Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41

Sáng hôm sau, bà Noy về nhà nghỉ ngơi vì cả đêm không ngủ. Tiến và Tú phải lên đơn vị luôn. Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn Chi và Nhã trông chừng Gil. Hai người đều im lặng.
Đột nhiên, Nhã mở lời kể:
- Tình hình lúc đó rất căng thẳng. Em không ngờ cậu ấy xuất hiện ở đó. Chúng rất nhiều súng, cũng rất manh động. Cậu ấy chạy đến tương trợ em, rồi lao ra đỡ hộ em 3 phát đạn đó. - Nhã nhìn chăm chú vào Gil, đôi mắt đỏ rực
- Cậu ấy rất coi trọng em. Cậu ấy không bao giờ quên em đã từng đỡ cho cậu ấy 1 dao... - Chi bình thản nói, mắt cũng đã đỏ hoe.
- Lúc đó, em không thể nghĩ gì, ôm cậu ấy chạy qua làn đạn về chỗ tập trung ban đầu rồi lấy xe đi luôn đến viện. Cậu Ming lái xe như ăn cướp, em ngồi giữ cậu ấy đằng sau...
-...
- Cậu ấy trong một lúc cũng tỉnh lại. Cậu ấy bảo, cậu ấy đỡ phát súng cho 3 người.... Một là cho em vì năm xưa đã đỡ cho cậu ấy nhát dao đó. Hai là cho Lan vì cô ấy cần có em chăm sóc. Ba là cho Sprite, cậu ấy không muốn nó là đứa trẻ không có cha... giống em... Đó là trách nhiệm của bố đỡ đầu... Cậu ấy nói, thế cũng đáng.... Rồi cậu ấy ho sặc sụa, ra cả máu nữa.... Thế rồi cậu ấy túm chặt lấy cổ áo em, chị biết cậu ấy đã nói gì cuối cùng không?
Chi và Nhã ngẩng lên nhìn nhau. Lúc này Nhã đã không cầm được nước mắt nữa.
- Cậu ấy nói "Cô ấy không hề yêu tớ nữa rồi! Cậu nói xem, tại sao cô ấy lại không còn yêu tớ nữa?"
Chi bật khóc nức nở. Cô chỉ muốn người nằm ở trên chiến giường kia là bản thân mình. Cô trách bản thân đã hành hạ cậu ấy nhiều như vậy. Chẳng phải 2 năm trước khi cô bỏ đi, đã chính là sự trừng phạt lớn nhất với cậu ấy rồi sao? Cô tự hỏi, tại sao khi cô trở về, cô lại vẫn luôn dằn vặt cả 2 nhiều như thế?
- Em cũng không thể trả lời câu hỏi đó của cậu ấy. Em im lặng không có nghĩa là em không biết. Nhưng chị, chị Chi, chị cũng không biết được cậu ấy đã yêu chị nhiều thế nào sao?
-...
- Sau khi chị rời đi một năm, cậu ấy lồng lộn đòi Tú phải đưa cậu ấy đến chỗ chị vì lúc đó Tú và Nhi vừa từ Anh thăm chị trở về. Cậu ấy... đã quỳ xuống cầu xin Tú... Chị tin nổi không? Cuối cùng Tú đành nhượng bộ đi cùng cậu ấy. Sang đến nơi, cậu ấy lại chứng kiến cảnh chị cùng người yêu vui vẻ cùng nhau về nhà chuẩn bị bữa tối. Tú nói, cậu ấy đã ngồi ở một góc gần nhà chị đến 3 tiếng đồng hồ sau Tú mới lôi được cậu ấy đi. Chuyện đó chỉ có em, Tú và Tiến biết. Bọn em thậm chí còn giấu cả vợ bọn em...
-....
- Cậu ấy qua năm tháng có thể thay đổi, nhưng tình yêu dành cho chị thì không. Những gì cậu ấy làm cho chị, sau khi chị trở về, chị đều không nhìn thấy sao? Cậu ấy vẫn luôn đi theo sau mỗi bước chân chị, âm thầm giúp đỡ chị.
-....
- Chị nghĩ tại sao ngân hàng đó đồng ý cho chị vay khi chị gần như chẳng còn gì như thế? Là do cậu ấy đã quỳ xuống, năn nỉ ông ngoại mình, hãy giúp đỡ chị. Ông ngoai cậu ấy không nỡ thấy đứa cháu mình yêu thương phải khổ sở vật vã thế, đã ra lệnh trực tiếp cho tổng giám đốc của ngân hàng đó. Kiện hàng đó của chị, cũng là do cậu ấy nhờ vả qua quan hệ của bố mới được thông qua. Vụ kiện năm ngoái của công ty chị, cũng là một tay bố mẹ cậu ấy dàn xếp giúp, thậm chí còn phải nhờ đến cả ông của em...
Chi vẫn khóc. Đáng lẽ, chỉ cần để ý một chút thôi, cô sẽ nhận ra được, người đã đứng đằng sau giúp cô và gia đình cô vượt qua mọi khó khăn, chính là cậu ấy. Cậu ấy đã phải khổ sở như thế nào chứ. Khi cô trở về, cô thật sự không muốn nghĩ đến Gil, nên đông thời cũng chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy.
- Chị thực sự chưa bao giờ yêu Gil sao?
- Em biết không Nhã. - Chi quệt nước mắt đi - Bây giờ chị chỉ ước, người đang nằm trên chiếc giường kia là mình. Người chịu 3 viên đạn ấy cũng là mình. Chị sợ tổn thương, đến mức mà không muốn nghĩ đến cậu ấy dù chỉ là một giây. Chị không muốn tha thứ cho cậu ấy chuyện của 2 năm trước. Khi trở về, chị lại thấy Gil đã có hạnh phúc mới. Chị trốn tránh. Chị sợ ở cạnh cậu ấy, chị chỉ sợ mình sẽ để cho cậu ấy biết... là chị vẫn còn yêu cậu ấy nhiều lắm...
Chi vẫn khóc nức nở. Nhã lặng lẽ thở dài. Tình yêu của họ sao mà quá khó khăn gian khổ vậy...
Đúng lúc đó, Nhi cùng Lan đưa bé Sprite đến phòng bệnh. Bé Sprite vừa nhìn thấy Chi thì hớn hở lao ra ôm chầm lấy cô. Chi bế Sprite lên ôm cô bé vào lòng. Sprite thấy Chi khóc thì ngây thơ đưa tay quệt má Chi, lau đi những giọt nước mắt cho cô.
Nhi và Lan ngồi cạnh giường bệnh lặng lẽ khóc.
- Anh ấy sẽ nằm thế này đến bao giờ? - Lan hỏi Nhã
- Họ nói tuỳ thuộc vào ý chí của cậu ấy thôi...
- Trường hợp xấu nhất là gì?
- Cậu ấy sẽ mãi nằm thực vật như vậy...
Không khí im lặng trầm xuống. Sprite thấy mọi người đều khóc thì cũng nức nở khóc theo. Nhã bế bé Sprite lên, nhìn Gil trên chiếc giường nói:
- Cậu xem này. Vì cậu mà Sprite cũng khóc luôn rồi. Cậu là bố đỡ đầu mà vô trách nhiệm đến thế à? Thật không thể chấp nhận được. Ngồi dậy nhanh nhanh đi thằng ranh. Ngồi dậy và bế con bé đưa nó đi chơi đi....
Bé Sprite sau khi khóc mệt thì dựa đầu vào vai Nhã ngủ thiếp đi. Lan thì ngồi cạnh ôm Chi, hai người cùng nhau lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhi ngồi ở bên cạnh giường nắm chặt tay Gil. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ấy từ lúc đến. Cô lấy tay, vuốt mái tóc của Gil nhẹ nhàng. Cô lặng lẽ rơi nước mắt rồi nói chuyện cùng Gil:
- Anh hay thật đấy. Bình thường vẫn cứ hay bắng nhắng lắm cơ mà. Sao bây giờ lại ngủ tít mít thế này. Ngày bé em gọi Tú mãi mà anh ấy chẳng dậy chơi với em. Nhưng chỉ cần gọi anh 1 câu, dù cho anh có mệt thế nào cũng vẫn dậy chơi cùng em luôn. Bây giờ em đang gọi đây, anh không định dậy à?
-....
- Anh giận em đúng không? Anh giận vì từ khi yêu Tú, em không để ý nhiều đến anh nữa, không chơi cùng anh nhiều nữa đúng không? Chính vì thế mà giờ em gọi anh dậy rủ đi chơi anh cũng chẳng thèm dậy đúng không?
-...
- Em xin lỗi mà. Em xin lỗi thật lòng đấy. Anh chính là người tốt với em nhất luôn. Nhiều lúc anh còn tốt với em hơn cả Tú, còn thương em hơn cả anh Tiến nữa. Anh là người bạn tuyệt vời nhất luôn. Đáng lẽ ra em nên quan tâm đến anh nhiều hơn nữa mới đúng...
Nhi nghẹn giọng. Người cô như đang nấc lên. Những người còn lại xung quanh cũng vẫn im lặng khóc. Nhi lấy tay quệt nước mắt rồi lại nắm chặt tay Gil
- Anh à. Em kể cho anh chuyện này nhé. Anh cũng biết đấy, 2 năm qua bọn em đã rất cố gắng để có con. Vì vấn đề từ em nên em luôn cảm thấy rất buồn. Tú nói không sao, anh ấy muốn bọn em có nhiều thời gian riêng tư bên nhau hơn. Tuy anh ấy nói là vậy nhưng em biết anh ấy rất thích trẻ con. Mỗi lần bế Sprite là ánh mắt anh ấy long lanh vô cùng...
-....
- Nhưng rồi đến hôm qua, em đã đi khám lại. Bác sĩ đã thông báo cho em kết quả thụ tinh của em đã thành công rồi. Em sắp trở thành mẹ rồi đó. Em cuối cùng cũng có được đứa con của em và anh ấy...
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn Nhi. Bất giác họ cùng mỉm cười. Sau bao lâu, cuối cùng cô ấy cùng đã đợi được. Tú và Nhi sắp được đón chào những thành viên mới của gia đình họ.
- Nhưng mà em chưa nói với anh ấy đâu. Từ hôm qua đến giờ em vẫn chưa được gặp anh ấy. Anh ấy đi làm nhiệm vụ cả đêm. Sáng nay gọi điện về em đã rất vui. Nhưng cuối cùng anh ấy lại thông báo anh đang nằm ngủ ở đây thế này. Em rụng rời cả tay chân chẳng nghĩ được gì nữa mà vào thẳng đây với anh luôn đấy...
-...
- Anh. Anh thử nói xem, đến lúc em nói với Tú thì anh ấy sẽ như thế nào nhỉ? Anh ấy liệu có vui không? Có hạnh phúc không? Em rất muốn biết phản ứng của anh ấy thế nào í.... Em đã rất háo hức...
-....
- Nhưng em bây giờ lại muốn kể chuyện này cho anh nghe đầu tiên. Giống như khi bọn em yêu nhau, em đã gọi về báo với anh đầu tiên. Giống như khi anh ấy cầu hôn em, người đầu tiên ôm em cũng là anh. Anh chính là người rất quan trọng đối với em....
-....
- Em biết Tú và Tiến đã có lời hứa ngày bé. Nếu sau này Tú có con thì nhất định sẽ để anh Tiến là bố đỡ đầu. Nhưng bây giờ, bọn em chuẩn bị có tận 2 đứa trẻ cơ. Em muốn anh sẽ là bố đỡ đầu của 1 đứa con em, anh có chịu không?...
-....
-Anh im lặng thì em sẽ coi như là anh đồng ý rồi nhen. Mau dậy đi. Bây giờ anh sắp thành bố đỡ đầu của thêm 1 đứa nữa rồi đấy. Đừng có nằm ì ở đây như thế này nữa nhen. Anh dậy đi, chứ Tú ngốc nghếch lắm, có khi không biết chăm em như thế nào đâu. Anh phải dậy để chỉ bảo anh ấy và bênh vực em nữa chứ đúng không??
-....
- Em thấy người ta bảo cứ nói chuyện nhiều với anh thì anh sẽ mau chóng tỉnh lại thôi. Nãy giờ em nói nhiều thế anh vẫn còn muốn ngủ à? Anh tham lam thế, vẫn muốn được nghe nhiều chuyện khác nữa à?
-....
- Thôi được rồi. Em và mọi người sẽ thường xuyên vào đây nói chuyện cùng anh cho anh vui nhé. Nói đến khi nào anh bực mình ngồi dậy và mắng bọn em nói nhiều quá thì thôi....
Nhi bắt đầu khóc nức nở. Chi đi đến bên cạnh ôm lấy bờ vai của cô ấy lại và cùng khóc theo. Nhã ôm Lan và Sprite vào lòng.
Đúng lúc đó Xuân quay lại. Cô mang đồ dùng vật dụng cho mọi người vào. Cô thấy cảnh tượng vậy cũng vô cùng đau lòng. Xuân tiến đến chỗ Chi và Nhi. Cô cũng ôm lấy 2 người đó.
Một lúc sau, Xuân buông ra vào nói với Chi:
- Chị. Chị về nhà đi. Đến lúc phải nói chuyện với bố mẹ rồi.
Chi bình tĩnh đứng dậy, lau nước mắt. Tất cả mọi người cũng ổn định lại, hướng ánh mắt về phía Chi.
- Ừm. Chị hiểu. Đến lúc phải nói rõ chuyện này rồi. Chị sẽ hẹn cả Mike nữa. Chị phải xin lỗi anh ấy... Chắc chị phải nhờ cả bà nội tham gia vào chuyện này nữa...
- Chị yên tâm - Xuân nắm chặt vai Chi - Em sẽ ủng hộ chị... Cả mẹ cũng thế...
- Mẹ ư? - Chi ngạc nhiên nhìn Nhi
- Vâng. Hai năm trước, chính mẹ đã bảo em đừng nói gì với chị. Để chị ở bên đấy yên tâm. Nếu như khi quay trở lại, chị vẫn còn yêu anh ấy. Mẹ sẽ hết lòng ủng hộ....
- Chị hiểu rồi Xuân....
- Bọn em sẽ hết lòng ủng hộ chị - Nhi nắm lấy tay Chi, ánh mắt hết lòng tin tưởng.
Chi cảm kích ôm Nhi. Sau đó cô lấy điện thoại ra và gọi cho Mike.
- Alo, anh đây. Em đang ở đâu thế. Mọi người sốt sắng tìm em cả ngày hôm nay. Em ở đâu cả đêm qua?
- Em ổn. Em có việc cùng với Xuân. Anh đến nhà em ngay bây giờ đi.
- Có chuyện gì...?
- Anh cứ đến đi. Em có chuyện muốn nói.
Chi dập máy. Cô và Xuân nhìn nhau. Xuân gật đầu. Hai người cùng nhau quay trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: