CHƯƠNG XVIII
Tao's POV
Mãi mê làm việc, tôi chẳng nhớ đến giờ giấc, anh Lay bảo đầu giờ trưa anh đến, vì có việc riêng. Thông thường tôi chẳng muốn hỏi việc gì riêng tư của ai hết, trừ hắn, nhưng hắn không bao giờ nói cho tôi nghe, bàn tay tôi cầm cọ lớn, chỉ là những phác họa ban đầu cho một bức vẽ, nhưng sao tôi lại thấy hình ảnh anh Han rõ ràng thế này, nó có trong tâm trí tôi từ khi nào, năm đó... bởi lúc nào tôi cũng thấy anh Han và hắn bên nhau đùa vui.
Cái cảm giác ngày ấy nó lạ lắm, thấy tim cứ nhói nhói đau, rồi thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực, rồi run rẩy chứ chẳng biết làm gì hơn, mà giờ tôi khẳng định đó là cảm xúc hờn của tôi, lại không thể dành cho hắn. Rồi hắn lại chọn tôi, cũng là cái cảm giác bất ngờ đến độ lồng ngực cũng nghèn nghẹn đến ngộp thở, trái tim cũng se thắt lại, rồi cảm xúc đấy tôi lại cho rằng đó là hạnh phúc.
Giờ đây mọi cảm xúc lại lẫn lộn trong đầu tôi, nó đang khiến trái tim cùng lồng ngực tôi tràn đầy những hờn dỗi, cũng không thể trao đi, thời gian qua rồi. Tôi khép mắt lại dừng tay, chợt rùng mình, run rẩy, cảm thấy lạnh, tôi vội mở mắt bước lùi lại, với công việc của mình... hình ảnh phác họa trên tường hiện lên rõ mồn một, anh Han với đôi mắt trong veo, như chưa hề vướng bụi trần, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang khẽ nhích khóe môi lên... cười ngạo tôi với sự chiến thắng.
Không, tôi chưa từng tham gia cuộc đua này, giữa tôi và hắn chỉ là sự trao đổi công bằng, tôi nghĩ là thế, là thế... Rõ ràng, đêm ấy ở biệt thự Tramonto, chúng tôi đều sòng phẳng với nhau, trao đi những ham muốn cho trò chơi mà thật sự tôi và hắn đều tò mò thích chơi...
Không... sao tôi không thể xem đó là một trò đùa như bao nhiêu người khác, không thể xem đó như là một phút giây mệt mỏi muốn tìm bình yên cho những cuộc hoan ái dù có người gọi đó là bệnh hoạn...
-" Tao!"
Tiếng anh Chen gọi giật khiến tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, tôi quay ra, thấy anh Chen đứng ở cửa.
-" Đến giờ trưa rồi, cậu nghỉ tay ăn cơm đi, tập trung ở ngoài lều, anh có việc phải đi chút, lát đầu giờ trưa cậu ra phòng khách nhé, vì anh phải thay gạch phòng tắm, đại gia không chịu màu này, mệt hơi!"
Anh Chen bước nhanh, không để tôi nói gì, tôi nhìn theo, cánh cửa lớn vắng tanh, tôi dọn dẹp cho gọn rồi xách đồ đi ra...
Ra đến phòng khách, tôi nhìn lên trần, nghĩ... leo lên thử xem thế nào, tôi bỏ đồ xuống, chỉ đem theo cây cọ cùng hộp sơn màu nhỏ leo lên giàn giá... chắc chắn đấy... tôi nhìn xuống, dưới dất... lần đầu tiên tôi được nhìn xuống, cái phòng khách rộng với gạch màu trắng ánh xanh, có nhủ kim... đẹp quá, bên dưới đó có hình ảnh lung linh như mặt hồ thu bình yên... gạch đây đẹp thế, chắc trong phòng tắm cũng vậy, sao nạy lên thay hết, vừa tốn tiền, tốn thời gian, thảo nào anh Chen cằn nhằn mệt hơi.
Tôi ngẩng lên, trên đầu mình... Là bầu trời sao? Vô thức tôi tìm kiếm mặt trời. Tôi bật cười đưa tay chạm vào trần... mát lạnh. Tôi đặt hộp sơn vào chổ khuyết ở giàn giá, lấy cọ bắt đầu thử... Công việc nói chung là rất dễ khi anh Chen đã chuẩn bị hết mọi thứ cho tôi, tôi chỉ việc cầm cọ mà vẽ thôi, những thứ này đều là đồ tốt nên công việc dễ dàng hơn nhiều, điều đó khiến tôi làm nhanh tay hơn...
Có tiếng động nhỏ nên tôi cúi nhìn... thì thấy... anh Han và Kris cùng bước vào, tôi hơi bất ngờ... nghe tiếng anh Han.
-" Anh dắt cậu đến xem, hắn chuẩn bị cho anh như thế nào..."
-" Anh Han à... hay chúng ta dừng lại đi!"
Tiếng Kris chặn lời anh Han, tôi thấy anh Han quay người đối diện với Kris.
-" Cậu bị sao vậy? Hắn cho anh cả cái biệt thự này, thì cậu nghĩ văn phòng của chúng ta tầm thường chắc!"
-" Em rối lắm..."
-" Rối... cậu luôn là người đứng sau chỉ huy, khi tham gia chơi trò này, anh đã xem cậu là đội trưởng, nhất nhất nghe lời cậu, giờ cậu bảo anh dừng lại, cậu nghĩ anh là gì?"
-" Anh, tiền bối!"
-" Cậu trả lời đơn giản quá, như điều cậu vừa thốt ra, lúc trước cũng là cậu dẫn lối cho anh cua nhỏ Ela, sau đó cậu nói với anh, Ela chỉ có vẻ bề ngoài, cái gia sản mà cô ta khoe với anh chỉ là ảo, người nắm giữ là Kim Min Seok, anh trai khác mẹ của cô ta, chúng ta đi sai đường, cần dừng lại... đổi hướng..."
-" Em... xin lỗi!"
-" Một tiếng xin lỗi của cậu đủ cho mọi thứ sao?"
Tôi thấy anh Han có vẻ mất bình tĩnh, tôi nhìn qua Kris, Kris đưa tay lên bóp trán rồi quay đi...
-" Chúng ta không ra riêng nữa, em có sao thì sống vậy?"
-" Anh biết dạo này tâm trạng cậu không tốt, okay, cậu nghỉ ngơi đi, anh làm tiếp theo kế hoạch của riêng chúng ta!"
-" Anh không mệt mỏi sao?"
-" Cậu có tư cách hỏi anh câu đó à? Lúc trước cua nhỏ Ela cái một, giờ cua thằng đàn ông, cậu bảo anh làm sao? Chính cậu đã đưa đẩy anh vào tình cảnh này. Ai là người lấy cớ vụ kiện số 35 ra ép buộc anh!"
-" Em đã nói em hủy hồ sơ đó từ hai năm trước rồi mà!"
Anh Han nhíu mày lại tiếp:
-" Ở Hawaii cậu đã chiếm hữu anh. Giờ anh không biết, thật sự giới tính của mình thế nào, anh chỉ biết anh phải làm cho bằng được, con đường này anh đã đi quá nữa, không thể dừng lại hay quay đầu. Bao nhiêu công sức anh đổ ra vì chúng ta... hay... cậu ghen à?"
Tôi thấy Kris buông tay thở dài...
-" Em... không biết, em không thể nói..."
-" Cậu... yêu anh thật à? Cậu chỉ thích đàn ông?"
Anh Han bước tới đẩy Kris vào cánh cửa lớn...
Kris lùi lại không phản kháng...
Hình ảnh hiện tại tôi thấy được đó là sau lưng anh Han, còn Kris thì chính diện, Kris hạ giọng:
-" Nếu như em nói, anh có tin là thật không?"
Anh Han đưa tay lên, chạm vào khuôn ngực Kris.
-" Thật với trái tim cậu đang muốn chứ?"
Kris đưa tay nắm lấy tay anh Han.
-" Chúng ta dừng lại..."
-" Và đi đến một chân trời mơ ước chỉ có riêng hai ta à?"
Anh Han tiếp lời Kris, rồi bật cười khanh khách...
-" Cậu biết anh là người thực tế mà, anh luôn mong ước mình có một công việc tốt nhất, kiếm tiền nhiều nhất, hưởng thụ một gia đình hoàn hảo nhất, nhưng chính cậu đã mở mắt anh để anh chọn con đường này dù có ra sao. Cậu nhìn đi, cái biệt thự này đủ chứng tỏ tiền tài có giá trị lớn đến mức nào, hắn bảo cho anh đấy, cậu nghĩ anh như thằng Lay chỉ muốn sở hữu cái gia tài mà mình không nắm chắc trong tay sao?!"
-" Tham thì thâm đấy anh!"
-" Anh không biết, thôi được... anh hiểu cậu rồi, anh nói cho cậu yên lòng, anh với Xiumin chỉ là kế hoạch của chúng ta, còn với cậu... anh thật lòng!"
Tôi thấy anh Han nhướng người tới, chạm môi vào môi Kris... Kris quay đi né tránh...
-" Em không cần anh thật lòng với em!"
-" Cậu là một đứa khó hầu, vậy cậu muốn sao?"
-" Dừng lại!"
-" Ngoài việc đó ra, Kris à! Anh leo lên lưng cọp rồi, cậu kéo anh xuống cũng không thể, okay cậu không làm, anh làm một mình!"
-" Anh nghĩ em có thể để anh một mình sao?"
Tiếng cười nhỏ của anh Han cùng cái đẩy người của anh ấy... giữ Kris nơi cánh cửa...
-" Anh biết mà, cậu muốn anh yêu chìu cậu như thế nào thì cậu nghe lời anh? Từ trước đến giờ anh vẫn chìu chuộng cậu nhất mà, bởi thế cậu đừng có mà phá hỏng chuyện này đấy!"
Anh Han lại nhướng người đến, nhưng Kris lại quay đi...
.........
Kris's POV
Bắt đầu từ giờ phút nào tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng không thể tìm một hướng giải quyết tốt. Thật như anh Han nói, Tie đã đẩy chúng tôi lên lưng cọp, và con cọp đấy chẳng khác nào con ngựa phi nước đại bởi cú thúc của Tie... Tôi không thể nào bỏ anh Han một mình. Nhưng tôi lại không đủ khả năng làm tốt, thời gian là thứ tôi cần trong lúc này, chỉ để tìm một hướng giải quyết tốt cho Tie, nhưng Tie không thèm nghe tôi nói, những uất ức được đong đầy theo thời gian qua, nó đã vượt qua giới hạn, tôi làm gì để hạ hỏa cho Tie bây giờ...
Tôi không muốn dây dưa vào cái gọi là tình cảm này, nó khiến tôi không thể nào quay đầu, khi tôi đang cố quay đầu từ chối nụ hôn định tâm của anh Han dành cho tôi. Không... thứ tôi cần hiện tại là đôi mắt chocolate ngấn nước, chính cái nhìn đấy của nó sẽ giữ được tôi, tôi biết tìm đâu, người bỏ đi trước bao giờ cũng là nó... Ánh mắt tôi khựng lại, trên trần nhà, trong góc phải... tôi khẽ giật mình khi thấy nó... cùng đôi mắt chocolate đang nhìn tôi, đôi mắt long lanh, dù ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt đấy cũng không rơi ra bất cứ một giọt nước nào, vậy mà lại khiến tôi thấy đau đớn...
Tôi bước tới, đưa tay đẩy anh Han qua một bên, nhưng tôi vừa chạm tay vào người anh Han thì tôi thấy... Tie... đang ở bên cạnh nó... tôi run rẩy bởi cái hình ảnh gớm ghiếc đang trưng bày ra kia của Tie, đen ngòm bám chặt vào trần, như một con nhện độc, với hình thù đột biến, chỉ cần Tao nhìn thấy, tôi biết chắc nó sẽ rơi từ trên đấy xuống... nhiêu đó thôi đủ để tôi dừng hết mọi ý nghĩ cùng như hành động của mình. Nhận lấy cái nụ cười trên khuôn mặt méo mó, tôi vẫn nhận ra Tie đầy những gian trá, sự cảnh cáo và có cả đau thương... anh hiểu mà Tie... nhưng sao em lại không hiểu cho anh thế này... đừng Tie... em đã hứa với anh không chạm đến Tao mà...
Tôi bước lùi lại, với sự ra hiệu của Tie, tôi biết mình phải làm gì... Tôi đưa tay lên, như vô thức hay cố tình đều có đủ, vòng tay qua người anh Han kéo anh Han vào lòng. Tôi chạm tay vào gáy anh Han, đẩy đầu anh Han ngước lên, chỉ để tôi cúi xuống, chạm môi mình vào đôi môi đấy như ý muốn của Tie... Ừ... là anh... hiện tại... yêu em nhất đó Tie... quan tâm em nhất Tie... và không thể buông bỏ em Tie... như thế em hài lòng rồi chứ...
Tôi bước nhanh ra ngoài, để lại những gút mắc cùng hiểu lầm... mãi mãi tôi không thể biện hộ cho mình dù tôi là một luật sư chính hiệu, và có đủ lý do chính đáng để đưa ra, nhưng tôi không dám, chỉ vì tôi muốn giữ lại điều sâu kín trong tâm hồn cùng đáy lòng tôi... mãi mãi là thế... Tao...
.........
Tie's POV
Tôi mỉm cười hài lòng nhìn qua Tao, một giọt nước rơi xuống từ đôi mắt chocolate, gương mặt chỉ có nỗi buồn, cùng những hờn dỗi đong đầy trong đôi mắt sâu quay đi, cánh hoa anh đào run rẩy, cố mím chặt giữ lại tiếng nức nở, tỏ rõ mình mạnh mẽ trước ai kia... tỏ rõ không muốn ai thấy phiền vì mình... Bạn cảm nhận được chưa? Cái cảm giác mà tôi có từ anh Han dành cho tôi, bạn sẽ phải là người hiểu rõ nhất, để mai đây bạn giúp tôi xử lý cái gã mà tôi đang chọn, hắn thông minh và nhạy bén đến độ hắn tự giết chết chính mình. Bạn sẽ không biết đâu, cho đến giờ phút cuối cùng, khi bạn nhận ra mọi thứ, cũng là lúc đã kết thúc mọi thứ...
Như tôi ngày ấy, khi tôi khép mắt lại, tôi mới biết, mình đã làm sai một việc duy nhất mà không thể sửa, đó là bước đến ký túc xá, từ chối thân phận thật sự của mình vì một tình yêu đơn phương...
Tôi tiến đến gần sát đến Tao hơn... Như thế này thôi, đủ để Kris không dám phản kháng rồi, bạn có gì để hắn phải yêu nhỉ... Từ bây giờ trờ đi, chúng ta được gần bên nhau rồi, cùng ôn lại chuyện cũ nhé...
.........
Tao's POV
Tôi buông cọ, leo xuống giàn giá khi không còn ai... điều gì lại đến, không thể né tránh nữa rồi, công việc không thể bỏ ngang, tôi không thể vì cảm tính mà sống nữa. Tôi bước ra ngoài, chẳng muốn ăn, nhưng không ăn sẽ không có sức làm việc.
Ngồi nhét vào mồm cái món cơm sườn dễ ăn nhất mà tôi có cảm giác như nghẹn lại, tôi cầm nguyên bát canh như chỉ muốn đổ ập vào miệng mình, nhưng cũng không... những hình ảnh mà tôi thấy lúc nãy cứ lởn vởn trong đầu tôi, rõ ràng tối qua khóc một trận rồi, sao hôm nay vẫn không thể kìm lại, tôi là người cố chấp, vẫn không chịu tin những gì đang xảy ra...
Tôi ngẩng nhìn khi cảm nhận có gì đó trước mặt, tôi thấy Kris đang đứng trước mặt tôi dù cách xa xa, Kris đang nhìn về phía tôi, anh đang bước đến, nhưng khựng bước khi nhìn thấy tôi ngẩng lên à... Đôi mắt đen thật sâu đấy đang hút lấy tôi, đôi môi màu đỏ mấp máy, đôi môi đó giờ chỉ thích chạm vào môi ai kia, đâu còn như ngày ấy nữa...
-" Cấm cậu hôn ai ngoài anh ra, cái miệng này là của anh!"
Ngẫm nghĩ lại thật sến súa và ngớ ngẩn cho cái ngày còn là con nít, nhưng tôi lại giữ gìn nó như lời giao ước... cho ai kia... anh muốn nói gì, tôi đang chờ đợi, tôi luôn chờ đợi những lời tâm sự của anh, nhưng không bao giờ anh chịu nói ra cả...
.........
Kris's POV
Tôi quay vào chỉ để giải thích, dù hiện tại tôi chưa biết bên dùng từ nào để nói, từ đằng xa tôi thấy Tao ngồi một mình, như cái ngày xa xưa ấy, nơi canteen, lúc nào Tao cũng ngồi trong góc, nhìn về phía tôi cùng anh Han, nhét món ăn vào miệng. Chỉ một lần tôi cùng Tao ăn một bữa ra trò ở Milano. Ngày ấy, khoảng thời gian tôi ăn bao lâu thì Tao ăn lâu bấy nhiêu đó. Tôi biết nó không muốn thấy tôi ngồi cùng anh Han, thật sự lúc đó tôi muốn ngồi cùng nó... nhưng không thể nào qua đấy, tôi không muốn mình bị chú ý với nó, chỉ vì để tình cảm của tôi thuận lợi hơn mà thôi. Và đúng như tôi nghĩ đấy chứ, không ai biết chuyện giữa tôi và nó ngoài anh Han, sau đó đến Lay, rồi đến Tie.
Chúng tôi cũng có những giờ trò chuyện ngắn bên nhau, nhưng tôi thật chỉ muốn một không gian riêng của hai người, như cái đêm ở Biệt thự Tramonto. Ở một nơi gần như công cộng là ký túc xá thì làm gì có... Giờ đây, nơi này không là công cộng nhưng cũng có quá nhiều người. Nhiều người giờ đối với tôi không là vấn đề nữa, chỉ cần có Tie thôi, thì tôi dẹp bỏ mọi ước muốn của mình rồi...
Tie đang ngồi bên cạnh nó, con bé mỉm cười ngước mặt như thách thức tôi... Ừ, Tie... em biết rõ mà đừng đùa với anh nữa, nếu không anh trở mặt với em đó... và để trả lời những suy nghĩ mà Tie luôn đọc được từ tôi, Tie nhích người tới, như chỉ muốn nép sát vào nó... không... Tie... ngày ấy em chỉ đứng bên Tao chứ không chạm vào Tao, trở lại đúng vị trí của em nào...
Tôi thấy Tie ngồi thẳng lại, gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn, để tôi quay đi... làm tròn giao kèo với lời hứa mà Tie bắt tôi hứa. Sau cái lần đầu tiên tôi tự hứa với Tie, những lời hứa tiếp diễn theo sau này hoàn toàn không do tôi tự nguyện, nhưng Tie giờ đã là một con ma cáo già, rất biết cách đưa đẩy tôi vào sự tự nguyện trong mọi thứ mà tôi đang cố nghĩ là... đồng ý...
.........
Tao's POV
Anh quay đi vì gì, Kris? Anh trở vào không phải vì em sao? Là tự em lại vớ vẩn rồi... Tôi cúi xuống tiếp tục món gì đó tộng nhanh vào miệng, cảm thấy chỉ có mùi vị đăng đắng, tiếng ai xa xa trầm trầm vang lên...
-" Anh Han, anh đi đâu vậy? Em chờ anh ngoài xe nãy giờ!"
Bờ vai tôi run run... thì ra người ta vào đây để tìm anh Han, chứ không phải tìm mình... sao lại có thể mơ giữa ban ngày thế nhỉ...
.........
Tie's POV
Tôi nhìn Tao... hai hàng lệ tuôn đổ từ đôi mắt gần như khép chặt bởi góc độ nhìn xuống, bờ môi cánh hoa anh đào run run, những tiếng nấc trong tận đáy lòng vang lên... tôi nghe được mà, cái cảm giác đau lòng đang hiện hữu, xuất phát từ trái tim mềm yếu của bạn... Tao... bạn đừng khóc, tôi sợ nhìn thấy bạn khóc, nó khiến tôi đau đớn, tôi nhướng người tới, ngả đầu vào cánh tay bạn, nó rắn chắc đấy, nhưng sao lại không thể nắm giữ tình yêu của mình, điều đó là điều đáng trách lắm đấy Tao...
Đừng khóc Tao à... mọi sự sẽ kết thúc sớm trong nay mai mà thôi, mạnh mẽ lên để đón nhận những gì dành cho bạn, bởi khi bạn chọn thì đó là sự sai lầm mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro