Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Méo Méo [Chap 5]

Cr: ssvn

Chap 5

"Từ sau khi cứu hoàng tử..."

"..z..zzz..zz..."

"Nàng tiên cá..."

"..zzz..zz.."

"..........."

Cô bé này...

Bảo tôi đọc truyện rồi lại ngủ mất tiêu là sao?

*brưm...brưm...*

Hm?

Nhẹ rút điện thoại ra để không làm bé con giật mình tỉnh giấc, tôi ngó cái tin nhắn Yul vừa gửi

"Nói chuyện với bọn tớ một chút" àh? Lại chuyện gì nữa đây?

"...me..o.."

"Ngoan, ngủ tiếp nào..." tôi khẽ thì thầm và nhẹ đặt bé nó xuống. Chuồn êm ra khỏi phòng và nhẹ khép cửa lại, tôi giáp mặt hai người kia ngay ngoài cửa

"...cậu cần gì?"

"Chuyện về bé con, tất nhiên rồi" cậu ta nhún vai bình thản nói

...

"Phải nói thật đến tận hôm nay tớ mới nghe cô bé mở miệng nói chuyện. Cậu cũng thế mà phải không Sica?" Yul nói rồi quay sang hỏi nàng tóc vàng bên cạnh

*gật*

Cậu làm như nhóc của cậu nói nhiều lắm ý.

"Tớ vừa bàn với Sica rồi. Chung cư này có cho nuôi thú nếu chỉ là một con vật nhỏ và chúng ta đảm bảo có thể chăm sóc nó" tên bác sĩ đó từ tốn trình bày

"Ưhm... và?"

"Cậu nghĩ sao nếu tớ đề nghị chúng ta nên cho bé con nuôi một vật nuôi nào đó?"

Ểh?

"Con bé trong kia ý hả?" tôi ngạc nhiên hỏi rồi chỉ vào phòng mình

"Ưh"

*gật*

"Tại sao?"

Tôi thật sự choáng, nuôi hai con mèo này chưa đủ hay sao mà còn muốn rước thêm về chứ? Cậu ta đang bị gì vậy?

"Chơi với một vật nuôi nhỏ có thể giúp những đứa trẻ như vậy phát triển các kỹ năng xã hội. "

Như để góp phần "đàn áp" tôi, cô nhóc tiến sĩ nọ cũng đã nhẹ đẩy gọng kính của mình lên

"Tiến sĩ Sonia Lupien đã nói: việc nuôi chó có tác động rất tốt đối với nồng độ hooc-môn stress trong cơ thể trẻ. Có thể nói tác động này chưa từng được gặp so với những thời điểm trước đó, nó thật ấn tượng"

".........."

"Cậu...chắc chứ?" tôi hạ giọng

"Không có gì là chắc chắn nhưng tớ nghĩ ta nên thử" Yul bình thản nói

Aigoo

"Thôi được rồi" tôi thở dài. Muốn ra sao thì ra đi, cậu ta là bác sĩ mà.

"Okay, ngày mai cậu cứ dắt bé con đến nơi này và để bé nó tự do lựa chọn vật nuôi cho riêng mình" Yul nói và đưa một cái danh thiếp cho tôi

"Ểh tại sao là tôi mà không phải cậu chứ?" tôi ngạc nhiên hỏi

"Không cho!" *ôm*

"............"

Gì thế nàng? Tôi có định cướp bác sĩ Yul của nàng đâu mà ôm cứng ngắc thế?

"Aha~ cậu đúng là chỉ lo chăm cho bé con nên chẳng còn biết gì nữa rồi" Yul cười cười rồi đưa tay xoa xoa đầu con bé đang ôm cậu ta lắc đầu khí thế kia

Gõ nhẹ lên đồng hồ của mình, lần đầu tiên tôi mới thấy cậu ta cười đểu

"Tớ cũng muốn ăn chocolate tình bạn của cậu đấy!"

Chocolate?

...Oh~

"Gotcha! Không được tặng chocolate cho Sica của tớ đâu đấy,hehe~" cậu ta nháy mắt rồi kéo tình yêu lại đang vòi vĩnh cái gì đó của mình đi

Không thèm! Tặng để con mèo kia nó cắn tôi àh? Chắc tôi phải mua đến hai hộp chocolate cho con bé đó đấy!!!

"........."

Từ bao giờ, vị trí của con bé đã trở nên quan trọng chứ?

AIZ~

Nhìn cái danh thiếp Yul vừa đưa, tôi có linh cảm chẳng lành.

Bác sĩ Kwon ư?

.

.

.

Sáng hôm sau, đứng trước cửa nơi gọi là Pet's Hospital , tôi vừa một tay giữ bé con đang dụi dụi mắt vì phải dậy sớm vừa gọi điện cho Yul

"Sao thế bạn? Mới sáng sớm mà cậu đã dắt bé con đi đâu vậy?" cậu ta uể oải hỏi

Giờ này còn chưa chịu dậy sao?

"Chứ hôm qua cậu bảo tôi làm gì?" tôi vặn lại và cậu ta lại àh àh.

"Được rồi. Vậy...cậu gọi tớ có chuyện gì ?" tên Yul đó hỏi

"Chỗ hôm qua cậu giới thiệu với tớ...."

"Àh~ yên tâm. Tớ nghe nói cô ấy giỏi lắm đấy!" cậu ta vui vẻ nói

"Nghe nói ư?" tôi ngạc nhiên lặp lại

"Ehehe~ không sao đâu mà, cô ấy rất nổi tiếng trong giới thú y và tớ nghe nói cô ấy còn quen biết với giám đốc của Pet Care, tập đoàn phân phối các sản phẩm dành cho vật nuôi lớn nhất tại Đại Hàn đấy"

"Aiz~ nhưng cậu không thấy nghi àh, tên cô ấy..." tôi hạ giọng nói nhỏ hết cỡ để con nhóc bên cạnh không nghe thấy

"........." - Yul im lặng gần cả phút khi nghe tôi trình bày lo ngại về vị bác sĩ thú y kia

"...chắc...không có đâu, cậu lo xa rồi..." cậu ta cười nói nhưng với chất giọng không mấy chắc chắn

"............"

"Không có chuyện đó đâu, chỉ là trùng hợp thôi mà và Yuri này..."

"Hm?"

"Tớ thấy chocolate rồi đấy..."

*bíp*

Cất điện thoại vào túi, tôi quay sang bé con đang mặt ỉu xìu ngáp lên ngáp xuống kia.

".........."

Ha~ chắc không sao đâu, tôi lo xa quá rồi.

Nắm chặt tay bé nó, tôi đẩy cửa bước vào phòng khám của vị bác sĩ thú y nọ

...

"..........."

Ngây thơ. Tôi đúng là quá ngây thơ...

Vội đưa tay che mắt bé con để nó không được dịp hốt hoảng méo méo liên tục như lần đầu tiên thấy Yul. Nhìn vẻ ngơ ngác của vị bác sĩ thú y đang đứng đối diện tôi chỉ có thể thở dài

"Xin chào, xin tự giới thiệu, tôi là Kwon Yuri" tôi nhẹ cúi đầu và nhìn sự ngạc nhiên đang tăng dần theo bậc trên mặt vị bác sĩ thú y nọ, khỏi hỏi tôi cũng biết cô ấy tên gì.

Nếu bạn cần một bác sĩ thú y thì Kwon Yuri chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất của bạn. Yuri là bác sĩ thú y giỏi nhất của Pet's Hospital, nổi tiếng tận tâm và yêu thương động vật hết mực. Bên cạnh trình độ chuyên môn tuyệt vời là một vẻ ngoài hoàn hảo và quyến rũ. Nụ cười tỏa sáng, ánh mắt ấm áp, luôn chu đáo, quan tâm đến mọi người - không phải vô lý mà bao nhiêu y tá, nữ chủ nhân đều đổ rầm rầm trước bác sĩ. Cũng không phải vô cớ, mà bao nhiêu quý cô trẻ đẹp chỉ tín nhiệm bác sĩ Kwon chăm sóc cho thú cưng của mình. Và, Ms. Kwon vẫn luôn là vị trí mơ ước của biết bao cô gái.

Khá lắm Yul, lại một Kwon Yuri nữa. Tôi thật sự không muốn biết tên của giám đốc tập đoàn phân phối các sản phẩm dành cho vật nuôi lớn nhất tại Đại Hàn đó đâu, không là không!!!

Hoàn toàn lờ đi sự ngơ ngác của người đối diện [vì tôi là "người từng trải" mà] , tôi từ tốn trình bày hoàn cảnh và sau vài phút delay, cô ấy rốt cuộc cũng gật đầu

"Mời đi lối này" cô gái đó nói rồi dẫn hai chúng tôi đi tham quan các khu trong Pet's Hospital.

Đúng là tôi không nên hỏi tên người cô ấy quen vì cứ nhìn cái vẻ thích thú khi nhẹ chạm vào má con nhóc đang đeo tôi cứng ngắc kia, tôi đã biết chúng ta lại có thêm một Jessica tóc vàng rồi...

Sau khi đã đi hết các phòng bệnh, Yuri dẫn chúng tôi đến một khu nhà nằm sau bệnh viện.

"Đây là khu chăm sóc những con vật vô gia cư. Nơi này là tất cả tâm huyết của tôi đấy!" cô ấy nói

Mở cánh cửa lớn. Trước mắt tôi hiện ra đủ loài vật nuôi, từ những chú cún đang đùa nghịch trong cái cũi ở góc phòng, mấy con mèo nằm dài lười biếng, hamster, thỏ, bồ câu và có cả tiếng 'khẹc, khẹc' của mấy con khỉ...tất cả đều ở trong một khu nhà lớn. Có nhiều con vật đến nỗi tôi có cảm tưởng mình đang đi lạc vào con tàu của Nô-ê mất.

"Wow~" tôi khẽ nói

"Méo?"

Thả tay tôi ra tự lúc nào, con mèo nhỏ đang tò mò đi đến bên một cái chuồng lớn có chữ...

Ếh? "Kẻ mạnh" àh, ếh, bé con, đừng đến gần nó

"Grừ!!!"

"..........."

Rồi, hiểu luôn.

Con bé "teo" còn có một khúc luôn rồi

"Ahaha~ Kẻ Mạnh lúc nào cũng thế hết, cô bé nên cẩn thận" cô bác sĩ đó khẽ cười rồi đi đến mở cửa chuồng ra

Êh...ếh...con gì sẽ bước ra từ cái chuồng đó chứ? Một con cọp ư?

"..grừ...gấu, gấu gấu gấu..."

O___o

Chó, một con chó bull bự chảng, mặt ngu ác

"Grừ!!!"

Àh không, dễ thương, dễ thương... tôi nhầm, xin lỗi, xin lỗi ^^"

"Ngoan nào bé con, đừng làm cô bé sợ mà..." vị bác sĩ tươi cười nói và nhẹ vuốt vuốt cái con chó bự xự đó

"...gâu~~~"

Coi nó khoái chí kìa trời.

"Cô bé, đến đây nào" cô ấy cười nói và ra hiệu cho nhóc con đến gần nhưng

"Mèo mèo mèo~~"

Hoàn toàn cự tuyệt, con bé chỉ thiếu điều ghì đứt luôn cái lắc trên tay tôi. Ui, mạnh tay quá đấy Jessica >.<

"Ha~ Kẻ Mạnh thì cứ mãi là kẻ mạnh~" cô gái trông...chậc~ chẳng khác gì Yul đó khẽ lắc đầu và lùa con quái đó vào chuồng

Chậc, cái con bự xự đó mà là "kẻ mạnh" thì tôi cứ làm "kẻ yếu" cho rồi, ngu gì giành với nó =.=

"Cô bé, đến đây nào..." cô ấy vẫy vẫy ra hiệu cho bé con đến bên một cái chuồng bé hơn, còn thơm nữa chứ ^^

"Here!" bế ra một cục bông màu nâu tròn lẳng,cô ấy nhẹ nhàng đặt nó vào tay nhóc mèo. Con bé hoàn toàn tròn mắt

"Méo?"

"...áu áu..."

Oh~ mặt con cún này cũng "nhu" quá, còn đen thui nữa chứ.

"Meo~"

Cười toe, bé con âm yếm ôm con cún nhỏ xíu mập ú đó vào lòng, vậy là hiểu rồi đấy.

"Haha~ cô bé này dễ tiếp xúc với động vật hơn một người tôi quen đấy~" đứng cạnh tôi tự lúc nào, cô gái đó khẽ nói và nở một nụ cười khó hiểu

"Dễ hơn?" tôi lặp lại

"Ưhm, Je...."

Không, không! Dù biết làm thế này thì thật bất lịch sự nhưng tôi vẫn ra hiệu cho cô ấy dừng lại, không nghe, tôi không muốn nghe tên người cô ấy quen

*cạch*

"Yul~ em đến rồi đây"

"Appa~~"

"..........."

Không gian chợt chìm vào im lặng khi cô gái tóc vàng cùng một cô bé tóc nâu khác mở cửa bước vào

"Mẻo~~~"

[Hả] gì nữa hả nhóc, có thêm một Jessica nữa rồi kìa, vui chưa? Bởi vậy nên tôi đâu có muốn biết tên người mà cô bác sĩ đó quen chứ...

Trái Đất này thật quá nhỏ bé mà!

...

"Mèo mèo mèo"

"Ngon không?" tôi khẽ hỏi con bé đang thích thú mút kẹo kia

"Mèo mèo mèo~~"

Haz~ vì cuộc gặp gỡ kì lạ đó, nhóc "cá sấu" con cô bác sĩ đó đã "đặc cách" cho nhóc mèo cả một túi kẹo chocolate để rồi bây giờ con nhóc thì thích thú vừa đi vừa ăn còn chó hay gì thì cũng một tay tôi xách đây.

...

Chiều hôm đó, sau khi đi ăn và mua vài vật dụng cho thành viên lông xù "đít bự" này, một mình tôi phải kệ nệ ôm hai cái bao bự chảng vào trong khi bé con thì hoàn toàn an nhàn với cục bông ôm trên tay.

"Meo~~" *ôm ôm*

"..........."

Coi nụ cười rạng rỡ của nó kìa, thích đến vậy àh nhóc?

.

.

.

"Ehehe~ chocolate ngon lắm đấy bạn, tớ có làm mỳ, cả hai ở nhà ngoan nhé, bọn tớ đi chơi đây"

"........."

Nhìn cái tờ note phất phơ trong bếp đó, tôi chợt thấy hối hận. Tại sao lúc đó tôi lại không cho thêm chút muối vào hai phần chocolate kia nhỉ?

"Méo?"

"Ăn mỳ nào nhóc~ hai tên ham hố đó trốn đi ăn một mình hết rồi!" tôi khẽ thở dài và đẩy con nhóc ngồi xuống ghế

"áu...áu..."

Áu cái gì, mèo ăn xong rồi mới đến cún, chờ một chút đi ="=

"Meo~" *chỉ chỉ*

"Đợi một chút, tôi làm nóng mỳ đã" tôi khẽ nói với con nhóc đang há miệng chỉ chỉ kia

"Meo~"

Sao lại lắc nữa rồi?

"Méo méo méo" *chỉ chỉ*

Nghiêng dầu nhìn con nhóc, tôi nhướng mày

"Lúc trưa ăn cả một túi chocolate vẫn chưa ngán àh?"

"Meo!"

"..........."

"Không được xin nữa đâu đấy!" tôi khẽ nói và nhanh tay nhét viên kẹo vào cái miệng đang đòi ăn kia

"Meo~~ nhỏ...xíu...hà..." con nhóc trề môi rên rỉ

Haz~ mèo nhỏ thì ăn kẹo nhỏ thoy, muốn thành con cọp àh?

"Không thích thì trả đây?" tôi xoè tay ngoắc ngoắc

"Mèo! Mèo mèo mèo!"

"..........."

Hoàn toàn cự tuyệt!

Haz~ cứ bày đặt đi chơi Valentine này nọ. Hẳn bây giờ cậu cũng lại đang è cổ dụ dỗ cô nhóc khó chìu của mình mà phải không Yul? Thế này thì ngày nào chẳng là Valentine...

...

Lời Yuri nói cũng không hẳn là sai, vì trong một nhà hàng sang trọng nào đó, cô gái tóc đen nọ đúng là vẫn đang phải chìu chuộng nhóc tóc vàng khó bảo của mình hết mức, nếu có khác thì chỉ là món tráng miệng hôm nay, là chocolate do tự tay cô ấy làm mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: