Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 40

Vài ngày sau, vào một buổi tối, Xuân đi quay phim ở nước ngoài trở về nhà. Cô được mẹ thông báo rằng chị mình chuẩn bị kết hôn với Mike. Xuân vô cùng ngạc nhiên. Cô chạy thẳng lên phòng Chi, không gõ cửa mà xông thẳng vào. Lúc này Chi đang chăm chú đọc sách cũng phải ngẩng lên nhìn cô ngạc nhiên:
- Em về rồi à? Có chuyện gì mà em....
- Tại sao chị phải làm thế? - Xuân như gào lên
- Chị làm gì? - Chi khó hiểu.
- Tại sao phải nói dối? Tại sao lại đồng ý lấy Mike? Tại sao???
Chi dần hiểu ra Xuân nói về việc gì. Cô lại trở về vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng trước đây.
- Đó là chuyện của chị. Chị sẽ lấy Mike.
- Chị có nhất thiết phải lạnh lùng với Gil vậy không?
- Chuyện với Gil đã kết thúc từ lâu rồi, Xuân...
- Thật nực cười - Xuân hét lên - Kết thúc á? Chị có chắc không. Chị có dám nói với em chị không còn yêu anh ấy không? Chị có dám nói 2 năm qua chị hạnh phúc không?
- Đủ rồi Xuân - Chi cũng đang dần mất bình tĩnh. Cô đứng bật dậy. Cô hoảng sợ khi Xuân đã nhìn ra lớp vỏ bọc của mình - Em không hiểu đâu. Đừng nói nữa...
- Em không hiểu sao? Chị bảo em không hiểu cái gì? 2 năm qua vì việc của chị, vì bố, vì mẹ, em đã không lên tiếng. Em để chị yên tâm bên đó học hành rồi quay về. Chị có biết cuộc sống của mọi người ở đây khổ sở thế nào không?
- Ý em là sao Xuân?
- Ngày hôm đó chứng kiến chị đi như thế, em cũng vô cùng tức giận Gil. Em đã thay chị tát anh ấy 1 cái. Nhưng rồi nhìn bộ dạng khi đó của anh ấy, không một ai có thể chịu đựng nổi. Anh ấy như một cái xác không hồn chị biết không? Anh ấy chỉ nằm đó nhìn lên trần nhà không ăn không uống gì cả. Em thậm chí còn phải thỉnh thoảng kiểm tra xem anh ấy còn thở không. Anh ấy chính là vừa nhìn chị ôm cả thế giới của anh ấy bay qua bên kia châu lục và không thiết sống nữa.
-.....
- Khi biết chuyện anh ấy không có gì với cô gái kia, anh ấy muốn ngay lập tức sang bên Anh giải thích với chị. Nhưng em vì bố mẹ đã ngăn cản anh ấy. Em nói chị đang sống chung cùng Mike và có hạnh phúc mới rồi. Chị không muốn anh ấy làm phiền. Anh ấy lại một lần nữa tuyệt vọng. Anh ấy lao đến quán rượu uống đến chảy máu dạ dày. Khi bọn em đến bệnh viện, chứng kiến cảnh anh ấy liên tục nôn ra máu, cơ thể hao mòn, chị có biết bọn em đã sợ hãi đến mức nào không?....
Chi bàng hoàng nhìn Xuân. Những chuyện 2 năm trước khi cô rời đi, cô đương nhiên không biết. Vì chẳng ai dám nói với cô cả. Ngay cả Lan và Nhi khi sang thăm cô họ đều không bao giờ đề cập đến Gil. Không một ai nói gì về Gil trong 2 năm đó. Họ làm như cuộc sống của cô chưa bao giờ có xuất hiện người nào tên Gil.
- Chị biết không... - Xuân lại tiếp tục nói, cô bé bắt đầu khóc - Lúc anh ấy tỉnh lại. Anh ấy ôm tay mẹ khóc nức nở. Anh ấy nói anh ấy rất đau, ngay cả việc thở thôi cũng thấy đau nữa... Sau đó mấy hôm, sức khoẻ cũng hồi phục. Vì thương mẹ nên anh ấy lại làm như bình thản không có gì xảy ra. Nhưng 2 năm qua, ai cũng nhận ra, anh ấy vẫn luôn yêu chị...
- Xuân à - Chi cố gắng kiềm chế để không khỏi bật khóc - Chuyện đó đã qua rồi. Giờ anh ấy đã có người yêu. Cô gái đó rất tốt. Rồi anh ấy sẽ hạnh phúc. Chị sẽ lấy Mike. Chị cũng sẽ hạnh phúc. Chuyện của anh ấy không còn liên quan đến chị nữa.
- Chị... Chị có nhất thiết...
Tiếng nhạc chuông vang lên làm ngắt lời Xuân. Tiếng chuông làm giảm đi không khí căng thằng vừa rồi. Chi ngồi xuống thở hắt. Xuân bực bôi lôi điện thoại trong túi ra. Là Tiến. Cô nghe điện thoại giọng hơi cáu gắt:
- Alo. Em đây!
- ....
- Sao... Sao có thể?... - Giọng Xuân bất chợt hoảng hốt và nghẹn đắng. Nhìn ánh mắt đó Chi tự nhiên cảm thấy cồn cào trong ruột.
- .....
- Được rồi, em sẽ đến ngay...
Xuân chậm chạp gập điện thoại, mắt tiếp tục nhoè đi. Chi ngập ngừng đứng dậy.
- Em sao thế Xuân?
Xuân quay lại nhìn Chi, nhếch môi cười:
- Thật đúng là trùng hợp. Gil bị thương khi tham gia nhiệm vụ. Tiến vừa báo tin. Tình hình nguy kịch. Anh ấy vẫn đang được phẫu thuật...
Xuân quay lưng đi. Chi sau vài giây hoảng loạn kịp định thần lại sau những điều Xuân nói. Cô chạy theo giữ Xuân lại:
- Ở đâu...? Anh ấy... Ở đâu?
Xuân nhìn chị mình, gằn cười, cô chưa bao giờ dùng giọng nói này với chị mình:
- Chẳng phải chị đã nói anh ấy thế nào không liên quan đến chị hay sao? Chị chẳng phải vẫn luôn không quan tâm sao? Giờ anh ấy sắp chết rồi, chị mới bận tâm sao?
- Chị xin em... - Chi gần như phát khóc
- Chị, có thể sẽ là muộn rồi. Nếu như bất chắc xảy ra, anh ấy sẽ ra đi với suy nghĩ, người anh ấy yêu nhất thật sự đã hết yêu anh ấy rồi. Chị không còn cần anh ấy nữa... Chị sắp lấy người khác.... - Xuân lạnh lùng nói. Cô tức giận thay cho Gil. Cô tức giận chị ruột mình.
Lúc này Chi đã quỳ xuống oà khóc nức nở. Cô vẫn luôn biết, lần này trở về, cô đã quá tàn nhẫn với cậu ấy. Cô buồn khi thấy cậu ấy rốt cuốc lại có người yêu mới. Cô giữ sự lạnh lùng của mình, thu mình vào vỏ bọc để không bị vỡ vụn khi gặp cậu ấy, hay là nghe bất cứ điều gì về cậu ấy. Cô đã thành công trong việc làm cậu ấy đau lòng. Nhưng giờ, khi biết có thể mình sẽ mất cậu ấy vĩnh viễn, cô gần như tuyệt vọng. Cô chợt nhớ đến câu nói "Thà thấy người mình yêu hạnh phúc bên người khác, còn hơn vĩnh viễn cả đời này không còn nhìn thấy cậu ấy nữa"
Sau vài phút để Chi khóc, Xuân cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô nhìn thấy được nỗi đau của chị mình. Cô nhẹ nhàng nói:
- Chị à, đi cùng xe với em... Đến chỗ cậu ấy...
Chi bình tĩnh lại, đứng lên đi theo Xuân. Hai người cùng nhau lên xe của Xuân. Chiếc Porsche vàng phóng vun vút trên đường đến bệnh viện Trung tâm. Khi chạy đến phòng cấp cứu, mẹ Gil, Tiến và Nhã đang đứng chờ bên ngoài. Khi nhìn thấy vẻ thất thần của Chi, ai cũng bất ngờ.
- Chị Chi à - Nhã rụt rè lên tiếng.
- Đừng hỏi nữa, anh Nhã - Xuân gạt đi - Mọi chuyện là thế nào? Chẳng phải anh ấy đang nghỉ phép sao?
- Trong quá trình đuổi theo tội phạm, cậu ấy bị thương. 1 phát vào phổi, 1 phát gần tim, 1 phát vào chân. Đây là cuộc tập kích bất ngờ. Bọn anh đến gần hiện trường mới liên lạc được với cậu ấy. Cậu ấy từ đâu lao đến viện trợ. Thật không thể ngờ cậu ấy lại đến lúc đó. Cậu ấy còn chẳng mặc áo chống đạn.
- Tên ngốc này - Xuân gào lên. Chi và bà Noy thì như muốn gục ngã.
- Cuộc phẫu thuật đã kéo dài gần 3 tiếng rồi...
Rồi họ lại im lặng. Người đứng kẻ ngồi, đều nhìn chăm chăm vào cửa phòng phẫu thuật. Một lúc lâu sau, Chi mới đủ can đảm tiến gần lại mẹ Gil. Cô quỳ xuống trước mặt bà Noy, oà khóc
- Con xin lỗi...
Mọi người quay lại nhìn. Bà Noy thở dài. Thực sự bà cũng từng rất quý cô. Nhưng khi cô bỏ đi khiến con bà sống dở chết dở, bà không thể không giận. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, bà cũng không còn sức mà nổi giận với cô. Bà vuốt tóc Chi, ánh mắt cũng nhoè đi:
- Không sao đâu con à. Về là tốt rồi. Con đi thực sự làm mẹ buồn lắm. Không chỉ có Gil, mẹ cũng rất nhớ con đó. Sau này đừng làm thế nữa con à...
Chi ôm chặt bà Noy. 2 người cùng khóc. Rồi họ lại cùng nhau cầu nguyện cho con người đang nằm trong căn phòng bên kia.
Thêm 1 tiếng trôi qua. Tiến và Nhã bắt đầu sốt ruột đi lại. Lúc này Tú mới chạy đến, mới băng bó vết thương trên đầu và tay xong.
- Shit!! 4 tiếng rồi mà cậu ta chưa ra sao. - Tú cũng sốt ruột không kém.
- Tay với đầu anh sao rồi? - Xuân lo lắng nhìn cánh tay Tú.
- Trầy trật tí thôi. Tên khốn đó khoẻ như bò vậy. Vật lộn với hắn mãi mới hạ được hắn.
- Thế còn vết thương trên đầu?
- Anh bị quệt qua một vật nhọn nào đó, nhưng chỉ là vết thương bên ngoài thôi...
- Nhi biết chưa?
- Anh chưa nói với cô ấy, chỉ mất công cô ấy lo lắng thêm... Anh sẽ nói với cô ấy sau...
Cửa phòng phẫu thuật mở ra. Tất cả đổ về phía bác sĩ
- Bác sĩ,...
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cậu ấy khi đến đây tim đã ngừng đập ít phút. Sau đó nhờ máy trợ tim mới có thể đập lại. Tim ngừng đập khiến máu không đưa lên não nên vô cùng phức tạp. Việc cậu ấy có tỉnh lại hay không chúng tôi không nói trước được. Thành công hay không là phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy mà thôi....
Chiếc giường đẩy Gil ra, mọi người đổ dồn về phía đó. Họ nhìn người nằm trên giường mà đau xót lòng vô tận cùng. Bà Noy, Chi và Xuân lại bật khóc.
Điều mà họ mong chờ bây giờ chính là sự tiến triển sức khoẻ của Gil và ý chí hồi phục của cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: