Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Méo Méo [Chap 7]

Chap 7

*lạch cạch*

“Mèo mèo mèo”

Xoay rubik thôi mà làm gì nghiến răng nghiến lợi ghê thế nhóc?

“Hey!” tiến đến chỗ con bé, tôi khẽ gọi

*lạch cạch*

“……..”

Lơ tôi àh?

“Hey nhóc!”

“…………..”

Lẳng lặng đi vào bếp, vỗ vai “bạn” Yul, Yuri nói

“Cho cậu đấy!”

“Hm? Cho gì chứ?” mặt bác sĩ chợt khờ ra khi nghe những gì nhân viên Kwon vừa nói

“Con mèo đó…” nhún vai chỉ ra phòng khách, Yuri cười nhạt

“….nó lơ tôi rồi, cho cậu đấy, muốn làm gì thì làm đi…”

“Oh~”

Đập tay cái “bộp”, bác sĩ Kwon đã hiểu ra mọi chuyện. Hạ giọng an ủi cô bạn đang bị “quế” của mình , Yul cười cười

“Thôi nào, ta cũng nên cho cô nhóc thời gian chứ? Chúng ta đã bắt người bạn bốn chân của nó đi mất mà, cô bé còn…”

“Cậu không hiểu” ngắt lời bác sĩ, Yuri xua tay

“Nó chỉ lơ mình tôi thôi” cô khẳng định

“………….”

Khoanh tay nhăn mặt nhìn bạn, Yul đang thật sự chỉ muốn gật đầu đồng tình “Ừ thì đúng rồi chứ còn gì nữa” nhưng mà…aiz~ tình hình chiến sự đang căng thẳng nên cô đành phải nhẹ nhàng hơn vậy

“Vậy~ cậu cần một lời khuyên không?” cô cười hỏi

“……….”

“Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời mà hả? Nghỉ làm một ngày và vui đùa với bé con đi nhân viên Kwon!” bác sĩ Kwon cười toe

“Vì sao chứ?” Yuri khó chịu hỏi

Kề sát tai bạn, bác sĩ Kwon thì thầm

“Tại vì, bé con…vẫn chỉ là một đứa trẻ”

“………”

“Muốn đi chơi không nhóc?”

Mặt hầm hầm, Yuri tiến đến bên con mèo nhỏ của mình và hỏi mặc dù rõ ràng là cô chẳng hứng thú chút nào với “toa thuốc” Yul vừa kê cho nhưng vì…chậc~người ta là bác sĩ mà.

*lạch cạch*

Lơ thì vẫn là lơ thôi, nhóc Jessica vẫn ngồi im với cục rubik thân thương của mình.

*lạch cạch*

Con bé này…cả tên Yul đó nữa… cả hai muốn chọc cho tôi tức điên lên mới vừa àh?

*lạch cạch*

“Mèo mèo!!!”

“………..”

Quan sát con nhóc đang chu mỏ chiến đấu kịch liệt với cục rubik, tôi chợt nhận ra nguyên nhân khiến nó cứ có vẻ gì rất tức tối từ nãy đến giờ

“Sai rồi này nhóc R2-L2-U2’ chứ không phải F-R’-U đâu” lấy cục rubik ra khỏi tay nó, tôi xoay lại cho đúng bước rồi trả lại cho con bé.

Cho chừa, tưởng rubik 4x4 dễ “xơi” như rubik 3x3 àh?

“Méo?” rõ ràng là vẫn đang giận nhưng con bé cũng không thể giấu được nét kinh ngạc khi tôi trả cục rubik đã được sửa lại cho nó. Chậc~….

“Xoay tiếp đi, lần này không bị lật cạnh nữa đâu” tôi xua tay

“Méo…” gãi đầu, con bé đành chu mỏ thực hiện những bước còn lại và rubik, thì luôn là một con ngựa ngoan nếu như ta biết cách dẫn đường. Sáu mặt đều đã hoàn chỉnh

“Méo~~~~~” *nhảy nhảy nhảy*

“……….”

Coi nó khoái chí kìa, vậy mà lần trước khi thấy nó cách lách xoay cục rubik 3x3 , tôi đã tưởng mình đang ở cùng nhà với Yu Nakajima ( quái nhân xoay rubik trong 6,57 giây) rồi cơ đấy.

…có lẽ tên bác sĩ đó đã đúng, bé con dù gì… cũng chỉ là một đứa trẻ. Còn quá nhiều điều mà nếu không được giải thích, chúng sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

…tôi đã thách thức khả năng hiểu chuyện của bộ não non nớt này quá rồi.

“….hey…nhóc…”

Nhẹ vẫy con bé, bản thân tôi cũng đột nhiên ngập ngừng. Giải thích…thật sự không phải là một việc dễ dàng như nhiều người vẫn nghĩ, nhất là khi người đang nghe ta nói lại là một đứa trẻ, một tâm hồn trong sáng vô lo, chưa hề biết gì đến những khó khăn cạm bẫy trong cuộc sống

“Méo!” *lơ*

Àh đã nhớ ra là nó vẫn đang giận tôi rồi đấy!

“Nghe này bé con...” nhẹ nắm tay xoay con bé về phía mình, tôi hạ giọng giải thích mọi chuyện

“Chủ chung cư này, tức là người…ờh…àh phải rồi, bà chủ của con mèo Tom màu xanh xanh nhóc hay xem trên tivi ấy, bà ấy bảo chúng ta không được nuôi nhóc Mập…”

Cứ thế, từng lời từng lời, tôi kể cho nhóc bé nghe về những quy định, những hạn chế của cuộc sống xung quanh mà ở đây là khu chung cư này. Cuộc sống này lúc nào cũng vậy, thật tự do nhưng cũng thật nhiều ràng buộc mà để có thể chung sống hoà bình với tất cả mọi người, ta luôn phải tuân thủ,vì “không ai có thể là một hòn đảo mà”. Đó có thể là những mối quan hệ, những luật lệ hay thậm chí…là luật pháp những thứ phức tạp mà nếu không được dạy/giải thích, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết. Làm sao bạn biết gặp đèn đỏ phải dừng lại nếu bạn không được dạy từ lúc còn ngồi ghế nhà trường chứ? Thế giới này có rất nhiều thứ mà bọn trẻ cần được dạy, thế mà tôi lại quên mất…

“Đấy, vì thế nên chúng ta phải chuyển nhóc Mập đến chỗ cô Kwon nhưng nhóc vẫn có thể thăm nó hàng ngày, hiểu rồi chứ?”

“Mèo~~~~~~~~~”

Ôi trời, hình như tôi nói hơi nhiều, sao mặt con bé nhăn dữ vậy nè?

“…xấ…u…”

“Hm?”

“..Yuri…xấu….”

*cạp*

É, đau!

“..xấu…”

Nhất định không chịu nhả tay tôi ra, con bé cứ lặp đi lặp lại cái điệp khúc “xấu” của mình và vùng vẫy ra chiều khó chịu lắm.

Haz~ người đang khó chịu và đau là tôi mới đúng chứ!!!

Nhẹ chạm tay vào cái má đang phồng ra đó, tôi nói

“Vậy để tôi đền cho nhóc nhé, KFC thì sao?”

“Méo méo”

[Có] một lần là tôi hiểu rồi, làm gì mà “méo” liên hồi thế chứ.

“Vậy bây giờ chúng ta đi ăn nhé!” nhẹ xoa đầu nó, tôi hỏi và thế là con bé cười toe

“………..”

Vừa nói tôi xấu xong thì bây giờ lại hân hoan vui mừng khi được “kẻ xấu” này dẫn đi ăn. Là tôi hay con bé này mới là người khó hiểu chứ? Haz~ chắc tôi sẽ chẳng bao giờ biết câu trả lời đâu, vì tôi là người xấu mà.

*brưm…brưm…*

“……….”

Tên bác sĩ đáng ghét cái gì cũng biết này, tôi thật chẳng muốn bắt máy chút nào, thể nào hắn cũng trêu chọc tôi cho xem

“Alô!”

“Hello~~ sao rồi bạn, đi chơi vui không?”

Đấy, mới nói.

“…Chỉ định ăn KFC, nhưng không ngờ con nhóc đã hoá cọp nên nó đã lân la sang đến ly kem thứ tư rồi!” tôi chán ngán trình bày

“Haha~~”

“Cậu còn cười nữa thì tôi cúp máy đấy” tôi đe doạ khi cái tiếng cười đáng ghét từ đầu dây bên kia đó cứ oang oang mãi không ngừng

“….rồi rồi, Yuri khó chịu quá, hèn chi bé con chỉ giận có mình cậu” tên bác sĩ đó châm chọc

“…………”

“Cậu gọi có chuyện gì?” tôi hỏi

“Àh không, để kiểm tra tình hình thôi mặc dù tớ nghĩ cậu đã ngộ ra vài điều rồi mà hả?” tên bác sĩ đó vui vẻ hỏi

“….một chút”

“Hì hì” tên đó lại khúc khích cười

“Hình như cậu có vẻ rảnh quá nhỉ? Sang mà chơi với cái con mèo toàn răng nanh của cậu đi, tôi cúp máy đây”

“Okay okay và Sica của tớ không có toàn-răng-nanh nhé.” Hắn cãi

Ừ, không có toàn răng nanh. Cả đêm hôm đó tôi đã mất ngủ vì cái mặt hệt như con mèo trong truyện alice cứ ẩn hiện trong bóng tối đó đấy.

“Biết gì không Yuri?” khẽ cười, tên bác sĩ đó hỏi

“What?”

“Hôm cậu dắt bé con đến phòng khám ấy, tôi đã thật sự nghĩ mình chỉ có duy nhất một bệnh nhân”

“Ý gì vậy?”

“Không có gì cả”

Tối hôm đó, khi thấy cô nhỏ dù đang say ngủ nhưng thỉnh thoảng vẫn mò tay xung quanh để tìm “gối” , cô gái tóc đen đã khẽ mỉm cười. Ôm “mèo bự” của mình vào lòng, cô thì thầm

“Tính thêm cả cậu, nhà chúng ta có tận ba đứa nhóc đấy Sica!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: