Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 35

CHAP 35


Cậu biết rõ nam nhân mà mình yêu lạnh lẽo, vô tình, cao cao tại thượng; nhưng mà anh càng vô tình càng đáng sợ bao nhiêu số nữ nhân can tâm tình nguyện ở cạnh anh, muốn được anh yêu thương lại càng nhiều, sức hút trên con người anh là điều mà bất cứ ai cũng khó có thể cưỡng lại được.

Đỗ Khánh Tú cũng biết trước khi quen mình, anh đã từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chung quy từ lúc bọn họ ở bên nhau Khánh Tú chưa hề bắt gặp anh cùng người phụ nữ khác tiếp xúc. Bây giờ anh lại cùng nữ nhân xinh đẹp lên giường, là đã chán cậu rồi sao, hay là từ trước đến giờ anh che dấu quá kĩ.

Tim mình thật đau.

Đỗ Khánh Tú đưa tay đặt lên vị trí trái tim, cố gắng đè nén cảm xúc muốn vỡ tan ra. Nhìn thấy người mình yêu ôm ấp người con gái khác, nghĩ đến những chuyện anh làm với mình cũng sẽ như vậy mà làm với người kia, Khánh Tú cuối cùng cũng sụp đỗ.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gò má, cậu liền lấy tay lau đi, 2 giọt, 3 giọt,...rồi cứ thế tràn ra cả khuôn mặt, không cách nào lau kịp.

Anh không cho phép cậu lại gần Phác Xán Liệt, thế nhưng anh lại cho phép mình lại gần nữ nhân khác, cho phép cái mà đáng ra thuộc về cậu dành cho nữ nhân khác.

Đỗ Khánh Tú nên trách anh quá bá đạo hay là trách mình quá ngu ngốc yêu phải anh. Lúc trước đã dặn chính mình không được trầm luân quá sâu vào đoạn tình cảm này, anh đối với mình cũng chỉ là hứng thú nhất thời, người như anh thiếu gì người theo, một Đỗ Khánh Tú nhỏ bé làm sao trói được tim anh cả đời. Thế nhưng sự dịu dàng, chiếu cố của anh dành cho mình lại làm Khánh Tú nhầm tưởng...

Chuông điện thoại reo từng hồi, là Xán Liệt gọi, làm Khánh Tú giật mình lau nước mắt, thanh âm khàn khàn nghe máy.

" Cậu sao vậy? " Phác Xán Liệt phát giác ra thanh âm là lạ của cậu, lo lắng hỏi.

" Tớ không sao, cậu gọi tớ có việc gì sao? "

" Ờ thì cũng không có gì, chỉ là muốn mang cậu ra ngoài chơi. " Phác Xán Liệt ngập ngừng nói.

" Được" Cảm giác của cậu bây giờ rất tệ, cậu không muốn nghĩ đến anh, không muốn nhớ đến những tấm ảnh kia, chỉ cần một chút gợi nhớ trái tim cậu đều đau lên không kiềm chế được.

Đỗ Khánh Tú đòi đi uống rượu, bảo là tâm tình mình không được tốt, Phác Xán Liệt liền lái xe đưa cậu đến " Trầm luân". Đây là lần thứ 2 cậu đến nơi này, lần trước là cùng với anh, vừa bước vào những bản nhạc dance sôi động, ánh mắt tò mò, tiếng hò hét huyên náo, đinh tai nhức óc làm cho cậu nhíu mày. Cậu vốn không thích những nơi quá ồn ào cho lắm, Xán Liệt hỏi cậu có muốn trở về không cậu chỉ lắc đầu, hôm nay muốn phá lệ một lần.

Tìm một chỗ trống, Xán Liệt hướng batender gọi một ly " Trầm luân ", một nước cam đưa cho Khánh Tú. Khánh Tú thấy vậy bất mãn, bảo batender đổi cho mình, bản thân cũng muốn uống một chút rượu liền gọi giống Xán Liệt.

Xán Liệt nhướn mày muốn cản Khánh Tú, nhưng cuối cùng cũng không có cản. Y nhấp một ngụm rượu màu xanh, cảm giác tê rần ở đầu lưỡi làm y nhớ mình lâu rồi chưa đến đây, lần cuối cùng ghé " Trầm Luân " cũng gần 2 năm rồi, cũng là lúc y nhận ra được muốn thứ gì là phải tranh đoạt nếu không mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được.

" Cậu với Chung Nhân lại cãi nhau sao? " Y nói với Khánh Tú.

Đỗ Khánh Tú đã uống đến ly thứ 3, sắc mặt đã bắt đầu hồng lên, cả người cũng ngồi không vững, ánh mắt cong cong cười nhìn y xua tay trông thật đáng yêu " Tớ không có a "

Đưa một tay ra khẽ đỡ cậu kéo vào trong ngực mình, cầm lấy ly rượu trên tay cậu không cho cậu uống nữa, cậu không biết sao " Trầm luân " là loại rượu mạnh nhất ở đây, là hỗn hợp của rất nhiều loại rượu tạo thành, với một người không uống rượu như Khánh Tú 3 ly là đã không chịu nỗi.

" Trả đây, tớ muốn uống"

Đoạt lại ly rượu trong tay Xán Liệt, nhưng cả người mềm nhũn không có chút khí lực nào chỉ có thể ngã nhào vào trong lồng ngược Xán Liệt. Bộ dáng bướng bỉnh như thế đáng yêu biết bao nhiêu làm y có chút rung động, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Đỗ Khánh Tú có chút ngơ ngác nhìn y, một lúc sau lại nhoẻn miệng cười tinh nghịch, cướp lấy ly rượu trên tay y tiếp tục uống.

Phác Xán Liệt thở dài, nhìn thiếu niên dựa vào trong lồng ngực của mình uống rượu lại có chút thỏa mãn. Nếu như cứ thế này thì tốt biết mấy, không có ai ngăn cản tình cảm của 2 chúng ta, an an ổn ổn mà ở bên nhau đến cuối đời. Thật ra tớ cũng không muốn làm tổn thương cậu nhưng là hắn ép tớ, cậu đừng oán hận tớ.

Nếu như cậu không yêu Kim Chung Nhân có phải tốt không.

Phác Xán Liệt ôn nhu xoa tóc cậu, lại nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, cảm giác thơm mát ở đầu môi làm y say mê, lưu luyến không muốn buông cậu ra.

" Mẹ kiếp..."

Kim Chung Nhân đem Khánh Tú đang ngủ say ở trong lòng Phác Xán Liệt đẩy ra khiến cậu choàng tỉnh. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy anh dùng lực đấm cho Phác Xán Liệt một cú, khiến y loạng choạng ngã xuống đất, máu từ mũi chảy xuống nhuộm đỏ cả sơ mi của y.

Một cú đấm còn chưa thỏa mãn, Kim Chung Nhân còn muốn tống thêm cho gã khốn kiếp kia vài đạp đã bị Kim Tuấn Miên ngăn lại.

Thật con mẹ nó, hắn vừa mới bước vào quán đã nhìn thấy bảo bối mấy ngày không gặp đang dựa vào trong lồng ngực Phác Xán Liệt, còn Phác Xán Liệt lại dùng ánh mắt đó hôn bảo bối của hắn, lại còn cho cậu uống nhiều rượu như thế là muốn làm gì?

Đỗ Khánh Tú ở trong lồng ngực anh nhìn thấy anh vô duyên vô cớ đánh Xán Liệt tức giận không thôi, dãy dụa tránh khỏi vòng tay anh, miệng không ngừng la hét " Tôi không muốn gặp anh."

Hắn thật sự điên tiết. Giận nhau với hắn còn có tâm tư cùng Phác Xán Liệt đi uống rượu say bí tỉ, kiểu này là muốn đem thân giao cho gã đi.

" Thả tôi ra, Kim Chung Nhân, anh cút đi."

" Tôi không muốn nhìn thấy anh..."

Hắn nhìn cậu, mặc kệ cậu kêu gào như thế nào cũng không buông. Nhìn Phác Xán Liệt cười lạnh một tiếng, liền đem Đỗ Khánh Tú lôi ra khỏi " Trầm luân " đi tới chỗ đỗ xe của mình, nhét cậu vào, cũng không nói thêm lời nào phóng xe đi.

Xe chạy một mạch về đến nhà,

Đỗ Khánh Tú bị ném ngã lên giường, thân thể tiếp xúc đau đớn liền nhíu mày, tuy uống rượu đầu óc đã không còn được tỉnh táo nhưng mà theo bản năng cậu vẫn biết lúc này rất nguy hiểm, hét lên với anh " Kim Chung Nhân, cút ngay..."

Kim Chung Nhân khẽ cười, đem áo sơmi của mình cởi ra, bước từng bước đến gần bên cậu, cúi người xuống nằm đè lên người cậu. Áo sơmi màu trắng tinh khiết của cậu bị hắn xé toạt một phát, từng chiếc nút rơi xuống lăn xuống sàn nhà phát ra những thanh âm thanh thúy. Làn da trắng hồng mịn màn sau lớp áo hiện ra, hắn khẽ cười, hô hấp trở nên trầm đục, cúi người cắn lên xương quai xanh của cậu, lưu lại vài ấn ký chỉ thuộc riêng về hắn.

" Đau.." Đỗ Khánh Tú nhíu mày, chỗ bị cắn kia đã rướm lên mấy vệt máu đỏ tươi, bàn tay đưa lên muốn đẩy nam nhân trên người mình đi, lại bị bàn tay to kia bắt lại không cách nào cử động được.

Liếm đi vết máu do hắn để lại, hôn dọc một đường từ xương quanh xanh, đến cần cổ trắng nõn, cái cằm đáng yêu, đến cái miệng nhỏ ngọt ngào.

Đỗ Khánh Tú cắn răng ngăn cho mình không kêu lên, quyết không để cho nam nhân được như ý nguyện.

" Em thực không ngoan" Ép đầu cậu quay lại đối diện với mình, ánh mắt lộ ra chút nguy hiểm cảnh cáo cậu. Môi cạy mở khớp hàm của cậu, chiếc lưỡi nhanh chóng trườn vào đảo khắp mọi ngóc ngách trong khuôn miệng, cắn mút đầu lưỡi cậu. Mùi vị ngọt ngào xen lẫn với mùi rượu kích thích dục vọng đang bành trướng của hắn.

Bàn tay to trườn xuống cởi quần cậu, trườn vào nơi hậu huyệt đã lâu hắn không được chạm đến, nơi này vẫn khít chặt như vậy hẳn là chỉ mình hắn chạm qua, Phác Xán Liệt làm sao có thể có được cậu. Với tay ở tủ đầu giường đổ một ít dầu bôi trơn vào lòng bàn tay, một ngón tay nhanh chóng đẩy vào trong hậu huyệt khô nóng, hậu huyệt nhanh chóng kẹp chặt lấy ngón tay của hắn, thật kích thích.

Đỗ Khánh Tú đầu óc hoàn toàn mê mang, cũng không có sức lực ngăn cản hành động của anh, một cỗ ủy khuất trong lòng cứ dâng lên nước mắt kìm nén cũng không nhịn được mà chảy xuống, ướt đẫm hai má của cậu.

Anh cư nhiên bức ép cậu.

Kim Chung Nhân hôn lên những giọt nước mắt của cậu, nhẹ giọng an ủi " Ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ đau lòng."

Nghe anh nói, nước mắt của cậu lại càng chảy ra nhiều hơn, có phải anh khi cùng nữ nhân khác làm chuyện này cũng sẽ nói như vậy hay không? Cũng sẽ ôn nhu hôn nữ nhân rồi gọi là " bảo bối " hay không? Đỗ Khánh Tú nghĩ đến trái tim không nhịn được run lên, quay đầu tiếp tục tránh đi nụ hôn của nam nhân.

Phía dưới đã vào đến ba ngón tay, Đỗ Khánh Tú nhíu mày cắn răng ngăn cản cho tiếng rên rĩ của mình không thoát ra khỏi miệng.

" Bảo bối ngoan, kêu ra đi " Kim Chung Nhân ở bên tai thổi khí, bảo bối của hắn ươn bướng không phối hợp như vậy làm hắn thật không thích, ba ngón tay liền rút ra khỏi hậu huyệt.

Đỗ Khánh Tú nhíu mày, cảm giác kích thích ngay lập tức biến mất chỉ còn lại xúc cảm tê tê ở đầu ngực, phía dưới ngứa ngáy khó chịu đến phát điên. Đỗ Khánh Tú nhìn người ở trước ngực mình khiêu khích, ngậm nụ hoa của mình khẽ mút, làm cậu không cách nào chịu nỗi " ưm " ngân nga một tiếng, cả người ưỡn về phía trước chỉ mong nam nhân có thể lấp đầy dục vọng đã khơi mào.

" Ngoan một chút có phải sẽ không phải chịu khổ không?" Hắn tà ác, đem phân thân đã giải phóng từ lâu để ở hậu huyệt không ngừng tiết ra chất dịch màu trắng ma sát ở bên ngoài, tà ác không chịu tiến vào.

" Ưm~ hừ_____"

Thân thể đã khô nóng đến khó chịu, rất muốn nam nhân lấp đầy, Đỗ Khánh Tú hừ hừ, ánh mắt mê mang động tình bắt lấy tay nam nhân.

" Muốn anh không?" Bàn tay nhẹ nhàng miết điểm nhỏ của cậu, vì bị kích thích mà đứng thẳng lên, xoa nắn một lúc lại há miệng ngậm vào làm cho nó trở nên ướt át.

" A....ưm..." Chất cồn cộng với kích thích làm cho đại não của cậu chẳng còn nghĩ thêm được gì, cậu chỉ biết lúc này mình rất khó chịu, tuy không phải là lần đầu làm chuyện này với anh nhưng anh xưa nay chưa từng đối xử với cậu như vậy. Đỗ Khánh Tú vứt bỏ hết xấu hổ gật đầu " Muốn".

Kim Chung Nhân cười nhẹ một cái liền đem phân thân đã chờ được sự đồng ý của cậu tiến vào hậu huyệt căng chặt.

" Đau...A...." Đỗ Khánh Tú ôm lấy vai anh bấu chặt để lại vài vết xước, theo sự luật động không ngừng nghỉ bên dưới, mỗi cú đẩy vào đều sâu đến tận cùng như muốn đem người cậu xé rách ra.

Suy nghĩ ban đầu không hé răng nữa lời nhưng miệng bây giờ toàn là những tiếng rên rĩ đến mất hồn.

" Bảo bối thật ngoan ~"

" Aaaaa__________"

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, Đỗ Khánh Tú bị nam nhân làm không biết bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế, để lại bao nhiêu dấu hôn trên người, cậu mới mệt mỏi mà thiếp đi.

End Chương 35


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: