Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

2 tuần sau, công việc của Chi vô cùng bận rộn. Cô vô cùng mệt mỏi vì tình hình tài chính của công ty. Các ngân hàng rất khó tính với đề xuất xin vay vốn của cô. Trong khi đó thì ngân sách thì cũng không còn nhiều gì mà vẫn trong kế hoạch triển khai rất nhiều dự án.
Vào ngày sinh nhật của Chi, cô gần như mất cả ngày ở công ty. Đến 8 giờ tối, cô mới động đến điện thoại của mình. Có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, họ gọi đến để chúc mừng sinh nhật cô. Cô ngồi gửi lời cảm ơn hồi âm cho tất cả mọi người. Sau đó cô mệt mỏi lái xe về nhà.
Về gần đến nhà, cô bất chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc có vẻ như đang đứng đợi mình. Nhận thấy cô đến gần, bóng dáng quen thuộc kia vẫy vẫy tay ra hiệu với cô. Cô hạ cửa kính xuống:
- Có chuyện gì thế?
- Có thể đi cùng anh một lúc được không? - Gil thò đầu vào hỏi.
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Chi cũng gật đầu, đi xuống đi bộ cùng Gil. Họ cùng nhau đi bộ đến chỗ công viên gần nhà Chi. Gil ngồi xuống một ghế đá, thấy Chi vẫn đứng, cậu vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình í bảo Chi ngồi xuống.
Chi sau một hồi chần chừ thì ngồi xuống cạnh Gil
- Cậu đến đây làm gì? - Chi hờ hững hỏi
- Đương nhiên là đến chúc mừng sinh nhật chị rồi - Gil cười nói rồi đưa cho Chi cái túi mà cậu cầm nãy giờ - Đây là quà cho chị
Chi mở túi ra. Đó là một cái bánh kem socola loại mà ngày trước cô thích ăn nhất.
- Sau này không cần làm thế này đâu - Chi nhìn hộp bánh hờ hững.
- Sao lại không?
- Tặng quà cho người yêu cũ thế này, người yêu cậu sẽ không thoải mái đâu.
- Tôi chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho chị.
- Tôi không cần cậu phải tặng quà...
- Nhưng chị đã từng tặng quà sinh nhật cho tôi - Gil cười gian,
Chi đỏ bừng mặt quay đi. Cô đương nhiên nhớ chuyện đã tặng quà sinh nhật Gil cái gì. Gil thấy điệu bộ này của Chi khác hẳn với bình thường thì bật cười. Hoá ra cô ấy vẫn còn nhớ.
Mặc kệ Gil cười, Chi bỏ chiếc bánh ra ăn. Cô rất nhớ vị bánh kem này, và căn bản, cô cũng đang rất đói.
- Sao hôm nay chị không đi cùng người yêu chị.
- Người yêu... À... Anh ấy đang ở Mỹ.
- Sinh nhật xa người yêu buồn lắm nhỉ?
- Ừ buồn - Chi vẫn bình thản trả lời.
Ánh mắt Gil trùng xuống. Họ im lặng cho đến khi Chi ăn xong. Cô lấy giấy lau tay và bỏ mọi thứ vào thùng rác.
- Tôi về trước đây. Cảm ơn cậu. - Chi đứng lên đi về
- Khoan đã - Gil túm lấy tay Chi kéo lại.
Chi nhìn vào cánh tay Gil. Chợt cô nhận ra, cậu vẫn đeo chiếc đồng hồ Jeager đen năm đó. Chiếc nhẫn đôi vẫn yên vị ở ngón áp út tay trái.
Sau bao nhiêu lâu, rốt cuộc Gil vẫn không tháo nó ra, nói gì đến vứt nó đi. Còn Chi, ngay sau khi sang Anh, cô đã tháo chiếc nhẫn và đồng hồ bỏ vào trong một cái hộp. Cô dự định vứt nó đi. Nhưng đến những lúc cuối cùng, cô phát hiện ra mình vẫn không đủ can đảm để vứt nó đi. Cô không thể buông tay. Cuối cùng cô vẫn giữ nó lại. Những lúc mệt mỏi, cô lôi nó ra nhìn, lặng lẽ rơi nước mắt. Đó là những thứ cuối cùng còn lại để cô có thể nhớ rằng, họ đã từng yêu nhau.
- Cậu muốn gì - Chi quay lại lạnh lùng hỏi
- Anh có chuyện muốn nói.
- Vậy anh nói đi - Chi khoanh tay lại trước ngực.
- Em có biết việc năm đó là Ngân cố tình đặt bẫy anh không. Anh thật sự không hề có gì với cô ấy cả...
- Tôi cũng có nghe Xuân nói lại rồi.
- Vậy tại sao lại ra đi mà không nghe anh giải thích? Tại sao không cho anh cơ hội giữ em lại? Tại sao vẫn không chịu tha thứ cho anh?
- Chuyện đã qua, anh đừng nhắc lại với tôi nữa. Nếu như là anh,khi ấy anh thấy tôi vào khách sạn cùng người yêu cũ, liệu anh có bình tĩnh nổi không? - Chi trừng mắt - Thôi thì dù sao chuyện cũ cũng là chuyện đã qua, tuy chỉ là hiểu lầm, nhưng chẳng thể nào quay ngược lại thời gian. Bây giờ anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta vốn chẳng liên quan đến nhau nữa. Hãy quay về với người yêu anh đi và xem như tôi đã tha thứ cho anh rồi.
- Nhưng nếu anh vẫn còn muốn liên quan đến em thì sao? - Gil thẳng người nhìn Chi
- Ý anh là sao? - Chi khẽ nhíu mày ngạc nhiên
- Là anh vẫn muốn liên quan đến em. Anh vẫn muốn được gặp em, được nói chuyện cùng em. Vì đơn giản thôi, anh vẫn còn rất yêu em.
Chi tròn mắt nhìn Gil. Họ im lặng nhìn nhau. Chi định hình lại những gì mình vừa mới nghe. Trái tim cô như muốn nhảy lên, nhưng sau đó cô lại nhắm mắt quay đi.
- Đừng nói nữa. Anh hiện tại đang có người yêu. Và... Tôi cũng thế. Hãy giữ chừng mực. Tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì...
Chi bước đi. Chưa đi được 5 bước, tiếng Gil vang lên khiến cô phải ngừng chân lại.
- Hai năm nay, mỗi khi trên đường thấy bóng dáng của một ai đó giống em, anh đều luôn ngoảnh lại. Anh từng hy vọng có thể nhìn thấy em một lúc thôi cũng được. Lúc đó anh không hiểu tại sao dù biết đó không phải là em mà anh vẫn quay lại. - Giọng Gil như nghẹn lại - Sau này anh mới nhận ra, trong đám đông, em vốn luôn là ngọn hải đăng cho anh tìm kiếm những bến bờ trong những lúc biển đời không lặng gió.
Chi vẫn đứng đó, lặng im.
- Anh không tìm gặp em vì anh biết, em còn việc để làm, em còn sứ mệnh phải hoàn thành. Anh lặng thầm yêu em và đợi em. Anh tin vào tình yêu của anh là xứng đáng. Những gì xứng đáng, đều có giá của nó cả. Thời gian là phép thử khiến mọi thứ trở về đúng với giá trị thật của chúng, trong đó có tình yêu.
-....
- Em kiêu ngạo lắm, em ngốc nghếch lắm em biết không? Anh đã chờ đợi em suốt một thời gian dài, để biết đâu một lúc nào đó, em sẽ ào vào lòng anh, sẽ nói với anh rằng, không có anh em chẳng thể nào hạnh phúc. Rằng em cần anh. Và anh vẫn hi vọng một ngày nào đó em trở lại bên anh.
- Anh đừng nói nữa...
- Nhưng rồi anh biết được em đang hạnh phúc bên người khác. Anh tuyệt vọng một thời gian dài. Anh sợ anh sẽ đánh mất niềm tin của mình. Và cuối cùng Pekae xuất hiện. Anh nhận ra cái đằm thắm, nữ tính, dịu dàng của cô ấy. Anh thích cảm giác yên bình khi bên cạnh cô ấy. So với những cô gái khác luôn cố gắng tán tỉnh anh, cô ấy không bao giờ làm anh cảm thấy mệt mỏi...
-....
- Anh biết cô ấy rất yêu anh. Nhưng thật tệ là trong lòng anh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất "Cô ấy không phải là Chi".
Gil tiến lại gần ôm chặt Chi từ phía sau. Chi bất ngờ. Cô nghĩ cô phải đẩy Gil ra. Nhưng hiện tại thật sự cô không làm nổi.
- Anh sẽ nói rõ với cô ấy. Và anh nhất định sẽ dành lại em.
Gil nói rồi bỏ đi trước, để Chi đứng đó nhìn theo. Khi bóng cậu đã đi khuất, cô mới tự mỉm cười.

��b>���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: