nghĩ đến chuyện khác, không phải chuyện xem nhiều hay xem ít, mà là tại sao khi xem tôi lại không chú ý đến nội dung của những bộ phim đó?

“Làm sao Yul biết xem được bao nhiêu khi mà hầu hết thời gian mắt Yul đều dán vào em hay là ngủ gục chứ?” Jessica chọn một quyển tạp chí khác và giở nó bằng tay trái. Giờ tôi mới phát hiện, không phải chỉ có tôi nắm chặt lấy bàn tay cô ấy, mà cả cô ấy cũng đang nắm chặt lấy tay tôi. Dường như Jessica cũng không muốn rời bỏ tôi, hay là cô ấy đang cố níu kéo những giây phút cuối cùng ở bên tôi?

Tôi nên cảm thấy yên tâm hay bất an đây? An tâm vì cô ấy không muốn rời xa tôi, hay lo sợ vì cô ấy sắp bỏ tôi mà đi nên mới quyến luyến thế này?

Jessica, từ ngày biết em, não tôi luôn phải hoạt động đến muốn nổ tung để suy nghĩ xem em đang làm gì và muốn gì, em luôn khiến tôi phải suy nghĩ những điều khó khăn thế này sao?

“Nếu như trong trường hợp của Edward như trong New Moon, Yul sẽ làm gì để bảo vệ người mình yêu?” Jessica tựa đầu lên vai tôi, dụi nhẹ, mái tóc nâu thơm ngát đang ở rất gần tôi, tôi muốn đặt lên đó một nụ hôn, nhưng tại sao câu hỏi kia khiến tôi lại chần chừ?

Nếu như tôi có thể giết chết người mình yêu bất cứ lúc nào… Dù là vô tình hay cố ý, tôi sẽ làm gì để bảo vệ người tôi yêu? Tôi sẽ làm gì để bảo vệ em?

Trong trường hợp em muốn giết tôi, có lẽ tôi sẽ không tự vệ mà để cho em ra tay. Như đã nói, chết dưới tay em là đặc ân lớn nhất trong đời tôi.

Hay nếu như tôi lỡ tay đánh lại mà làm hại em, có lẽ…trước khi viên đạn của tôi chạm vào người em hay lưỡi dao của tôi chạm vào em, tôi sẽ tìm cách nào đó để chết trước em, và chờ em ở cánh cổng sang thế giới bên kia, nơi tôi và em có thể cùng nắm tay nhau đi tiếp.

“Yul không biết…” Tôi trả lời, ngắm nhìn bàn tay trắng nỏn nằm trong tay mình, tôi tự hỏi mình còn có thể nắm lấy bàn tay em trong bao lâu nữa?

“Em cũng không biết… Cách Edward chọn, em không nghĩ đó là cách lưỡng toàn kì mĩ, tốt cho đôi bên nhưng dường như trong trường hợp như thế thì cách đó là duy nhất…” Jessica đưa bàn tay tự do còn lại của mình nắm lấy bàn tay đang siết chặt lấy tay cô ấy của tôi. Tôi muốn đưa tay nắm lại nhưng…

“Cô Kwon?” Người nhân viên tiệm chụp ảnh đã ngắt ngang việc làm của tôi. Mỉm cười cay đắng, đời thật buồn cười, những khi chỉ cần 1 hay 2 giây mà ông trời cũng không cho ta được…

“Vâng?” Tôi nắm tay Jessica và đứng dậy, chúng tôi tiến về phía người nhân viên đó, nhưng khi đi ngang qua cái bàn trước mặt, tôi và Jessica lại chọn 2 hướng đi khác nhau, và thế là chúng tôi phải buông tay nhau ra để khỏi ngã.

Cuối cùng cũng phải buông tay nhau ra thôi? Dù có cố gắng giữ chặt thế nào đi nữa…

Điềm báo ư?

Mỉm cười chua chát với cái sự đời mà ông trời dàn xếp. Tôi tiến về phía người nhân viên, bóng dáng Jessica đi ngay trước mặt tôi, dáng vẻ cô ấy không giống như mọi ngày, không tự tin như một nữ hoàng, không ngẩng thẳng đầu, dáng vẻ hơi lầm lũi, hơi chán nản, hơi giống một người bỏ cuộc.

Sao tôi đi mãi vẫn không bắt kịp em thế? Jessica?

Ảnh cưới của chúng tôi được đặt trên ba cái giá. Người nhân viên bảo rằng, theo lời yêu cầu, hai trong ba bức ảnh đó sẽ là của chúng tôi, được dùng để trang trí nhà bức còn lại, sẽ trở thành một phần trong chiến dịch PR cửa hàng của họ.

Một bức ảnh, tôi và Jessica tựa trán vào nhau, cả hai chúng tôi cùng mỉm cười. Bức ảnh quả đúng như lúc chụp tôi đã tưởng tượng. Phông nền màu trắng, làm bật lên vẻ thánh thiện của Jessica, dù cho cô ấy có là một sát thủ, tôi vẫn có thể trông thấy cô ấy vẫn là một thiên thần của công lí, không phải như một luật sư, mà là một sát thủ dẹp yên các sát thủ khác. Vẻ đẹp sắc sảo, tôi muốn chạm vào gương mặt đó. Nhác đưa tay lên, nhưng bàn tay của Jessica đã nằm trên gương mặt tôi trong bức ảnh đó. Chúng tôi dường như đối lập nhau… Hình tôi thì với mái tóc đen xõa ra bù xù, như một ác quỷ thèm khát được yêu thiên thần kia và thèm khát được ở bên cạnh thiên thần đó. Tên ác quỷ đang nở nụ cười mãn nguyện, như một đứa trẻ.

“Yul rất quyến rũ, nhất là khi mặc màu đen.” Ngón tay Jessica dừng lại ở cái cổ áo trắng. Môi hơi nhếch tạo thành nụ cười, ánh mắt cô ấy dịu dàng. Tôi nhớ vẻ mặt này của Jessica, nhưng chẳng bao lâu, nét mặt đó lại thay đổi, ánh mắt trầm hẳn lại, nỗi buồn lại tràn ngập.

“Chúng ta có vẻ hơi đối lập nhau nhỉ?” tôi mỉm cười. Jessica bước sang bức ảnh bên cạnh. Tôi cố gắng nắm lấy bàn tay cô ấy, nhưng vẫn không nắm kịp, lướt ngang qua mặt tôi thật nhanh, Jessica đứng trước bức ảnh thứ 2.

Cũng như bức ảnh trước, nó được in theo khổ đứng. Là một trong hai bức ảnh với tư thế tự do. Tôi đứng sau lưng em, vòng tay quanh eo em, tôi hôn lên vùng giữa cổ và vai em. Cơ mặt em giãn ra với một nụ cười, nhẹ nhàng thôi, nhưng tôi biết được, em hạnh phúc, hạnh phúc khi chúng ta bên nhau.

“Lấy bức này.” Chúng tôi đồng thanh. Đúng ra thường trong tình huống này, cả hai sẽ bật cười, nhưng chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau.

Khi người nhân viên đến lấy bức ảnh để đóng gói lại, tôi nhanh chóng chụp lấy bàn tay Jessica, tôi nhớ hơi ấm của bàn tay này nằm trong tay mình. Jessica hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ mỉm cười nhìn tôi.

Bức ảnh cuối cùng là in khổ ngang, shoot ảnh cuối cùng của ngày hôm trước, người thợ đã khéo léo ghép vào đó phông nền mặt trời lặn ở Agra fort. Nhưng không phải khung cảnh bên trong thành, mà là bên ngoài tường thành, đá cát đỏ rực sáng như một ngọn lửa dưới ánh tà dương chạng vạng. Tôi và Jessica như trở thành những cái bóng, chỉ có những gì ánh lên là còn sinh khí của chúng tôi.

Tôi bất giác bật cười, trùng hợp thật. Lại là Agra…

“Bức này nhé?” Tôi hỏi, siết nhẹ bàn tay cô ấy.

“Em thích bức kia hơn.” Jessica chỉ về bức ảnh đầu tiên.

“Vậy thì bức đầu tiên.” Tất nhiên, những gì Jessica thích, tôi đều cố gắng làm cho cô ấy vừa ý.

Đồ cưới và ảnh cưới đều được chuyển ra xe. Thanh toán xong, chúng tôi lên xe, cũng đã quá chiều.

“Đi ăn tối nhé, rồi Yul sẽ đưa em về nhà.” Tôi nhìn sang Jessica. Nhưng cô ấy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Ngẩn ngơ ngắm nhìn Jessica ngủ, mặc dù tôi đã làm việc này hàng trăm lần rồi, nhưng khi hôm nay thì khác, vẻ mặt cô ấy không thanh thản như mọi khi, mà trông có vẻ rất mệt mỏi, đôi chân mày khẽ nhíu, cả người co lại như tự bảo vệ mình, cô ấy vòng tay tự ôm lấy chính mình. Hàm nghiến chặt lại. Trông Jessica quá căng thẳng, tôi tự hỏi áp lực gì đè nặng lên cô ấy để mà một người vốn không thích ôm đồm công việc lại phải bị áp lực đến mức này?

“Krys, chị đưa Sica về rồi này. Cô ấy ngủ quên trên xe, em mở cửa giúp chị với.” Tôi gọi điện thoại cho Krystal và nói một hơi.

“Vâng.” Krystal nhanh nhảu trả lời rồi cúp máy. Tôi ném điện thoại vào cái hộc trên xe. Có thể Jessica không nỡ ra tay giết tôi, nhưng Krystal thì có thể. Có lẽ nếu cô bé muốn ra tay với tôi, tôi sẽ cầu xin cô ấy để cho Jessica là người ra tay kết liễu mình chăng?

Vòng sang bên kia, mở cánh cửa ra, Jessica đang gục đầu xuống mà ngủ.

Lắc đầu cười khì trước dáng vẻ này của nàng công chúa, tôi chồm người vào tháo dây an toàn, nhưng giữa đường thì tôi chựng lại. Có mấy giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mắt Jessica, lấp lánh. Những giọt nước mắt hờ hững bám trụ lại, như đang phân vân điều gì. Đưa tay lau đi, nhưng tôi lại dừng. Tôi dùng môi mình để lau đi những giọt nước mắt đó, vị mặn chát, nhưng vẫn có vị gì đó của em.

Khi đưa Jessica ra khỏi xe, tôi phát hiện Krystal đã đứng ở cửa nhìn chúng tôi từ lúc nào, vẻ mặt đăm chiêu của Krystal làm tôi khó hiểu. Nhưng tôi chỉ mỉm cười khi đi ngang qua cô bé.

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào bên trong căn nhà này.

Nó ấm cúng, không quá rộng, vừa đủ cho 2 chị em, và chẳng giống như cơ ngơi của một sát thủ tí nào.

“Phòng của Jessica ở đâu?” Tôi hỏi.

“Trên lầu, phòng ở bên phải.” Krystal trả lời lạnh lùng. Tôi gật đầu rồi theo hướng dẫn, đưa Jessica vào phòng. Đắp chăn cẩn thận cho cô ấy. Tôi quay ra khỏi phòng thì gặp Krystal.

“Yuri-unnie…”

“Chờ một lát, chị đưa đồ cưới của Jessica vào nhà đã.” Tôi nói rồi làm theo những gì mình đã nói.

Khi tôi trở vào thì Krystal đã không còn ở trong phòng Jessica nữa. Như vậy tôi có thể thoải mái hơn, ngắm nhìn em ngủ… như thể đây là lần cuối cùng tôi có thể làm việc này.

Đi vòng quanh phòng em, một căn phòng đơn giản, chỉ có duy nhất một cái khung hình đặt trên kệ sách làm tôi chú ý. Đó là khung hình duy nhất trong căn phòng này. Em và Krystal đứng cùng nhau trên tháp Effel, nụ cười của em sáng rực rỡ…

Chợt nhận ra mình đang đứng cười như kẻ ngốc với cái khung ảnh trên tay. Tôi đặt nó trở lại vị trí cũ, cái khung ảnh đã nhắc nhở tôi một điều gì đó, tôi và em vẫn chưa có một bức ảnh nào chụp cùng nhau.

Có lẽ nên đợi đến lúc em thức dậy, tôi sẽ chụp cùng em một bức ảnh.

Không hiểu sao, tôi có cảm giác như… Nếu bây giờ không làm, thì sau này tôi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Bước đến bên cửa sổ, bầu trời đêm bên ngoài cứ như đặc kẹo lại, không một ánh sao, hoàn toàn tối tăm, tôi chẳng nhìn thấy gì trong màn đêm đó cả. Thế nhưng tôi vẫn đứng như bản thân mình đã hóa đá mà nhìn ra đó, đầu óc tôi chẳng thể nghĩ đến việc gì khác ngoài việc cố tìm một điểm sáng trong cái màn đêm đen kịn đó.

Một vòng tay quen thuộc quấn quanh người tôi, hơi ấm của em áp lên lưng tôi, hơi thở nhẹ nhàng của em phả lên vai tôi.

“Yul đang nghĩ gì thế?” Giọng em vang lên êm ái và ngọt ngào.

“Không gì cả.” Tôi trả lời, đột nhiên sao giọng mình lại nặng nề thế này?

“Đừng giấu em mà…” Em tựa nhẹ đầu vào vai tôi, làm sao tôi có thể nói với em tôi nghĩ gì khi mà tôi còn chẳng biết mình đang nghĩ gì trong đầu?

“Chụp với Yul một tấm hình nhé?” Tôi xoay người lại, em chỉ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu.

Tôi lấy điện thoại ra và em cũng làm điều tương tự.

Bức ảnh đầu tiên, tôi chỉ mỉm cười và chúng ta ngã đầu vào nhau.

Bức thứ hai, tôi nhìn em, và điện thoại em phát ra tiếng chụp ảnh.

Bức ảnh thứ ba, em chỉ mỉm cười nhìn tôi, rồi khi tôi chuẩn bị bấm máy thì em rướn người, hôn lên môi tôi. Khi tiếng máy ảnh vang lên thì mắt tôi đang mở to vì ngạc nhiên và cả người cứng đờ.

Tiếng máy ảnh vang lên từ điện thoại em khi mà tôi hôn lại em.

.

.

.

.

.

Tôi thức dậy trên cái giường trống trải của mình, bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, cơn ác mộng mà trong đó, em sẽ bỏ tôi, mãi mãi. Bỏ tôi mà đi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi, như Edward đã làm cho Bella nghĩ như thế.

Không, không thể nào.

Đưa tay vuốt mái tóc rối bù khỏi mặt mình, tôi phát hiện ra trán tôi đã ướt đẫm mồ hôi, cả cái giường của tôi cũng như thế. Nhìn sang chỗ trống bên cạnh, tôi nguyền rủa cái đám cưới này. Tại sao phải cưới lại một lần nữa trong khi em đã thuộc về tôi rồi? Vì cái lễ rước dâu nhảm nhí mà đêm qua em không thể ngủ bên cạnh tôi, thiếu đi hơi ấm của em trong vòng tay, tôi thấy dường như giấc ngủ của mình chẳng thể nào yên ổn được.

“UNNIE!!! UNNIE~~~” Giọng Yoona oang oang ngoài cửa, còn lẫn cả giọng của Tiffany nữa. Cả hai người họ định khủng bố tôi bằng aegyo vào buổi sáng hay sao đây? Tôi mặc kệ bọn họ.

Bước vào phòng tắm, tôi thấy mình như con quỷ thật sự vậy, mồ hôi bê bết, nét mặt không thể kinh khủng hơn.

Tôi tát nước lên mặt, hòng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Khi phát hiện ra nó chẳng thể nào đạt được hiệu quả mong muốn, tôi mở nước từ vòi sen, mạnh hết mức có thể. Tiếng nước rơi xuống sàn át hết tất cả những âm thanh bên ngoài, đứng bên dưới làn nước nóng bốc khói mờ cả không gian, tôi để cho tâm hồn mình thanh tịnh lại.

Vừa mặc cái áo sơ mi vào vẫn chưa gài nút thì giọng Soo Young vang lên bên ngoài.

“Cậu ta vẫn chưa ra à?”

“YAH! KWON YURI!!!” Tôi thật sự không thể chịu nổi cái thứ tiếng giả giọng bà thím nào đang gào thét của cậu ấy. Tôi mở mạnh cánh cửa phòng, để cho cánh cửa đánh rầm vào bức tường và rung lên bần bật.

Quả thật tâm trạng của tôi sáng nay rất tệ, tệ đến không thể tệ hơn được. Tôi có thể nổi nóng với bất cứ một ai, trừ em. Tôi cần nhìn thấy em để có thể yên tâm.

Trông thấy tôi nổi quạu như thế thì cả 4 người đều im lặng không dám hó hé. Duy chỉ có Tiffany đi vào phòng tôi, cậu ấy đóng nhẹ cánh cửa phòng lại.

“Cậu sao thế? Chưa bao giờ tớ thấy cậu nổi nóng cả.” Cậu ấy giúp tôi lấy cái áo vest đến.

“Tớ xin lỗi, sáng nay tâm trạng tớ rất tệ.” Tôi ngồi im cho Tiffany giải quyết gương mặt như quỷ đói của mình, tôi đói giấc ngủ và đói hơi em.

.

.

.

.

Nhà thờ tràn ngập những bông hoa trắng, vị linh mục đứng chờ sẵn. Không khí ồn ào, nếu bình thường thì tôi sẽ thấy nó rất náo nhiệt vui vẻ, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy khó chịu với việc này.

Yoong đang thay tôi tiếp khách, Hyunie cũng rụt rè đi theo bên cạnh nhóc ấy. Soo Young và Hyo Yeon đang chạy vòng vòng kiểm tra lại số khách mời. Tiffany thì im lặng ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy đang kiểm tra tâm trạng của tôi, đang xem tôi có sắp sửa nổi điên lên vì chờ đợi không, nếu có cậu ấy sẽ đàn áp ngay lập tức.

.

.

.

Đã quá giờ làm lễ 30 phút, Jessica vẫn chưa đến. Điện thoại cô ấy tắt máy, cả điện thoại Krystal cũng không gọi được. Tôi đang lo sốt vó, đầu óc tôi đang quay mòng mòng không suy nghĩ được gì cả. Sự lo lắng làm mờ cả thần trí.

Quan khách ngồi chờ cũng sốt ruột, vẻ mặt bà nội tôi cho thấy bà ấy đang lo chẳng kém gì tôi.

Cánh cửa nhà thờ đột nhiên bật mở tung, một người hớt hãi chạy vào, vẻ mặt anh ta không có vẻ gì là đang đùa cả.

“Có tai nạn, xe cô dâu gặp tai nạn rồi.” Anh ta thở hồng hộc.

Cả hội trường xôn xao, nhưng tôi chẳng thể tiếp thu bất cứ thứ gì cả, sau câu nói của anh chàng kia não tôi gần như bị bất hoạt. Đến khi tôi định thần lại được thì việc đầu tiên tôi làm là chạy ào đến nhấc cổ áo anh ta lên và hét thẳng vào mặt anh ta.

“ANH ĐÙA À?” Rõ là một câu hỏi ngớ ngẩn, trông có ai đùa mà mồ hôi nhễ nhại và cả vẻ mặt cũng hoảng sợ như thế không?

“Ở ĐÂU?” Tôi gằn từng chữ, tôi không còn đủ kiên nhẫn để suy nghĩ nữa. Yoong, Tiffany đang cố gắng kéo tôi ra khỏi anh ta, nhưng 2 người họ còn lâu mới đủ sức làm việc đó. Những lời lải nhải đó chẳng thể thấm vào đầu tơi được.

Hãy thử tưởng tượng người mình yêu gặp tai nạn và mọi thứ đều tương ứng với giấc mơ của tôi.

Em mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Không chờ anh ta trả lời.

Tôi lao vút ra khỏi nhà thờ, leo tót lên chiếc motor 500cc nằm trong tầm mắt mình. Ném bỏ cái mũ bảo hiểm vướng víu. Tôi lao xe như điên cuồng đến nhà em và Krystal.

“Không thể nào!!!” Tôi gào lên như một kẻ điên.

Gió táp vào mặt tôi, mắt tôi cay xè, da mặt tôi rát buốt.

Vẫn còn chậm lắm, phải nhanh hơn.

Sica-ah!! Chờ Yul... Em không thể chết được.

Không! Không và Không!!!

Ông trời, ông trừng phạt con bằng cách này sao? Tước người con yêu thương nhất khỏi tay con?

Một đám cháy hiện ra trước mặt tôi, một chiếc xe trắng bị lật ngược lại, xăng đang chảy ra, ngọn lửa đang bén đến đó.

KHÔNG!!

Tôi nhảy khỏi chiếc motor, lăn vòng dưới đất rồi cố chạy thật nhanh đến chỗ chiếc xe đang bốc cháy kia.

Mình phải đưa Jessica ra khỏi đó trước khi chiếc xe phát nổ!!

Không thể để cô ấy chết được!!!

Tôi vừa bò dậy thì mọi hi vọng đều tiêu tan...

*BOOOOMMMMMM!!!*

Chiếc xe lộn nhào trên không...

Từng cánh cửa xe bị thổi tung ra tứ phía.

Tôi nằm rạt xuống mặt đường, áp lực từ vụ nổ quá lớn...

Cảm giác như phổi tôi bị ép sắp nổ tung ra..

Cũng tốt... Nếu mày chết, mày có thể gặp Sica.. Chết đi Kwon Yuri!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic