CHƯƠNG XXIX
Tao's POV
Sáng khoảng 7h30' là tôi đến Biệt thự Màu Xanh, hôm nay tôi đến sớm hơn mọi ngày vì đêm qua tôi mất ngủ, mệt mỏi, muộn phiền cứ quanh quẩn bên tôi. Tôi bắt tay vào việc liền, với những thắc mắc không thể buông xuống... Thời gian trôi qua, chẳng biết bao lâu, nghe tiếng ồn ào ở phòng ngủ, tôi bước tới khi mình đang ở phòng tắm... nghe tiếng anh Chen... lên giọng bực bội như mọi lần...
-" Em không biết, xong công trình này em về Hàn, sếp muốn làm gì ở đây thì làm!"
-" Sếp... miệng cậu lúc nào cũng gọi anh là sếp, nhưng cậu làm theo lời anh được bao nhiêu, hiện tại anh không về Hàn đâu, cậu bảo anh làm ra đến nước này, tạm thời anh không gặp ba má được, hơn nữa anh phải ở đây để lo việc cho con Ela!"
-" Không liên quan đến em!"
-" Vậy chuyện anh bảo cậu tìm biệt thự cho Kris cũng không liên quan đến cậu à?"
-" Em thật sự không hiểu anh!"
-" Chẳng có gì để mà không hiểu!"
-" Vậy bây giờ anh thật sự lo cho Luhan hay Kris?"
-" Cậu hỏi với cái tình gì?"
-" Em không ngờ anh có thể hỏi lại em như thế đấy!"
-" Cậu bất mãn anh điều gì? Chen!"
-" Em mệt mỏi..."
-" Mệt mỏi như thế nào? Cậu khiến anh phải suy nghĩ!"
-" Anh suy nghĩ gì đó là quyền của anh!"
-" Cậu cứ như là đang ghen đấy! Okay, cậu tìm cho anh một căn nhà cho Kris, rồi cậu thích căn nào chọn luôn đi!"
-" Anh đang tỏ ra mình là đại gia có thể bao hết à?"
-" Làm sao cậu cũng không vừa lòng, okay... dù gì anh cũng hứa với mẹ cậu là chăm sóc cho cậu, anh điện về bệnh viện rồi, 2 ngày nữa họ sẽ chuyển mẹ cậu qua đây làm phẫu thuật, anh cũng lo cho cậu mà!"
-" Em... xin lỗi..."
Giọng anh Chen hạ thấp xuống, như anh Xiumin nãy giờ... tôi bước tới cửa hé mắt nhìn, thì thấy anh Chen bước tới, gục đầu vào vai anh Xiumin, còn anh Xiumin đưa tay lên, vỗ nhẹ vào vai anh Chen...
-" Tại sao anh làm thế với Ela?"
Anh Xiumin đẩy anh Chen ra...
-" À... thì ra người cậu yêu là Ela ư?"
Anh Chen lùi bước quay đi...
-" Em không biết nữa!"
Anh Xiumin bước tới đứng sát sau lưng anh Chen...
-" Cậu biết mọi việc không thể làm khác hơn!"
-" Em hiểu..."
-" Và chỉ để trách anh... vụ tai nạn tối qua của Ela không liên quan đến anh?"
-" Là liên quan đến anh Han đúng không?"
-" Anh cũng đang lo đây, nhưng anh cũng phải có thời gian để điện về tìm người quen đã, cậu nghĩ anh là tổng thống hay sao, chứng cứ có đầy đủ như thế!"
-" Đầy đủ đến như là có sắp xếp một cách khoa học!"
-" Sao chuyện này lại xảy ra chứ?"
-" Anh nghĩ thật là anh Han làm sao?"
-" Cậu không nghe cảnh sát nói gì à? Họ chưa kết luận, nhưng hiện tại họ đã đưa ra lập luận rằng: Luhan vì tình, tiền, đủ nguyên do giết chết Ela, còn nữa Luhan đang trong thời kỳ tâm lý hoảng loạn, bởi thế nên Luhan chưa bị khởi tố thôi, anh giao cho Kris rồi!"
-" Anh thấy Kris ra sao?"
-" Cậu ấy giỏi!"
-" Em muốn hỏi tình cảm của anh kìa?"
-" Anh mến cậu ấy!"
-" Thế anh cho Kris nguyên căn biệt thự chỉ vì mến thôi sao?"
-" Cậu ta rất được việc, anh đang có dự tính đem cậu ta về làm luật sư riêng cho anh!"
Anh Chen bước loanh quanh trước mặt anh Xiumin, suy luận...
-" Em có dự cảm, Kris đang muốn dành gì đó của anh Han, chẳng hạn như giành anh vậy!"
Tiếng cười sảng khoái của anh Xiumin vang vang...
-" Anh biết giá trị của mình!"
Anh Chen dừng bước, đứng đối diện với anh Xiumin.
-" Nếu anh Han vào tù, người tình kế tiếp của anh sẽ là Kris chứ?"
Ở góc độ này tôi chỉ thấy phía sau anh Xiumin, tôi thấy bờ vai của anh Xiumin run lên, biểu hiện của một tràng cười thật sảng khoái...
-" Thật anh chưa nghĩ ra đâu đấy, nhưng Kris cũng rất đẹp trai, lại tài giỏi!"
-" Em... nghĩ anh đừng dính vào Kris..."
Giọng anh Chen trầm xuống... anh Xiumin gật gù nhưng lại hỏi:
-" Sao vậy?"
-" Hắn... trông rất nguy hiểm!"
-" Cậu sao vậy? Vì hắn đã từng khuyên cậu đừng kiện anh à?"
-" Em không đùa đâu, dự cảm của em rất tốt!"
-" Okay... anh sẽ để ý..."
-" Để ý với anh chỉ có một ý nghĩa..."
Anh Xiumin bước tới đưa tay lên, quàng qua vai của anh Chen, kéo anh Chen vào lòng...
-" Những lúc này trông cậu thật đáng yêu, nếu cậu ghen cứ nói thẳng với anh, anh luôn xem cậu là nhất trong lòng anh mà!"
Anh Chen đẩy anh Xiumin ra.
-" Nếu em có tình ý với anh thì đã có từ lâu rồi, cũng như em không nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho em!"
Anh Xiumin gật đầu nhẹ, cười nhỏ...
-" Okay, anh biết cậu thích phụ nữ hơn là đàn ông!"
Anh Xiumin bước đi thật nhanh.
-" Cậu cứ làm như anh nói, tìm cho anh căn biệt thự như ý của Kris, trong vụ tai nạn hay án mạng gì đó của Ela, cậu cũng có phần, anh sẽ là người đứng ra làm chứng cậu vắng mặt thời gian, trao đổi sòng phẳng!"
-" Anh nghĩ gì mà có quyền phán em như thế chứ, Xiumin?"
Tiếng anh Chen nói với theo. Tôi nghe tiếng anh Xiumin xa dần.
-" Kris nói với anh như thế!"
-" Kris... Kris..."
Anh Chen gào lên thì đúng lúc trái tim tôi se thắt lại... tôi xoay người, tựa vào cửa, mấp máy môi...
-" Kris... Kris..."
--
Từ bao giờ cái cảm giác nuốt không trôi cứ đến với tôi vậy không biết, tôi đưa mắt nhìn ra xa, chỉ một mình với một khoảng sân rộng đầy màu xanh, nhưng sao tôi lại như thấy nó dần chết thế này, mọi người giờ đây đã vào nhà, ngồi ăn uống đàng hoàng khi công trình đã xong, còn tôi, vẫn thích đem theo phần mình, ra trước bậc tam cấp mà ngồi, mà hóng... điều gì đó thì tôi rất biết rõ, nhưng những gì trước mắt vẫn là như thế... trống không...
Tôi nhét nhanh vào mồm vì tôi muốn làm việc, công việc sẽ giúp tôi mệt mỏi, sẽ giúp tôi đêm nay có giấc ngủ say nồng... trong tích tắc tôi đã xử xong phần cơm của mình. Tôi đi vào nhà, vừa đi qua phòng sách, tôi nghe tiếng hai người nhân công vang vang...
-" Cậu không tin thì xem báo đi, báo mới đăng sáng nay đấy, cái tên Luhan bồ của sếp Kim đã trốn thoát khỏi bệnh viện rồi! Theo cậu nghĩ thì hắn sẽ trốn nơi đâu?"
-" Cậu rỗi hơi quá đấy, chuyện của sếp lớn cậu dám tọc mạch à, làm việc đi!"
-" Giờ có làm thì cũng như không, chuyện xảy ra như vầy..."
-" Liên quan gì đến cậu nhỉ, có phải cậu không muốn lãnh lương không?"
Rồi hai tiếng nói im bặt, tôi nép qua một bên khi thấy hai người đi ra. Tôi trở về phòng tắm để làm việc... Nhìn bức chân dung anh Han trên tường lớn, tôi suy nghĩ... bức này phải để ở phòng khách mới đúng, hoặc là phòng ngủ thì hay hơn, nhưng sao anh Xiumin... à mà ý này của anh Xiumin hay anh Han... tôi dừng tay, quay phắt nhìn khi nghe tiếng động nhỏ...
Ngay tức khắc tôi hướng mắt đến phòng tắm kính có kéo tấm màn nhựa... thật sự cái phòng tắm kính này đặt ở đây là không hợp chút nào... tôi là họa sĩ, nhưng cũng có mắt thẫm mỹ về kiến trúc đó chứ... tấm màn nhựa lung lay nhẹ. Ngay từ ban đầu anh Chen đã gây lộn với anh Xiumin về tấm màn nhựa này, khi anh Xiumin bắt anh Chen treo thêm tấm màn nhựa ở đây...
Tôi bước tới chầm chậm với trái tim đập mạnh, bản thân tôi sợ... ma... nhưng điều gì khiến tôi lại cứ bước tới... tôi hình dung, tưởng tượng ra chỉ có một... để tôi dừng bước khẽ kêu lên...
-" Anh Han!"
Anh Han thu mình trong góc xó với sự sợ hãi, ngước khuôn mặt bị băng kín một bên lên, nhìn tôi... đôi mắt anh Han giờ đây không có hồn, nó lạc nhưng lại không dại, đồng tử màu đen nho nhỏ lại đảo đều một cách như máy... như bị ma nhập... tôi run rẩy đưa tay ra... chưa chạm đến anh Han nhưng tôi vẫn cảm nhận được toàn thân anh Han lạnh ngắt. Tôi ngồi xổm xuống, trước mặt anh Han, rồi chạm tay mình vào cánh tay anh ấy đang khoanh lại trước ngực, như đang tự ôm chặt lấy mình, lay nhẹ...
-" Anh Han... anh Han..."
Anh Han giật nảy mình lên, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, nhào tới vồ lấy tôi...
-" Ư... ư... a... a..."
Chỉ có thanh âm đó vang lên trong cái khuôn miệng mở ra thật rộng của anh Han... đôi mắt anh Han cụp xuống, từng giọt nước rơi ra lã chã, cái đầu nhỏ của anh Han lắc mạnh, anh Han co mình lại run rẩy với sự sợ hãi... chẳng biết sao tôi lại kéo anh Han vào lòng, ôm chặt... anh Han bật khóc lớn trong lòng tôi, cũng chỉ là những thanh âm không hình thành một ngôn ngữ nào... tôi hạ giọng:
-" Em có nghe... chuyện của anh..."
Anh Han ngẩng nhìn tôi, hàng mi anh Han cong cong, cái mũi nhỏ cùng đôi môi hồng... trông anh Han thật yếu đuối như một người con gái cần được quyền che chở, tôi tiếp:
-" Anh không nói được, nhưng viết được mà!"
Anh Han bật dậy nhào ra ngoài, vồ lấy cây cọ vẽ của tôi, anh Han vẽ nghệch ngoạc trên nền gạch sáng trắng, nó bóng đến độ những nét cọ không rõ ràng, nhưng sao tôi lại thốt ra chỉ một từ duy nhất khi nhìn thấy...
-" Kris!"
Anh Han ngước lên rồi gật đầu chờ đợi... với góc độ này, tôi nhìn xuống, chỉ để thấy anh Han như con nai mắc tội đang sợ hãi cầu cứu... tôi đỡ anh Han đứng dậy...
-" Anh muốn gặp Kris?"
Anh Han lắc đầu mạnh đưa tay ra hiệu... tôi lại tiếp:
-" Anh muốn gặp anh Xiumin?"
Anh Han gật đầu rồi xua tay, tôi nhíu mày lại nói:
-" Đừng cho Kris biết!"
Anh Han gật cái đầu lia lịa... tôi cúi xuống.
-" Cảnh sát đang tìm anh..."
Anh Han lùi lại, rồi chạy nhanh rời khỏi phòng tắm qua phòng ngủ, tôi chạy theo, thì thấy anh Han chạy đến cái tủ, đưa tay mở ra rồi ngồi nhanh vào khép tủ lại...
Tôi bước nhanh đến, nhưng nghe tiếng bước chân ngoài phòng ngủ, tôi liền quay trở vào phòng tắm, khóa trái cửa, đứng áp chặt người vào nghe ngóng...
Tiếng mở cửa phòng ngủ, rồi tiếng đóng lại, khóa trái...
-" Giờ ở đây là an toàn nhất, tớ hỏi cậu một điều, cậu phải trả lời thành thật cho tớ biết, tối qua cậu ở đâu?"
Tiếng anh Xiumin.
-" Cậu nghĩ cậu là cảnh sát hay sao mà hỏi tớ câu đấy, tớ có chứng cứ vắng mặt thời gian!"
Giọng Kris đều đều không một cảm xúc.
Tiếng ho nhẹ của anh Xiumin:
-" Tớ hỏi cậu thật lòng, bằng tình bạn hữu!"
-" Có sao thì tớ nói vậy thôi! Tớ... ở với Lay..."
-" Vậy thật sự trong chuyện này cậu không có khả năng cứu vãn ư?"
-" Tớ không phải là Thánh, nên không thể làm biến mất mọi bằng chứng, tớ chỉ cố làm hết sức mình để Luhan được giảm án thôi!"
-" Bằng việc như cậu nói là Luhan có bệnh thần kinh à?"
-" Ừ, thì chỉ có cách đó duy nhất!"
-" Rồi Luhan bị tống vào nhà thương điên cho hết đời ư?"
-" Không, tạm thời thôi, có thứ gọi là hết bệnh cơ mà!"
-" Tớ không muốn!"
-" Có những thứ mình không muốn nhưng phải làm, tớ đã đồng ý làm luật sư riêng cho cậu, thì cậu phải nghe lời tớ, nếu tớ không lầm thì cái sự nghiệp của cậu sẽ tan tành chỉ bằng một cảm xúc yêu đương!"
Im lặng... rồi tiếng của Kris:
-" Chúng ta chỉ có thể giữ Luhan như thế thôi!"
-" Luhan hiện tại rất rối, tớ biết, tớ biết rõ mà!"
-" Thế thì sao, cậu cũng phải rối theo Luhan thì mới tỏ được lòng của cậu à? Yêu một người thì phải biết giữ gìn người đó chứ không phải bảo vệ kiểu bao bọc mọi thứ đâu!"
-" Tớ rất rối đấy!"
Tiếng anh Xiumin dần to và có vẻ như mất tự chủ...
-" Tớ không có cảm tình với Ela, nhưng nhìn thấy nó chết như thế thì tớ không can tâm, sao Luhan lại đối xử với nó như thế chứ? Một bên là người thân, một bên là người yêu, cậu bảo tớ phải làm sao?"
-" Làm sao thì tớ cũng đã nói rõ rồi, cậu cứ hỏi lại tớ là sao. Tớ và cậu đều tin Luhan không làm mà..."
-" Okay..."
Giọng anh Xiumin như hết hơi...
-" Cứ làm như cậu nói đi... thằng Chen nó nói với tớ phải đề phòng cậu..."
-" Vì gì?"
Giọng Kris đột ngột thay đổi, thanh âm thấp hẳn sâu trong họng được phát ra, biểu hiện của sự nguy hiểm...
-" Nó nói cậu có ý muốn chiếm hữu tớ... dành với Luhan!"
Tiếng cười nhỏ nhưng lại có âm tần đều mang theo chút gió nghe lành lạnh.
-" Tớ biết, người cậu tin tưởng nhất là Chen, và cậu đã nghĩ thế, thì cứ thế vậy?"
-" Cậu không cần giải thích sao?"
-" Cậu không phải là chánh án, nên tớ không cần phải biện hộ, cũng như Chen không phải là bồi thẩm đoàn vậy!"
-" Cậu... thật à?"
-" Đừng hỏi tớ điều gì, tớ không thể trả lời, tớ về đây, cậu nhớ đó nếu thấy Luhan thì gọi cho tớ liền!"
Tiếng bước chân của Kris nện nhanh trên nền gạch, cùng tiếng bước chân của anh Xiumin, chẳng hiểu sao tôi mở nhanh cửa ra, bước theo cũng thật nhanh... để mặc anh Han còn trong tủ áo...
Ra đến ngoài tôi thấy Kris đi gần đến cổng, không thấy anh Xiumin đâu, tôi chạy nhanh ra theo gọi nhỏ...
-" Kris!"
Kris dừng bước quay lại, tôi chạy tới, đứng trước mặt Kris hạ giọng:
-" Anh Han sao rồi?"
Chỉ để dò thử một điều...
Kris lắc đầu nhẹ...
-" Anh không biết!"
-" Em xin lỗi... em đã nghe anh và anh Xiumin nói chuyện với nhau..."
Kris quay đi bước nhanh ra xe...
-" Anh không có gì để nói!"
Rồi lên xe lái đi mất... tôi quay trở vào, vừa bước lên bậc tam cấp thì tôi ngả ra, té lăn tròn dưới đất vài vòng, tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn thấy cái bóng đen vụt qua tôi, đó là dáng anh Han... Tôi xoay người, ngóc đầu lên khi nằm dưới đất... chỉ thấy đôi giày thể thao anh Han đang mang dính một màu đỏ tươi... Tôi vội quay nhìn vào nhà, lật đật ngồi dậy với dự cảm không lành, chạy nhanh đến phòng ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ mở toang, tôi té khụy xuống đất... hình ảnh trước mắt làm tôi nín lặng... anh Xiumin, nằm giữa phòng, xung quanh là vũng máu lớn đang chảy tràn, loang nhanh ra nên gạch trắng sáng... gần đó là thùng sắt đựng màu vẽ của tôi, nó nằm lăn lóc và méo mó... tôi ngả ra đất... mất mọi cảm giác...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro