CHƯƠNG XX
Tao's POV
Khi con người ta buồn, thông thường người ta sẽ tìm việc để làm, tôi cũng như thế. Một tháng trôi qua, thêm sự đốc thúc cho công trình cần gấp, tôi và anh Lay làm thêm giờ để được gì? Nếu là chưa từng xảy ra chuyện gì chắc là tôi vui lắm, vì việc làm phụ trội có rất nhiều tiền, nhưng giờ đây, tiền vẫn là thứ chúng tôi cần nhất lại thấy nó vô nghĩa sao đấy...
Cái trần nhà vừa đủ với mẫu vẽ giản đơn, nên chỉ trong một tháng là tôi hoàn tất, anh Lay rất giỏi việc, biết làm nhiều thứ, điều đó lại khiến tôi nghĩ đến việc anh Lay đã cố gắng gầy dựng tổ ấm của mình lúc trước ra sao. Hiện tại, anh Lay cũng chẳng có thời gian than phiền hay trách móc gì nữa, bởi khi xong việc, thông thường chúng tôi trở về nhà là đúng 12h khuya, tắm rửa rồi mạnh ai nấy lăn ra ngủ, đến sáng hôm sau 6h là phải dậy, có mặt ở công trình lúc 6h30'.
Chúng tôi chỉ nói cùng nhau khi có việc nào mà cả hai cùng làm trong một phòng, như hôm nay... chúng tôi đều có việc trong phòng ngủ... căn phòng ngủ sang trọng với cái giường lớn thật đẹp, anh Lay đang bắt đèn kiểu, còn tôi thì vẫn cầm cọ tô vẽ lên bức tường lớn.
Có 3 bức tranh, nhưng bức ở trong phòng ngủ là khó nhất, hình ảnh 3D, đôi mỹ nam đang trong một tư thế làm tình, cái này thì tôi biết chắc không phải sếp tự vẽ rồi, mà là một họa sĩ có tay nghề cao... những nét cọ của tôi lướt trên mặt tường rộng lớn, nhưng sao tôi chỉ có thể thấy hình ảnh của Kris hiện hữu thế này... tôi đã phải đi rửa mặt biết bao nhiêu lần rồi, tộng vào miệng biết bao nhiêu tách cà phê đen để tìm sự tỉnh táo, nhưng sao phản tác dụng, người tôi cứ lâng lâng như say...
-" Tao... cậu không sao chứ?"
Tiếng anh Lay, tôi quay qua lắc đầu nhẹ, anh Lay tiếp:
-" Thấy cậu có vẻ mệt!"
Tôi đáp với vẻ chán chường.
-" Có lẽ em say... cà phê đen!"
Anh Lay bật cười nhẹ.
-" Cậu nghĩ uống cà phê là tỉnh táo sao? Đêm qua anh thấy cậu ngủ không ngon, cậu nói mớ!"
Tôi vội hỏi:
-" Thế em nói gì?"
-" Anh có nghe ra gì đâu, chỉ biết cậu ú ớ như gọi ai đó!"
Tôi thở ra quay đi tiếp tục công việc của mình...
-" Vậy ư?"
Tôi buông cọ xuống, quay qua anh Lay.
-" Em đi rửa mặt!"
-" Cậu rửa đến nỗi cái mặt trắng nhách rồi kìa!"
Tôi gượng cười.
-" Anh trêu chọc em được rồi!"
Anh Lay bước theo tôi.
-" Anh không biết an ủi người khác mà!"
Chúng tôi bước vào toilet... trong tiếng anh Lay...
-" Giàu có sướng thật, nội chừng cái phòng tắm còn lớn hơn nhà cậu, cậu xem nè Tao, gạch lót còn xịn hơn nhà cậu đấy, chỉ muốn nằm ngủ đây thôi!"
-" Vậy để em nói với anh Chen cho anh ở đây luôn!"
Anh Lay cười bước đến bồn tiểu...
-" Ừ, ở đây có mướn bảo vệ không nhỉ, anh làm ở đây, ăn ngủ đây luôn, coi như anh có số hưởng, sướng!"
Tôi bật cười vốc nước lên mặt...
-" Anh tính thế tốt đấy!"
-" Anh nói thật đấy!"
-" Ừ, thì em cũng nói thật..."
Tôi quay nhìn khi thấy anh Lay bước đến bên tôi, rửa tay... tôi hạ giọng:
-" Anh lại nghĩ là làm phiền em à?"
Anh Lay vừa rửa tay vừa nhìn tôi rồi cười nhẹ.
-" Ừ, anh đã làm phiền cậu lâu quá rồi!"
-" Em nói thật, từ lúc có anh ở bên, em lại biết tự chăm sóc cho mình!"
-" Cậu nói sao vậy?"
Anh Lay lên giọng:
-" Là tôi chăm sóc cho cậu nhiều hơn mà!"
Tôi bật cười nhẹ:
-" Cảm ơn anh!"
-" Sao cậu khách sáo vậy?"
Chúng tôi bước đến cửa, nhưng khựng lại khi nghe tiếng bên ngoài phòng ngủ vọng vào...
-" Cậu nói thật cho anh biết, trong lòng cậu có anh hay nhỏ Ela!"
Tôi nhìn qua anh Lay, chúng tôi cùng dừng lại bên cửa, lắng nghe... đó là tiếng của đại gia Xiumin.
-" Tại sao tớ phải trả lời cậu câu đấy, cậu không có tự tin thì chấm dứt!"
Tiếng anh Luhan.
-" Cậu nên nhớ cậu nhỏ hơn anh đấy, dám nói với anh thế à?"
-" Chúng ta đến với nhau là vì gì? Okay, tớ nói thẳng ra nhé, tớ vì tiền của cậu, được chưa?"
-" Tớ... xin lỗi Luhan..."
Tôi nhích người tới, nhìn thấy anh Xiumin bước tới kéo anh Han vào lòng, rồi ôm chặt...
-" Đứng trước cậu tớ không còn chút tự tin nào hết, không phải tớ nghi ngờ cậu, nhưng tớ nghi ngờ mình thôi!"
Anh Lay cũng bước tới sát bên tôi, cũng thấy... Luhan xoay người lại, đứng dối diện với Xiumin, đặt hai bàn tay mình lên thắt eo của Xiumin...
-" Nhìn thẳng vào mắt tớ, rồi tìm câu trả lời!"
Cái giọng êm ái đó như ra lệnh cho mọi người chứ không phải chỉ riêng mình Xiumin... Tôi lặng người đi, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt màu hạt dẻ phủ lớp nước mỏng khiến nó lúc nào cũng sáng long lanh, nhưng lại ẩn chứa một chút buồn bã lại có sự dịu dàng...
-" Tớ... xin lỗi, cậu lo vụ này cho tớ đi, xong, cậu muốn gì tớ cũng cho cậu!"
-" Không cần cậu phải nói, dù gì để chứng minh tình cảm của tớ dành cho cậu bao nhiêu, Ela bao nhiêu thì tớ sẽ làm hết bằng tất cả khả..."
Nhưng Luhan không thể nói tiếp khi Xiumin nhào tới giữ lấy đôi môi để nó không tuôn ra những lời khẳng định, là thật lòng hay giả dối thì chỉ có mình Luhan biết... tôi đưa tay lên chạm vào người tự dưng thấy trái tim mình nhói lên... đau buốt...
Anh Lay quay đi, tôi biết nếu như anh Lay nhìn tôi vào lúc này sẽ khiến tôi tổn thương... Tôi vẫn nhìn cái hình ảnh trước mặt mình chỉ để khẳng định đâu là thật là giả, nhưng thật sự tôi chỉ thấy sự say đắm giữa hai tên đàn ông, như tôi từng có với Kris... cái cảm nhận này chỉ có người trong cuộc mới hiểu...
Cả hai quấn lấy nhau ngả xuống giường, trong tiếng của Luhan...
-" Giờ chưa phải lúc!"
-" Tại sao cậu lại giữ lại trước tớ!"
-" Cậu nghĩ sao vậy, đây đâu phải là nơi chúng ta yêu nhau trong lúc này!"
-" Vậy đi khách sạn!"
Tiếng cười nhỏ của Luhan...
-" Về nhà tớ!"
Tôi thấy Luhan đẩy Xiumin ra, ngồi dậy rồi đứng lên, cúi xuống kéo Xiumin đang ngồi sững người ở giường...
-" Đại gia chỉ quen ở nơi sang trọng thôi ư, sao thừ người ra thế kia, về nhà tớ, để tớ chăm sóc đặc biệt cho cậu nào!"
Nghe đến đó cả tôi và anh Lay đều rùng mình, cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại sau hai bước chân đó, chúng tôi đi ra. Anh Lay đi nhanh ra ngoài...
-" Anh đi lấy đồ!"
Bỏ tôi lại một mình, tôi bước đến, tiếp tục công việc của mình... trong vô thức... à không... nhanh nào mắc công anh Chen lại hối thúc... như cháy đến đít... vừa nghĩ đến đó thì tôi nghe tiếng anh Chen ngay cửa phòng...
-" Sếp mới hứa với em đi cùng em chọn thảm lót!"
-" Cậu tự chọn đi!"
-" Tự chọn rồi sếp không hài lòng..."
-" Anh bận rồi!"
-" Chuyện này phải quan trọng hơn chứ, anh Han đi cùng cũng được mà, dù gì cũng phải làm mỹ nam của sếp hài lòng!"
-" Cậu đang châm biếm anh đó à? Cậu gởi mẫu qua điện thoại của anh..."
-" Rồi y như cũ..."
-" Cậu cứ như là bất mãn anh đấy, cậu thích anh à, sao cứ như ghen thế kia!"
-" Sếp nói gì vậy? Ừ em thích sếp đấy, nhưng không như thứ tình của sếp thích đâu, sếp đừng nghĩ quen biết nhau thì đày đọa em quá!"
-" Hôm nay cậu mắc chứng gì vậy?"
-" Anh ỷ mình có tiền, muốn gì được đó, nhưng anh không mua được thời gian đâu..."
-" Cảm ơn cậu nhắc nhở nhé, Luhan đang đợi anh ngoài xe..."
-" Anh Xiumin..."
Tôi nghe tiếng anh Chen gào lên, vẫn không thể ngăn được tiếng nện giày dần xa...
-" Anh cứ như thế em không giao nhà đúng hẹn đâu nhé!"
-" Okay được rồi, anh có việc cần làm hơn, anh sẽ nói lại với mỹ nam của anh sau!"
Tôi nghe tiếng mở cửa rồi tiếp sau là tiếng cằn nhằn của anh Chen...
-" Chán... đời làm công sao nó khổ thế này, Tao..."
Tôi giật mình quay ra, thấy anh Chen bước nhanh đến.
-" Cậu nhanh tay một chút, vẽ đại đi, giờ đây hắn chẳng thấy gì ngoài mỹ nam của hắn đâu!"
Tôi bật cười nhẹ trong tiếng của anh Chen.
-" Cậu cười gì vậy Tao?"
-" Em không có ý nghe hai người nói chuyện, nhưng hai người nói lớn quá!"
-" Vậy thì sao? Anh không có quyền lớn tiếng trước hắn sao?"
Tôi gật đầu...
-" À... ừ thì chuyện của anh và sếp em chẳng biết!"
-" Cậu nói y như cái thằng đại gia đó!"
-" Em không có ý gì đâu!"
-" Vậy mà nói không à, cậu cho rằng anh đang ghen sao?"
Tôi lại bật cười nhẹ...
-" Em không biết... nhưng lại giống lắm đó!"
Anh Chen bước đến bên tôi, chống tay lên hông, dạng chân ra oai phong như một người đàn ông dõng dạc...
-" Anh và hắn lớn lên bên nhau trong một căn nhà lớn, nhưng hắn ở phía trước, còn anh phía sau, căn phòng của người làm. Từ bé anh luôn phải nhường nhịn đại thiếu gia mọi thứ nếu được có cuộc sống ổn định, mẹ anh làm công cho nhà hắn, chỉ là phụ bếp, bởi thế có thể mất công việc bất cứ lúc nào nếu không làm hài lòng chủ. Có rất nhiều nỗi uất ức mà anh phải nén lòng lại nhịn hắn, lớn một chút, anh nghỉ học chỉ muốn ra đời buôn bán làm ăn như cha hắn, vì anh thấy họ kiếm được rất nhiều tiền, rồi hắn hỏi anh, thích mua bán gì hắn cho mượn vốn.
Lúc đó anh nghĩ hắn trêu chọc anh, nên anh nói rằng chỉ muốn học thật cao, hắn bảo nuôi anh ăn học, anh bỏ cái ước mơ buôn bán, khi học lên cao, anh thích làm kiến trúc, hắn cho anh học kiến trúc, ơn nghĩa của hắn anh không quên, con đường sự nghiệp của anh hôm nay cũng do một tay hắn gầy dựng, hắn giỏi lắm, khiến anh nể phục trong mọi thứ, nhà có hắn là con đích tôn, tưởng cả gia sản đều nằm trong tay hắn, đùng một cái, có người dắt đến đứa con gái, rồi người lớn nói chuyện, bọn anh không được phép nghe, sau đó chỉ biết ông chủ lớn nói, đó là em gái hắn, hắn phải yêu thương.
Ban đầu hắn cũng nghe lời yêu thương, nhưng chẳng hiểu sao đứa em gái càng lớn càng tỏ ý lánh xa anh cùng cha khác mẹ, hắn quan tâm, lo lắng, chỉ để nhận lấy sự lạnh lùng, có một lần hắn bắt em gái về nhà không cho giao du với đám con trai quậy phá, em gái hắn đã lên tiếng cảnh cáo hắn không được xen vào, còn trả đũa hắn bằng cách châm chọc cái giới tính của hắn.
Từ lúc đó hắn trở mặt, không xem em gái là em gái nữa, như cái gai cần được nhổ đi, còn em gái cũng bất cần, thứ nó cần là gia tài đồ sộ mà nó sẽ được quyền hưởng. Gia tài đồ sộ như thế này ai cũng muốn hưởng một mình, anh em trong nhà bắt đầu đấu đá nhau. Hắn luôn nhường một bước vì thật sự cái giới tính của hắn khiến cho ông bà già hắn không chấp nhận được, nhưng vì bộ mặt gia đình phải dấu đi, bọn họ chọn vợ cho hắn, hắn thinh lặng nhận lấy.
Hắn chăm chỉ làm việc, cũng như chìu chuộng cô vợ mới của mình hết mực, để cha mẹ hắn chẳng còn nghi ngờ, để hắn dọn đường riêng cho hắn... Hai năm sau, cha hắn nhường chổ tổng giám đốc công ty cho hắn, hắn bắt đầu nắm quyền sinh sát trong tay, mọi thứ hắn chuẩn bị từ lâu giờ chỉ có việc thay vào... hắn quả quyết, làm việc không nể tình, chỉ có những nguyên tắc nhất định từ hắn đặt ra, anh không có lợi cho tôi, anh bị loại.
Khi ba hắn vừa vào bệnh viện vì cao huyết áp dẫn đến tình trạng bán thân bất toại thì hắn ly dị cô vợ. Mẹ hắn biết tức tối đến độ cũng phải vào viện nghỉ dưỡng, hắn thuê hẳn một khu riêng biệt của một bệnh viện tư, nhốt hai ông bà lại đó, tự tung tự tác làm mọi việc mình thích, nhất là sống với giới tính thật của mình.
Em gái hắn phản công, chẳng biết sao lại có giấy tờ thừa kế viết tay để đòi chia chác, hắn đang giải quyết thông qua mỹ nam của hắn, luật sư Luhan của tập đoàn AME, hắn biết rõ Luhan là thằng bồ của em gái, thế là để dằn mặt em gái, hắn cua mất, hắn đang tự khẳng định mình, muốn gì thì có đó, cho những ngày hắn cam chịu, là hắn thật sự giỏi và giàu nên hắn có thể tự quyết trong mọi thứ, còn anh, suốt đời chỉ biết đi theo hắn, nghe lời hắn sai bảo mà thôi, sao số con người ta lại khác biệt thế này!"
Tôi nhìn anh Chen, rồi hạ giọng:
-" Em thấy anh mệt!"
Anh Chen ngước nhìn tôi.
-" Ừ, anh rất mệt!"
Nói xong anh Chen đi ra giường ngã xuống...
-" Anh ngủ một lát, khoảng nửa tiếng, cậu gọi anh dậy nhé!"
Tôi gật đầu.
-" Dạ!"
Rồi lại quay đi tiếp tục công việc của mình... nhanh tay hơn khi anh Chen yêu cầu... chẳng hiểu sao anh Chen lại nói với tôi để làm gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro