Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Oops...!!! [Chap 4-2], YulSic | PG

4th SHOT

PART 2:

Kì lạ thật, chưa bao giờ tôi bệnh như thế này cả, chưa bao giờ quá 3 ngày mà tôi vẫn chưa hết bệnh mà còn ngày một nặng hơn nữa là sao. Mắt tôi hôm nay như đang có hai viên nham thạch bên trong vậy, nóng hừng hực, cổ họng khô rát đến chẳng buồn mở miệng nói, mũi tôi thì nặc mùi nước mũi và đờm, khó chịu thật.

Sau đêm qua, Jessica vẫn còn đang ngủ say trên giường còn tôi thì vì quá khó chịu nên không thể ngủ được mà phải dậy sớm thế này.

Ở Ấn Độ thật kì lạ, buổi sáng thì dày đặc sương đêm, mặt trời mọc lên thì không khí lại oi bức, tôi thích không khí lúc này, nó không hành hạ cái mũi khốn khổ của tôi. Đã 2 đêm đến Ấn Độ, tôi chỉ muốn được ngắm thử bầu trời sao ở một nước vùng cận xích đạo xem sao nhưng chỉ vì bệnh thế này mà tôi đã bỏ lỡ mất 2 dịp đó rồi.

Tôi gọi cho nhóc Yoong, nhóc ấy cũng đang ở Ấn Độ.

“Unnie?”

“Yoong, lần chị bệnh lâu nhất là kéo dài bao lâu?” tôi nói với cái giọng nghèn nghẹt khó chịu của mình.

“Gần 3 ngày.”

“Kì quái. Chị bệnh gần 3 ngày nay vẫn chưa có dấu hiệu giảm, ngược lại còn nặng hơn.”

“Chắc do chị không quen khí hậu ở Ấn Độ đấy.”

“Có thể, nhưng chiều nay em dùng danh nghĩa của Kwon để thuê đứt khu vực Taj Mahal, Agra Fort nhé. Chị có việc cần dùng đến nó đấy, chuẩn bị sẵn một chiếc Alpha Romeo. Mục tiêu xuất hiện lúc mấy giờ thì xác định lại cho chị.”

“Okay, unnie. Chuyện vặt thôi mà. À, về bữa tiệc ở sân vườn Taj Mahal, em đã chuẩn bị xong, nhớ có phần thưởng đấy.”

“Thích gì cứ lấy đi, tài khoản của chúng ta chung mà.” Tôi nói xong thì gục xuống ho điên cuồng.

“UNNIE!” Yoong hét lên qua điện thoại.

“Không sao, bệnh vặt.” Tôi nói rồi cúp điện thoại để tiếp tục ho.

“Yul đã uống thuốc chưa đấy?” Mùi hương của Jessica lan tỏa trong không khí, làm dịu đi cái khó chịu trong người của tôi, bàn tay thon mảnh đó vuốt nhẹ lên lưng tôi.

“Còn chờ em lấy thuốc cho Yul.” Tôi nói với cái giọng mà chắc chỉ có mình tôi có thể hiểu được mình nói gì.

“Vào trong thôi, Yul hư quá.”

“Yul muốn ngắm cảnh ở đây.” Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống, kéo cả Jessica ngồi vào lòng mình. Tôi siết chặt vòng tay, không hiểu sao tôi lại có cảm giác sợ rằng Jessica sắp rời xa tôi ngay khi mà tôi muốn cầu hôn cô ấy, ngay khi mà tôi mới nhận thấy được sự quan trọng của Jessica đối với mình.

Người ta bảo rằng tình yêu dần dần sẽ trở thành thói quen và trách nhiệm, nhưng tôi và Jessica thì lại khác, chúng tôi từ trách nhiệm đối với nhau dẫn đến thói quen có nhau rồi bây giờ có lẽ là tôi đã yêu cô ấy thật.

“Yul lạ thật đấy, cứ như Yul sắp chết vậy.” Jessica xoay người vuốt nhẹ lên mặt tôi. Tôi yêu cái cảm giác bình yên này.

“Cứ nghĩ là thế đi. Yul đang mệt sắp chết đây.” Tôi thì thào và dụi mặt mình vào lòng bàn tay mềm mại của Jessica.

“Đồ ngốc này, Sốt quá hóa rồ à?” Jessica đứng bật dậy quay lại nhìn tôi giận dữ.

Nắm lấy cánh tay đó, tôi kéo cô ấy quay trở lại vòng tay mình.

“Yul lạnh lắm, xin em đấy.”

Làm gì thì làm, đến khi mặt trời lên sáng tỏ thì tôi cũng phải bỏ vào trong phòng, tôi không thể chịu được cái nóng oi bức này.

“Yul phải đi có việc, hẹn em ở Taj Mahal nhé.” Tôi hôn vội lên môi Jessica rồi cầm lấy cái balô đi ra khỏi phòng.

“Đang bệnh mà cũng không bỏ được công việc…” Jessica làu bàu, tôi biết cô ấy đang giận vì tôi không chịu lo cho sức khỏe của mình.

“Yul sẽ về đón em, 4h30 nhé baby, nhớ Yul thì call Yul nhé.”

Đầu tôi quay mòng mòng, nhưng tôi cố gắng đi làm cho xong nhiệm vụ lần này, đây là một vụ lớn, không thể bỏ qua được.

Chiếc Alpha Romeo mà Yoong chuẩn bị sẵn cho tôi đã được đổ đầy xăng và để sẵn đồ chơi trong đó.

“Em luôn làm việc chu đáo, Yoong.” Nhoẻn miệng cười, tôi bật hệ thống tự động tìm đường mà Yoong đã cài sẵn lên.

.

.

.

.

Địa điểm là một vách núi dựng đứng như giữa sa mạc, thật không ngờ cái chốn Delhi này mà cũng có kiểu địa hình này. Tôi dừng xe vào sát vách núi và chờ con mồi đến.

Dường như mắt tôi sắp nhìn hết rõ đường đến nơi rồi…

“Yoong.”

“Sao unnie?”

“Lát nữa chị có việc nhờ em…”

Tiếng động cơ gầm vang từ phía sau, tôi mở máy xe và sang số, sẵn sàng cho trò chơi của mình.

Một đoàn 5 chiếc Mercedes màu đen láng cóng vụt ngang qua mặt tôi, tôi không thể xác định được đó là đời xe nào nữa, thị lực của tôi giảm quá nhanh.

Tôi nhấn ga và thả phanh, động cơ gào thét và tôi lao đi thẳng tới phía 2 chiếc Mercedes đang chạy song song ở phía sau, đường chật hẹp nhưng chạy thế này thì quá dễ để sút tung bọn chúng.

Chẳng cần đến lượt tôi tông phải, hai chiếc xe khi nghe tiếng động cơ của tôi rú mạnh lao tới đã tự động dàn hàng ngang và phanh gấp, tôi quay nhanh đầu xe, dùng đuôi xe ủi mạnh vào giữa hai chiếc đó, kết quả như mong đợi, cả hai chiếc cùng rơi xuống vực thẳm.

Âm thanh yêu thích của tôi, tiếng nổ. Một ngọn lửa phừng mạnh lên, chiếc xe chạy ở giữa đột ngột tăng tốc và lao lên giữa 2 chiếc chạy trước, 2 chiếc xe lia lập tức tự tách ra một chiếc tiên phong một chiếc bọc hậu.

Để chế độ lái tự động trong vòng 30s, tôi chồm người ra khỏi xe, lên đạn khẩu CheyTac yêu dấu và bắn thủng bánh xe chiếc phía trước, chiếc xe lảo đảo rồi mất trớn bay thẳng ra khỏi vách núi, rơi xuống vực.

Lần này tiếng nổ vang lên trễ hơn nhưng vang hơn lần trước.

Chỉ còn mỗi chiếc xe của tên trùm đang lao hết tốc lực, tôi có thể nghe thấy tiếng động cơ đang khóc thét lên vì làm việc quá mức. Nó sẽ sớm bốc khói thôi.

Nhấn ga, hệ thống số tự động chuyển sang mạnh hơn, xe tôi vọt ngang chắn ngang giữa 2 chiếc xe phía trước.

Tôi húc mạnh vào đuôi xe phía trước, đánh bật nó ra khỏi phần có đất nâng đỡ.

Quay ngang xe chắn ngang đường chiếc xe phía sau, đá cửa xe và nhảy ra bên ngoài. Theo đà rơi xuống, tôi tặng một phát vào đầu tên lái xe.

Chiếc xe xoay vòng và lao về phía tôi. Tôi chạy ra khỏi tầm nổ của 2 chiếc xe nằm ở đó…

*BOOOOOMMMMMM*

----

“Yoong, làm đi…” Tôi làu bàu vào điện thoại. Đầu tôi ong lên và tôi chẳng thấy gì sau đó nữa.

Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện và bên cạnh tôi là mái tóc vàng óng mượt quen thuộc, mùi hương tỏa ra từ mái tóc đó át cả mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Mắt Jessica thâm quần và hõm sâu, mặt cô ấy hốc hác hơn hẳn. Tuy thế nhưng dáng vẻ rúc sát vào người tôi vẫn không đổi, hôm nay lại còn cuộn người lại nữa chứ.

Bóng Yoong lấp ló ngoài cửa.

“Vào đi.” Tôi ngồi dậy và kéo chăn đắp lại cho Jessica. Lúc này tôi mới phát hiện rằng vết thương trên người mình không phải là ít.

“Unnie, đã nhận được hàng. Em phải về Hàn trong hôm nay, chị có thể ở lại đây chứ?”

“Yên tâm.”

Yoong chào tôi rồi quay đi khỏi phòng. Tôi cũng đứng dậy và thay đồ, mấy vết thương này thì ăn nhằm gì với tôi. Công việc tiếp theo là trốn viện.

Taj Mahal, lăng mộ vương giả.

Chẳng có gì cần phải chuẩn bị ở bên trong cả, tôi đi thẳng ra vườn và kiểm tra bữa tiệc được chuẩn bị sẵn, cả cặp nhẫn mà tôi đã vất vả chọn lọc đều đã được chuẩn bị đàng hoàng. Việc tiếp theo là…

Cô Jessica Jung, mời cô đến ngay Taj Mahal, cô Yuri gặp chuyện rồi.

Chỉ cần một tin nhắn như thế là đủ…

Việc sau đó là ngồi chờ…

Quả nhiên không ngoài dự tính, Jessica đến ngay sau 15 phút tin nhắn được gửi đi.

Thật ra tôi chẳng bị thương gì nhiều, chỉ do choáng quá nên ngất đi, hồ sơ bệnh án của tôi trầm trọng như thế đều do nhóc Yoong sắp xếp cả.

Tất nhiên chào đón Jessica không phải một Yuri quằn quại đau đớn lăn lộn trên đất, mà là một Yuri tươm tất chờ đợi cô ấy ở cổng cung điện Taj Mahal…

“Yul!” Cô ấy lao đến ôm chầm lấy tôi ngay khi vừa trông thấy.

“Yul đây.”

“Đồ chết tiệt này, sao lại trốn khỏi bệnh viện chứ hả?”

“Yul…”

“Có biết khi em thức dậy không thấy Yul em đã lo lắng thế nào không?” Jessica đấm thùm thụp vào người tôi như thể tôi là cái bao cát thật vậy. Nhưng nắm đấm của cô ấy thật không phải đùa, đau đấy.

“Arghh… Đau!” Tôi rên rỉ.

“Đáng đời, đồ đáng ghét, đồ chết tiệt… đồ…” Jessica quay lưng đi nhưng tôi nhanh chóng nắm kéo cô ấy quay lại được và ôm chặt Jessica vào lòng.

“Yul xin lỗi, nhưng vì Yul muốn có bất ngờ cho em nên…”

“Bất ngờ gì chứ? Muốn tôi lo lắng đến chết thì có? Kwon Yuri! Đi ngay khỏi tầm mắt tôi.” Mắt Jessica đỏ hoe và trông cô ấy thật sự giận dữ.

“Baby!”

“Kwon Yuri, đừng đem cái mạng của mình ra đùa được không? Yul chỉ có một cái mạng đó thôi, sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, em đâu cần mấy trò bất ngờ này chứ? Em chỉ cần Yul khỏe mạnh thôi. Làm ơn, đừng khiến em phải lo lắng nữa.”

“Yul xin lỗi…”

“Đừng có lặp lại cái điệp khúc đó, nếu giỏi làm bất ngờ, thì hãy làm cái bầu trời đen kịn sắp mưa này có sao cho em xem đi.” Cô ấy vung mạnh tay về phía đám mây đen với sấm chớp đang kéo tới.

Tôi thừ người nhìn lên bầu trời, nắm chặt hộp nhẫn trong tay. Jessica đã bỏ đi từ lúc nào không hay. Nhưng mọi việc tôi cần làm ở đây chính là phải có sao cho cô ấy ngắm.

Những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống quanh người tôi, sau đó là tóc tôi, quần áo tôi, cả người tôi ướt sũng nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách để làm nàng công chúa kia nguôi giận.

“Thái cơ… giúp con với…” Tôi nhìn về phía lăng mộ của Thái cơ, Taj Mahal sừng sững với quần thế kiến trúc Mogon bằng cẩm thạch trắng. Điều đặc biệt là nó đang tỏa sáng dưới bầu trời đen đặc ầm ĩ tiếng mưa.

Ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng và những vì sao.

Như tôi đã đọc ở đâu đó, Giọt nước mắt vĩnh hằng… Tượng trưng cho tình yêu chung thủy vĩnh cửu.

“Tạ ơn người, Sha Jahan, và cả người nữa, Thái cơ.” Tôi bật cười sung sướng, chạy như điên về khách sạn, tôi muốn cho nàng công chúa tóc vàng của mình điều bất ngờ đó. Tôi muốn ngắm sao, cùng với em, Jessica.

Chân tôi như nhũn ra vì đứng quá lâu, quần áo nặng trĩu vì nước mưa, tóc tôi bết lại vì ướt và mắt tôi hoa lên vì cơn sốt điên loạn đang đốt cháy từng tế bào thần kinh của mình.

Cánh cửa phòng hiện ra trước mắt.

2122…

Quẹt nhanh cái thẻ vào khe, tôi đẩy cửa bước vào phòng. Em đang nằm trên trường kỉ, hai khóe mắt còn đọng nước và tấm chăn đã rơi xuống đất.

Khẽ đưa tay mình lau đi những giọt nước mặt đó, nhưng tôi lại vô tình làm em thức giấc.

“Yul?” Em đưa tay sờ lên mặt tôi.

“Sao Yul lại ướt sũng thế này?”

“Nếu em trông thấy sao đêm thì em có còn giận Yul không?” Tôi cố dụi mắt và nắm lấy tay em.

“Sao cơ?”

“Đi theo Yul.”

Lại chạy bộ như điên cuồng, nhưng lần này mua không còn rơi nữa, đường đi sình lầy và bốc mùi đất lẫn với mùi ô nhiễm. Não tôi bắt đầu thiếu Oxi rồi đây…

“Đến đây nào.” Tôi mở cánh cửa sắt dày cộp nặng như chì của Taj Mahal ra. Nắm tay em bước vào bên trong.

“Ban đêm cũng được vào sao?”

“Đừng hỏi nhiều.”

Đưa em lên đến căn phòng an táng Thái cơ và Hoàng đế Sha Jahal, căn phòng đặc biệt nhất của Taj Mahal. Lấy cây nến ở cửa căn phòng, tôi đẩy nhẹ cánh cửa sắt nhỏ nhưng nặng kia để vừa đủ cửa vào cho 2 ta.

“Đây chính là bầu trời sao đẹp nhất trên thế giới, tuy rằng nó không phải là của tự nhiên, nhưng nó là minh chứng cho một mối tình.” Tôi cố thì thào cho hết câu chuyện. “Kết tinh của những tảng đá cẩm thạch trắng khổng lồ, ban ngày chúng sẽ hấp thu ánh sáng mặt trời và sẽ tỏa sáng vào ban đêm. Đây là căn phòng đặc biệt nhất của Taj Mahal… Trung tâm của quần thể kiến trúc này…” Tôi cảm thấy đầu gối của mình sắp chịu không được trong lượng cơ thể nữa rồi.

“Yul…” Giọng Jessica vang lên đầy xúc động. Tôi biết mình đã thành công…

“Nó là minh chứng cho mối tình của Hoàng đế Sha Jahal với thái cơ của người… Yul hi vọng, nó cũng là minh chứng cho tình yêu của Yul đối với em., Sica-ah…” Tôi gục xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh và cứng đó. Sau đó chỉ còn là tiếng gọi của em… và tiếng còi cấp cứu….

Tôi muốn được nghỉ ngơi…suốt 22 năm nay tôi luôn cố gắng làm việc, muốn thỏa mãn mọi người, và hôm nay tôi đã thành công việc mà bản thân tôi cảm thấy mãn nguyện nhất. Tôi đã thành công chinh phục em, Jessica Jung.

Tôi yêu em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic