Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 8

CHAP 8 

Hồm nay mình vừa “kịch chiến” với nhóc Tồ về vụ xe cộ. Từ nhỏ tới lớn, mình chưa thấy ai khoái phá đám người khác như nó! Cả ngày ở nhà một mình với cả đống đồ chơi nó chẳng thèm chơi cho đã đi. Nó cứ đợi tới lúc mình về, vừa soạn đồ ra để chơi là nó nhào vô chốp, nhào vô chộp cái đó, tức muốn nổ đom đóm mắt luôn!

Như hồi tối nè, tắm rửa ăn cơm xong, mình khoan khoái ngồi điểm danh đội xe cũ kĩ ghẻ lở của mình, rồi xếp các xe ngay hang thẳng lối lên cái sơ đồ giao thông mà appa làm cho mình. Nói sơ đồ giao thông cho nó oách xì xằng vậy thôi chứ thiệt ra nó chỉ là tờ giấy to appa vẽ hình ngã tư đường, có đèn xanh đèn đỏ, có chú công an, có vạch sơn trắng để qua đường, có nhà cửa, quán xá ở hai bên đường… nhưng mà mình thích lắm. Mỗi lần mình ngồi chơi là mình cứ vừa xếp xe vừa hát véo von bài “Em làm chú công an tí hon” làm pama cứ há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, tai thì vểnh lên hết cả vì không nghe rõ được hết lời bài hát, hihihi!

Xí quên, nói lại chuyện hồi tối, mình xếp xe vào sơ đồ, xong cho xe chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, chạy ngang chạy ngủa, chạy một hồi thì xe cộ dồn một đống ở ngã tư, kẹt cứng như mấy hôm appa đón mình đi học về. A ha, đã quá, mình la lên:

-Umma, coi kẹt xe nè umma!!!

Mình hí ha hí hửng đang định khoe umma là mình sẽ hướng dẫn cái đám kẹt xe này thoát than ngoạn mục như thế nào thì… lạch bạch lạch bạch, nhóc Tồ xuất hiện!

Nãy giờ nó mắc ăn cháo, vừa ăn vừa ngọ nguậy nhìn mình chơi nên cháo dình tùm lum trên mũi, trên mép nó. Giờ nó ăn xong rồi, vừa được lau miệng và thả ra là nó phóng tới chô mình liền. dạo này nó biết đi rồi, dù đi chưa vũng nhưng nó cũng chạy thả phanh luôn, nhìn thấy mà ớn. Bởi dzậy cứ lâu lâu nó lại vồ ếch vồ nhái trong nhà. Dù không bắt dược con ếch, con nhái nào. Toàn thấy nó đang đi xong tự nhiên tăng tốc chạy băng băng, xong …ạch, xong… oa oa oa…, vừa tôi nghiệp mà vừa buồn cười.

Ủa, quên, mình lại lan man nữa rồi.

Nhóc Tồ chạy tới và nhìn cái đám xe dồn cục ở ngã tư của mình đầy thèm thuồng. Tai họa tới rồi, mình vội dung tấm lưng còm nhom của mình che chắn cho đám xe thoát khỏi con mắt hau háu của nhóc ấy nhưng đã muộn. Nó chạy vòng qua một bên, xục hai tay vào chỗ xe và gạt ra tung tóe. Mình cũng nổi xung lên, tóm chặt lấy tay nó giằng lại. Nó bắt đầu hét inh lên vì không giật tay lại được, nó nhe 4 cái răng cửa vừa nhú ra hằm hè mình nữa chứ, chằn ghê! Miệng nó vẫn tiếp tục hét lên như còi, mình cũng la a á để uy hiếp nó và cầu cứu với umma. Quả nhiên umma xông tới, gỡ tay hai đứa mình ra, xốc nách nhóc Tồ qua một bên. Hể hả với sự can thiệp của umma, mình đi gom đống xe lại thì nó lại một lần nữa xông vào. Nó tóm lấy cái xe buýt to kềnh, mình liền tóm lấy đầu bên kia giằng lại. Nó nhỏ con mà sao nắm chặt ghê, tay nó như dán keo dán sắt vào chiếc xe vậy, không cách nào giựt ra được. Giờ thì cả mình và nó đều gào khóc trong khi tay cả hai đứa không đứa nào chịu buông ra hết. Appa có vẻ như hết chịu nổi rồi nhưng appa không xông vào mà đi về phía tủ, lẳng lạng không nói một lời. Bất thình lình, appa rút từ trong tủ ra một vỉ xe đồ chơi mới tinh và dí vào mặt hai đứa mình. Đột nhiên, tiếng khóc im bặt, mình im mà nó cũng im phăng phắc y như người ta vừa bấm nút tắt TV hay radio vậy.

Mình nhìn vỉ xe, nhìn appa rồi nhìn qua nhóc Tồ thì thấy hình như cặp mắt nó cũng vừa mới trải qua một hành trình tương tự. Mình và nó nhìn nhau trân trân, không biết nó nghĩ gì mà không hẹn, cả hai đứa đồng loạt buông tay ra khỏi chiếc xe buýt làm nó rớt một cái độp xuống sàn nhà. Và cả hai đứa đều thò tay ra chộp lấy vỉ xe mới mà appa đang ve vẩy, va TV hay radio gì đó lại được bật tiếp với tiếng gào rống của hai đứa mình… Sực nhó tới chiếc xe buýt hồi nãy, mình cúi xuống nhặt và dúi vào tay nhóc Tồ, nói: “Cho Chung” rồi giất vỉ xe mới định bỏ chạy. Nhóc ấy nhất quyết không chịu, hất chiếc xe buýt ra rồi chỉ vào vỉ xe, tiếp tục khóc.

Trocg cái không gian ồn ào ấy. chỉ có tiếng umma hét lên to nhất: “IM LẶNG!!!”

Umma vội vàng lấy hai cái hộp, lấy vỉ xe mới chia ra làm đôi, xong umma đưa cho mình một hộp, nói:

-Xe của Yoong!

Và đưa cho nhóc Tồ hộp kia:

-Xe của Junggie!

Thế là mình răm rắp mang mớ xe vừa mới được chia ra chơi, không thèm đoái hoài gì tới chỗ xe của nhóc Tồ nữa. Nhưng nhóc ấy vẫn cứ dung dằng, chắc nó muốn chiếm trọn chỗ xe mới. Không cho nó thời gian suy nghĩ thêm, umma bế nó đi chỗ khác cùng với hộp xe mới được chia.

Thế là sự yên lặng thanh bình được trả lại, pama quay trở lại với công việc của mình, hy vọng là từ nay không còn ồn ào nữa, miễn là nhóc Tồ tuân theo sự phân chia của umma. Tốt nhất là “hồn ai nấy giữ”, Chung ơi…

Mà càng lớn, con nhóc này càng chứng tỏ nó là đối thủ đáng gờm mà mình đã xem thường lúc ban đầu. Hồi còn bé, nó chỉ biết nằm trên giường, nhìn mặt nó hiền ơi là hiền.

Lúc nó biết bò, mình bắt đầu thấy phiền hà với nó. Mình ngồi đâu là nó bò theo ra đó, tính mình thì thích ngồi chơi lê la dưới sàn nhà lại càng tạo điều kiện cho nó dễ tấn công hơn. Ngồi chơi xe là chết chắc với nó rồi, nó lấy tay xoa xoa cho đám xe văng tung tóe tứ phía, bốc thêm vài con xe lên rồi ném chíu chíu vào mọi xó xỉnh trong nhà. Mấy bác tài xề ngồi trong đó chắc chắn là chóng mặt, ngất xỉu hết luôn rồi. Tội nghiệp hết sức!

Chơi xếp nhà thì thiều điều muốn lên tăng xông với nó luôn. Một dãy nhà gỗ mình vừa xếp lên, nhìn hoành tráng hết cỡ, chỉ còn thiếu cái tháp chuông với cái đồng hồ. Mình đang loay hoay tìm cái chop nhọn để xếp nốt cái tháp chuông thì… huỳnh huỵch huỳnh huỵch. Nó bò tới, dơ một cái tay lên, “quét” một nhát gọn gang cho cả dãy nhà đổ ập xuống rầm rầm rồi cười lên hinh hích đầy sung sướng. Cha chả là tức!!! Thế nhưng mình không dám đánh nó, sợ nó không chịu nổi một chưởng của mình. Nhưng mà không đánh nó thì cục tức của mình làm sao xẹp xuống, mình bèn… khóc! Mình khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa nói “Chung, hông được, hông được,…”

Umma với appa chạy tới cứu mình hoài cũng chán. Có hôm thấy mình khóc mà umma ngồi đọc báo tỉnh bơ, Umma chỉ quay sang nói với nhóc Tồ:

-Junggie, không được phá!

Xong quay qua mình, bảo:

-Cho Jung chơi chung đi Yoong.

Vậy là sao??? Umma ba phải quá hà, giận ghê!!!

Thôi umma không cứu thì mình phải tự cứu lấy mình thôi. Mình dọn tới những chỗ cao, có bàn, ghế, giường, tha đồ chơi lên đồ chơi lên đó chơi. Nhưng cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng, nhóc Tồ nó biết… trèo, nó chồm người lên, móc một cái chân lên ghế sofa, xong mắm môi mắm lợi vừa đẩy vừa kéo. Rốt cuộc nó cũng lên được cái ghế và bắt đầu công cuộc phá hoại của nó. Và bây giờ thì không còn gì có thể thoát khỏi bàn tay nó được. Nó còn chạy đua với mình nữa chứ, chạy lẹ quá phanh hông kịp. Có hôm, nó lao cả đầu vào tường khi cố giành chiếc xe rớt dười chân tường với mình. Oải với nó hết sức, trong nhà lúc nào cũng có tiếng khóc lóc, không phải của nó thì là của mình, hoặc là… của cả hai, hic!

Không chỉ những món đồ chơi của mình, đồ dung trong nhà cũng trở thành mục tiêu của nó luôn. Có hôm nó lấy cái đồ cài tóc của umma hay đeo trên đầu, tự tròng vào đầu nó! Bộ nó tưởng đầu nó to lắm hay sao mà banh hai cái đầu băng-đô ra hết cỡ, nhìn thấy ghê. Mình lao vào giựt lại và nói: “Của umma!” nhưng không kịp nữa rồi. “Cách” một cái, chiếc băng-đô gãy ra làm đôi trước con mắt ngỡ ngàng và xúc động của umma. Có những lúc nó đi vào tủ bếp, không hiểu làm thế nào mà nó mở được cái tủ chén, khệ nệ vác ra một cái tô bằng sứ! Umma khóa lại thì lâu lâu nó lại mò sang kệ bếp, trèo lên ghế với tay khều chai dầu ăn. Appa hớt hơ hớt hải chạy lại chụp chai dầu mà tim vẫn còn đập thình thịch, tưởng tượng đến cảnh chai dầu đổ ra nhà lau nửa tháng vẫn còn trơn!!! Ngăn kéo bàn làm việc quên khóa, nó kéo một phát ngăn kéo văng ra khỏi bàn làm việc rơi bộp xuống đất, chỉ cách ngón chân nhỏ xíu của nó có… 1 cm thôi, hú vía nha cưng! Ôi thôi, không thể nào kể hết những chuyện phá phách của nó…

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro