[LONGFIC] Méo Méo [Chap 6]
Chap 6
"Méo méo"
"Áu áu"
Nhìn nhóc mèo chơi đùa với con Mập, Yul chợt ghé sát tai tôi thì thầm
"Yuri này, con cún này hình như hơi nhỏ nhỉ?"
"..........."
Khoanh tay, tôi im lặng không đáp mà chỉ dõi mắt theo cả hai đứa chúng nó
...
"Méo~"
*huỳnh huỵch huỳnh huỵch*
*huỵch*
"Áu..áu...gấu..." *liếm liếm*
...Nhỏ?
...
"Mập...ơi."
*rầm rập rầm rập*
*huỵch*
"Gấu~!"
Hăng máu lao đến khi nghe bé con gọi, con Mập đè con nhóc té lăn xuống đất rồi khoái chí liếm mặt nó đòi chơi khiến con bé cứ gọi là "bít đường binh"
"..........."
Nhỏ? Nhỏ hả?
"Yul, ra đây mà coi cái con cún NHỎ của cậu này!!!"
Tôi tức tối đập vào cửa để lôi cái tên đã dám phán cái câu xanh rờn "con cún này hình như hơi nhỏ nhỉ?" kia.
Chuyện quái gì thế này? Tại sao mới có mấy tháng mà mèo con thì đã bự giống y hệt mèo lớn còn cún con cún bé gì thì cũng thành khủng long vậy nè?
*cạch*
"*oáp* Hi..*oáp* bạn..."
Thò mặt ra cười hề hề, khỏi nói tôi cũng biết cậu ta và ai kia đã có một giấc ngủ rất là yên lành rồi, đâu có phải cực khổ như tôi
Từ khi bắt đầu nhận thấy hai đứa nhóc đều dần bự ra do ngày nào cũng tu hai hộp sữa, cái cặp double "sĩ" này đã kiên cường chui tót vào phòng khoá chặt cửa để tránh bị hai đứa hăng máu kia lao vào phá, đùn đẩy hết trách nhiệm qua cho tôi hại tôi không ngày nào được ngủ yên vì con bé mà cứ "méo méo" là y như rằng cái con mập ú đó lại "gấu gấu" muốn điên cái đầu
"Cậu phải làm gì đó đi chứ! Con Mập càng lúc càng bự, nó đè tôi muốn nghẹt thở luôn đấy" tôi nóng nảy nói và chỉ vào hai đứa đang ôm nhau lăn qua lăn lại khắp phòng kia. Ôi trời, con chó dài muốn bằng con bé luôn, mà con bé mấy tháng qua đã dài bằng ai kia
"............"
Cậu ngắn thật công chúa ạh!
"Aigoo, tớ cũng đâu có ngờ chúng lớn nhanh vậy" Yul ngãi đầu lúng túng nói và nhìn sang hai đứa nhóc đang thi nhau phá tan cái phòng khách của cậu ta kia
Chợt
"Haha~ em...nặng...quá...đi..." bé con cười hì hì rồi đưa tay đẩy con "khủng bố" đó ra khỏi người, nhìn sang phía chúng tôi, nhóc vui vẻ gọi
"Yuri..."
*rầm rập rầm rập*
Ếh?
...đừng nói cái con "khủng long" này tưởng con bé kêu tôi chơi chung với nó nên chạy đến nhé?
*rầm rập*
Ếh...khoan!
* ầm *
"Gấu~" *liếm liếm*
".........."
*liếm liếm*
"YAH, thôi ngay đi!!!"
Tôi gào lên và cố đẩy cái mặt bự xự đen thùi lùi đang tích cực "liếm liếm" đó ra. Nhìn lên Yul cầu cứu, tôi thấy khoé môi cậu ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười
"Rõ ràng là có tác dụng mà phải không?"
Tác dụng gì chứ? Hey cứu tôi với, hey~
*cạch*
Và cửa phòng double "sĩ" đã lại đóng lại.
...agains
....
"Lúc sáng cậu nói tác dụng gì?" tôi hầm hầm hạ giọng hỏi hai kẻ đang ngồi đối diện kia
Sau khi bỏ tôi một mình chống chọi với "dog & cat" hơn hai tiếng thì lúc này đây, sau khi hai cái đứa "khủng bố" đó đã ngủ thì hai kẻ này mới chịu chui ra
"Hì hì, đừng giận mà"
Im ngay! Cậu không có quyền nói câu đó với tôi.
Dụ dỗ không xong, tên Yul đó đành cười cười
"Hì, tớ nói về tình trạng của bé con ấy."
Ngưng lại một chút, cậu ta quay sang nhìn cô nàng ngồi cạnh mình rồi sửa lại
"Mà chắc không phải bé nữa nhỉ? Cô bé cao bằng cậu rồi mà phải không Sica?" cậu ta hỏi
*nhăn*
"Tớ cao hơn..." khoanh tay không thèm nhìn Yul, nàng lớn trề môi nói
"...một centimet..."
Hm?
Oh~ coi cô nàng đang giận dỗi nhìn sang hướng khác kìa. Haha~ nhóc này mà thấy hai đứa chúng nó ôm nhau vật lộn trong phòng khách thì thể nào cũng có đổ máu ^^
"Hehe, không sao mà~" cười toe và dỗ dỗ cô nàng một lúc, Yul quay sang tôi cười hỏi
"Thử nghiệm của chúng ta có tác dụng mà phải không?"
Hm?
"Thử nghiệm?" tôi ngạc nhiên hỏi
"Lúc sáng cô nhóc gọi tên cậu khá rõ ràng còn gì" cậu ta cười hì hì
Oh~ Yul không nói tôi cũng không để ý. Phải rồi, mấy tháng gần đây bé con đã nói chuyện nhiều hơn, con bé cũng cười nhiều hơn nữa...
"Đều nhờ chơi với con Mập sao?" tôi ngạc nhiên ngước lên hỏi
Khẽ nhún vai, bác sĩ cười toe toét nhưng tiến sĩ lại đột nhiên hạ giọng
"Nhưng chúng ta có một vấn đề..." nàng nói với chất giọng khá nghiêm trọng
"Gì chứ?"
"Phàn nàn. Hàng xóm"
Oh~ câu nói mới ngắn gọn súc tích làm sao.
"Bọn tớ đã suy nghĩ mãi mà vẫn chẳng biết phải làm sao. Nhóc Mập của chúng ta đã vượt quá chuẩn cho phép rồi..." Yul rầu rĩ nói
Oh.
"Vậy là..." tôi khẽ hỏi
"Ừ... họ đã phàn nàn cả tuần nay rồi nhưng vì thấy bé con đang vui vẻ quá nên tớ cũng không nỡ nói ra...chủ chung cư đã nói là cho chúng ta ba ngày..."
"Oh...vậy..."
"Ngày mai"
Câu trả lời của nàng này lúc nào cũng ngắn gọn đủ ý cả nhỉ?
Ôi trời,là ngày mai àh...
"Đột ngột quá nhỉ...cậu nên nói sớm hơn..." tôi lắc đầu nói
"Xin lỗi..." Yul ỉu xìu đáp
"Vậy là ngày mai tớ phải..."
"Ừ, tớ đã gọi điện cho bác sĩ Kwon rồi, cô ấy bảo cứ đem đến"
Bác sĩ Kwon...Àh phải rồi, tôi còn chưa tính sổ cậu ta vì dám giới thiệu với tôi cô bác sĩ thú y giống y hệt đó. Aiz~ tôi biết nói gì với bé con đây?
"..*hức*...không..."
Hm?
Giật mình, ba chúng tôi vội quay lại nơi phát ra tiếng động.
Oh.Thôi chết!
"...hức...không cho..." mếu máo ôm chặt cổ con chó, bé con đã ở trong phòng khách tự lúc nào. Nó nghe rồi!
Bước nhanh đến bên con bé, tiến sĩ cùng bác sĩ đều đang tích cực trổ tài dụ dỗ còn nhân viên quèn thì vẫn ngồi yên trên ghế nhìn thôi
"Ngoan nào"
"Bé vẫn đến thăm Mập hàng ngày được mà"
".........."
Có là sai không khi tôi thấy cả ba người này đều đang làm quá rồi? Làm gì mà lưu luyến thế chứ, con chó chỉ chuyển chỗ chứ có mất đi đâu đâu? Tôi thật ra cũng chẳng ưa gì con Mập ngoại trừ ờh...chơi với nó cũng vui,nó đè thì hơi khó thở chút nhưng nói chung cũng dễ thương, coi hai đứa nó vật lộn cũng hay...
"............"
"Đủ rồi đấy, 11h rồi, đi ngủ đi" tôi nói và kéo tay con bé về phòng
"Hổng xèm" nó vùng vằng nói và giật tay ra khỏi tay tôi
Hm?
"Thế không muốn đi ngủ àh?" tôi hạ giọng
"Không...không...ngủ...với Yuri"
Oh, Yul nói đúng ghê nhỉ? Nó gọi tên tôi rất rõ ràng.
"Đủ rồi, đi ngủ đi!" tôi khó chịu nói và kéo tay nó
"Không thích mà!!!" con bé hét lên và giật mạnh tay lại, chạy vào phòng, nó tiện tay chốt luôn khoá cửa
"........."
Quái. Chuyện gì vậy?
Đập tay vào cửa, tôi đã định mắng rồi nhưng tên Yul đã vội ngăn lại
"Thôi, để tớ!"
"........."
...
Cũng chẳng biết là đã qua bao lâu nhưng Yul vẫn đứng trước cửa nhẹ nhàng dỗ dành để rồi cuối cùng thì con bé cứng đầu đó cũng chịu mở cửa cho cậu ta.
"Để tớ ngủ với bé con hôm nay" nói rồi Yul nhẹ lách vào phòng và khép cửa lại
"........."
Quay sang, tôi im lặng nhìn người còn lại
"........."
Khoanh tay nhướng mày lên, con nhóc 20 tuổi đó tươi cười nhìn tôi. Cứ thế, chúng tôi giương mắt ếch bất động nhìn nhau suốt 10 phút để rồi cuối cùng
"Chẳng lẽ tớ lại bắt cậu ngủ ngoài salon?" nàng tươi cười nói và hất mặt về phía cửa phòng mình
Aiz~ cái nụ cười này, tôi có linh cảm chẳng lành.
Đang nằm sát mép giường ( mặc dù là giường king-size nhưng tôi nào dám nhích vào) tôi chợt thấy chỗ gần mình lún đi đôi chút, vội quay lại tôi thấy
*cười*
Im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn đôi mắt nâu này, vẫn gương mặt hệt như bé con nhưng không hiểu sao, tôi tự nhiên không lạnh mà run. Nhẹ đưa tay qua lại, tôi cười cười
"Chào...công chúa"
*cười~*
Ực , con mèo trong "Alice lạc vào xứ thần bí" tên gì nhỉ?
"Àh..ờn...đi..đi ngủ hen"
*cười~~~*
Trời ơi, cái gì mà răng nanh không vậy nè, nhét vô dùm tôi đi nàng, tôi chỉ mượn phòng hôm nay thôi mà =.=
"Hì,cho đáng tội" công chúa nói mát mẻ rồi trở về chỗ cũ và qua không bao lâu thì đã ngủ mất
".........."
Đáng tội? Tội gì chứ?
Kì lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro