Chap 2
Tại sao không thể chỉ ăn với ngủ? Nhàm chán. Nhưng cũng không cần hành hạ người ta đến mức 5 giờ sáng đã phải rời chăn ấm, rồi phi thân tới trường trong cái lạnh đầu đông như thế này chứ! Lộc Hàm bất mãn lầm bầm vài câu rồi cuốn chặt chiếc khăn len, leo lên xe rồi phóng thẳng, từng cơn gió rét căm không ngừng bủa vây lấy cậu và táp thẳng vào mặt.
Lúc Lộc Hàm dừng xe ở cổng trường thì đã thấy một bóng người lao vọt tới, vừa kéo xe vừa la hét ầm ĩ:
- Anh ta dám lười tớ, dám lười tớ. Tớ thề sẽ không tha thứ cho hắn, tớ sẽ dằn vặt hắn tới chết.
Lộc Hàm khó hiểu nhìn Bạch Hiền bặm môi đầy tức tối:
- Cậu lại bắt gặp Xán Liệt đi với ai nữa hả?
Vừa nói tới đây, Bạch Hiền liền trưng ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, buông tay làm chiếc xe đạp màu hồng phấn ngã rầm rồi hờ hững:
- Ừ, lúc nãy, tớ gọi điện bảo anh ta mua bữa sáng, anh ta bảo bận! Cậu biết đấy, một bạn gái mẫu mực như tớ thì sẽ không thể để bạn trai bỏ bữa, nên tớ mới định đi mua, vậy mà vừa bước vào căng tin, tớ đã thấy anh ta liếc mắt đưa tình với một con bé khối dưới.
Lộc Hàm tự hiểu trong đầu cái câu liếc mắt đưa tình kia là Xán Liệt nhìn liếc qua con bé nào đó, cô dựng xe của Bạch Hiền lên, nghiêm túc hỏi:
- Vậy cậu đã nghe anh ấy giải thích chưa?
- Không, tớ cao thượng, ngoảnh đầu bước đi luôn. - Nói xong, sợ còn chưa đủ cao, Bạch Hiền còn ngửa cổ lên trời.
Lộc Hàm cảm thấy ớn lạnh, cũng may là hai đứa quen nhau từ lúc bé xíu, nếu không Lộc Hàm sợ mình sẽ khó chịu nổi!
Đúng lúc Lộc Hàm định khuyên can thì Xán Liệt chạy tới, đặt vào tay Bạch Hiền hộp đồ ăn, hổn hển nói:
- Này, của em đấy, không có kem dâu, chỉ có vị vanilla thôi.
Rồi Xán Liệt dúi vào tay Lộc Hàm một phần bánh ăn sáng, kem vị hạnh nhân, tiện thể đắt xe cho cô:
- Em lại vị hạnh nhân nhé!
Lộc Hàm liếc nhìn Bạch Hiền đang bặm môi, trừng mắt với Xán Liệt rồi lên tiếng:
- Anh chăm sóc bạn gái ghê thế.- Dứt lời, cậu nháy mắt ra ám hiệu. Nhận ra ý tứ trong cái nháy mắt của cậu, Xán Liệt quay sang nhìn Bạch Hiền vẻ có lỗi:
- Lúc sáng em gọi tới, anh đang bận bàn bạc với đội bóng để lên lịch luyện tập, xong việc là anh chạy ngay đi mua đồ ăn sáng cho em!
Bạch Hiền tỏ vẻ không cần biết, thờ ơ đáp:
- Vị dâu không có, hay anh đưa cho cô bé mắt to nào rồi?
Xán Liệt nhíu mày, vẻ hơi khó chịu:
- Em lại nữa, này cô nàng đa nghi, mắt em là tổ nhất đấy!
Bạch Hiền lại trừng mắt, mặt hằm hằm nhìn Lộc Hàm đang nín cười rồi đáp:
- Anh còn nói em đa nghi? Em nói cho anh hay, lần sau em gọi điện mà anh còn dám nói bận để em bắt gặp anh đang lăng nhăng xem, em sẽ hành hạ anh tới chết.
- Được rồi, nói với em sau. Hai em đi ăn, không còn sớm nữa đâu, anh đi gửi xe chở Lộc Hàm rồi tới lớp luôn nhé!
- Không cần, em tự gửi được.- Vừa nói Lộc Hàm vừa giữ xe lại.
- Ai chả biết cậu tự gửi được, nhưng bạn trai Bạch Hiền này ấy, không chỉ biết quan tâm chăm sóc tớ, mà còn phải biết phục vụ bạn thân tớ chu đáo.- Rồi ra vẻ, dắt tay Lộc Hàm như mẹ dắt con đi lên lớp.
Lộc Hàm ngoái nhìn Xán Liệt, lè lưỡi rồi mới đi.
Xán Liệt là một người khá nổi trội. Anh là cây bóng rổ có tiếng với khuôn mặt thư sinh, dáng người cao ráo cộng thêm thành tích học tập không tồi và tính tình cởi mở nên rất được mến mộ. Nhưng ngược lại, Lộc Hàm không có chút rung động nào.
Năm đầu lớp 10, lúc cậu và Bạch Hiền mới vào trường, việc đầu tiên là rủ nhau tăm tia trai đẹp. Cái tật xấu này cũng là một phần được Lộc Hàm rèn luyện trong quá trình tìm kiếm người ấy, còn Bạch Hiền thì khỏi nói, là do bản chất mê trai, nên kĩ năng phát hiện trai đẹp của hai người có thể nói đã đạt đến đỉnh cao. Họ có thể phát hiện những anh chàng đẹp trai, cao ráo trong đám đông nhanh hơn cả nháy mắt.
Mới khai giảng xong vài ngày, hai người đã rủ nhau ra hành lang lớp đứng ngó xuống xem lớp 11 và 12 chơi bóng rổ. Lộc Hàm bị phong độ chơi bóng của Xán Liệt thu hút. Lần đầu tiên, cậu không ưu tiên săm soi gương mặt của mục tiêu mà chỉ dán mắt vào những cú ném bóng, xoay người đầy linh hoạt. Đến lúc trận đấu kết thúc với tỷ số nghiêng về đàn em lớp 11. Nhìn sang vẫn thấy Bạch Hiền đắm đuối nhìn ai đó, Lộc Hàm khẽ gọi: ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro