Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XVII


Tao's POV


Ngồi trên xe anh Lay, tôi cố tìm chuyện để nói bâng quơ, dù hiện tại tôi không muốn nói gì, tôi nhìn ra ngoài trời, tìm kiếm... mặt trời... không là của riêng tôi.

-" Trời hôm nay có vẻ tốt nhỉ, anh Lay!"

Nhận lấy cái giọng không cảm xúc vang lên:

-" Nhưng cậu có thấy tốt không?"

Tôi bật cười ra tiếng nhỏ, dù biết giọng cười ngây dại của mình chỉ nói lên một điều ngớ ngẩn.

-" Tốt, em không sao, khóc được thì tốt hết!"

-" Có lẽ anh nên viết một câu chuyện mới, nhưng cậu còn thời gian để vẽ cho anh không?"

-" Em đi làm đúng giờ quy định chứ có làm thêm như anh lúc trước đâu!"

-" Chỉ sợ cậu mệt rồi, còn bắt cậu làm trong giờ nghỉ!"

-" Anh đừng cho là em yếu đuối có được không?"

-" Anh lo lắm, thật... mà sao cậu ngất ở phòng vẽ trong khi trên người cậu chỉ có khăn choàng tắm, đáng lý ra cậu phải ngất ở phòng tắm hoặc phòng ngủ chứ, cậu đi đâu ra đó?"

Tôi quay nhìn anh Lay.

-" Ơh... nhà của em, em muốn đi đâu là quyền của em, hay em muốn mặc hay không mặc gì trong nhà em cũng là quyền của em!"

-" Ừ, nhà cậu chẳng có cái cửa sổ nào!"

Tôi bật cười nhẹ khi anh Lay đùa.

-" Anh nói chuyện đùa cũng hài lắm đấy! Thế anh dự tính làm ở tòa soạn tiếp à?"

-" Anh xin việc vài tòa soạn khác rồi, nhưng ai cũng từ chối, anh muốn đổi công việc, nhưng hiện tại chưa biết làm gì!"

-" Để em đến đó rồi hỏi anh Chen có việc gì cho anh làm không, hôm qua nghe anh Chen nói, công trình gấp, chắc có nhiều việc!"

-" Anh không hiểu tại sao anh Chen gì đó lại thuê cậu!"

-" Áh... em làm được việc lắm nhe, anh bên phe nào vậy?"

-" Không ý anh đang nghĩ có phải thuê cậu rẻ tiền không thôi!"

-" Em đã nói rõ cho anh nghe rồi, anh Chen nói công trình trước mắt cần họa sĩ chỉ có một thôi nên anh ấy thuê thời vụ làm cho khỏi phiền phức!"

-" Biết rồi, cậu không để cho ai cảm thấy phiền vì cậu!"

-" Đó là điều dĩ nhiên!"

-" Cậu tốt!"

-" Phải!"

Tôi đưa tay chỉ.

-" Quẹo phải!"

-" Khu cao cấp à?"

Anh Lay hỏi rồi quẹo phải, tôi nhìn con đường nhựa thật rộng, những ngôi biệt thự lớn nằm rải rác hai bên có đường quanh co đầy lá bay dù bây giờ chỉ là mùa hè, không khí thoáng đãng, tôi quay kính xuống, hít một hơi...

-" Chừng nào chúng ta có nhà ở đây để ở nhỉ?"

Tiếng cười của anh Lay như ngây dại:

-" Nếu có kiếp sau!"

Tôi quay nhìn anh Lay.

-" Anh không có ước mơ gì hết!"

-" Ước mơ của anh bị Halona cuỗm mất rồi!"

Tôi đưa tay chỉ.

-" Hình như là căn kia!"

Khi tôi thấy chỉ có căn đó đang sửa chữa, có hàng rào che chắn xung quanh. Anh Lay dừng xe, tôi mở cửa xe bước xuống nghe anh Lay nói:

-" Anh đi công việc một chút, cậu cứ hỏi anh Chen gì đó, nếu có việc cậu gọi cho anh!"

Tôi gật đầu đóng sập cửa xe lại:

-" Okay, chiều em tự về, không cần anh đón nếu như không có việc cho anh!"

Anh Lay gật đầu:

-" Okay, nhưng nếu anh rảnh, anh ghé đón cậu!"

Tôi mỉm cười nhẹ:

-" Anh quản lý em à?"

-" Ừ, cậu đang nuôi anh, anh không quản cậu thì anh đói làm sao!"

Tôi bật cười lùi bước đưa tay lên vẫy chào, anh Lay quành xe tại chỗ, đợi chiếc xe đi, tôi mới bước vào công trình.

Mọi người đang làm việc cho tiến độ cần gấp của chủ nhân ngôi nhà, ai cũng có việc riêng, chẳng ai để ý đến tôi, tôi đang đưa mắt tìm anh Chen, thì nghe tiếng gọi bên phải.

-" Tao!"

Tôi quay qua, thấy anh Chen bước nhanh đến, anh Chen trong bộ đồ bảo hộ lao động, tay thì đeo bao tay lấm lem si măng đất cát, anh ấy là kiến trúc sư cũng phải làm sao, tôi gật đầu.

-" Chào anh!"

Anh Chen gật đầu ra hiệu cho tôi, chúng tôi bước vào nhà, anh Chen dừng lại ở phòng khách, nhìn lên trần, để tôi nhìn theo...

-" Ở đây là bức thứ nhất, chủ nhân ngôi nhà thích những kiệt tác hội họa Phương Tây cùng những câu chuyện kỳ bí, anh có sẵn bản vẽ rồi, cậu chỉ vẽ theo thôi, được chứ!"

Tôi nhìn cái vòm trần cao vời vợi và lớn như bầu trời mọi lần trong mắt tôi, gật cái đầu xuống trong tiếng tiếp của anh Chen.

-" Cao quá không?"

Tôi bật cười nhỏ.

-" Hơi cao đấy, anh mua bảo hiểm cho em đi!"

Anh Chen bật cười nhẹ.

-" Cậu cũng biết đùa à? Dĩ nhiên rồi. Thôi bắt tay vào việc nào, theo anh lấy bản vẽ rồi cậu kiểm tra thiếu thứ gì để anh cung cấp cho cậu liền, ừ mà dàn giá như thế có phù hợp không?"

Tôi nhìn anh Chen và bước theo anh ấy ra ngoài, rời phòng khách, chúng tôi đi ra sân viên qua căn nhà tạm, vừa đi vừa trả lời:

-" Anh phải biết rõ hơn em chứ!"

-" Ừh, có gì sửa sau vậy, chủ nhà yêu cầu 3 bức vẽ trong 3 phòng, phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm, thật biết hưởng thụ!"

Tôi cười nhẹ.

-" Hình như người trong khu này đều biết hưởng thụ như nhau!"

-" Hắn là nhà tài phiệt trẻ tuổi đấy, giỏi lắm mới 27 tuổi thôi, nhưng cũng nhờ vào cái gia tài đồ sộ mà cha mẹ để lại, cậu thấy đó giỏi mà không có thế thì cũng như không!"

-" Em thật ngưỡng mộ!"

-" Cậu ngưỡng mộ ư, đấy chỉ là một thôi đấy, cậu mà thấy hết thì có mà ngất, hắn sở hữu chục cái bất động sản tương tự như cái này, đều là do anh đảm nhiệm!"

-" Vậy ah? Ừ anh có việc cần người không, em có anh bạn đang thất nghiệp!"

-" Thế bạn cậu biết làm gì?"

-" Ah... em cũng không biết nữa..."

Tôi bật cười nhẹ...

-" Để em hỏi anh ấy!"

-" Thôi, bảo hắn đến đi, anh cũng có nhiều việc cần sai vặt lắm, anh mới qua đây, chẳng quen biết ai nhiều? Cậu ở đây lâu rồi à?"

-" Dạ!"

-" Công việc chính của anh vẫn ở Hàn, nhưng vì đại gia qua đây, bắt anh qua theo!"

-" Đại gia?"

-" Thì chủ nhân căn nhà này, anh ấy cũng mới qua đây thôi!"

-" Làm ăn à?"

Tôi buộc miệng hỏi vì nếu làm ăn tôi nghĩ chắc có công ty, có thể xin việc ổn định dùm anh Lay.

Có chút bất ngờ khi tôi nhận lấy tiếng cười của anh Chen, cùng cái giọng hạ xuống thật thấp...

-" Tình cảm, quen đại gia sướng nhỉ, chuẩn bị nguyên tổ ấm cho uyên ương hú hí, nhưng cái tổ ấm này thật đặc biệt..."

Anh Chen dừng bước nhìn từ đầu xuống chân tôi, trong sự ngạc nhiên của tôi...

-" Cậu cũng cao ráo đẹp trai quá nhỉ?"

Tôi tròn mắt.

-" Sao anh nói vậy?"

-" Đại gia đấy thích đàn ông!"

Tôi gượng cười... chẳng biết nói tiếp gì, anh Chen bước đến một cái bàn lấy cuộn giấy lớn đưa cho tôi

-" Bản vẽ phòng khách, cậu xem đi, anh có cho người chia tỷ lệ trên máy rồi, cậu cứ thế mà vẽ thôi...

Tôi mở cuộn giấy ra, nhìn rồi buộc miệng:

-" Achilles và Patroclus!"

-" Woo... sao cậu nhìn ra vậy?

Tôi bối rối ngẩng nhìn, chỉ thấy ánh mắt đầy sự ngờ vực của anh Chen đang trao cho tôi...

-" Thì... rõ ràng là như thế mà..."

Tôi thấy anh Chen bật cười quàng tay qua vai tôi kéo tôi đến cái laptop.

-" Anh cứ nghĩ tên đại gia vẽ bậy thôi chứ!"

-" Cậu dám nói tôi vẽ bậy à Kim Jong Dae!"

Tiếng nói làm chúng tôi quay ra, tôi thấy một người con trai mặc vest đen kẻ sọc nhỏ đậm cùng màu bước đến, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt sáng, mái tóc màu nâu hạt dẻ chải gọn hất lên, để lộ hàng lông mày hơi cong lại được tỉa gọn gàng, cặp mắt dài được kẻ chỉ viền thật nhỏ, gò má hơi bầu nhưng không làm mất cái sóng mũi cao thẳng, bờ môi đỏ thắm như được tô son, môi trên mỏng hé mở rộng chỉ để lộ hàm răng trên có màu trắng sáng, bước đến chổ tôi cùng tiếng nói trầm ổn khẳng định thực lực của mình.

-" Đâu, để tôi xem họa sĩ của tôi nào!"

Anh Chen nhìn tôi đưa mắt ra hiệu, thì cũng là người đó bước đến đưa tay ra.

-" Kim... à thôi cứ như thế này đi, Xiumin... thích hơn!"

Tôi đành đưa tay đáp lại, cúi đầu chào:

-" Huang Zitao!"

Tên con trai nhìn thẳng vào mắt tôi, đồng thời siết nhẹ lấy tay tôi rồi buông ra.

-" Cậu làm họa sĩ bao lâu rồi?"

Tôi buộc miệng thành thật.

-" Em không nhớ!"

-" Cậu vẽ được chứ?"

Tôi chưa kịp trả lời thì nghe tiếng anh Chen.

-" Tao à, cậu có vẽ được không, thì nói rõ cho anh Xiumin biết, để anh ấy tự leo lên đó vẽ!"

-" Cậu nhe Chen, tôi trả tiền cho cậu đấy, trong vụ này tôi là khách hàng đồng thời là chủ của cậu..."

-" Rõ, thưa sếp..."

Tôi cười gượng khi hai người đó đùa, tôi cúi đầu lên tiếng.

-" Em xin phép đi làm việc!"

-" Ừ, lát anh kiểm tra!"

Tiếng người mà anh Chen gọi là đại gia tên Xiumin gật đầu, tôi bước ra ngoài khi thấy anh Xiumin bước tới quàng tay qua vai anh Chen, tôi nghe...

-" Anh không biết, cậu làm sao thì làm, một tháng rưỡi cậu không xong là cậu chết với anh!"

-" Một tháng rưỡi nữa là có ngày gì đâu chứ?"

-" Ngày con nhỏ em gái cầu hôn với mỹ nam của anh, anh phải dành trước nó!"

-" Anh kỳ thị phụ nữ ah!"

-" Cậu có phải phụ nữ đâu mà đòi lên tiếng!"

-" Thế mẹ anh không là phụ nữ à?"

-" Đừng nghĩ anh cưng cậu thì cậu nói gì cũng được nhé, nhưng tha cho cậu đó, dạo này anh vui!"

-" Tình mới làm anh vui à?"

-" Rất nhiều thứ, anh gởi bức họa chân dung mỹ nam của anh qua rồi đó, nhận được chưa, cái này vẽ lên bức tường chính của phòng tắm cho anh!"

-" Áh... ai đây trời?"

-" Mỹ nam... sao vậy?"

-" Anh gọi người ta là mỹ nam mà anh lại vẽ người ta ra mỹ nhân thế kia!"

-" Chứ cậu nghĩ anh là ngài Leonardo da Vinci chắc!"

-" Em tò mò muốn xem mỹ nam của anh!"

-" Anh gọi cho hắn rồi, lát hắn đến, tha hồ xem nhưng cấm không có ý đồ tơ tưởng đến!"

-" Okay sếp!"

Tôi quay vào khi nghĩ ra công việc cho anh Lay, tôi tằng hắng báo hiệu bước đến.

-" Xin lỗi, em cần người phụ em!"

Tôi thấy anh Chen bước tới điệu bộ cuống quýt.

-" Hiện tại anh không dư người, à gọi bạn cậu đến đi!"

Tôi gật đầu.

-" Dạ, em đi làm việc đây!"

Tôi quay ra nhưng anh Chen gọi.

-" Tao, lại đây!"

Tôi quay trở vào, bước đến chổ anh Chen, anh Chen đưa tay chỉ vào màn hình laptop.

-" Cậu nhìn xem đây là con gái hay con trai!"

Tôi nhìn vào màn hình, khẽ sững người... nhận lấy bàn tay của anh Xiumin đặt lên vai tôi.

-" Gì... hết hồn vì đẹp đúng không?"

Tôi gượng gạo lắc đầu...

-" Em thấy anh Luhan sẽ đẹp hơn nếu như... hiện tại... à em không biết nói sao về bức họa này!"

Nhận lấy cái nhíu mày của anh Xiumin cùng cái tay quàng qua vai tôi lôi tôi ra ngoài.

-" Nói cho anh biết, sao cậu biết Luhan của anh!?"

Tôi đành bước theo trong tiếng của anh Chen.

-" Sếp hỏi cung sao chừa cho người ta còn sức để còn làm việc cho sếp đấy!"

Tiếng cười của anh Xiumin vang lên bên tai tôi.

-" Anh bảo hắn đi vẽ cho anh thôi mà!"

-" Vậy sao không ở trong phòng này nói mà đi đâu đó?"

-" Qua phòng tắm!"

Chúng tôi bỏ lại tiếng cười của anh Chen, anh Xiumin vẫn quàng tay qua vai tôi kéo tôi đến phòng tắm gì đó.

-" Qua đây vẽ Luhan ngay lên tường cho anh, 3D đấy nhé!"

Anh Xiumin như đặt tôi trước bức tường lớn. Tôi nghẹn lời, chỉ biết đứng trước bức tường màu trắng trước mặt phác họa trong tư tưởng, rồi tôi nhìn qua anh Xiumin, bắt chước anh Chen.

-" Sếp có thể đi nơi khác không? Em không quen có người giám sát!"

Anh Xiumin bật cười giơ tay nhìn đồng hồ.

-" Okay, anh có việc phải đi, lát anh quay lại! Chào!"

Tôi gật đầu.

-" Chào!"

Đợi anh Xiumin đi ra khỏi phòng, tôi cũng đi ra lấy dụng cụ và gọi cho anh Lay đến phụ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao