Chương 19: Cô nói sai cái gì sao?
Kim Myung Soo nhíu mày, đôi tay đang nắm chặt sau ót của cô không cho cô né tránh anh.
"Trả lời!"
"Sẽ không đâu, anh tốt như vậy sao tôi phải rời đi, trừ phi anh đem tôi cho người khác!" Jiyeon dùng ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằmKim Myung Soo , tỏ vẻ mình vô cùng chân thành.
Kim Myung Soo khóe miệng nhếch lên thành vòng cung duyên dáng, những lời này sao nghe ngọt như vậy?
"Tôi làm sao mà bỏ rơi em được, trong mắt em, tôi là loại người đó sao?"Cố ý chọc cô nổi giận xù lông lên.
"Đó là đương nhiên! Toàn thế giới cũng biết, đàn ông các anh đều là củ cải đại hoa tâm(*), thấy một người yêu một người!". Jiyeon taynắm cằm, nháy mắt
(*): củ cải đại hoa tâm: củ cải có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa.
"Nói bậy, Kim Myung Soo tôi đây không thuộc loại đàn ông đó!" Lời nói của cô khiến cho trong lòng anh có chút khó chịu, anh dám thề, anh là người chung thủy tuyệt đối.
Vậy mà Jiyeonlại khinh thường liếc anh mấy lần, kế tiếp lại càng khẳng định kết luận "Giống kiểu đàn ông điển hình như anh đây vừa đẹp trai lại nhiều tiền, hai ba ngày lại thay phụ nữ cứ như thay áo, không muốn thì lập tức ném đi, kiếm người mới!Đây cũng là quy luật tự nhiên thôi!"
Mặt Kim Myung Soo đen một nửa, "Nói bậy, người phụ nữ như vậy rõ ràng rất tùy tiện, còn khẳng định nói đàn ông đào hoa, không phải tất cả phụ nữ đều tùy tiện như nhau, cô nói, cô nói xem!"
Tâm trạng của Kim Myung Soo bắt đầu kích động, đẩy bờ vai của Jiyeon một cái.
jiyeon có chút kinh ngạc, người đàn ông làm sao vậy? Đột nhiên lại kích động như thế!
Trong miệng anh toàn nói người phụ nữ tùy tiện là chỉ ai?Không phải là bạn gái trước đây của anh chứ?Chẳng lẽ là anh đã từng bị phản bội? Nghĩ như vậy, trong lòng Jiyeon có chút đồng cảm cho Kim Myung Soo ! Người kiêu ngạo giống như anh lại bị phản bội nhất định là rất tự ái.
"Anh đừng như vậy, mặc dù quá khứ của anh đau buồn như vậy nhưng vẫn không nên để trong lòng sinh ra hận thù nha? Làm người là phải nghĩ về phía trước, không thể cứ nhìn về phía sau mãi, tôi hiểu anh mà, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không rời đi!". Còn cố ý phóng khoáng vỗ bờ vai của anh, bày tỏ sự an ủi!
Ánh mắt của Kim Myung Soo càng thêm âm u, phía trước với phía sau cái gì?Quá khứ đau buồn gì?Không nói với người khác chuyện gì?Đáng chết, cô đã biết cái gì rồi?
Chợt,Kim Myung Soo vươn tay bóp cổ Jiyeon"Cô cũng biết những chuyện đó phải không? Nói! ! !" .
Hốc mắt Jiyeon mở to, khụ khụ cô nói sai cái gì sao?
Vì đau nên Jiyeonrơi lệ, đôi tay không ngừng đẩy anh ra, Kim Myung Soo lại càng bóp chặt hơn, con mắt đầy tơ máu!
Thời điểm Jiyeon cảm thấy trời đất mịt mù, đôi mắt cũng mơ màng, Kim Myung Soo nới lỏng tay, Jiyeon lập tức xụi lơ trên đất, lời nói lãnh khốc củaKim Myung Soo vang bên tai"Cô đi đi! Nhưng nếu cô dám nói ra nửa chữ, tôi nhất định cho cô sống không bằng chết!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro