Chap 45
- 3 tháng sau-
Gil vẫn nằm như vậy mà chưa có dấu hiệu gì tiến triển cả. Những vết thương thì đã lành nhưng Gil có vẻ chưa có ý định là sẽ tỉnh dậy.
Hàng ngày Chi vừa giải quyết công việc trên công ty, vừa chăm lo sức khoẻ dần yếu đi của bố. Cô còn tranh thủ mọi khoảng thời gian dù chỉ nhỏ nhất để đến thăm Gil. Chi gầy đi trông thấy vì những vất vả của cô....
Ông bà Noy cũng như hao mòn đi vì Gil mãi không có tiến triển gì mới.
Đám cưới của Tiến và Xuân sắp đến gần. Công việc của mọi người đều rất bận rộn. Nhưng tinh thần của ai thì cũng uể oải. Có lẽ họ đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho việc Gil sẽ không thể tỉnh dậy nữa...
Trước đám cưới của Tiến và Xuân một ngày, họ cùng nhau tề tựu đông đủ ngồi ở phòng bệnh của Gil.
- Cậu xem xem cái thằng chết dẫm kia. Cậu đối xử với tôi thế này đây à? Cậu xem cậu làm gì với tiệc độc thân của tôi thế này - Tiến lầm bầm cằn nhằn với Gil trên giường bệnh.
- Có chửi nữa chửi thế mà nó vẫn cứ nằm im thin thít. Thật là chán bỏ ** đi được - Nhã nói rồi tu một hớp bia dài.
- Chẳng thể ngờ nhờ bạn Gil đây mà cuối cùng người như Tiến lại phải có một bữa tiệc độc thân trong bệnh viên - Tú cười ầm ĩ.
- Thật không thể tin nổi. Tiệc độc thân của Tú và Nhã còn được làm vô cùng hoành tráng ở The Banks cơ mà. Đáng nhẽ ra dịp như thế này tôi sẽ phải thầu Lotus 3 ngày 3 đêm...
Tiến vẫn cứ tiếp tục màn độc thoại cằn nhằn bên cạnh giường bệnh của Gil với Nhã và Tú. Trong khi đó, ở ghế sofa, các nàng thì ngồi nói chuyện về vụ chuẩn bị của Xuân
- Đi trang điểm từ sáng cơ á? Nhưng hôn lễ của cậu bắt đầu lúc 5 giờ chiều cơ mà? - Lan ngạc nhiên hỏi.
- Ừ. Người ta hẹn tớ từ 10 giờ sáng luôn rồi. Buổi chiều bọn tớ cũng chụp thêm một vài kiểu ảnh nữa... Mà tớ phải công nhận là bộ ảnh cưới của tớ Tú làm đẹp thật đấy. Anh ấy mà không phải cảnh sát chắc chắn phải là loại nhiếp ảnh gia có hạng luôn... - Xuân vui vẻ nói.
- Còn phải nói à? - Nhi trừng mặt với Xuân - Anh ấy thức mấy đêm liền làm cho các cậu đó. Mà chưa thấy ai như các cậu luôn. Bộ ảnh cưới của bọn tớ chỉ chụp có khoảng 900 tấm. Riêng 2 bọn cậu chơi đến 3000 tấm. Báo hại anh ấy lọc ảnh đến hoa cả mắt, nói gì đến chỉnh sửa...
- Ô hay, tại bọn tôi đều đẹp quá chứ bộ... - Xuân cười nhăn nhở ôm lấy cánh tay của Nhi - Mà cậu còn nói nữa. Chẳng phải Tú làm cho bọn tớ là để không phải mất tiền cái vụ trăng mật còn gì nữa? Hay là cậu muốn tớ tiếp tục dỗi cậu vì không làm phù dâu cho tớ...
- Này, cậu cứ làm như là tớ không muốn làm phù dâu cho cậu vậy. Chẳng qua... - Nhi chưa kịp nói hết câu thì Tú đã vòng tay từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
- Đừng cáu gắt - Tú dịu giọng với Nhi - Như thế không tốt cho con...
Nhi cũng xuôi xuôi giận. Các chàng đã kéo ghế ra chỗ sofa để ngồi nói chuyện cùng mọi người.
- Mai trong lúc cử hành hôn lễ chắc là mẹ Gil phải ở đây trông chừng cậu ấy đúng không? - Nhã hỏi
- Ừ. Mọi người đều bận việc ở hôn lễ mà. Cậu và Lan thì là phù dâu phù rể. Tú với Nhi thì khỏi nói luôn rồi. Chị Chi là chị của cô dâu đương nhiên cũng phải có mặt chứ. - Tiến trả lời.
- Thế sau đám cưới 2 đứa định ở đâu? - Chi hỏi.
- Thì vẫn ở đấy cho vui thôi. Tú và Nhi cũng vẫn ở đấy mà. Lan và Nhã cũng chuẩn bị chuyển về đấy nữa còn gì ạ. Chúng ta sẽ lại sống chung như trước đây. Hehe - Xuân cười vui vẻ.
- Hay chị cũng chuyển về đấy sống cùng cho vui đi chị Chi - Tiến cười cợt.
Chi cũng mỉm cười không nói gì. Cô lại hướng mắt ra giường của Gil nhìn cậu ấy nằm. Mọi người cũng lại nhìn theo rồi thở dài.
- Tóc anh ấy hình như vừa mới được cắt lại à? - Xuân hỏi
- Ừ. Hôm trước anh với Tú đến đỡ đầu cậu ấy dạy rồi cắt lại cho phong độ tí. Để khi tỉnh lại cậu ấy đỡ giật mình với bộ dạng của mình... - Nhã trả lời Xuân.
- Nằm mãi thế này hả ông tướng ơi - Tiến đã lại gần giường bệnh của Gil, vỗ vỗ má bạn - Nhanh tỉnh lại đi. Tôi là tôi không thích lão Tú làm đội trưởng đội chúng ta đâu. Mau ngồi dậy và chiếm lại vị trí của mình nhanh nhanh đi thôi...
- Anh cứ ngủ nữa đi... Khi dậy thì biết tay em - Xuân rơm rớm nước mắt nhìn Gil - Dám trốn đám cưới của em sao?...
- Thật kỳ cục khi mà dịp quan trọng của nhóm thế này lại chỉ thiếu có mình bạn thôi đấy, bạn Gil ạ... - Nhã cười buồn - Bạn đúng là rất biết cách khiến cho người ta mất hứng luôn.
- Anh ngủ lâu quá rồi đó. Sprite bây giờ bắt đầu nói được khá nhiều rồi. Anh còn ngủ nữa thì em nói trước, sau này con bé mà quên anh, bọn em không chịu trách nhiệm đâu đấy - Lan mỉm cười nhưng đôi mắt thì đã nhoè lệ.
- Lại nói đến Sprite, con bé rất hay gọi tôi là KinKin, gọi Tú là NeNe. - Tiến bật cười - Có khi khi nào nó gặp cậu, nó sẽ gọi cậu là TiTi cũng nên...
- Cậu đúng thật là.. - Tú mỉm cười lắc đầu với Tiến.
- Anh... - Nhi lúc này đang ngồi cạnh giường Gil, nắm tay cậu. Cô bé đã lại khóc rất nhiều - Giờ em mới biết, hoá ra mang thai rất là mệt í. Em mấy tuần trước còn chả ăn uống được gì. Cứ có cái gì vào bụng là lại nôn hết cả ra. Người lúc nào cũng uể oải. Lúc đó em lại nhớ đến lời an ủi của anh ngày xưa "Cứ bình tĩnh, đừng vội vã, chỉ sợ khi em có thai em lại cảm thấy thật phiền phức.... Em lúc đó rất giận anh... Nhưng giờ em mới hiểu được những gì anh nói í...
-....
- Mấy tháng qua không được gặp anh đúng là buồn chết đi được.... À không.... Có gặp chứ, nhưng cứ nhìn anh ngủ mãi thế này chán lắm... Nhiều lúc em tự dưng không có gì lại khóc nức nở, mọi người cứ tưởng em có thai nên trái tính trái nết... Nhưng chẳng ai hiểu là tại vì em rất hay nhớ anh và thương anh. Em cũng thương cả chị Chi nữa....
-....
- Anh cứ nằm như thế mà không chịu dậy nhìn xem, chị Chi đã vất vả thế nào. Chị ấy gầy đi rất nhiều rồi đây này. Khuôn mặt cũng tiều tuỵ đi. Ngày xưa anh bảo với em là anh yêu chị í rất nhiều vì nụ cười toả nắng của chị í. Giờ anh dâyh mà nhìn... Nụ cười của chị ấy thập phần gượng gạo. Ánh mắt cũng đau thương chẳng khác gì anh ngày trước...
-....
- Anh biết không, bây giờ cứ nhìn thấy cảnh chị Chi ngồi bên giường bệnh của anh buồn bã ủ rũ là em lại không chịu được. Em là đang không chịu được anh đấy.... Đồ ngốc nghếch máu lạnh vô tâm... Anh dậy đi... Dậy mau lên... Dậy ngay cho em....
Nhi vừa khóc nức nở vừa nói, cô thậm chí còn ngồi dậy lay người Gil. Tú thấy thế vội vàng ôm Nhi lại. Tú ôm chặt Nhi, giữ cô vào lòng và vỗ nhẹ lên lưng cô.
Mọi người xung quanh cũng khóc theo.
Những ngày qua, họ đều hiểu người đau khổ dằn vặt nhất chính là Chi.
Cô ấy vô cùng mệt mỏi trong cả công việc lẫn chuyện gia đình. Nay lại chứng kiến người yêu mãi nằm đấy không tỉnh....
Sau đó mọi người đều cùng nhau nói chuyện đến 11 giờ hơn rồi kéo nhau về.
- Chị ở lại đây đêm nay à? - Tú hỏi Chi
- Ừ. Chị ở đây đến 8h sáng mai thì mẹ sẽ vào thay chị - Chi trả lời.
- Chị như vậy có sợ mệt lắm không - Nhi ngạc nhiên hỏi Chi.
- Chắc không sao đâu em. Hai đứa cứ về trước đi đừng lo cho chị - Chi mỉm cười với Tú và Nhi.
- Thế mai ai đưa chị đi đến đám cưới? - Tú lại hỏi
- Yên tâm, chị tự đi được mà.
- Thế chị đi cẩn thận chú ý giữ sức khoẻ nhé.
- Cảm ơn em. Hai đứa thật vô cùng ngọt ngào đấy biết không?
Chi ôm lấy Tú và Nhi rồi sau đó tiễn 2 người ra khỏi phòng bệnh. Chi quay trở lại bên cạnh giường của Gil. Cô nắm lấy tay cậu ấy, nhẹ nhàng mỉm cười cùng cậu.
- Hai người họ thật vô cùng hạnh phúc anh nhỉ? Em vốn vẫn luôn ngưỡng mộ họ. Giờ sắp chuyển sang ganh tị đến nơi rồi này....
-....
- Anh biết đấy. Em cũng muốn được như Nhi, được chồng mình chăm sóc quan tâm. Được chồng mình yêu chiều vuốt ve mỗi khi buồn hay khi giận dỗi. Em ghen tị với cái happy ending của cô bé...
-....
- Em mệt lắm rồi. Nhiều lúc cũng muốn cứ nằm ngủ như anh thế này thôi. Nhưng rồi lại nghĩ còn bao nhiêu việc em chưa hoàn thành xong. Thế là em lại phải ngồi dậy rồi giải quyết. Những lúc như thế em rất muốn được anh ôm em, được nghe anh nói với em:"Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi"....
-....
- Ngốc, bao giờ thì anh mới tỉnh lại?
Chi cúi đầu hôn Gil. Giọt nước mắt cô rơi xuống cũng lăn dài theo má Gil....
- Em nhớ anh lắm....
gi��c>�*��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro