Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XXVIII



Căn hộ 511. Chung cư số 93.

Kris's POV


Tôi ngồi nhìn Luhan với khuôn mặt bị băng một nữa, chờ đợi anh nói, nhưng không, cả hằng giờ rồi anh ngồi lặng thinh nhìn ra cửa sổ, còn tôi thì cũng thinh lặng nhìn anh. Tôi có gì để nói với anh? Rất nhiều, nhưng tôi không có quyền nói, Tie nó chọn anh là người đầu tiên, anh nên hạnh phúc đi, còn hơn là bị nó hành hạ như thế này...

-" Kris...!"

Cuối cùng thì Luhan cũng lên tiếng...

-" Chúng ta nói chuyện... như bạn bè!"

Tôi gật đầu nhẹ...

-" Okay!"

-" Cậu nắm chắc phần thắng chứ?"

Tôi bình thản trả lời.

-" Từ bao cậu không có tự tin vậy?"

-" Từ lúc tớ tự cào mặt mình!"

-" Nếu như cậu không đủ tự tin, thì tớ sẽ thay thế cậu, vì đó là nguyên tắc!"

-" Cuộc sống có rất nhiều nguyên tắc, đều do con người ta đặt ra..."

Tôi thấy Luhan nhích môi lên, chỉ một bên mặt còn nguyên vẹn, và với cái nhìn nữa bên, trông anh Han vẫn dịu dàng quá, thậm chí có chút thùy mị của con gái nữa kia... tôi nghe tiếp:

-" Tớ sẽ đứng tòa, cảm ơn cậu!"

-" Chúng ta ăn chia sòng phẳng, không cần cảm ơn!"

Luhan quay lại, đứng dậy, bước đến bên tôi, từ từ với đôi mắt dại đi trông đến nguy hiểm... rồi dừng lại trước mặt tôi, khiến tôi phải ngẩng nhìn, đôi môi màu hồng đấy lại khẽ nhích lên, tạo một nụ cười khinh bạc.

-" Nếu như cậu là tớ, cậu sẽ chọn Xiumin hay Ela?"

Tôi đáp gọn:

-" Xiumin!"

Luhan quay đi, bước lại chổ cũ, ngồi xuống, lập lại tư thế nãy giờ, nói chậm rãi...

-" Ela có gọi cho tớ, hẹn tớ ra gặp mặt, và tớ đã đi, Ela hỏi tớ tại sao lại thay đổi, có phải vì tiền của Xiumin không? Cậu biết tớ trả lời ra sao không?"

Tôi lắc đầu dù Luhan không nhìn, im lặng nghe Luhan tiếp:

-" Tớ đã nói, người tớ yêu là Xiumin, là tớ lúc trước không biết rõ giới tính của mình, bên Xiumin tớ mới biết tớ chỉ thích đàn ông, Ela bật cười rồi bật khóc, tớ đứng dậy ra về, trong lòng như có ngàn mũi kim đâm vào, đau nhói, đầu thì choáng váng, thế cậu có tin không? Kris!"

Tôi đáp nhỏ:

-" Theo nguyên tắc anh không được đi gặp Ela!"

-" Tớ biết, nên tớ chỉ nói cho mình cậu nghe thôi!"

-" Vậy cậu cần điều gì ở tớ?"

-" Không... tớ đủ sức để giải quyết, chỉ là tớ muốn cậu nghe có vậy thôi! Dù gì chúng ta cũng một đội, biết nhau nhiều hơn sẽ tốt hơn cho công việc!"

Tôi thở nhẹ ra đứng lên.

-" Cậu đi nghỉ sớm đi, tớ về, mọi thứ tớ đã in ra hai bản, và tài liệu lưu thì tớ để trong máy cậu, chỉ một bản duy nhất!"

Tôi dừng bước trước mặt Luhan, lần này thì Luhan ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt của Luhan rất đẹp, kể cả gương mặt của anh ấy, luôn luôn toát ra vẻ dịu dàng đến cuốn hút, tôi đưa tay lên, chạm vào bên má phải được băng kín...

-" Sáng mai tớ chờ cậu dưới nhà, cậu nhớ mang theo văn kiện đấy!"

Luhan đưa tay lên, chạm vào tay tôi...

-" Cậu đối với tớ thế nào?"

Tôi quay đi, vội nói:

-" Chúng ta là một đội!"

Để cái giọng nhè nhẹ của Luhan lại sau lưng...

-" Cậu nhớ đó!"

Tôi khép cửa lại, tựa lưng vào, chưa muốn rời đi... tôi đưa mắt nhìn quanh, cái hành lang vắng lặng lại đầy gió, tôi khoanh tay lại trước ngực, gò lưng xuống, như dáng điệu của một người đi dưới trời rét đầy tuyết, trở về căn hộ của mình...

--

Tôi bước vào bồn, chỉnh nhiệt độ lạnh để ngâm mình, nhắm mắt lại, tôi không mở nhạc, tôi đang chịu đựng khi cù lần nghĩ làm như thế này khiến mai tôi ốm...

Hình như có gì đó... tôi vội mở mắt ra thì thấy Tie đang trườn bò lên thân thể tôi, theo quán tính tôi đưa tay xuống che đi cậu nhỏ của mình... tiếng cười của nó vang lên nghe rờn rợn...

-" Anh không lạnh à? Em sưởi ấm cho anh nhé!"

-" Không!"

Tôi hét lên bật đứng dậy, rời bồn chạy nhanh qua phòng ngủ, nhảy lên giường kéo mền trùm kín... rồi nói lớn...

-" Anh muốn yên tĩnh, ngày mai anh còn phải ra tòa!"

Tôi nghe tiếng nó thì thầm bên tai...

-" Anh nói đấy nhé, nào ngủ đi, Kris..."

Tôi nhắm chặt mắt lại, xoay người với tay lấy cái gối ôm, ôm chặt vào lòng, che đi mọi thứ... mấp máy môi...

-" Em... không được... cưỡng bức anh đâu đấy!"

Tiếng cười rờn rợn của nó vang lên...

-" Được rồi, cho anh bình yên, nào ngủ đi!"

Tôi ưỡn người ra bởi bàn tay nó vuốt dọc sóng lưng tôi... tôi chồm dậy bước nhanh đến tủ lấy bộ đồ mặc vào, trước mặt nó, thấy nó cười khúc khích...

-" Anh nghĩ có bộ đồ mà cản được em sao, ngớ ngẩn!"

Tôi không thèm đáp gì cả, đi lại giường nằm, giơ chân đạp nó xuống đất, rồi kéo mền trùm kín đầu, ôm chặt gối...

--

08:00 AM, Ngày 15 - 8 - 2018
Tòa án Stanley Mosk. Phòng xử án số 5

Tao's POV

Tôi ngồi trong góc khuất, kéo cái nón lưỡi trai màu đen sụp xuống, có lẽ không ai để ý đến tôi, tôi nhìn anh Han thao thao bất tuyệt trình bày hay kết luận, mọi ngôn từ qua miệng anh hiện tại đều biến thành con dao đâm thẳng vào kẻ cần bị loại. Kris ngồi chổ đấy, vẫn giống như cái ngày mà vụ tranh chấp của anh Lay diễn ra, mỗi lúc dừng, anh Han lúc nào cũng bước đến chổ Kris... Một tiếng rưỡi trôi qua, nghỉ giải lao chỉ để kết thúc, tôi đứng dậy, nhìn Kris... anh giỏi thật đấy Kris, còn hơn cả tôi, khi anh biết biến cuộc sống này thành đủ thứ màu mà anh muốn.

Tôi bước đi trên hành lang vắng lặng... chợt thấy từ đằng xa anh Lay đi đến, chẳng hiểu sao tôi lại nép qua một cây cột lớn để né tránh anh Lay, tôi thấy anh Lay đi thẳng vào phòng xử án số 5. Tôi bước ra khỏi góc khuất, chờ đợi ở đó một điều gì, đi làm thôi, anh Chen chỉ cho tôi nghỉ buổi sáng khi tôi nói dối là đi khám bệnh...

Rời khỏi tòa án, tôi đi bộ để đón xe bus... tôi lang thang dưới ánh nắng sáng choang... hình như tôi chưa ăn sáng, tôi nhìn quanh xem mình đã đi đến đâu rồi, thì thấy tôi gần đến chổ làm... thôi thì đến đó tính sau...

Căn biệt thự mang tên Màu Xanh khi nó có màu xanh tươi mát của trời... chưa xong vụ kiện thì anh Han đã được căn biệt thự... Tôi bước vào khẽ lắc đầu cùng suy nghĩ... không phải, biệt thự này anh Han có không phải từ vụ kiện mà là tình cảm... Tình cảm là gì? Chẳng ai có thể lý giải chính xác được...

-" Tao!"

Tôi nghe tiếng anh Chen gọi lớn, tôi dừng bước, anh Chen ra hiệu cho tôi, tôi quẹo qua chổ anh Chen, chưa tới thì đã nghe anh Chen tiếp:

-" Cậu dự tính bao giờ mới xong để anh biết?"

Tôi đáp nhỏ.

-" Chưa đến một tuần!"

Anh Chen gật đầu.

-" Vậy okay, cảm ơn cậu nhé!"

Tôi gật đầu:

-" Em có lãnh tiền mà, em đi làm việc đây!"

Anh Chen xua tay khi có điện thoại...

-" Ờh..."

Đi được vài bước chân thì tôi nghe anh Chen la lên...

" Em có phải là bác sĩ đâu mà anh gọi em chứ, sửa nhà thì được..."

Chỉ nhiêu đó thì anh Chen ngưng lại, tôi không nghe được đầu dây bên kia, rồi nghe anh Chen tiếp:

" Thì bệnh viện có đầy đủ bác sĩ y tá rồi, em đi trông chừng anh Han cho anh, ai trông chừng em trời!"

"........."

" Okay sếp, ngày từ đầu sếp cứ ra lệnh đi, sếp biết em không thể cãi lời sếp mà!"

Tôi quay nhìn lại, thấy anh Chen đưa tay ngoắc tôi, tôi lại đi đến...

" Okay, em bay đến liền nè sếp!"

Anh Chen dập máy với sự bực bội...

-" Cậu làm việc đi, anh đến bệnh viện, sếp vừa báo Luhan xảy ra tai nạn ở tòa, trong khi đó vụ án không dừng lại như sếp yêu cầu, nên không ai trông anh Han trong bệnh viện, anh phải đi!"

Tôi gật đầu hạ giọng:

-" Anh Han xảy ra tai nạn gì?"

-" Sau giờ giải lao, anh Han mất giọng, như người câm, mất kiểm soát ở tòa, nên phải đưa vào bệnh viện!"

-" Vậy người thay thế là Kris ư?"

-" Ừ, có lẽ thế, anh cũng không biết cho lắm, chỉ biết sếp bảo anh đến bệnh viện trông chừng anh Han cho sếp thôi!"

Anh Chen quay vào rồi quay ra...

-" Chán chết, đôi lúc anh không biết mình sống để làm gì nữa!"

Rồi anh Chen đi nhanh ra ngoài, tôi nhìn theo... tôi cũng muốn đi lắm, nhưng tôi quay vào... cái bụng của tôi không cho phép tôi tọc mạch chuyện của thiên hạ, thứ nó cần là những bữa cơm đủ no để có sức mà sống...

Một ngày trôi qua...

--

Tôi mệt mỏi bước thấp bước cao vào nhà đúng 10:00 PM, cả ngày nay không có anh Chen ở công trình, mọi thứ cũng như gần xong hết rồi, chỉ đang gắn phần trang trí, tôi đẩy cửa phòng ngủ, từ lúc tôi đi làm ở công trình, tôi chẳng thèm ngó ngàng dọn dẹp nhà nữa, mọi thứ đều do anh Lay làm, anh Lay bảo trả cho tôi việc tôi chứa chấp anh Lay.

Anh Lay không còn thứ gì, chỉ hai bàn tay trắng, tôi thấy thương anh Lay nhiều lắm, nhưng lại chẳng biết bày tỏ ra sao, cứ giữ anh Lay như thế này mà thôi... Tôi bước vào phòng tắm, tắm nhanh và nhớ đến cái phòng tắm sang trọng của Kris và nơi biệt thự Màu xanh.

Tôi đi ra ngoài, lấy cái khăn tắm quàng qua thắt eo là thói quen ở nhà tôi, lên giường nằm, với tay tắt đèn thì tôi nghe tiếng gõ nhẹ cửa phòng, cùng tiếng nói nhỏ...

-" Tao, cậu ngủ chưa?!"

Tôi lại chồm tới với tay mở đèn rồi đáp:

-" Dạ chưa!"

-" Anh vào được không?"

Tôi bật cười nhẹ, mọi khi anh Lay xông thẳng vào phòng, chúng tôi chung phòng, nhưng dạo này anh Lay ngủ bên ngoài phòng khách trên ghế sofa, tôi chẳng hiểu, cũng chẳng có hơi để thắc mắc.

Tôi thấy anh Lay bước nhanh vào khép cửa lại, anh Lay vội đưa tay cản khi tôi tính đứng dậy...

-" Anh hỏi cậu vài việc, rồi anh ra liền!"

Tôi gật đầu khi anh Lay ngồi xuống giường bên tôi...

-" Em thấy Kris thế nào Tao?"

Tôi có chút ngạc nhiên nhưng cũng đáp:

-" Bình thường, sao hỏi em?"

-" Sáng nay anh có đến dự một phiên tòa, anh không biết phải nói sao... bất ngờ lắm... anh Han đột ngột bị mất giọng như người câm, ú ớ không kìm chế được, gây náo loạn nên bị cảnh sát tòa án đưa vào bệnh viện!"

Tôi cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm, nhưng vẫn nhìn anh Lay nghe anh ấy tiếp:

-" Kris tiếp tục chổ của anh Han, và giải quyết xong trong hai giờ liền sau đó, họ đã thắng!"

Tôi run rẩy quay đi...

-" Anh muốn nói với em chuyện gì, thật em không hiểu!"

-" Xiumin ôm chầm lấy Kris và hôn anh ta trước mặt bao người dù chỉ là một cú chạm môi nhẹ!"

Tôi nén lòng lại, anh còn hơn thế kìa, sao anh lại đi dòm ngó chuyện của người ta, hay anh đang ghen...

-" Cậu có biết người tình thật sự của Kris không?"

Tôi bật cười chua chát ngả nằm ra giường...

-" Không!"

Anh Lay đứng dậy...

-" Không làm phiền cậu nữa, cậu ngủ đi!"

Rồi anh Lay đi ra, ra đến cửa anh Lay quay lại khép cửa, trước khi đóng nó lại, anh Lay hạ giọng:

-" Nếu mai này anh có làm lỗi gì với cậu, cậu có tha thứ cho anh không?"

Tôi quay đi với hình ảnh khẽ nhòe nhoẹt trước mắt, buông lời:

-" Đến lúc đó mới tính đi!"

-" Xin lỗi cậu!"

Tôi quay lại thì thấy cánh cửa đã đóng kín mất rồi... tôi nhìn vào cánh cửa như muốn xuyên qua nó... tìm kiếm một sự thật không bao giờ hiện hữu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao